Anh Iu Em! Bảo Bối Siêu Quậy

Chương 20: Chương hai mươi




Chỉ thấy Tông Nguyên không tránh không né, lôi quang như rồng. Đúng là chính diện đối chiến, một cái thương hoa giũ ra, lập tức nát bấy hai bóng kiếm. Rồi sau đó cũng không đợi mấy người kia kịp phản ứng, thân hình đã lướt qua hơn 50 trượng, mũi thương trực tiếp đánh về phía cổ họng Hải Hồng Chân.

Bồng!

Thương ảnh sắc bén kia một thương xuyên thấu linh pháp bích chướng trùng trùng điệp điệp, lập tức huyết vụ phiêu tán, cổ của Hải Hồng Chân cũng triệt vỡ nát. Đầu lầu mập ú kia cũng lăng không tung bay, mà ánh mắt mọi người ở đây hoặc là không đành lòng tránh né, hoặc là bị chiếc đầu lâu quay cuồng kia dấp dẫn. Thân ảnh Tông Nguyên lại rút lui về như quỉ mị.

Đến bên cạnh đống lửa, vẫn khoanh chân ngồi như trước, phảng phất từ đầu đến cuối cũng chưa từng nhúc nhích. Toàn bộ quá trình, cũng không nhiều một hơi, chỉ có mười cường giả trên ngũ giai ở đây là có thể nắm bắt được.

Giống như những học sinh kia thì chỉ nghe Tông Thủ nói một câu câm miệng thì quang ảnh lóe lên, đầu Hải Hồng Chân liền bay lên, huyết dịch bắn ra tung tóe ra, còn khiến Chung Ly Sương ở bên cạnh cả người đều là huyết.

Mấy Hoàn Dương Linh Sư và Huyền Vũ tông sư sắc mặt đều xanh trắng. Người sau còn tốt một chút nhưng người trước thần sắc lại khiếp sợ cảnh giác, cơ hồ bản năng gọi ra hộ giá. Một đầu không đủ, phải ngoài hai đầu mới có thể an tâm.

Mới trong nháy mắt đó, bọn hắn tổng cộng cũng chỉ có thể kịp phát ra một đạo linh pháp, lại bị Tông Nguyên một kích mà phá. Hai vị Huyền Vũ tông sư, cũng không thể ngăn được.

Đổi mà nói, ở trong khoảng cách này, nếu Tông Nguyên toàn lực ra tay thì cũng có thể tùy ý giây sát bất cứ người nào trong bọn họ.

Tông Thủ cũng mở lớn miệng, ngạc nhiên nhìn một màn này:

- Tông Nguyên, ta chỉ nói là khiến hắn im lặng thôi.

Cho dù ‘ Tông Thủ ’ trước kia đối với Hải Hồng Chân có oán khí không nhỏ, nhưng dù sao tình cảm cũng cách một tầng.

Hơn nữa trong mắt hắn, cũng chỉ là đấu khí giữa tiểu hài tử mà thôi. Hắn còn không đến mức vì thế mà so đo với một thiếu niên không đến mười lăm tuổi.

Tuy trong lòng còn có ý giáo huấn, nhưng dù thế nào cũng không vì tranh chấp miệng lưỡi thế này mà muốn tính mệnh đối phương không phải là Tông Nguyên hiểu sai ý hắn đấy chứ? Khiến hắn câm miệng thì giết chết, quả thật cũng là phương thức tốt:

- Thần biết được ý quân thượng!

Tông Nguyên thần sắc đờ đẫn, trên mặt lại lần đầu tiên đỏ hồng, lộ ra vài phần không có ý tứ:

- Thần vừa rồi, nhất thời không thể khống chế được!

- Ách!

Tông Thủ lần nữa sửng sốt, lúc này mới nhớ tới, tiến cảnh Tông Nguyên gần đây quả thật dã ổn định lại, nhưng dù sao cũng không thật sự vứng chắc. Nội Quan Huyền Đình Đoán Thể quyết, vốn là bí pháp thần thông vượt xa đẳng cấp bọn hắn, mà ngay cả hắn cũng không thể hoàn toàn khống chế, huống chi Tông Nguyên?

Muốn tên này giết người còn có thể, muốn hắn ra tay đúng chừng mực, vậy thì thật có lỗi.

Nghĩ ngợi một chút, Tông Thủ lập tức nhíu mày, cái này phải giải quyết hậu quả sao mới tốt đây? Lập tức sau đó cũng chỉ có thể hơi thở dài.

- Được rồi, giết cũng đã giết! Dù sao tên này, cũng quả thật có chút chướng mắt.

Lập tức vươn người đứng lên, chuẩn bị khởi hành. Giờ phút này chân khí trong cơ thể hắn bởi vì tiêu hao do tu luyện Nội Quan Huyền Đình Đoán Thể quyết vẫn xa xa chưa khôi phục.

Bất quá lúc này vừa mới làm thịt đệ tử người khác, lại ngốc ở chỗ này, chỉ có thể khiến người ngột ngạt.

Bất quá Tông Thủ vừa mới lên ngựa, ý muốn khởi hành, hơn mười người bên phía Lâm Hải học viện đều nhao nhao, một lão giả chừng thất tuần, ăn mặc nho bào đi ra từ trong đám người.

Dung nhan gầy gò, mắt lộ giận dữ. Đi mấy bước liền ẩn ẩn ngăn đường đi hai người lại nói:

- Tông Thủ điện hạ, không biết có nhớ rõ lão hủ hay không?

Tông Thủ nghiêng đầu muốn, cả buổi mới nhớ lại, nhẹ gật đầu:

- Ta biết rõ ngươi, nhất đẳng tiến sĩ Khích Ngạn của Lâm Hải thư viện. Khi ta ở học viện tìm ngươi thỉnh giáo linh pháp mười lần thì mười lần đều không gặp.

Sắc mặt Khích Ngạn hơi đỏ lên, chợt lại khôi phục, âm thanh lạnh lùng nói:

- Đệ tử này của ta chỉ là không thông thế sự, mở miệng không biết nặng nhẹ mà thôi, cũng không phải cố tình. Một lời không hợp, điện hạ đã sai bộ hạ sát nhân, đây là đạo lý gì? Hải Hồng Chân này còn là đồng học của ngươi. Điện hạ không cảm thấy quá mức tàn nhẫn sao? Kính xin điện hạ hôm nay cho lão hủ một cái công đạo!

- Như vậy ngươi muốn cô cho ngươi công đạo gì?

Tông Thủ vốn không kiên nhẫn, lúc này nghe vậy, càng thêm tâm phiền. Cũng không muốn tranh giành miệng lưỡi gì với đối phương, trực tiếp hỏi:

- Diệt khẩu toàn bộ các ngươi ở đây? Công đạo này, không biết Khích tiến sĩ ngươi có thoả mãn không?

Khích Ngạn khí tức có chút cứng lại, sắc mặt thoạt đỏ thoạt trắng. Mà cái một đám người Lâm Hải thư viện, từ tiến sĩ thụ giảng, cho tới đệ tử đi theo, đều là chỉ cảm thấy trong nội tâm một hồi lạnh toát.

Khích Ngạn kia mấy lần muốn nói lại nuốt về. Qua mấy lần, cuối cùng mới giận dữ mở miệng:

- Lẽ nào lại như vậy! Lẽ nào lại như vậy! Công đạo ở nhân tâm, điện hạ cho rằng có thể uy hiếp được lão hủ sao? Thuộc hạ này của điện hạ tuy thương thuật mạnh mẽ tuyệt đối, nhưng nếu muốn giết sạch chúng ta, điện hạ sợ rằng cũng phải lưu lại đây a?

Vừa nói, một bên thân hình khẽ run, tựa hồ tức giận không nhẹ.

- Hãy bớt sàm ngôn đi! Muốn xuất đầu thay cho đệ tử, vậy thì cứ động thủ đi!

Nói đến chỗ này, Tông Thủ chợt có điều ngộ ra:

- Ngươi lo lắng Hải gia kia tìm ngươi gây phiền toái sao?

Gặp Khích Ngạn một hồi trầm mặc, Tông Thủ lập tức khẽ lắc đầu:

- Muốn bọn hắn trực tiếp tìm cô là được, kẻ này nói năng lung tung, cô đã sai người chém giết. Nếu không phục thì cứ tới tìm cô lý luận. Ngươi còn dám ngăn đón ta, ngay cả ngươi ta cũng làm thịt. Chọc giận cô, sớm muộn gì cũng sẽ một mồi lửa thiêu rụi Lâm Hải thư viện các ngươi.

Sau khi nói xong, lại chẳng muốn nói nhảm với lão nhân này nữa, trực tiếp giục ngựa, chậm rãi đi vào sâu trong núi lớn

Khích Ngạn kia có chút do dự, sau một lát, vẫn tránh thân hình ra. Ngưng mắt nhìn bóng lưng Tông Thủ Tông Nguyên dần dần đi xa. Trong miệng lại âm thầm nỉ non, trong nội tâm kỳ dị.

Một năm không gặp, Tông Thủ sao lại biến thành tâm tính như thế? Lòng dạ ác độc quả quyết, nhuệ khí mười phần, không còn nhu nhược như trước nữa. Mới rồi cổ xu thế khiếp người kia thậm chí ngay cả hắn cũng thấy có chút khiếp sợ.

Bên kia Chung Ly Sương, cùng mấy người trước kia quen thuộc Tông Thủ cũng đều lộ vẻ mờ mịt.

Bọn hắn cũng biết Tông Thủ trước kia tính tình kiên nghị, một kẻ phế nhân chi thân, nhưng lại thủy chung kiên cường. Khi ẩu đả với người khác cũng là như thế, biết rõ không địch lại, nhưng dù bị đánh chết cũng không nhận thua

Nhưng cũng không có cường thế như lúc này, chỉ một lời, đã có thể quyết định tính mệnh!

- Hải sư huynh hắn cứ vậy chết đi sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.