Anh Hùng Tiêu Sơn

Chương 2: Bạch cốt cốc




- Muốn lui? Buồn cười!

Ánh mắt Kim Minh lãnh đạm, muốn tiếp tục xuất thủ.

Đột nhiên…

- Giết!

Một cỗ sát khí dày đặc bay lên cao, nương theo cỗ sát ý là đao ý cuồng bạo ngập trời, một đạo đao mang bắn thẳng về hướng Kim Minh, cỗ đao mang không ngừng biến hóa, lưu chuyển không ngừng.

Đinh đinh đinh…

Trên đất trống gần bên, chiến đao của các võ giả không tự chủ được run lên.

- Đây là…đao ý!

Có người kinh hô.

- Chết!

Bất chấp đánh chết nhóm người Chu Chỉ, Kim Minh xoay người bổ ra một kiếm.

Xuy…

Như con dao sắc bén cắt qua hư không, kim sắc kiếm quang cùng đao mang cuồng bạo va chạm lẫn nhau.

Oanh long…

Trời sụp đất nứt, nguyên lực phong bạo vô hình thổi quét khắp bốn phía.

Đặng đặng đặng…

Lâm Tiêu nháy mắt thối lui ba bước, khí tức trong cơ thể phù phiếm, mà Kim Minh cũng lui ra một bước.

- Không ngờ có thể đánh lui ta!

Kim Minh biến sắc, ánh mắt như độc xà âm lãnh gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Tiêu:

- Đao ý, đao ý, không nghĩ tới một tam chuyển nho nhỏ như ngươi lại lĩnh ngộ đao ý, đáng tiếc ở trước mặt thực lực tuyệt đối, ngươi vẫn phải chết!

Trong mắt Kim Minh lộ hung quang, sát khí sôi trào.

- Đón ta một chiêu này!

Kim Minh vung trường kiếm.

- Kim Nguyên Trảm!

Oanh!

Một đạo kim sắc kiếm khí dài mấy trượng xuất hiện trong hư không, đâm thẳng về hướng Lâm Tiêu, những nơi đi qua không gian nổ tung, bụi mù tán loạn, mặt đất hiện lên khe rãnh đáng sợ.

Kiếm khí chưa tới, kiếm thế đã đánh úp lại, uy hiếp tử vong dâng lên trong lòng Lâm Tiêu.

- Nhật Nguyệt Luân Hồi đao!

Hai tay Lâm Tiêu cầm đao, diễn cảm ngưng trọng chưa từng có, liều lĩnh bổ tới.

Một đạo đao mang dài mấy trượng va chạm cùng kiếm khí trong hư không.

Oanh long…

Như trời quang sét đánh, không ít người bị tiếng chấn vang làm choáng váng, Lâm Tiêu bay ngược ra sau, miệng phun máu tươi, mà Kim Minh cũng bật lui ra sau mấy bước, sắc mặt thoáng tái nhợt, giẫm ra mấy dấu chân thật sâu.

- Cũng may ta có Thanh Nguyên Giáp, nếu không một kích vừa rồi sẽ nguy hiểm.

Lâm Tiêu cắn răng.

- Đáng giận, một chân võ giả nho nhỏ lại làm cho ta chật vật như thế.

Ổn định bước chân, trong mắt Kim Minh sát khí sôi trào, lại một kiếm chém ra.

- Long Ngâm Hổ Khiếu!

Đoạn Hồng gầm lên giận dữ, hư ảnh một đầu mãnh hổ cùng thương long rống giận đánh về phía Kim Minh.

- Cút!

Kim Minh chém ra một kiếm, kiếm khí rung động, đem hư ảnh mãnh hổ thương long chém vỡ, lại đem Đoạn Hồng đánh bay.

- Phốc xuy…

Ngực tuôn ra chùm máu tươi, trên ngực Đoạn Hồng hiện lên vết kiếm thật dài, máu tươi ồ ồ tràn ra, tổn thương còn nặng hơn lần trước.

- Vô Biên Lạc Mộc Tiêu Tiêu Hạ!

Không chờ Kim Minh hồi phục, Chu Chỉ cắn răng xông lên, kiếm khí ngưng tụ, một loại ý cảnh liều lĩnh thấy chết không sờn bao trùm đánh tới.

- Huyên náo!

Sắc mặt Kim Minh mất kiên nhẫn, kiếm khí bay lên cao đánh tan chiêu thức của Chu Chỉ, sau đó đem nàng đánh bay.

- Hiện tại tới phiên ngươi!

Kim Minh quát lạnh một tiếng muốn ra tay.

Lúc này…

- Tà Vương Đao – Tà Ý Thiên Hạ!

Ở một bên, một đạo sát khí vô cùng nồng đậm bay lên cao, hóa thành sấm đánh rít gào ập tới, khí thế uy mãnh, nghe rợn cả người.

- Người nào đánh lén!

Kim Minh giận dữ, chém ngược một kiếm, va chạm trúng hôi sắc đao mang, đao mang tà khí dày đặc, sát khí lăng nhiên.

Đao mang ầm ầm hỏng mất, kiếm khí tiếp tục chém tới, bị thân ảnh kia chém ra một đao đánh vỡ.

Người xuất đao chính là Hắc Vân thành Trần Tinh Duệ, hóa phàm sơ kỳ đại thành.

- Chỉ là con kiến hôi, ta không giết ngươi, ngươi lại dám ra tay với ta, quả thật đáng chết!

Ánh mắt Kim Minh phẫn nộ.

- Hừ!

Trần Tinh Duệ chỉ hừ lạnh một tiếng.

Sưu sưu sưu…

Cùng lúc đó Lâm Tiêu, Chu Chỉ, Đoạn Hồng đều bay tới, phân ra ba hướng vây quanh Kim Minh.

- Đa tạ.

Ba người Lâm Tiêu nhìn Trần Tinh Duệ gật đầu, trong mắt lộ vẻ cảm kích, kỳ thật hắn có thể không cần tham dự vào, Kim Minh chưa chắc sẽ ra tay đối với hắn, nhưng Trần Tinh Duệ lại nghĩa vô phản cố mạo hiểm gia nhập chiến đoàn, đây không chỉ cần dũng khí.

- Chúng ta đều là đệ tử Hiên Dật quận, huống chi các ngươi đã cứu đệ đệ của ta.

Biểu tình Trần Tinh Duệ vẫn lạnh lùng như trước, đôi mắt đầy tà ý hiếu chiến gắt gao nhìn chằm chằm Kim Minh:

- Hơn nữa ta cũng rất muốn biết, cấp bậc Kim Minh chỉ cao hơn chúng ta một chút, rốt cục lại có năng lực gì dám càn rỡ như thế.

Ba võ giả hóa phàm sơ kỳ đại thành cùng Lâm Tiêu, bốn người ngưng tụ tinh khí thần đến mức tận cùng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Kim Minh.

Thân là võ giả, không có người nào sợ chết, nếu đối phương muốn giết bọn họ, như vậy Lâm Tiêu bọn họ cũng sẽ không bỏ qua, cho dù chết cũng phải cho đối phương lưu lại chút đồ vật nào đó.

- Thế nào…

Nhìn một màn này những cao thủ đứng đầu thế lực khác không khỏi sửng sốt, ở trong mắt bọn họ, Kim Minh muốn đánh chết đệ tử Hiên Dật quận là chuyện dễ dàng, không nghĩ tới Hiên Dật quận xuất hiện một đệ tử thiên tài lĩnh ngộ được đao ý đáng sợ, còn tăng thêm một cao thủ giết người vô số, đao pháp đầy tà ý sát khí dày đặc.

Cứ như vậy ngược lại tình huống biến thành bốn võ giả thực lực hóa phàm sơ kỳ đại thành đối chiến một mình Kim Minh, tuy tuyệt đối không đủ khả năng giết chết Kim Minh, nhưng Kim Minh muốn giết họ không tốn công phu cũng rất khó.

- Kim Minh sư huynh!

Nhóm đệ tử Võ Lăng quận còn lại nhìn thấy thế muốn xông tới.

Nhóm người Lâm Tiêu biến sắc, trong những đệ tử Võ Lăng quận còn lại có vài tên hóa phàm sơ kỳ đại thành, chỉ đối phó một mình Kim Minh bọn họ đã cực kỳ nguy hiểm, cơ hội thắng chưa tới ba thành, nếu đối phương toàn bộ đều tiến lên, cuộc chiến này không cần đánh tiếp.

- Cút ngay, nếu ai đi lên ta sẽ không khách khí!

Thần sắc Kim Minh dữ tợn, quát lên chói tai, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm bốn người Lâm Tiêu.

- Được, được.

Kim Minh giận quá thành cười:

- Các ngươi nghĩ chỉ bằng vào bốn người là có thể ngăn cản ta sao? Ta thay đổi chủ ý, lần này chẳng những ta muốn giết các ngươi, còn phải cho các ngươi biết kết cục kẻ dám đối kháng với Kim Minh này sẽ thê thảm bao nhiêu.

Một cỗ khí thế ngập trời dâng lên, còn mạnh hơn trước đó thật nhiều, đáng sợ tới cực điểm.

- Ha ha…

Bốn người Lâm Tiêu cười lạnh, không chút sợ hãi.

- Bớt nói nhảm đi, muốn chiến liền chiến!

- Chỉ chết mà thôi!

- Cho dù chết, chúng ta cũng phải kéo ngươi cùng nhau xuống nước!

Bốn người tích tụ nguyên lực, mà Lâm Tiêu nhẹ nhàng chuyển động Ô Nguyên Toa, chuẩn bị phát động một kích mãnh liệt nhất.

Đòn sát thủ tinh thần lực chỉ khi nào ở thời khắc trọng yếu nhất Lâm Tiêu mới sử dụng, nhất định phải một kích giết chết, nếu không một khi bại lộ bị đối phương hay biết xem như vô dụng, chỉ cần thi triển thật tốt, chưa chắc không lấy được đường sống.

Đây là lá bài tẩy lớn nhất có thể giúp Lâm Tiêu lật bàn.

Không khí thảm thiết ngưng tụ bên dưới Thiên Mộng Thánh Thụ, tình thế hết sức căng thẳng.

Bỗng dưng…

Ong ong ong ong…

Từ trên thánh thụ đột nhiên chiếu xuống từng đạo hào quang, đem toàn bộ mọi người bao phủ bên trong, mỗi người đều bị một đạo quang mang bao phủ, không sót một ai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.