Anh Hùng Thời Loạn

Chương 35




Tiền Khiêm Ích từ trong giấc mộng tỉnh lại, vuốt vuốt ngực, chỉ cảm thấy chỗ này vô cùng trống rỗng.

Hắn khoác áo choàng ngồi dậy, vén màn giường lên nhìn căn phòng ngủ còn có chút xa lạ, trong miệng không khỏi nổi lên chua sót.

Từ sau khi nhập chức ở viện Hàn Lâm, hắn vẫn luôn an phận, thường ngày vẫn nghĩ xem nên đề thân với Thư thừa tướng thế nào. Nhưng, Thư thừa tướng lại giống như thay đổi thành người khác, hoàn toàn không còn thân thiện như trước kia, ngược lại nhiều hơn một tầng xa cách nhàn nhạt. Cái loại cảm giác này cũng không rõ ràng mãnh liệt, nhưng bởi vì có so sánh, hắn liền phát giác ra được.

Người dùng để so sánh chính là Vi Viễn Thụy.

So sánh sự lạnh nhạt với hắn, Thư thừa tướng đối với Vi Viễn Thụy thân cận hơn rất nhiều. Hắn làm việc ở viện Hàn Lâm, khó tránh nghe được từ trong những đồng liêu đôi câu vài lời, đại để như hôm nay Thư thừa tướng mang theo Vi đại nhân đến gặp phe phái thân cận, ngày mai Thư thừa tướng gọi Vi đại nhân đến phủ nói chuyện. Mà hết thảy những việc này, đối với Tiền Khiêm Ích hắn đều không quan hệ, quả nhiên là ứng với lời Vi Viễn Thụy từng nói với hắn ở Thư Trai ngày đó.

Thế nhưng, ngay khi hắn sắp buông bỏ, chỉ muốn tận tâm làm việc, chờ thời gian sang năm thăng quan lại hăng hái nghênh thú Bùi Quang Quang, thì một cơ hội bày ra ở trước mặt hắn.

Ngày ấy hắn đang đi lại ở ngự hoa viên, vừa vặn gặp được hoàng thượng mang theo một đám cận thận đi dạo, thỉnh thoảng ngâm mấy câu thi từ. Hắn khẽ động tâm, trốn ở sau một gốc cây lê, đợi mọi người đến gần, vô ý mà đúng lúc triển lộ tài hoa một phen, thẳng đến khi dụ được hoàng thượng mặt mày rạng rỡ, vô cùng cao hứng, liền ban thưởng cho hắn một tòa nhà.

Lần đầu tiên khi hắn bước chân vào tòa nhà này, trong lòng lập tức dâng lên một cỗ vui sướng khó nói nên lời, cái loại vui sướng này khiến cho hắn muốn tìm gấp một người để chia sẻ. Nhưng hắn tìm hai vòng, lại đột nhiên phát hiện, bên cạnh ngay cả người để nói chuyện cũng không có, ngay cả Vi Viễn Thụy thường ngày cùng hắn Tiêu Bất Ly Mạnh(1), cũng đã nhiều ngày không tụ họp với hắn rồi.

Mấy ngày sau đó, hoàng thượng thỉnh thoảng lại gọi hắn đến Ngự Tiền hầu hạ, Tiền Khiêm Ích hắn rốt cuộc một bước trở thành tâm phúc bên người hoàng thượng, là thiếu niên tài tử chạm tay có thể bỏng ở kinh thành. Nhưng, thời khắc này, hắn lại hoài niệm những ngày còn ở đại viện Cẩu Vĩ Ba.

Tiền Khiêm Ích xuống giường, châm đèn chậm rãi nhìn rõ bài trí trong phòng, sâu kín mà thở dài một hơi: Nếu có Quang Quang ở bên cạnh hắn thì tốt.

“Đại nhân, có việc phân phó?” Ngoài cửa truyền đến một giọng nói, là thư đồng hắn mới tìm mấy ngày trước. Tiền Khiêm Ích cất giọng nói: “Không có việc gì, ngươi đi ngủ đi.” Lại nghe bên ngoài khẽ đáp ứng một tiếng rồi không còn tiếng động nào nữa.

Tiền Khiêm Ích giơ đèn đi đến trước thư án, mở hộp gỗ nhỏ bên tay ra, bên trong là chồng thư chỉnh chỉnh tề tề.

Hắn cầm lấy một bức nương theo ánh đèn, chỉ thấy bên trên viết hai chữ “Khiêm Ích” xiêu xiêu vẹo vẹo, ngoài ra vẽ một ông mặt trời, lại vẽ một đường thẳng, phía trên vẽ một khối giống như một miếng đậu phụ. Hắn cầm mấy tờ khác lật lên, đều là hai chữ “Khiêm Ích”, cùng với bức vẽ rối tinh rối mù.

Tiền Khiêm Ích đếm từng tờ giống như trân bảo, lẩm bẩm: “Lúc trước từng dạy cùng bọn nhỏ Nhị Cẩu tử đọc sách rồi mà cả tên của ta cũng không viết được, còn vẽ tranh giống như miếng đậu phụ khô vậy.”

Hắn nói xong, lại cười khẽ một tiếng, thầm nghĩ: Sau này phải dạy nàng viết chữ thật tốt mới được.

Hắn lại tựa vào bên án thư cười ngốc một hồi, lật qua lật lại chồng giấy kia xem ba lần, mới không đành lòng mà cất kỹ vào trong hộp. Nghĩ nghĩ lại trở người lấy ra một thứ giống như sổ sách, rồi lên tiếng: “Sao đã hơn nửa tháng không có thư rồi, chẳng lẽ tiểu tử đưa thư lười biếng? Sớm biết vậy đã đưa nàng một người tin được……”

Lại nói lúc này Tiền Khiêm Ích đang phiền não vì mất liên lạc với Bùi Quang Quang, không ngờ tới, ngày hôm sau về nhà đã nhận được thiệp mời của phủ Thừa tướng đưa đến. Hắn nhìn thiệp mời trong tay hỏi thư đồng bên cạnh: “Có hỏi mời những người nào không?”

Thư đồng sờ đầu, cười ngốc: “Hỏi rồi hỏi rồi, nói là mời mấy người tài hoa xuất trúng trong khoa thi lần này, dĩ văn hội hữu, có thể sẽ rất náo nhiệt!”

Tiền Khiêm Ích lật lật nhìn thiệp mời trong tay, đầu mày nhíu chặt dần dần giãn ra, nghĩ có lẽ lần này có thể gặp được Bùi Quang Quang, trong lòng cũng dần an định lại.

Yến hội vẫn tổ chức ở đình Bão Thúy của Tướng phủ như lần trước, Tiền Khiêm Ích từ lúc ngồi xuống vẫn nghĩ không ra dụng ý của Thư thừa tướng, đến khi nhìn thấy Thư phu nhân ngồi phía sau tấm bình phong thì lập tức hiểu rõ—thì ra dĩ văn hội hữu là giả, tuyển chọn con rể là thật!

Những tài tử đang ngồi đây hiểu dụng ý Thừa tướng, đều nóng lòng muốn thử sức, rồi lại không muốn biểu hiện quá mức vội vàng làm mất thể diện nên trông đều mất tự nhiên.

Nếu đổi lại mấy tháng trước, Tiền Khiêm Ích nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp để khoe tài, nhưng lúc này hắn đã không còn tâm tư đó, nhìn mấy người bên cạnh vội vàng ngâm thơ thi phú, lại mượn cớ giải rượu như cũ, im hơi lặng tiếng rời đi.

Lại nói một mình hắn chuồn êm đến hậu viện Tướng phủ, dựa vào miêu tả trong thư của Bùi Quang Quang tìm Thanh Nhã Uyển – chỗ ở của nàng, lại không nghĩ đến hậu viện Tướng phủ quá rộng lớn, dù trước đó hắn đi bậy đi bạ hai lần, nhưng vẫn bị lạc đường ở trong hoa viên.

Đang lúc đứng nguyên một chỗ vò đầu bứt tai, bỗng nhiên trong bụi hoa cách đó không xa có vài tiếng động. Tiền Khiêm Ích thầm rùng mình, sợ gặp hạ nhân đi lại, vội vã trốn đến phía sau gốc cây bên cạnh, tóm lại là sợ gánh phải tội danh tự tiện xông vào Tướng phủ.

“Tiểu thư, vừa rồi nô tỳ nhìn thấy chính xác mà, hắn đi về hướng bên này, người ngàn vạn lần đừng nóng vội.” Một giọng nói thanh thúy dẫn tới sự chú ý của Tiền Khiêm Ích, hắn nhìn thấy một cô nương quần áo màu xanh đang dáo dác thăm dò bên này.

Tiền Khiêm Ích tập trung nhìn kỹ, người đó không phải là nha đầu Lan Nhi bên cạnh Thư Tĩnh Nghi sao!

Hắn nhất thời có chút kinh ngạc, nghe lời Lan Nhi mới nói, không khó nghĩ, vậy chẳng phải Thư Tĩnh Nghĩ kia lén lút đến đây tìm hắn ư?

Tiền Khiêm Ích bị chính ý nghĩ này của mình dọa ra một thân mồ hôi lạnh, Thư Tĩnh Nghi là tiểu thư khuê các, sao có thể không biết rụt rè như thế được? Nếu đổi lại là Quang Quang của hắn, vậy còn có khả năng.

Hắn còn đang nghĩ ngợi, Thư Tĩnh Nghi ở mái hiên bên kia đã chậm rãi mở miệng: “Sớm bảo ngươi chú ý một chút, hiện tại thì tốt rồi, một người sống sờ sờ ra đấy mà ngươi còn lạc mất!” Trong giọng nói không thiếu hờn dỗi oán trách.

Tiền Khiêm Ích lau mồ hôi trên trán: Thì ra nàng ta thật sự……

Không đành lòng để Lan Nhi kia bị trách mắng, Tiền Khiêm Ích sửa sang lại vạt áo, làm bộ như bị lạc đường mà đi ra ngoài, liếc mắt nhìn thấy Thư Tĩnh Nghi, vội vàng kinh ngạc chắp tay thi lễ: “Thư tiểu thư?”

Thư Tĩnh Nghi đang quyệt miệng mất hứng, lúc này nhìn thấy người trong lòng từ phía sau bụi cây đi ra, thoáng cái đã đỏ bừng mặt trốn đến phía sau Lan Nhi, nũng nịu nhìn hắn: “Tiền công tử, thật khéo……”

Mặc dù Tiền Khiêm Ích nóng vội tìm Bùi Quang Quang nhưng cũng không dám đắc tội Thư Tĩnh Nghi vào lúc này, đành phải bày ra vẻ mặt xấu hổ nói: “Tiền mỗ đi ra ngoài giải rượu, lại không cẩn thận bị lạc đường, mới vừa hỏi một hạ nhân nói là vòng qua Thanh Nhã Uyển chính là đình Bão Thúy, Tiền mỗ ngu dốt, đến bây giờ vẫn không tìm thấy Thanh Nhã Uyển ở nơi nào.”

Lan Nhi che miệng cười khẽ: “Hạ nhân này sợ là mới tới, không biết quy củ như vậy, đáng ra nên dẫn công tử đến đình Bão Thúy, nào có đạo lý chỉ đường. Càng khỏi nói, đường này còn bị chỉ sai rồi!”

“A?” Tiền Khiêm Ích làm ra vẻ mặt mờ mịt.

Thư Tĩnh Nghi bèn vò khăn tay cúi khuôn mặt nhỏ xuống nói: “Công tử, nơi này chính là Thanh Nhã Uyển, cách đình Bão Thúy rất xa!”

Trong lòng Tiền Khiêm Ích khẽ động, trên mặt lại không chút gợn sóng, chỉ nói: “Chẳng trách ta tìm không thấy đường, thì ra người chỉ đường chỉ sai!” Nói xong, hắn liền từ biệt Thư Tĩnh Nghi xoay người muốn đi.

Thư Tĩnh Nghi vội vàng gọi hắn lại, thấy hắn quay đầu, có lẽ là cảm thấy mình quá lỗ mãng, vì thế đỏ mặt nói: “Nơi này cách đình Bão Thúy rất xa, một mình công tử đi qua, sợ là sẽ lại bị lạc đường!”

Tiền Khiêm Ích vội vã muốn rời khỏi nàng ta, nhất thời nghe nàng ta nói như vậy, liền thuận miệng hỏi: “Vậy nên làm thế nào cho phải?”

Lan Nhi chuyển con ngươi, nói: “A, buổi sáng Vương mama có dặn nô tỳ đến cuộn chỉ giúp bà, kết quả sáng giờ bận quá mà quên rồi……”

Thư Tĩnh Nghi làm bộ trách cứ vài câu, cho Lan Nhi rời khỏi. Tiểu nha đầu trước khi đi còn cười mấy tiếng cổ quái, dẫn tới Thư Tĩnh Nghi hờn dỗi liếc mắt.

Tiền Khiêm Ích tất nhiên là biết chủ tớ hai người muốn gì, lại chỉ có thể giả bộ hồ đồ. Nhất thời trong hoa viên chỉ còn lại hắn và Thư Tĩnh Nghi, trong lòng Tiền Khiêm Ích nhớ Bùi Quang Quang, lại không dám phụ ý tốt của giai nhân, chỉ nói: “Nghe nói phong cảnh của Thanh Nhã Uyển ở Tướng phủ rất tú lệ, nếu đã đến đây rồi, không biết tiểu thư có thể bồi Tiền mỗ đi ngắm cảnh một chút hay không?”

Hắn chủ động mời, Thư Tĩnh Nghi vô cùng cao hứng, tươi cười trên mặt không ngừng bao lâu, lại thoáng cái đã biến mất, vểnh miệng nhỏ lên nói: “Lúc trước Thanh Nhã Uyển không có người ở thì cũng không tệ, chỉ tiếc hiện tại người ở lại……” Nói tới đây, nàng ta giống như phát hiện mình nói sai, vội vàng cười nói: “Ý ta là vạn nhất bị người khác nhìn thấy ta ở cùng một chỗ với công tử……”

Trong lòng Tiền Khiêm Ích hiểu rõ, nghe từng câu chữ trong lời nàng ta, Quang Quang ở Tướng phủ sợ là không được trải qua bao nhiều ngày tốt đẹp. Nghĩ như thế, hắn liền cảm thấy đau nhói từng cơn, hối hận như sóng triều dạt tới, đè ép đến mức khiến hắn hận không thể quay ngược thời gian, hắn nhất định sẽ không chạy tới ngôi miếu đổ nát dạy tên ăn mày bài ca dao đó nữa!

“Trước đó không lâu trên phố đều khen Thư đại nhân là Tiết Bình Quý đương thời.” Hắn cười nhạt nhẽo, “Hai mẹ con họ gặp được Thư đại nhân, thật là có phúc.”

Thư Tĩnh Nghi khẽ nhíu mày, Tiền Khiêm Ích lơ đãng liếc nhìn nàng ta một cái, lòng thầm kinh ngạc, chẳng thể trách ngày đó ở trên thuyền hắn nhìn thấy nàng ta lại nghĩ tới Bùi Quang Quang, thì các nàng tuy là cùng cha khác mẹ, nhưng trên trán vẫn có vài phần tương tự.

“Chuyện của cha, phận làm nữ nhi ta đây cũng không dám nghị luận nhiều.” Thư Tĩnh Nghi khẽ động, nhẹ nhàng thay đổi đề tài, “Có điều chỗ ta ngược lại có một chuyện khá thú vị, không biết công tử có hứng thú?”

Trong lúc nói chuyện, hai người đã thuận theo con đường nhỏ bên tường đi được một đoạn, nương nhờ cây cối chung quanh che phủ, thật sự không cần lo lắng bị người khác nhìn thấy.

“Mời tiểu thư cứ nói.” Tiền Khiêm Ích nhìn tường vây trước mắt, biết Bùi Quang Quang đang ở bên kia tường, nhất thời lại nhớ tới lần đầu tiên gặp nhau, nàng ngã xuống từ trên đầu tường, bất giác khóe môi cong lên.

Thư Tĩnh Nghi thấy hắn cười, cho là hắn cảm thấy hứng thú đối với câu chuyện của mình, liền nói: “Chuyện này nói đến lại có quan hệ với cha ta.” Nàng nghiêng mắt nhìn hắn rồi nói: “Lại nói lúc cha ta dự thảo danh sách yến khách, ai cũng đều nghĩ tới, nhưng lại thiếu tên một người, nếu không phải ta tận mắt thấy, ông ấy cũng không thể phát hiện!” Nàng nói xong, cười nhìn hắn hỏi: “Công tử đoán xem người bị thiếu đó là ai?”

Lời này đối với Thư Tĩnh Nghi là chuyện thú vị, nhưng nghe vào trong tai Tiền Khiêm Ích lại là tiếng chuông cảnh báo. Hắn thu lại tươi cười, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ, là tại hạ?”

Thư Tĩnh Nghi lấy khăn tay che miệng cười, Tiền Khiêm Ích cảm thấy rùng mình, sợ là Thư thừa tướng thật sự muốn bỏ quên hắn!

“Có thể thấy được gần đây công tử không thường xuyên đi lại với cha ta.” Thư Tĩnh Nghi giống như tự giận tự oán mở miệng: “Nếu công tử có thể giống như Vi công tử, ba năm ngày thỉnh thoảng lại đến thăm hỏi cha ta, thì sao cha ta có thể quên công tử được?”

Trong lòng Tiền Khiêm Ích ngàn chuyển trăm hồi, trên mặt lại không dám biểu hiện, chỉ như vui sướng mà cười nói: “Tiểu thư dạy rất phải.” Lại vái chào một cái thật sâu.

Thư Tĩnh Nghi thấy vậy, vội vàng vò khăn quay đi, ngượng ngùng nhìn hắn.

Trên bờ tường, Bùi Quang Quang nhìn thấy hai người bên dưới chuyện trò vui vẻ cũng muốn cười theo, lại không biết thế nào, ngay cả khóe miệng cũng không nhếch lên được, cuối cùng đành phải buồn bực mím môi.

______________________________________________

(1) Tiêu Bất Ly Mạnh, Mạnh Bất Ly Tiêu: Tiêu, Mạnh là 2 người, tức là Tiêu Tán và Mạnh Lương. Cả 2 đều là nhân vật chính trong “Dương gia tướng”, cả 2 đều là tướng quân, 2 người bọn họ sinh tử chi giao (sống chết có nhau), như hình với bóng, rất hiểu ý nhau. Tiêu Bất Ly Mạnh, Mạnh Bất Ly Tiêu chính là hình dung hai người họ như hình với bóng, giao tình rất sâu đậm. Sau này câu này được dùng để nói tình bạn tốt, chỉ tình cảm sâu nặng, thường xuyên ở chung 1 chỗ. Nhưng bởi vì hai câu này khởi đầu cho cổ đại thông tục trong tiểu thuyết, ý tứ dễ hiểu, xấp xỉ cho bạch thoại, người bình thường hằng ngày thường xuyên dùng đến, ứng với nhiều loại phạm vi văn học.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.