Anh Iu Em! Bảo Bối Siêu Quậy

Chương 29: Chương hai mươi chín




Sư Nhược Lan lại quyết đoán lắc đầu:

- Giết? Là giết giống như những Huyết Ly trên núi kia sao? Tuyết Nhi không muốn. Tuyết Nhi rất đau, bất quá không sao. Mụ mụ trước kia đã từng nói qua, là Tuyết Nhi khí lực quá nhỏ. Chỉ cần Tuyết Nhi về sau trở nên mạnh mẽ rồi thì phụ thân ca ca sẽ đối tốt với Tuyết Nhi. Còn có, Đại ca ca, hận là có ý gì? Có phải là tức giận không?

Cuối cùng mở miệng nói chuyện, ngữ khí lại đứt quãng, không hề lưu loát, cũng lộn xộn. Phảng phất như nói ra những lời này rất là gian nan vậy.

Tông Thủ nghe ra được Sư Nhược Lan là vì rất ít nói chuyện trao đổi với người khác nên lúc này mới như thế. Ánh mắt lại càng băng hàn lạnh lùng, tựa như dao găm quét về phía mọi người ở đây.

Chợt lại không cách nào bĩu môi một cái, cho dù đã sớm có sở liệu nhưng vẫn không cam lòng, thầm nghĩ mẫu thân tiểu nha đầu này đến cùng là người nào à? Cái này cũng không khỏi qua hiếm thấy đi.

Có quan niệm như vậy, cũng trách không được tiểu nha đầu này thủy chung cũng không tức giận đám vô liêm sỉ này. Mặc dù ngày sau bị triệt để tước đoạt binh quyền, cũng không phản bội, cuối cùng lại chôn cùng Tuyết Sư nhất tộc.

- Như vậy mẫu thân của ngươi đâu rồi?

- Mẫu thân, ca ca nói là mụ mụ sao? Mụ mụ nàng mất rồi, tựa như những Huyết Ly kia, cũng không nói chuyện với Nhược Lan được nữa rồi.

Lại nhìn hai tay mình một chút, Sư Nhược Lan thần sắc càng thêm ảm đạm:

- Nhược Lan mỗi ngày đều đếm, hôm nay vừa vặn bốn mươi bảy lượt. Nếu còn tiếp tục, Nhược Lan cũng sắp không đếm nổi nữa --

Sơ Tuyết nghe thế ứa nước mắt, biết được Sư Nhược Lan, là nói mẫu thân của nàng, đã bị chết bốn trăm bảy mươi ngày rồi.

Tông Thủ bỗng nhiên hiểu ra, biết được tâm tính của Sư Nhược Lan. Có thể là nha đầu kia, chưa hẳn đã thích những thứ này. Chỉ là quá khát vọng thân tình nên mới thế thôi.

Mỗi ngày đều như thế, là một tiểu gia hỏa không ai để ý, dù chỉ là có người ôn hòa một chút thôi thì Sư Nhược Lan đoán chừng cũng sẽ ôm chặt lấy, phảng phất người thân, không đến lúc triệt để tuyệt vọng tuyệt không chịu buông tay

Cũng chẳng biết tại sao, Tông Thủ chỉ cảm thấy trong lồng ngực, một hồi co rút đau đớn. Lệ niệm vừa chìm xuống cũng lần nữa dâng lên.

Trên mặt lại đang cười, nhẹ vỗ về đầu Sư Nhược Lan.

- Nhược Lan ngươi rất muốn phụ thân ca ca sao? Như vậy đi, bọn hắn chán ghét không muốn ngươi, ta muốn! Về sau ta sẽ làm ca ca ngươi được chứ? Ca ca rất thích ngươi đấy.

Ánh mắt Sư Nhược Lan lập tức hơi sáng, kinh hỉ quay đầu lại, nhìn Tông Thủ. Sau đó lại có chút khiếp sợ, lại tựa hồ không thể tin được, một màn trước mắt nàng là thật sao? Trên đời này, thực sự có người sẽ thích nàng?

Tông Thủ cũng không nói thêm gì nữa, lấy áo bào trên người Hổ Trung Nguyên khoát lên tấm thân đơn bạc của Sư Nhược Lan.

Rồi sau đó ánh mắt lại lạnh lùng quét về phía Sư Pháp Thiên, sát cơ chớp lên, sau đó lập tức đè xuống:

- Tiểu gia hỏa này hôm nay mang đi, về sau coi như là nghĩa muội Tông Thủ ta, mười năm sau, nàng sẽ trở về, kế thừa vị trí tộc trưởng Tuyết sư.

Sư Pháp Thiên lại có chút nhíu mày:

- Tộc trưởng tộc ta chỉ có trai trưởng Sư gia ta mới có thể kế thừa!

Lời còn chưa dứt, trong mắt Tông Thủ đã lần nữa ẩn thấu hồng mang. Cả thân ảnh đột nhiên biến mất, lôi quang sắp vỡ, đã đến bên ngoài mười trượng, lấn đến gần trước người Sư Pháp Thiên kia.

Ngươi kia cũng phản ứng cực kỳ mau lẹ, cũng không vì mới bị ép lui mà khiếp sợ. Sau khi gầm một tiếng, toàn bộ thân hình cơ bắp sôi sục, sau lưng một đầu tóc bạc cũng dựng lên toàn bộ như gai nhím.

Hai bàn tay lớn, tựa như kìm sắt chộp tới Tông Thủ. Đến cùng cũng không dám quá mức mạo phạm Càn Thiên Yêu Vương này, bất quá một kích này, lại tự tin có thể chế trụ Tông Thủ tạm thời! Một thân sức lực gần tám trăm vạn, lại ẩn ẩn mượn tụ xu thế mấy chục vạn tộc nhân Tuyết sư ở đây, cơ hồ vọt thẳng lên Thiên Vị, chỉ riêng cương phong mang theo thôi đã khiến đá xanh chung quanh nhao nhao không chịu nổi, vỡ vụn văng tung tóe.

Sư Liệt Thiên Long! Đôi tay này, cho dù là lục giai Giao Long chính thức ở trước mặt hắn, cũng có thể đánh cho nát bấy!

Trong chớp mắt này, đã thấy cánh tay Tông Thủ bỗng nhiên lại là một đạo lôi xà quấn quanh, rồi sau đó là ngàn vạn Tử Lôi, hợp ở giữa chỉ chưởng. Quyền tốc cũng trong giây lát tăng vọt mấy lần.

- Cuồng đình quyền ý?

Giờ khắc này, Sư Pháp Thiên kinh hãi, Tông Thủ, rõ ràng đã nắm giữ võ đạo chi ‘ ý ’!

Nhưng căn bản tựu không kịp nghĩ nhiều, cũng không cách nào phản ứng, cũng chỉ cảm giác eo mình bị đánh mạnh một cái.

Phảng phất như bị cự chùy mang theo lực lớn ngàn vạn cân đâm vào ngực. Những Tử Lôi kia rót vào trong thân hình hắn cũng nhao nhao nổ tung tứ tán, điên cuồng lan tràn, khiến cho tứ chi của hắn cũng triệt để cứng đờ.

Toàn bộ thân hình, cũng bay lên không, phần eo cơ hồ như đứt gãy mất, không ngừng quay cuồng trên không trung. Cũng ngay khi rơi xuống đất, thân ảnh Tông Thủ lại tấn công bất ngờ tới. Dưới chân đạp mạnh, trùng trùng điệp điệp giẫm mạnh đầu Sư Pháp Thiên xuống!

Ầm ầm nổ vang, trên phiến tường thành này, vô số bụi mù quay cuồng. Tất cả đất đá đều sụp đổ.

Lão giả giống Sư Pháp Thiên kia sớm đã có chút vô cùng lo lắng. Giờ phút này thấy thế lập tức lại nhịn không được, thân hình đánh ra trước, mạnh mẽ lao tới chỗ bụi mù kia. Thân ảnh chớp động nhanh chóng, không hề kém hơn Tông Thủ lúc trước.

Tông Nguyên nhắm hai mắt lại, thương trong tay khẽ động. Bất quá lập tức sau đó lại khôi phục bình tịch. Chỉ vì Linh Giác, cảm giác được nơi bụi mù đậm đặc nhất, Tông Thủ đã rút kiếm!

Lúc một kiếm chém ra, bỗng nhiên một đầu lôi xà màu tím cực lớn hiện ra, càng như Cự Long huy vũ dáng người giữa không trung.

- Cuồng đình, trảm!

Khi lôi xà kia triệt để lao xuống nổ tung, từng đạo kiếm khí lăng lệ ác liệt bên trong lúc này mới hiện ra một góc của băng sơn.

Ánh mắt lão giả kia co rụt lại, tiếp theo là một tiếng rống to rung chuyển núi sông, song chưởng cũng cầm ra, từng cái trảo ảnh, sau lưng đều phảng phất có một đầu cự sư màu tuyết trắng hiện ra.

Đúng là cùng Cuồng đình kiếm khí của Tông Thủ toàn diện đối chiến! Cũng không chút rơi vào thế hạ phong. Giữa không trung chỉ nghe từng đợt tiếng khí bạo, bụi mù kia càng tàn sát bừa bãi. Cuồng phong loạn vũ, tộc nhân Tuyết Sư thực lực hơi yếu một chút ở chung quanh đã sớm bị thổi ra xa.

Tông Thủ cũng hơi kinh ngạc, thực lực người này chỉ sợ chỉ dưới Việt Quan Vân kia một bậc! Có thể ngăn được nhiều kiếm của hắn như vậy, vẫn là lần đầu gặp được.

Chợt lại cười lạnh một tiếng, hôm nay nếu không phát tiết một phen, hắn khó tiêu nổi giận ngập trời trong lồng ngực!

Kiếm của Tông Thủ bỗng nhiên lại biến đổi. Vẫn là Lôi Đình cuồng vũ, bên trong hạch tâm lại bỗng nhiên chuyển đổi. Nước lửa đan vào, quấn quanh xoay chuyển, vô số lôi quang quấn quanh ở bên ngoài.

Lão giả tóc bạc kia quả nhiên chân khí cứng lại một chút, ứng đối không kịp, toàn bộ cạnh vai bị thủy hỏa loa toàn chân kình chui vào, rồi sau đó sinh sinh tạc ra một cái lỗ máu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.