Anh Hùng Thời Loạn

Chương 46




Hắn ở đó chăm sóc cho nó. Cứ nhìn nó mà hắn cười, từ khi nào hắn đã biết yêu vậy?

Sáng. Ông mặt trời thức dậy, rọi xuống căn phồng của nó một tia nắng sớm ấm áp. Nó khẽ mở mắt dậy. Đập vào mắt nó là khuôn mặt đẹp như tạc tượng của hắn, nó ngạc nhiên thấy hắn ở đây, hắn nắm chặt tay nó và ngạc nhiên hơn nữa nó đang nằm trong bệnh viện. Nó nhìn hắn, quả thật hắn rất đẹp. Không chênh 1 xentimet nào. Nhận thấy hành động quá lố của mình, nó mới quay mặt đi. Hắn khẽ cựa mk trở dậy, thấy nó đang ngồi, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng rọi vào trông nó như 1 thiên thần.

Nó bây giờ mới nhận thấy hắn đang nhìn mk, quay mặt ra

-Sao anh lại ở đây_nó giở giọng

-Ê, cô ăn nói thế với ân nhân của mk sao_hắn

-Ân nhân?_nó ko hiểu hắn đang nói gì. Hắn cứu nó sao, ko đáng tin!

-Chính tôi_hắn

-Thiệt hông dậy_nó tỏ giọng đáng nghi nhìn hắn

-Thiệt_hắn

-Mà tôi đói quá, anh mang cái gì vào cho tôi ăn đi_nó xoa bụng

-Biết rồi_hắn đi khỏi, nó mới tự hỏi

-Mà sao hôm nay hắn nghe lời thế nhỉ?

-Vì lo cho bà đấy_từ đằng cửa, Mary bước vào

-Mắc gì hắn phải lo cho tôi_nó

-Bà ko biết à? Phong yêu bà từ lâu rồi_Mary trêu

-Bà..bà, bà thích gì_nó giơ nắm đấm ra dọa Mary

Từ ngoài cửa, một con người đã nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn nó, bất giác nở 1 nụ cười

“Cạch” tiếng cửa mở ra, hắn bước vào, trên tay cầm 1 cái khay có 1 tô cháo đang nghi ngút khói.

-Này, ăn đi_hắn

-Ế, sao ít thế_nó

-Thế này cô chê ít thì cô là heo đấy_hắn

-Nên nhớ tôi nhịn đói 2 ngày rồi đấy, đã giúp phải giúp cho chót chứ_nó

-Hừ_hắn quay đi, tiến ra phía cửa. Nó lại nói:

-Nhớ có cả kem chocolate nữa đấy

-Biết rồi heo_hắn nói rồi đi

Một lúc sau hắn quay lại, trên tay cầm 1 đống đồ ăn

-Này heo ăn đi_hắn nói rồi đưa cho nó

-Cảm ơn_nó cười típ mắt làm tim ai kia bị lỗi 1 nhịp. Nhưng người đó có biết tương lai liệu nụ cười đó có còn?

Như để giữ ko gian riêng cho hai người, Mary đành chuồn lẹ

-A! Hình như tôi có việc bận phải đi rồi, gặp sau nha!_Mary

-Ê, sao lại đi_nó

-Cô ko nghe thấy à, cô ý bận rồi_hắn

-Ờ_nó

-Cô ăn nhanh lên_nó

-Biết rồi, anh nói nhiều thế!..Mà sao anh lại ở đây, ko về đi_nó

-Tôi..À tôi nhận nhiệm vụ chăm sóc cô rồi, mà ucngx tại tôi mà cô mới bị như vậy_hắn

-Ừ nhỉ, biết nhận lỗi thế là ngoan_nó nói rồi xoa đầu hắn

“Cốc” hắn cốc lên đầu nó

-Cô làm gì đấy_hắn

-Ui da, anh đối xử với bệnh nhân thế à_nó xoa xoa cái đầu

Hắn nhìn nó mà bật cười vì cái tính trẻ con ý nhưng hắn lại ko biết rằng mai đây thôi, nó sẽ ko còn là nó nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.