Anh Hùng Mạn Tẩu

Chương 28: Tính kiên nhẫn của tôi không tốt lắm




Căn phòng màu vàng nhạt chìm trong một biển im lặng. Chiếc đồng hồ treo trên tường phát ra những tiếng “tích tắc” đều đều vừa đúng điểm 11 giờ đêm.

Hoàng Thiên Vũ ngồi trên sàn nhà, từng cơn gió lạnh buốt theo đường ban công luồn vào phòng. Thời tiết dần chuyển sang màu đông, đặc biệt về đêm khí trời trở nên lạnh hơn.

Cậu ta vẫn ngồi im lặng ngay trước ban công đón gió, đôi mắt nhìn vào mấy chậu cây xương rồng trước mặt.

“ Lâu rồi cũng không tưới nước cho chúng mày.” Cậu ta cầm bình tưới cây đặt bên cạnh, hơi nghiêng tay, từng giọt từng giọt nước cứ thể nhỏ xuống. Cậu ta làm một cách chậm rãi và tỉ mỉ.

Đột nhiên, cậu khẽ ngước đầu lên, như vô thức hướng ánh mắt sang căn biệt thự bên cạnh. Ngoài ý muốn của cậu, cửa sổ trên tầng cao nhất vẫn mở, ở đó còn hiện lên một dáng người.

“ Vẫn chưa ngủ sao?” Hoàng THiên Vũ khẽ cười, bỏ lạ bình tưới xuống đất, lách qua mấy chậu cây đi ra ngoài ban công.

Cậu ta lấy điện thoại ra, một tin nhắn nhanh chóng được gửi đi.

***

Vũ Linh Nhi dựa người vào cửa sổ, đôi tay như vô thức mân mê chậu xương rồng đặt trên bệ cửa sổ. Cả người cô toàn vết bầm tím, trên mặt còn bị xước một chút. Đôi mắt nâu khói vô hồn hướng ánh nhìn ra ngoài bầu trời đêm, về một phía nào đó không rõ.

“ Bíp! Bíp! Bíp!”

Chiếc điệu thoại màu trắng đặt trên cái bàn tròn vang lên mấy tiếng, màn hình báo sáng có một tin nhắn.

Vũ Linh NHi hơi quay người, một lúc mới cầm điện thoại lên.

_Nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ sẽ thấy a._

Linh Nhi cầm điệu thoại trong tay, ánh mắt hướng nhìn ra ngoài cửa sổ liền bắt gặp ngay ánh mắt chứa đầy ý cười của cậu. Hoàng Thiên Vũ đứng ở ban công căn biệt thự bên kia, tay chỉ chỉ vào điện thoại của mình.

Cô vẫn đang nhìn cậu, như là vô thức nhìn cậu, lại như vô thức cúi đầu xuống nhìn điện thoại của mình.

“ Bíp! Bíp! Bíp!”

Có một tin nhắn mới.

_ Bầu trời đêm qua camera của Tiểu Vũ. Có phải đẹp hơn ban ngày không?_

Hiện lên trong mắt cô là một bức ảnh. Bầu trời màu đen thẫm, nổi lên đó là những ngôi sao. Bầu trời hôm nay lại đặc biệt nhiều sao, chúng cứ sáng lấp lánh, như ẩn như hiện giống như ai đó đang chớp mắt chăm chú nhìn cô.

Người ta thường nói, mỗi người đều có một ngôi sao chiếu mệnh. Vậy không biết ngôi sao nào là ngôi sao của cô? Hay rằng nó đã sớm lụi tàn?

“ Bíp! Bíp! Bíp!”

_Người ta nhăn tin thì ít nhất cậu cũng phải trả lời chứ._

Vũ Linh Nhi nhìn màn hình điện thoại, lại quay sang nhìn Hoàng Thiên Vũ ở đối diện bên kia, rồi lại cứ như vậy nhìn cậu nhưng trong đôi mắt lai hoàn toàn trống rỗng.

Hoàng Thiên Vũ khẽ tặc lưỡi một cái, khoảng cách khá xa nên cậu cũng chẳng hiểu là cô gái kia đang nhìn cái gì và đang nghĩ cái gì.

_Cậu không thấy đứng ngoài này rất lại sao? Đi ngủ đi._

Vũ Linh Nhi khẽ chớp mắt. Đã lâu rồi chưa có ai quan tâm cô, người yêu thương cô nhất cũng đã không còn rồi. Cô đóng cửa sổ lại. Cô cảm thấy con người cậu ta thật kỳ lại, dường như điều kỳ lạ ấy lại ảnh hưởng đến cô. Cô cảm giác được nhận thấy bản thân mình dạo này không giống mọi khi. Nhưng cô không hiểu được là tại sao. Cô cảm thấy có chút buồn ngủ.

Bước từng bước nặng nhọc lên giường, cả người Vũ Linh Nhi đều đau nhức. Cô cuội chặt người trong chăn như vậy có thể khiến cơ thể ấm hơn một chút. Nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh lẽo, tâm thật lạnh lẽo, nhưng rằng có một khối băng ở trong lòng cô. Không tan chảy.

Cậu đứng ở ngoài ban công một hồi cho đến khi cánh cửa bên kia đóng lại. Thật lâu sau đó cậu mới khẽ rung mình. Bên ngoài này thật lạnh! Hoàng Thiên Vũ bước vào trong phòng, đóng cửa dẫn ra ban công lại. Tắt đèn!

Trên bầu trời xa xa kia, một ngôi sao nhấp nháy. Như người nào đó, ở nơi nào đó đang nhìn.

***

Trần Hà Duy ngồi dựa người vào lan can ngoài ban công. Đôi tay hắn cầm điếu thuốc còn đang cháy, miệng nhả ra một ngụm khói màu trắng đục. Ánh mắt lạnh lẽo ngước nhìn lên trời, nơi những ngôi sao cư ngụ.

Hắn nhìn đến thất thần, đôi mắt dài hẹp kia lại ánh lên tia buồn hiếm thấy. Con người dù mạnh mẽ đến đâu cũng có lúc yếu đuối.

Thật nực cười! Càng tỏ ra mạnh mẽ thì dường như nỗi đau phải chịu đựng lại càng lớn hơn. Ẩn giấu nỗi đau dưới tận đáy lòng, rồi mỗi khi không người lại mang nó ra mà gặm nhấm trong xót xa. Nó như một liều thuốc độc đang dần ăn mòn cơ thể, từng chút, từng chút lấy đi sự sống, hút cạn không chừa một giọt máu. Đến lúc đó, hắn sẽ chết chăng?

Hắn cảm thấy mình thật vô dụng. Hắn hận người đàn ông kia, hắn hận không thể giết chết ông ta. Nhưng hắn lại không thể làm được. Bởi vì… hắn đã từng gọi ông ta một tiếng “ba”, cũng là người mà mẹ hắn yêu, đến giây phút cuối cùng của cuộc đời cũng vẫn yêu.

Mẹ! Mẹ thật ích kỷ, sao lúc đấy mẹ không đưa con đi theo? Tại sao lại để con sống một mình trên đời này? Mẹ có biết việc đó tàn nhẫn thế nào không? Tại sap lại đối xử với con như vậy? Tại sao?

Những ngôi sao trên trời cứ nhấp nháy, như rằng đang trêu ngươi hắn. Một con người ngu ngốc.

Mọi người đều nhìn bầu trời theo những cách khác nhau.

Nhưng… tất cả những gì họ nhìn thấy đều giống nhau

Có sáng, có tối,

Có ban ngày, có ban đêm.

Mọi thứ ngày qua ngày lại lặp đi lặp lại

Nhưng có ai biết, bầu trời ngày qua ngày lại không giống nhau

Giống như cuộc đời con người

Có ai biết trước được tương lai?

Sinh mệnh không phải do con người tạo ra

Nhưng số phận lại do chính bản thân họ quyết định

***

Trên dãy hành lang có khá nhiều người qua lại, nổi bật lên bốn dáng người, hai nam hai nữ.

“ Hôm qua uống rượu đến bây giờ đầu đau muốn chết.” Hà Vi Băng nhíu mày, lắc lắc đầu mấy cái. Nếu không phải tối qua về muộn, lại bị bác mắng cho một trận, sáng nay cô đã không phải vác cái đầu đau như búa bổ này đến trường.

“ Tớ cũng thấy đau đây này.”

“ Phải rồi, hai người say báo hại tớ một mình mang hai cái xác về nhà.” Jung Gyu hậm hực nói, giờ nới lại bả vai cũng cảm thấy mỏi.

“ Lại uống rượu à? Cũng may là tớ không đến, nếu không cũng sẽ bị chuốc say đến sáng nay dậy không nổi.” Hoàng Thiên Vũ ngược lại hí hửng nói. Cậu tửu lượng vốn không tốt, lần trước uống say một lần đã chịu đủ cựu hình rồi. Lần sau sẽ không dại gì mà động vòa nữa đâu.

“ Lần sau nhất định phải chuốc cậu ta đến sáng không mở nổi mắt.” Hà Vi Băng lườm lườm nói.

Lưu Anh Phương ở một bên tán thành. “ Vũ. Tối nay đi chơi luôn đi.”

“ Không được, mai tớ phải sang Mĩ.”

“ Mĩ? Tại sao?”

“ À, thật ra thì…”

“ Oh! Lớp mình có gì mà nhiều người vậy?” Lưu Anh Phương đứng từ xa đã nhìn thấy lớp học thực ồn ào náo nhiệt. Có rất nhiều người đứng bên ngoài. Lại có chuyện gì xảy ra?

(hết chap 43)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.