Anh Không Còn Lạnh Lùng Xa Cách

Quyển 14 - Chương 216: Kiếm khí sơ trầm, hồn dĩ tiêu vu vân phổ




Lam Thính Dung chỉ gặp mặt Phong Quang một lần vào năm năm trước, lúc đó Phong Quang vẫn chỉ là một tiểu cô nương, cho nên hắn cùng Phong Quang cũng chưa quen mặt, bất quá cố Ngôn thì hắn đã gặp qua vài lần.

Hắn nói: “Bệ hạ và vương gia lặn lội đường xa, mạt tướng đã sai người chuẩn bị doanh trướng cho bệ hạ và vương gia nghỉ ngơi, thái y và lương thảo cứ để mạt tướng an bài là được.”

“Vậy đi, chúng ta trước hết nghỉ ngơi đã.” Phong Quang khoanh tay thuận miệng nói, lại chỉ hai binh lính phía sau Lam Thính Dung, “Nhưng mà, trẫm muốn hai bọn họ đến hầu hạ.”

Hai binh lính đó cúi đầu ngơ ngác.

Nữ hoàng vừa tới đã nói muốn hai nam nhân hầu hạ trước mặt vị hôn phu, này đúng là… sốt ruột khó nén.

Mọi người âm thầm nói thầm vài tiếng, cũng không dám nói ra lời gì.

Lam Thính Dung nói, “Bệ hạ, hai vị này là trợi thủ của mạt tướng trên chiến trường.”

“Trợ thủ? Ngươi tùy tiện tìm hai người là được rồi, nghe rõ chưa, ngươi và ngươi, theo trẫm qua đây.” Phong Quang giơ tay chỉ chỉ, theo một vị phó tướng khác đi vào lều trại.

Sắc mặt Lam Thính Dung khẩn trương, trong hai binh sĩ đó có một người thân thể nhỏ gầy, đưa cho hắn một cái ánh mắt yên tâm.

Kha Hoài nhìn bóng dáng nữ hoàng, vô thức chuyển động cây tiêu dài trong tay.

cố Ngôn giống như là vô tình, mỉm cười nói: “Kha công tử cảm thấy yên tâm sao?”

“Vương gia nói cái gì?” Mắt Kha Hoài lộ vẻ mê mang, “Xin thứ cho tại hạ không hiểu.”

“Nếu ngươi muốn rời đi, ta có thể cho ngươi một chút bạc, cũng có thể cam đoan Kha gia sẽ không tìm ngươi gây phiền toái gì, nếu như ngươi muốn làm bạn bên cạnh quân vương…” cố Ngôn nhếch môi, như đứng trong gió xuân ấm áp, “Kha công tử, tin rằng ngươi cũng thấy được, hứng thú đối với ngươi của bệ hạ, sẽ không dài lâu.”

Nói xong, cố Ngôn cũng không nhìn biểu tình Kha Hoài biến đổi như thế nào, hắn đivào lều trại của Phong Quang.

Kha Hoài đứng tại chỗ, xiết chặt trường tiêu ở trong tay, đứng bất động thật lâu.

Trong lều trại, Phong Quang ngồi trên ghế, một tay để trên bàn chống cằm, nhìn thấycố Ngôn đã vào, nàng cười một chút, “Vương thúc, ta vì ngươi tìm được Phong Nhã rồi, ngươi phải cảm tạ ta thế nào đây hả?”

Thì ra binh lính gương mặt xinh đẹp đang đứng trước bàn đây đúng là Hạ Phong Nhã đã rời cung nhiều ngày, mà nam tử ngọc thụ lâm phong bên cạnh nàng tất nhiên chính là Mộ Lương.

cố Ngôn đã có thói quen với việc Phong Quang hay đem hắn và Hạ Phong Nhã gộp lại chung 1 chỗ, hắn cũng không để ý đến ánh mắt trêu tức của Phong Quang, hỏi: “Công chúa sao lại ở quân doanh.”

Hạ Phong Nhã nhìn Mộ Lương, “Ta cùng Mộ Lương sau khi đến Đông Dương thành, giải quyết xong mọi chuyện rồi lại nghe thấy chiến sự biên quan đang khẩn cấp, liền nghĩ đến giúp đỡ hỗ trợ…”

Phong Quang chậc 1 tiếng, “Ngươi có thể hỗ trợ cái gì? Đơn giản là không muốn hồi cung thôi.”

“Hoàng tỷ, tỷ phải tin tưởng muội có một lòng vì nước vì dân! không tin tỷ hỏi Mộ Lương đi!” Hạ Phong Quang giật nhẹ góc áo Mộ Lương, “Ngươi nói đi, có phải sự thậtkhông?”

Mộ Lương tìm lại được thần trí, ngơ ngác hỏi: “Ngươi không phải bảo chúng ta đến hầu hạ ngươi?”

“Thế nào? không phải ngươi chê ta lỗ mãng sao? Còn muốn hầu hạ ta?” Phong Quang mặt ngọc có ý cười như gió gợn mặt nước.

“Nói bậy!” Mộ Lương tìm lại được biểu tình của mình, thở hổn hển nói: “Nhiều ngàykhông thấy, vốn tưởng ngươi có chút tiến bộ, không ngờ vẫn lỗ mãng như vậy!”

cố Ngôn cười khẽ một tiếng, “Vị công tử này, bản vương tưởng, ngươi hẳn là biết mìnhđang nói chuyện với Đông Vân quốc bệ hạ."

cố Ngôn cười nho nhã vô hại, Hạ Phong Nhã lại run sợ trong lòng, nàng vội nói: “Vương thúc đừng lấy làm phiền lòng, Mộ Lương xuất thân giang hồ, không hiểu lễ tiết cung đình, hắn chỉ là vô tình mạo phạm hoàng tỷ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.