Anh Hùng Xạ Điêu

Chương 39: Ba nguyện vọng




Theo lời người chơi lâu năm trong mật thất, từ khi bọn họ tiến vào mật thất, vượt qua khiêu chiến người mới, sẽ có một người dẫn đường, dẫn đường bọn họ tới tiến triển tiếp theo của trò chơi, người dẫn đường này đa số sẽ là người chơi lâu năm của thế hệ trước, vì thế sẽ có người sinh ra suy nghĩ... Nhóm người chơi đầu tiên tiến vào mật thất, đến tột cùng là do ai dẫn đường?

Trên thực tế, không có ai chú ý tới vấn đề này, bởi vì vô luận là người mới hay người chơi lâu năm, điểm bọn họ chú ý, vĩnh viễn là làm thế nào để sống sót trong mật thất. Bọn họ chú ý tới đạo cụ trong mật thất, bọn họ chú ý tới manh mối trong mật thất, chú ý tới cốt truyện trong mật thất, nhưng chưa bao giờ bận tâm tới những chuyện khác.

Sau đó, theo thời gian trôi qua, trong đám người chơi dần dần hình thành một chế độ.

Bởi vì ý chí mật thất sẽ chỉ mời một số lượng người cố định trong một thành phố gia nhập mật thất, cho nên số lượng người chơi ở một thành phố là cố định, nhân số cơ bản dao động từ mười đến ba mươi người, hơn nữa con số này có thể du di trên dưới, mỗi khi có một người chơi xúi quẩy vĩnh viễn chết đi trong mật thất, ý chí mật thất sẽ chủ động lựa chọn người nào đó trong thành phố này trở thành người chơi mới, bổ khuyết vị trí của người chơi đã chết.

Bởi vì người chơi trong mỗi thành phố là cố định, bởi vậy người chơi trong các thành thị liền dần dần hình thành một chế độ, bọn họ tập hợp lại với nhau, tham khảo, tổ đội, chia sẻ kinh nghiệm. Hơn nữa dùng thành phố của mình làm một cứ điểm, liên hệ với người chơi trong các thành thị khác, cứ như vậy hình thành một mạng lưới lớn, xâu chuỗi mỗi người chơi trong mật thất, sau đó khuếch tán ra ngoài.

Bất tri bất giác, số lượng người chơi đông đảo trên thế giới thành lập nên một thế lực khổng lồ. Tuy bởi vì bị mật thất hạn chế, nên những người chơi này sẽ bị nghiêm trọng hạn chế sức mạnh trong thế giới hiện thực, có một số người thậm chí không thể phát huy nổi 1% năng lực trong mật thất, hơn nữa bọn họ không thể truyền ra bất luận tin tức gì liên quan tới mật thất, nhưng hành động, ngôn ngữ dị thường của bọn họ sẽ khiến các thế lực chặt chẽ chú ý.

Trên đời này không có lưới nào không có kẽ hở, huống chi mật thất tuy hạn chế người chơi lộ tin tức ra ngoài, lại cũng không nghiêm khắc trừng trị người chơi, vì thế, tin tức liên quan tới mật thất vô hạn cứ như vậy mà bị lan truyền nhanh chóng, cao tầng các quốc gia cũng nhận được tình báo tương quan, nhưng để tránh cho dân chúng khủng hoảng, những thông tin này đều bị phong tỏa.

Một bộ máy tên là "thế giới" cứ như vậy lặp lại trôi qua một ngày lại một ngày, mọi người như đang sống trong mộng cảnh, không muốn chân chính đối mặt với hiện thực, nhưng ai cũng không thể xem nhẹ uy hiếp cùng nguy hiểm trong đó.

Sau đó, không biết là khi nào, trong đám người chơi liền lan truyền một tin tức, không biết là tin tức do ai thả ra, cũng không biết ngọn nguồn tin tức này là nhắm vào ai, bọn họ chỉ nói Vô Luật Thành, có một tập đoàn đáng sợ.

"Vô Luật thành là nơi nào?" La Giản nghe đến đó liền nhịn không được, hỏi Đoạn Ly. Đoạn Ly cầm đường đao ngồi xổm trong góc, hắn dùng ngón tay khẽ vuốt thân đao, nghe thấy tiếng La Giản hỏi, thiếu niên hơi ngẩng đầu, hắn nhìn về phía La Giản, hắn cảm thấy La Giản ở ngay đằng kia, chỉ là hắn không nhìn thấy được mà thôi.

"Một cái thành thị mà thôi, Vô Luật dường như là nickname của thành phố này, ý là ở thành phố này, không có pháp luật tồn tại... hay nói cách khác, không tồn tại quy tắc."

La Giản cái hiểu cái không, "Thành thị... không có quy tắc?"

"Đúng vậy, thành phố kia chính là địa bàn của tập đoàn kia, thông tin tôi biết được là, toàn bộ thành thị kia đều bị tập đoàn này khống chế, không có đạo đức pháp luật, không có quy tắc ước thúc, cho nên mới được gọi là "Vô Luật Thành".

Tuy rằng Đoạn Ly nói như vậy, nhưng La Giản đã nghĩ tới càng nhiều chuyện, hắn vô ý thức dùng tay xoay chuyển cán dù, hắn nhớ tới phòng làm việc Ưng từng nói qua.

Ưng vì thành lập hệ thống mật thất, đồng thời cũng vì thu hoạch lượng lớn tài chính, tuy rằng hắn đã từng cố ý đặt phòng thí nghiệm bên trong thành phố lớn, nhưng kết quả lại không làm như vậy, bởi vì lúc ấy bọn họ tựa hồ bị thế lực nào đó theo dõi, do Ưng lợi dụng những công nghệ cao do hệ thống mang tới để thu lợi nhuận, nên đã khiến một số kẻ có tâm chú ý.

Ưng vì tránh né bọn họ, đồng thời cũng để mau chóng xây dựng hệ thống mật thất, liền đặt địa điểm phòng làm việc ở ngoại ô một thành thị xa xôi, nơi đó gần biển rộng, bốn mùa như xuân, có giao thông tiện lợi, lưu thông tin tức phát đạt, coi như là một thành thị tương đối phồn vinh.

Nhưng hiện tại ngẫm lại, sau khi Ưng tiến vào mật thất đã bị vây trong đấu trường Tu La, mà "khóa" của mật thất vẫn ở phòng làm việc kia như trước. Theo lời Ưng nói, mật thất có thể đem lõi của mình, tức lõi hệ thống luân hồi giấu vào mật thất do mình sáng tạo, nhưng khóa thì không được.

Lõi hệ thống luân hồi là một hình lập phương, hình lập phương này thiếu mất một góc, cái góc bị thiếu kia chính là "khóa".

"Khóa" kia là một vật thể nhỏ hình khối tam giác, mặt ngoài có điêu văn kim sắc thần bí. Bởi vì mật thất không thể giấu thứ này vào trong mật thất do mình sáng tạo ra, nhưng nó tuyệt đối sẽ không để khóa ở yên trong phòng làm việc, cho nên nó nhất định sẽ áp dụng một số thủ đoạn.

Khóa này là gông xiềng nhân loại tương lai chế tạo cho mật thất, không, là cho hệ thống luân hồi, nó có một cơ chế tự hủy, khi nó bị tiêu hủy, lõi hệ thống luân hồi cũng sẽ theo đó mà bị phá hủy.

Nó không thể bị bất luận lực lượng nào ảnh hưởng, đặc biệt là lực lượng của hệ thống luân hồi, đây cũng là lý do khiến hệ thống tuy muốn giấu khóa vào trong mật thất, nhưng vô luận thế nào cũng không làm được.

Bởi vậy, ý chí mật thất nhất định sẽ tìm mọi cách bảo vệ "trái tim" của mình trong thế giới hiện thực. Hơn nữa, ý chí mật thất có thể tùy ý khống chế người chơi trong mật thất, lại không thể can thiệp quá nhiều vào thế giới hiện thực, nó rõ ràng chưa chuẩn bị sẵn sàng bại lộ hoàn toàn sự tồn tại của bản thân trước ánh mắt toàn bộ nhân loại.

Mà "Vô Luật Thành" Đoạn Ly kể, khiến La Giản có một số ý tưởng.

Một tòa thành thị không có pháp tắc, một tòa thành thị bị một tập đoàn nào đó hoàn toàn khống chế trong tay, hơn nữa tin tức thành thị này vẫn là lộ ra từ chỗ người chơi, đây là bẫy rập mật thất tạo ra cho La Giản, hay là cửa đột phá để tìm ra chìa khóa?

Nhưng vô luận thế nào, La Giản đều không thể bỏ qua tin tức có giá trị như vậy.

Hắn tiếp tục dò hỏi Đoạn Ly, cố gắng đào ra càng nhiều thông tin từ miệng hắn, "Cậu thật sự không biết "Vô Luật Thành" ở đâu sao?"

Đoạn Ly lắc đầu đáp: "Không biết, tôi từ miệng rất nhiều người biết được sự tồn tại của thành phố này, lại chưa có một ai từng đi qua, nhưng tin tức đến tột cùng truyền ra từ đâu, cũng không ai biết."

"Như vậy, lúc trước cậu nói, trong tập đoàn Vô Luật Thành, có người xin cậu giúp đỡ, là thật hay giả?"

Đoạn Ly suy ngẫm một chút, phảng phất như đang rối rắm chuyện gì đó, hắn nhíu mày, âm thanh trầm thấp, "Nói đúng ra, cũng không phải có người xin tôi giúp đỡ, mà là tôi xin người khác giúp đỡ..."

La Giản hơi kinh hãi, bình phục ngữ khí của mình, hòa hoãn hỏi: "Đây là có ý gì?"

"Người chơi trong mật thất chỉ biết chú ý tới mật thất, người chơi bình thường dù có nghe được thông tin về Vô Luật Thành, cũng chỉ nghe một chút thôi, đối với bọn họ, an nguy một tòa thành thị có thể tồn tại trong thế giới hiện thực, độ quan trọng kém xa mạo hiểm trong mật thất."

La Giản nheo mắt: "Nhưng cậu lại chú ý tòa "Vô Luật Thành" này như vậy, tại sao vậy?"

Biểu tình của Đoạn Ly dưới ánh nến lộ ra chút sầu thảm, mặt hắn cắt không còn giọt máu, trả lời La Giản: "Bởi vì, tôi phát hiện, bất tri bất giác, tôi đã trở thành một người trong tập đoàn đó, là một người trong Vô Luật Thành."

La Giản tức khắc không hiểu, hắn nói: "Không phải cậu nói, cậu chưa từng đi qua Vô Luật Thành sao?"

"Không phải không đi qua, mà là thời điểm tôi đi qua, cũng không ý thức được nơi đó là Vô Luật Thành." Đoạn Ly tạm dừng một lát, trả lời La Giản: "Sau đó khi tôi hồi tưởng lại, tôi mới phát hiện ra chuyện bất thường trong đó. Sau đó tôi đã từng nghĩ đi nghĩ lại, lại thế nào cũng không tìm được cửa vào tòa thành thị đó."

"Ừm, những lời nói này của cậu, tôi không hiểu lắm." La Giản di chuyển trong phòng tạp vật nhỏ hẹp, hắn nói, "Một tòa thành thị có lẽ tồn tại hoặc không tồn tại. Cậu đã từng đi qua thành phố này, lại không nhận thức được mình đã từng đi qua thành phố này... Ý là, mặt ngoài thành phố này không có gì khác biệt với thành phố bình thường khác sao?"

Đoạn Ly nói: "Không khác, nó thực bình thường, bên trong cũng có người đến người đi, mọi người dậy sớm đi làm ăn cơm ngủ nghỉ, không có bất luận điểm khác biệt nào."

"Vậy tại sao sau đó cậu lại cảm thấy không thích hợp?"

Đoạn Ly hồi tưởng một chút, "Có một vài nguyên nhân, thứ nhất, tôi nhớ rõ lúc ấy tôi đang tiến hành chạy thoát mật thất nào đó, đó là một mật thất có rất nhiều cánh cửa(monsters, inc.), cánh cửa dẫn tới những địa phương bất đồng, giống như một cái mê cung vậy, chỉ có mở được cánh cửa chính xác mới có thể thoát khỏi mật thất, nhưng có lẽ tôi mở nhầm cửa... phía sau cánh cửa là đường cái rộng mở, rất nhiều người cùng xe cộ."

"Tôi cũng không nhận ra mình mở sai cửa, lúc ấy tôi thậm chí cho rằng mình đã thành công thoát khỏi mật thất mà trở về hiện thực, nhưng mỗi lần trở về hiện thực, tôi đều tỉnh lại trên giường, chỉ có lần này là bất đồng. Lần này tôi đi qua cánh cửa, đi tới một tòa thành thị xa lạ."

"Nơi đó tựa hồ không có gì khác biệt so với thành thị bình thường, người dân, đường phố, phố lớn ngõ nhỏ. Nhưng lúc ấy, điều khiến tôi cảm thấy kỳ quái chính là, thành phố này phi thường an tĩnh, tuy rằng có tiếng xe chạy, có tiếng bước chân khi mọi người đi đường, có âm nhạc quảng cáo phát ra từ radio, lại không nghe thấy bất kỳ tiếng bàn luận châu đầu ghé tai nào, trong trí nhớ của tôi, tất cả những người đó đều mặt vô biểu tình làm việc của mình... thậm chí làm lặp đi lặp lại một việc.

"Bọn họ có lẽ sẽ nói chuyện với nhau, nhưng lời kịch không đổi, chỉ lặp đi lặp lại một vài câu nói, lặp đi lặp lại làm một công việc."

La Giản nghe tới đó, không khỏi xen vào một câu: "Chẳng lẽ, là mỗi ngày đều lặp lại chuyện ngày hôm qua sao."

"Đúng vậy, chính là như vậy, là mỗi ngày đều lặp lại mọi chuyện của ngày hôm qua."

Đoạn Ly lại lắc đầu, "Nhưng lúc đó tôi vẫn chưa cảm nhận được chỗ không thích hợp, tôi chỉ lang thang không có mục tiêu dạo quanh thành phố, lúc ấy tôi cần một chỗ dung thân, tôi đi tìm địa phương như khách sạn các thứ, tôi nói chuyện cùng những người đó, nhưng bọn họ đều không để ý tới tôi."

"Là thật sự không để ý tới tôi, cho dù tôi đứng trước mặt bọn họ, bọn họ cũng không phản ứng với âm thanh tôi nói, cho dù tôi duỗi tay ngăn lại, bọn họ cũng chỉ đi vòng qua tôi, sau đó đi tới địa phương họ muốn đi."

"Mọi người trong tòa thành thị đó đều lờ đi sự tồn tại của tôi, thật giống như tôi là một người trong suốt vậy."

La Giản nghe Đoạn Ly nói, hắn quơ quơ dù trong tay mình, hắn đương nhiên biết loại cảm giác này, cảm giác bị mọi người lờ đi. Bởi vì La Giản giờ này khắc này, luôn luôn thể nghiệm cảm giác như vậy.

Đoạn Ly cười khổ: "Kỳ thật đây là một cảm giác mới lạ, tôi lúc đó chỉ cảm thấy thú vị, vẫn chưa nghĩ gì nhiều, cho nên dứt khoát lắc lư khắp nơi quanh thành phố, tôi bò lên tầng cao, lướt qua cây cầu, tôi đi tới trung tâm thành phố, nơi đó có một nhà thờ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.