Anh Hùng Mạn Tẩu

Chương 7: Bị đuổi ra cửa




“ Cộc! Cộc! Cộc! Cộc!”

Hoàng Thiên Vũ tay gõ lên cửa không ngừng vang lên những tiếng động liên hồi. Một tay cậu ta càm máy quay vẫn còn đang hoạt động, tay còn lại cứ từng đợt gõ lên tấm cửa.

Bên trong phòng, dáng người nhỏ bé ngồi co ro bên cạnh cửa, cả thân hình run lên từng đợt, làn da mỏng manh trở nên trắng bệch. Đôi mắt đỏ hoe ngập đầy nước, từng giọt nước cứ tí tách rơi trên sàn nhà. Làn môi có chút nhợt nhạt lẩm bẩm thứ gì đó không rõ nghĩ.

“ Đừng…”

“ Bộp! Bộp! Bộp!”

Đột nhiên, phía trên cầu thang vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Quản gia Kim khuôn mặt già nua hiện lên đầy vẻ lo lắng có chút gì đó sợ hãi. Ông vừa mới về đến nhà đã nghe cô hầu gái nói Hoàng thiếu gia đang ở trên tầng. Ông có chút kinh ngạc đang biết không phải làm sao, trên tầng đột nhiên truyền tới từng đợt tiếng động.

“ Vũ! Linh! Nhi!”

“ Cộc! Cộc! Cộc! Cộc!!!!”

Hoàng Thiên Vũ vốn là không để ý thấy có người đang xuất hiện trên càu thang kia.

Ông vừa đặt chân lên tầng 4, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch. Đột nhiên một đoạn quá khứ hiện về trong đầu người đàn ông này. Ông ta một làn nữa cả kinh.

“RẦM!!”

Cánh cửa đột nhiên bị bật mạnh ra, người mở cửa đó không phải là Hoàng Thiên Vũ, càng không phải là Vũ Linh Nhi. Mà là người đàn ông kia. Hóa ra, cánh cửa đó vốn dĩ không bao giờ khóa.

Hoàng Thiên Vũ tròn mắt nhìn con người vừa mới xuất hiện. Ông quản gia kia với tình hình hiện giờ căn bản là không để ý đến cậu ta. Cánh cửa được mở rộng lộ ra một thân ảnh đang ngồi ngay trước cửa.

“ Cô chủ!”

Ông quản gia thất kinh kêu lên một tiếng, cả người ngồi sụp xuống, ôm chặt con người đang run rẩy kia vào lòng. Giống như một người cha, dang đôi tay to lớn ôm trọn đứa con tội nghiệp vào lòng, một chút cũng không để nó bị thương.

“ Cô chủ, đừng sợ là tôi đây.”

Vũ Linh Nhi cả thân người lạnh toát hơi động đậy, đôi mắt nâu khói đỏ hoe mang theo tia hoảng sợ. Cả khuôn mặt đẫm nước mắt.

Hoàng Thiên Vũ nhìn vào trong căn phòng, cả người đột nhiên như bị đông cứng lại. Đôi mắt trân trân nhìn hai con người phía dưới mang theo tia bàng hoàng. Bàn tay đang cầm máy ảnh khựng lại trong không trung vẫn tiếp tục hoạt động.

Cậu ta nhìn chằm chằm con người nhỏ bé đang không ngừng run rẩy kia, lời muốn thoát ra lại bị chặn trong cổ họng. Cậu rốt cuộc vẫn là im lặng không lên tiếng. Đôi mắt nhìn Vũ Linh Nhi thoáng lên tia chua xót.

Cô gái kia đột nhiên ngước mắt lên nhìn cậu. Đôi mắt đầy nước chứa theo những tia hoảng sợ ngoài ra không còn bất cứ thứ cảm xúc nào khác. Nhưng con người mà cậu thấy trước đây, bỏ trừ cái hoảng sợ vẫn là sự vô hồn.

Cậu ta đột nhiên nhìn đến thất thần, trong đầu không ngừng hiện lên những dòng suy nghĩ đến kỳ lạ. Trái tim bất giác hơi nhói đau.

Ghét cậu đến thế ư? Là sợ hãi cậu đến thế ư?

Cậu không muốn nhìn thấy con người kia khóc. – Cậu ta đột nhiên thấy giật mình với chính suy nghĩ ấy. Từ khi nào mà vị trí cô gái kia trong cậu lại có chút đổi khác?? - Không đúng!

Là cậu không muốn nhìn thấy bất cứ ai khóc, là khóc vì cậu. Vì cậu mà rơi lệ. Vì cậu mà đau.

Như rằng lý trí, đã tự tìm cho mình một lời giải thích...

Nó lại không nhận ra,

Điều gì ẩn sao cái vỏ mờ nhạt ấy

Đang từng chút lớn dần lên

Cậu ta, đôi mắt vẫn không dịch chuyển, vẫn như cũ nhìn cô gái kia.

Vũ Linh Nhi cả cơ thể yếu ớt vẫn không ngừng lạnh băng. Đôi mắt mờ nhạt nhìn bóng dáng phía trước không rõ đột nhiên lại tối sầm, nhanh chóng mất đi ý thức.

" Cô chủ! Cô chủ!" Ông quản gia thấy con người kia đôi mắt nhắm chặt liền hết sức hoảng hốt.

" Gọi bác sĩ! Gọi bác sĩ mang lên!"

Chiếc máy quay trên tay từ nãy đến giờ vẫn không ngừng chạy.

Cơn gió thổi từ ngoài cửa tràn đầy vào phòng mang theo không khí lạnh của những ngày cuối thu. Cả căn phòng màng trắng mang theo sự ảm đạm, lạnh lẽo. Chậu cây xương rồng màu xanh đặt bên bệ cửa sổ tỏa ra sự sống dai dẳng có chút yếu ớt. Bên ngoài bầu trời đột nhiên tối đen.

" RẦM!!"

" Rào! Rào! Rào!"

***

Ông quản gia cứ đi đi lại lại trên dãy hành lang, tiếng giày tiếp đất

vang lên cồm cộp một cách vội vã. Khuôn mặt ông toát lên vẻ lo lắng, đôi lông mày nhíu chặt lại. Các nếp nhăn trên mặt lại càng gia tăng.

Bên ngoài trời vẫn đang mưa, từng hạt nước cứ thế năng nề rơi.

" Mong là không sao." Người đàn ông kia khẽ lẩm bẩm, đôi mắt cứ hướng về phía cánh cửa duy nhất trên tầng 4 vẫn đang đóng chặt.

" Cạch!"

Cánh cửa phòng đột ngột mở ra. Một người đàn ông trung niên đeo kính mặc một chiếc áo màu trắng bước ra ngoài.

Ông quản gia vừa nhìn thấy người kia xuất hiện, vội vội vàng vàng lên tiếng hỏi dồn dập.

" Bác sĩ! Sao rồi?"

" Cô bé đó không sao chứ?"

" Ông mau nói cho tôi biết đi."

Ông bác sĩ kia khẽ cười nhẹ một tiếng, thái độ từ tốn khác hẳn với ông quản gia đang sốt ruột nãy giờ.

" Lão Kim, ông làm gì mà cuống cả lên. Tiểu thư nhà ông không có sao."

Ông bác sĩ kia vốn là bác sĩ riêng cho nhà họ Vũ, khể ra cũng đã hơn 10 năm nay. Ông với những người ở đây cũng đã sơm quen thuộc.

" Vậy là tôi yên tâm rồi." Ông quản gia nghe được câu này khuôn mặt có giãn ra dôi chút, thở phào một hơi.

" Cô bé đó chỉ hoảng sợ nên mới bị ngất đi thôi. Hơn nữa cơ thẻ cũng bị suy nhược đi nhiều." Người bác sĩ vỗ vỗ vai ông quản gia, hơi nhíu mày nói tiếp: " Cô tiểu thư kia vẫn uống thuốc đấy chứ?"

" Đều có uống đầy đủ theo đơn ông kê."

" Vậy tại sao?..." Người kia có hơi ngập ngừng. " Còn nữa, không phải tôi đã dặn ông rồi sao? Không được để có bệnh thêm trầm trọng, tuyệt đối là không thể để bị kích động." Ông bác sĩ khẽ nhíu mày nói.

" Tôi cũng biết thế... nhưng..." Ông quản gia kia lại khẽ thở dài, đột nhiên lại nhớ đến Hoàng thiếu gia. Ông lúc nãy tình hình khẩn cập ông cũng không mấy để ý. Bây giờ nhìn lại không biết là cậu thiếu gia đó lại biến đi đằng nào.

" Dạo này, cô bé đó có chuyện gì không?"

" Không! Không có, vẫn như bình thường..." Ông quản gia suy nghĩ một chút, liền lên tiếng, lời vừa ra khỏi miệng ông đã bắt đầu nghĩ đến một điểm kỳ lạ. " Có, có một chuyện."

Điểm đó không phải là Hoàng THiên Vũ sao?

" Tôi vừa mới khám lại, ngoài một số vết thương kia thì bệnh tình đang có chiều hướng xấu đi." Người đàn ông kia làm việc ở đây cũng đã nhiều năm, ít nhiều gì đối với cô bé kia cũng có tình cảm. Hơn nữa căn bệnh của cô cũng là ông chữa trị từ đầu đến cuối. Ông vẫn còn nhớ cô bé kia của 9 năm trước, và ông không muốn điều đó lại tái diễn thêm một lần nữa. Nhưng nếu cứ theo tình hình này, đến cả ông cũng không chắc cái gì sẽ xảy ra sau này.

“ Ông, ông nói gì?” Quản gia Kim một lần nữa kinh ngạc. “ Không phải là ông nói chỉ càn uống thuốc đầy đủ sẽ duy trì được trạng thái hiện giờ sao?”

“ Đúng là tôi đã nói thế. Nhưng lúc nãy khi tôi khám phát hiện ra võng mạc của cô bé đó đang mờ dần.”

“ Ý ông, không phải là…” Ông quản gia đôi bàn tay khẽ run run, ấp úng nói không nên lời.

“ Tôi cũng chưa chắc được” Người bác sĩ khẽ lắc đầu.

" Bác sĩ, ông nhất định phải chữa khỏi." Quản gia Kim khẩn thiết cầu xin, cô bé đó đối với ông không chỉ như là người chủ mà còn là một đứa con quý giá.

" Điều đó không phụ thuộc vào tôi, là phải xem ý trí của cô bé kia kìa."

" Cô chủ..."

" Mấy năm trước không phải tôi đã từng nói với ông rồi sao. Nếu cô bé đó không còn muốn sống, không những đôi mắt mà cả các bệnh khác cũng sẽ không thể chữa khỏi."

Trên dãy hành lang dài nhất thời trở nên im lặng, chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách không thôi.

Tai nạn của 9 năm trước, không chỉ cướp đi mạng sống của một con người, mà nó còn mang theo cả linh hồn của một con người khác... vĩnh viễn?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.