Anh Iu Em! Bảo Bối Siêu Quậy

Chương 3: Chương ba




Sau đó vô cùng trân trọng trêu ngươi giấu vào trong túi càn khôn của mình thản nhiên nói:

- Xấu hổ quá, cái gì chân long chi huyết, Tông Thủ đã lấy trước, đáng tiếc Kim huynh đến chậm một bước!

Sắc mặt Kim Bất Hối lập tức từ đỏ biến thành xanh, từ xanh trở thành trắng, cuối cùng là gian nan vô cùng mở miệng hỏi:

- Không biết cái phù trong tay Tông lão đệ cầm là vật gì? Có phải của Huyền Lãng Tôn Giả lưu lại không? Nó có giai vị gì?

- Phù này á? Nghe nói là là Thái Huyền Tỏa Tâm Định Phách Phù, Tuyệt Long Thành chế tạo.

Tông Thủ vừa nói, một bên giả vờ giả vịt tự hỏi:

- Về phần giai vị, ta cũng không biết. Chỉ biết nó phải trên cấp tiên.

- Tiên phù?

Giờ khắc này, Kim Bất Hối cơ hồ là có xúc động muốn thổ huyết, sớm biết nhưu thế thì cần gì phải tách ra. Đi theo Tông Thủ chính mình đã có thể được chia lãi rồi.

Tiếp theo chỉ nghe Tông Thủ hiếu kỳ hỏi:

- Đúng rồi, Kim huynh là vào bằng cách nào. Chẳng lẽ cũng lĩnh ngộ chín loại chân long kiếm ý?

- Chân long kiếm ý cái vẹo gì!!! Ta là liên tục dùng gần mười cái bát giai Phá Chướng Tuyệt Ý Phù, lần này lỗ lớn rồi.

Kim Bất Hối nhịn không được mắng to lên tiếng, tiếp theo là trong lòng khẽ động:

- Chân long kiếm ý? Ngươi đã lĩnh ngộ chín loại chân long kiếm ý?

- Chân long kiếm ý? Ngươi đã lĩnh ngộ chín loại chân long kiếm ý mới tiến vào hay sao?

Tông Thủ nghe xong đã biết không tốt, trong lòng cũng âm thầm sợ hãi thán phục, Kim Bất Hối thật đúng là cam lòng hạ tiền vốn. Năm cái cửu giai phù lục, cơ hồ tương đương với giá cả 500 thất giai thú tinh. Phá Chướng Tuyệt Ý Phù hiếm thấy thế gian không ngờ bị người này dùng toàn bộ.

Đáng lẽ muốn dối vài câu nhưng cẩn thận nghĩ nghĩ, Tông Thủ vẫn lấy thành thật làm đầu, dối trá là không ngoan, hắn lắc đầu nói:

- Trong tay của ta tuy có chút ít tiền tài nhưng không hào phóng như ngươi. Cửu giai phù lục càng không có chỗ mua, chỉ dùng biện pháp ngốc nhất theo quy củ Long Ảnh lão nhân đi tới. Chân long máu huyết đúng là niềm vui ngoài ý muốn.

Kim Bất Hối ngược lại hít một hơi lãnh khí bình tĩnh nhìn Tông Thủ, sau một hồi lâu mới từng chữ từng chữ một mà nói:

- Tông Thủ, ta phát hiện ngươi thật sự là biến thái! Ngươi cũng biết chín loại chân long kiếm ý, Huyền sư huynh cùng sư tôn ta chỉ lĩnh ngộ được vài loại.

Tông Thủ không có hứng thú, vẫn cẩn thận quan sát cây đèn. Kim Bất Hối bất đắc dĩ chỉ có thể tiếp tục mở miệng nói:

- Sư tôn ta cùng Huyền sư huynh tìm hiểu năm loại chân long kiếm ý. Ta là đệ tử của họ chỉ mạnh hơn một chút được sáu loại. Ngươi mới mười bốn tuổi, làm sao có thể đem chín loại chân long kiếm ý ngộ toàn bộ? Thực con mẹ nó biến thái. Đúng rồi, Tông Thủ ngươi đang gạt ta đúng không? Thế gian này người có thiên phú hơn ta nhưng cao tới thế thì quá khoa trương.

- Lừa ngươi?

Tông Thủ bật cười một tiếng:

- Ngươi thích nói sao cũng được!

Lúc trả lời, trong con ngươi Tông Thủ chớp lên tinh mang. Từ phía dưới cây đèn lục tục rút ra bảy cây trường châm màu vàng cùng với một cái bình sứ nho nhỏ.

Những vật này ẩn nấp cực kỳ khó thấy, hơn nữa còn cắm sâu trong thạch bích, bị Linh Năng và Linh Khí cây đèn chấn động che lấp. Nếu không phải chú ý cơ hồ khó có thể nhìn thấy.

Cũng là do ở đời sau, hắn tầm bảo trong các phó bản đều rất cẩn thận. Đổi lại những người khác lấy được chân long máu huyết tất nhiên sẽ sơ suất bỏ qua ngay.

Trong lòng Tông Thủ âm thầm cười lạnh, Huyền Lãng Chân Nhân thật sự là hảo tâm cơ. Đoán chừng Long Linh tiên tử hoặc thực có thể là một trong nguyên nhân dẫn đến khiến cho người này mưu phản Tuyệt Long Thành nhưng tuyệt đối không thể thật sự dụ dỗ người này bốc lên kỳ hiểm.

Nếu không ngoài ý muốn, đồ vật ở trong bình sứ mới là nguyên nhân chính thức Huyền Lãng mưu phản Tuyệt Long Thành.

Mặc dù không biết những vật này đến cùng có công dụng gì nhưng Tông Thủ vẫn rất vui vẻ đưa châm cùng bình sứ ra quơ trước mặt Kim Bất Hối nói:

- Những vật này Kim huynh có muốn ta chia cho không?

Kim Bất Hối cơ hồ muốn khóc rồi, khuôn mặt béo múp toàn thịt nhăn như mướp đắng, hắn cười khổ nói:

- Lẽ nào lại như thế? Lúc trước không phải nói, Kim Bất Hối ta không muốn cưỡng chiếm cơ duyên của người khác?

Nhưng trong nội tâm thì hối hận đấm ngực giẫm chân cũng muốn đồ vật trong bình sứ, nhất định là hơn xa chân long máu huyết.

Những ngày gần đây, đều là Kim Bất Hối hắn ăn mảnh để cho người khác nhìn mà thèm. Không ngờ ngày hôm nay chỉ có thể nhìn Tông Thủ bỏ từng cái trọng bảo này vào trong túi.

Khóe môi Tông Thủ giật giật cũng không hỏi nữa, thu lấy chúng rồi quay người rời đi không chút nào lưu luyến. Nơi đây không còn khả nghi gì, mặc dù sẽ có bỏ sót nhưng sức hắn có hạn, không cần hao tâm tốn sức đi tìm nữa.

Mà Kim Bất Hối ở phía sau cũng kịp thời đuổi kịp, thử thăm dò nói:

- Trọng bảo trong người, Tông lão đệ sẽ không sợ người khác tới đoạt? Người khác thì cũng thôi đi, ta thấy Tuyệt Long Thành nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, người của Lăng Vân tông đang tìm kiếm chân long chi huyết. Bất quá lão đệ mang thứ đó phân ta một chút để ta chia sẻ nhân quá được chứ?

- Phân cho ngươi một chút à?

Tông Thủ lâm vào suy ngẫm:

- Như vậy hai thứ đồ này như thế nào?

Đồ vật xuất ra đương nhiên đó là Phá Long Trùy cùng Long Huyết Túy Thân Đan.

Kim Bất Hối lập tức im lặng, trực tiếp im lặng:

- Coi như ta chưa nói đi!

Vật như Long Huyết Túy Thân Đan, Hạo Huyền Tông muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Về phần Phá Long Trùy hắn cũng không muốn gây khó dễ với long tộc, muốn vật ấy làm gì dùng?

Tông Thủ sớm đoán được sẽ là như thế, hắn cười hắc hắc, tiện tay lại lấy ra một quả Long Huyết Túy Thân Đan, nhai rôm rốp rồi nuốt vào bụng.

Khí cơ trong cơ thể hắn và thủy hỏa loa toàn kình khí vẫn còn xung đột, phục dụng Long Huyết Túy Thân Đan cố nhiên thân như lửa đốt nhưng ngược lại có thể làm hắn không đến mức thống khổ như vậy.

Trong chốc lát thần sắc Tông Thủ khẽ nhúc nhích, một đôi tai hồi dựng lên, lắng nghe tứ phương.

Tông Thủ nhất thời cũng không còn thời gian đi quản yêu thân biến hóa, trong mắt dần dần ngưng trọng, hắn ngầm trộm nghe được ước chừng bên ngoài hơn mười trượng, một đoàn người đang đi tới nơi này.

Chỉ cần đi qua chỗ ngoặt là sẽ hiện ra trước mặt bọn hắn.

Số lượng chừng mười bốn người, thời điểm di chuyển gần như là im ắng. Một thân khí cơ cũng ẩn nấp toàn bộ.

Tông Thủ cũng từ biến hóa bụi trong không khí mới phát giác đám người này đi đường nào tới.

Cơ hồ là không chút do dự, Tông Thủ bỗng dưng vãi ra hai đạo linh phù để nó rơi xuống mặt đất.

Tiếp theo là lập tức rút kiếm, cả người hóa thành một đoàn tật ảnh như mây như sương, vô thanh vô tức đi về góc cua phía trước hai mươi trượng, sau đó lấy hết lực lượng toàn thân xuyên qua phía trước.

Người tới giống Kim Bất Hối đồng dạng có chỗ cảm giác nhưng chỉ ngưng thần đề phòng mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.