Anh Hùng Tiêu Sơn

Chương 27: Tự tình nhi nữ




Mặt đất chợt rung nhẹ. So với lúc ngồi thang máy đời trước, chấn động này vẫn còn nhỏ hơn một chút.

Thành tựu ở phương diện khác tại thế giới linh đạo cũng không hề thua kém khoa học kỹ thuật. Đương nhiên, người có thể được hưởng thụ tiện lợi tại linh đạo cũng không phải là kẻ tầm thường.

Tri thức ở linh đạo ngày càng phát triển nhưng vẫn không thể so sánh được với khoa học kỹ thuật.

Doanh Thừa Phong thoáng suy nghĩ một lát. Hắn cũng không hiểu sao đột nhiên trong lòng mình lại cảm khái như vậy.

Cửa vừa mở, ánh mắt của Doanh Thừa Phong lập tức nhíu lại.

Hắn nhìn thấy ở trong tầng này không phải là chỉ có một mình hắn. Ngoài hắn ra, ở đây còn có mấy vị lão giả Tử Kim Cảnh cùng Hứa Bạch Đào.

Tuy nhiên, lúc này bọn họ đều cúi đầu cung kính.

Ở trên đài cao, Linh Tháp chân nhân yên lặng ngồi ngay ngắn, dường như đang nhắm mắt dưỡng thần. Mà những cường giả Tử Kim Cảnh ngày thường đều hô mưa gọi gió ở thế giới bên ngoài, lúc này lại an tĩnh như con mèo nhỏ, không dám làm việc gì kinh động tới chân nhân.

Doanh Thừa Phong và Hứa phu nhân liếc mắt nhìn nhau. Bọn họ kìm nén hơi thở, thật cẩn thận đi tới, đứng lại ở bên cạnh lão đạo nhân.

Có lẽ là bởi vì đã đầy đủ mọi người, rốt cuộc Linh Tháp chân nhân cũng ngẩng đầu lên, mở hai mắt ra nhìn.

Trong đôi mắt kia không phải là vẻ sắc bén khiến người ta khiếp sợ, mà là một ánh mắt thanh tuyền nhưng lại sâu không lường được.

- Bạch Đào, ngươi đã du lịch ở bên ngoài hơn mười năm, rốt cuộc cũng đạt tới Tử Kim Cảnh rồi.

Tiếng nói của Linh Tháp chân nhân chậm rãi vang lên.

Lúc Hứa Bạch Đào mới vào Linh Tháp, khí thế vạn trượng, nhưng lúc ở trước mặt chân nhân thì lại giống như một người bình thường. Ông ta khom người nói:

- Đệ tử từng thề rằng nếu không nhập tử kim, tuyệt đối không về nhà. Hiện giờ đệ tử đã tiến cấp Tử Kim Cảnh, nên mới dám trở về gặp lão nhân gia ngài.

Linh Tháp chân nhân than nhẹ một tiếng, hỏi:

- Ngươi còn nhớ chuyện ngày xưa không?

Ánh mắt của Hứa Bạch Đào không thay đổi, nói:

- Cả đời con không dám quên.

Doanh Thừa Phong âm thầm cảm thấy kỳ lạ. Lá gan của tên này thật lớn, ở trước mặt Linh Tháp chân nhân mà vẫn quyết đoán như vậy, coi như là hiếm thấy rồi.

Nhưng vượt ra ngoài ý liệu của Doanh Thừa Phong chính là Linh Tháp chân nhân không hề giận dữ mắng mỏ, chỉ than nhẹ một tiếng, nói:

- Việc ngày xưa cũng là do lão phu khư khư cố chấp, nếu như… ôi.

Hứa Bạch Đào ngẩng đầu lên, cao giọng nói:

- Tổ gia, hài nhi chưa bao giờ hối hận.

Sắc mặt của Hứa phu nhân và mấy vị lão giả kia đều nhanh chóng biến đổi.

Trong lòng Doanh Thừa Phong âm thầm kêu khổ. Đây là chuyện nhà của Linh Tháp chân nhân, hắn nghe ít thì tốt hơn đấy.

Có một số việc thà ngu ngốc, u mê còn tốt hơn là biết đến.

Sau khi trầm mặc một lát, Linh Tháp chân nhân nói:

- Thôi, tạm thời không nhắc tới chuyện này.

Ông ta quay đầu, nhìn thật sâu vào mắt Doanh Thừa Phong, nói:

- Ngươi tiến vào chiến trường cổ chưa đầy một năm nhưng lực lượng tinh thần lại đột phá lần nữa, thật sự là kỳ tài ngút trời, ngay cả bổn tọa cũng nhìn lầm rồi.

Doanh Thừa Phong vội khom người, nói:

- Tiền bối quá khen, vãn bối chỉ là nhất thời may mắn có được kỳ ngộ, mới đột phá mà thôi.

Sau khi bị gió lốc tinh thần trùng kích, con rối thế thân trong đầu bị hủy một lần, có thể nói là cực kỳ nguy hiểm.

Lực lượng tinh thần bạo tăng, chính là hắn phải dùng tính mạng để đổi lấy. Nếu có thể làm lại, hắn cũng không muốn lấy phương thức nguy hiểm như thế đến tiến hành đột phá.

Bởi vì làm như vậy đã không còn là tu luyện mà là đang đánh bạc mệnh rồi.

Thân có Trí Linh, từ trước đến nay, Doanh Thừa Phong đều không muốn làm loại chuyện không có phần nắm chắc này.

Linh Tháp chân nhân vuốt râu mỉm cười, nói:

- Kỳ ngộ cũng là một phần thực lực. Ha ha, đời ta tu luyện linh đạo, vốn là nghịch thiên mà đi. Nếu không có phúc duyên thâm hậu, làm sao có thể trèo lên đỉnh cao? Chắc đã sớm chết non giữa đường rồi.

Trong lòng Hứa phu nhân cảm thấy buồn bực. Hôm nay tâm tình của Linh Tháp dường như là rất vui mừng, chẳng lẽ là bởi vì Hứa Bạch Đào trở về sao?

Trên mặt Hứa Bạch Đào hiện lên vẻ vui mừng. Ông ta tiến lên một bước, nói:

- Tổ gia, lúc này hài nhi trở về có mang đến một đệ tử thiên tài, một thân tu luyện mười năm đã là cường giả Bạch Ngân Cảnh đỉnh cao. Con hy vọng tổ gia có thể mở một mặt lưới, cho phép hắn tham gia Bách Vực Chiến lần này.

Hứa phu nhân cùng các vị lão giả lập tức nín thở, cùng đợi Linh Tháp chân nhân quyết định.

Linh Tháp chân nhân khẽ mỉm cười, đã tính trước, liền nói:

- Bổn tọa đã biết được việc này, hơn nữa có an bài khác, ngươi không cần phải quan tâm rồi.

Hứa Bạch Đào ngửa đầu lên, khấu đầu thật mạnh, nói:

- Đa tạ tổ gia thành toàn.

Trong lòng bọn họ đều có niềm tin cực kỳ mãnh liệt đối với Linh Tháp chân nhân. Nếu chân nhân đã nói như vậy, tuyệt đối sẽ không làm khác đi.

Linh Tháp chân nhân liếc mắt qua mọi người một cái, nói:

- Qua một tháng nữa chính là lúc chọn lựa.

- Vâng.

Vị lão giả đứng đầu kia vội vàng nói:

- Chân nhân, tám đại tông môn đã lần lượt phái người tiến đến. Qua một tháng nữa chính là lúc luận võ chọn lựa rồi.

Linh Tháp chân nhân chậm rãi gật đầu, nói:

- Doanh Thừa Phong là hộ pháp bổn tông, chính là một thành viên trong bổn tông, bất cứ kẻ nào cũng không được nghi ngờ thân phận của hắn.

Trên mặt Hứa phu nhân lập tức toát ra vẻ vui mừng, mà gương mặt Hứa Bạch Đào lại trở nên cứng ngắc.

- Bổn tọa quyết định hai người Doanh Thừa Phong, Lương Vĩ Ba và một đệ tử hạch tâm của bổn tông sẽ đại biểu tông môn xuất chiến. Ai có thể thắng được đệ tử hạch tâm của tám đại tông môn sẽ cho hắn tiến vào Linh Trì.

Tiếng nói của lão nhân gia ông ta tuy không lớn nhưng sau khi nghe ông ta quyết định, mọi người ở đây đều khom người xác nhận, không dám làm trái chút nào.

Linh Tháp chân nhân phất phất tay, nói:

- Tất cả các ngươi lui ra đi.

Mọi người cung kính thi lễ, sau đó chậm rãi lui ra.

Sau khi rời khỏi tầng cao nhất, mấy vị cường giả Tử Kim Cảnh kia nhìn Doanh Thừa Phong bằng ánh mắt phức tạp, lão đạo nhân lại thở dài, nói:

- Doanh Thừa Phong, ngươi được chân nhân chú ý, cho phép ngươi tham gia chọn lựa, đây chính là ân huệ đại thiên. Ngươi phải rất cố gắng mới có thể đoạt được danh ngạch duy nhất kia đấy.

Doanh Thừa Phong ưỡn ngực, ngạo nghễ nói:

- Tiền bối yên tâm, vãn bối chắc chắn sẽ đạt được một ghế.

Trong miệng hắn nói vậy nhưng trong lòng thì buồn bực.

Linh Tháp chân nhân trở về rồi, vậy Võ lão hiện giờ đang ở đâu?

Hơn nữa, chắc chắn Linh Tháp chân nhân đã biết được thực lực chân chính của Võ lão, làm sao còn có thể cho mình đại diện Linh Đạo Thánh Đường xuất chiến?

Lão đạo nhân chậm rãi gật đầu, vẻ mặt thẫn thờ rời đi.

Mấy vị cường giả Tử Kim Cảnh nhìn sâu hắn một cái, tựa như cũng bao hàm rất nhiều cảm xúc khác nhau.

Trong đó, thậm chí có hai người ánh mắt còn hiện lên vẻ tiếc nuối và tức giận. Tuy nhiên, điều này chỉ xảy ra trong tích tắc, nếu không phải là có thêm sự quan sát của Trí Linh, Doanh Thừa Phong sẽ không thể phát hiện ra.

Nhìn mấy bóng người rời đi, Doanh Thừa Phong trầm giọng nói:

- Hứa phu nhân, ta thấy bên trong mấy vị trưởng giả này, có hai vị mang địch ý đối với ta.

Hứa phu nhân liền bật cười, nói:

- Lúc này đây, theo phần đông hàng đệ tử trổ hết tài năng kia có hai vị thiên tài tông môn là bạn cố tri với hai vị sư thúc tổ này. Ngươi đoạt ghế bọn họ, đương nhiên bọn họ sẽ không khách khí với ngươi.

Lúc này Doanh Thừa Phong mới hiểu rõ, thì ra mình đã ngăn cản con đường tiến lên của người ta.

Chẳng qua đây là phân phó của Linh Tháp chân nhân nên không ai dám làm trái lời ông ta.

Hứa phu nhận tự mình sắp xếp cho Doanh Thừa Phong và Thẩm Ngọc Kỳ ở cùng một biệt viện, sau đó giải thích cho hắn một vài nội dung thi đấu tuyển chọn.

Thật ra lựa chọn vô cùng đơn giản.

Linh Đạo Thánh Đường và tám thế lực lớn đều tự chọn ra vài tên cường giả Bạch Ngân Cảnh đỉnh phong, để cho bọn họ chém giết từng đôi một. Người thắng trận cuối cùng chính là người duy nhất tại vực này được tham gia Bách Vực Chiến.

Đương nhiên phương thức này thật ra chỉ là để quyết ra một danh ngạch mà thôi. Những danh ngạch khác đã sớm bị các thế lực lớn chia cắt hết, làm sao đến lượt cường giả Bạch Ngân Cảnh bình thường nhớ thương.

Doanh Thừa Phong nghe xong đã hiểu rõ, liền cảm kích một tiếng rồi tiễn hai thầy trò họ ra ngoài.

Sau đó hắn đóng cửa chính lại, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.

Đảo mắt một vòng, không phát hiện ra bất kỳ điều gì, hắn nghiêng tai lắng nghe, đồng thời phóng ra lực lượng tinh thần. Nhưng cho dù hắn tra xét như thế nào, dù đưa lực lượng tinh thần vào trong đồ trang sức, thì cũng không thể tìm được tung tích của Võ lão.

Doanh Thừa Phong do dự một chút rồi hạ giọng nói:

- Võ lão, ngài ở đây đúng không?

- Ha ha, tiểu tử khá thông minh đấy, không ngờ biết lão phu đã trở lại.

Không gian trước mặt Doanh Thừa Phong sáng lóe lên. Hắn cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, không ngờ chỉ trong tích tắc, trước mặt mình lại hiện ra một thân ảnh.

Tôc độ Võ lão cực nhanh. Cho dù có Trí Linh trong người nhưng cũng không thể thấy rõ lão nhân gia ông ta xuất hiện như thế nào.

Tuy Doanh Thừa Phong vẫn chưa hết kinh ngạc nhưng vẫn hơi mỉm cười, nói:

- Võ lão, ngài và chân nhân giao thủ, kết quả như thế nào?

Võ lão tức giận trừng mắt nói:

- Lão phu vừa mới nhập tước, sao có thể là đối thủ của Linh Tháp? Ôi…

Ông ta thở dài một tiếng, nói:

- Thậm chí lão phu còn không thể bức bách lão ta đưa ra hết tất cả lực lượng, thật sự là hổ thẹn.

Trong lòng Doanh Thừa Phong rùng mình. Theo hắn, lúc này Võ lão cũng đã là sâu không lường được rồi, vậy mà lại có thể dễ dàng khuất phục. Thế lại càng không biết Linh Tháp chân nhân cường đại tới mức nào.

Doanh Thừa Phong lắc đầu, dứt bỏ ý nghĩ này. Hắn trầm giọng nói:

- Võ lão, theo ta được biết ngài đã nhập tước, như vậy lúc này đây cũng có được một danh sách đề cử, đúng không?

Võ lão cười ha hả nói:

- Đúng vậy, tốc độ thăm dò tin tức của tiểu tử ngươi cũng khá đấy.

Doanh Thừa Phong cười nói:

- Võ lão, nếu ngài có quyền lực này thì có thể đề cử ta, vì sao còn muốn cho ta tới tranh đoạt danh ngạch Linh Đạo Thánh Đường?

Cùng đồng hành một đường với Võ lão, lão nhân gia ông ta không hề nói tới việc này một chữ nào, Doanh Thừa Phong biết rõ đây là Võ lão cố ý giấu giếm.

Nụ cười trên mặt Võ lão ngưng lại. Ông ta trầm giọng nói:

- Thừa Phong, tuy lực lượng tinh thần của ngươi đã tiến cấp tới Hoàng Kim Cảnh. Nhưng tám đại môn phái kia đều dốc lòng bồi dưỡng đệ tử, từng người đều có được kỹ năng hoặc trang bị đặc thù. Ha ha, giao thủ cùng bọn chúng vài lần, đối với ngươi mà nói chỉ có lợi chứ không có hại.

Ánh mắt của Doanh Thừa Phong sáng ngời, nói:

- Vãn bối đã rõ, đa tạ tiền bối.

Võ lão phất tay, nói:

- Ngươi hiểu là tốt rồi. Ha ha có lão phu ở đây, không lo có kẻ nào ngươi không địch lại, cũng không ai có khả năng đả thương ngươi.

Doanh Thừa Phong hơi giật mình, liền bật cười.

Một tháng sau, nhất định mình sẽ cho ông ta một niềm vui bất ngờ thật lớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.