Ánh Hoàng Hôn Mỏng Manh

Chương 5: Tương ngộ tổ tiên




Lục Thần ra vẻ thần thần bí bí, tắm rửa xong thay quần áo liền đi theo bác Chung tới bên kia lấy chìa khóa xe trong gara, sau đó dẫn Ôn Hoàn ra cửa, mặt khác trước khi ra khỏi cửa còn dặn riêng bác Chung nói là đêm nay bọn họ không trở về.

"Chúng ta đi đâu vậy?" Ngồi trên xe Ôn Hoàn không nhịn được tò mò hỏi.

Lục Thần chăm chú lái xe, khóe miệng lộ ra nụ cười thản nhiên, nói: "Em cứ yên tâm ngồi đi, đợi đến đó sẽ biết."

Ôn Hoàn bĩu môi, nhỏ giọng thì thầm: "Ra vẻ thần bí gì chứ."

Quay đầu ra phía ngoài hạ cửa kính xe xuống nhìn phong cảnh dọc đường, xe từ từ đi khỏi khu vực thành thị, những tòa nhà cao tầng dọc phố cũng theo xe rời khỏi nội thành, càng chạy càng mất hút rồi biến thành những ngôi nhà mái bằng, cuối cùng lại thành đồng ruộng.

Ôn Hoàn không nhớ mình đã bao lâu không được yên tĩnh ngắm nhìn phong cảnh dọc đường đi như vậy, nhịp điệu cuộc sống của cô luôn bị chị Lynda sắp xếp rất nhanh, nếu không phải hoạt động này thì cũng là họp báo kia, máy bay ô tô cũng ngồi không ít, nhưng mỗi khi ngồi trên xe hay trên máy bay nếu không phải đảm nhiệm hoạt động gì phải xem bản thảo hay những tập kịch bản thật dầy thì sau một ngày hay một đêm mệt mỏi lên xe là ngủ ngay.

Nhìn phong cảnh một lúc lâu Ôn Hoàn hơi mệt, quay đầu vẫn chưa hết hi vọng hỏi anh: "Rốt cuộc là chúng ta định đi đâu vậy?"

"Một thị trấn nhỏ, nghe người ta nói phong cảnh không tệ." Lục Thần trả lời, quay đầu nhìn mắt cô nói: "Nếu mệt mỏi thì nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa đến anh sẽ gọi."

Ôn Hoàn thật sự có chút mệt mỏi, chủ yếu là tối hôm qua bị người nào đó lăn qua lăn lại đến tận sáng.

Mí mắt càng ngày càng nặng, Ôn Hoàn chỉ gật đầu nói lí nhí: "Vậy khi nào tới nơi anh gọi em." Nói xong dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại.

Lục Thần điều chỉnh ghế ngồi của cô hơi ngả về phía sau để cho cô dựa vào được thoải mái hơn. Thực ra những lời cô nhóc này ngày hôm qua ở viện điều dưỡng cùng mẹ Ôn oán trách nói anh chưa từng theo đuổi cô đều bị anh nghe được, lúc đấy anh mới biết hóa ra nhóc con này rất để ý. Nhưng nói về việc theo đuổi con gái anh thật sự không có kinh nghiệm, muốn tìm người hỏi nhưng bình thường đều ở trong đơn vị, mọi người ngoài huấn luyện cũng chỉ có huấn luyện, toàn một đám người không hề có kinh nghiệm về phương diện này, muốn hỏi hay lãnh giáo gì cũng không có người chỉ bảo cho.

Cho nên tối hôm qua ăn cơm xong lên lầu anh liền dùng máy tính tra cứu xem những đôi tình nhân làm sao ở chung với nhau, hoặc là đàn ông nên lấy lòng phụ nữ như thế nào. Tìm trong đó cả buổi phần lớn đều là tặng hoa xem phim gì đó, rất là thiếu sáng tạo và mới mẻ. Nhưng anh thật sự có cân nhắc qua dẫn cô đi xem phim, chỉ là lo lắng đi bên cạnh cô ngộ nhỡ ở rạp chiếu phim bị người ta nhận ra, đến lúc đó không chừng ngay cả phim cũng không xem được mà còn gây rối loạn, nghĩ vậy nên cũng chỉ có thể đành bỏ. Sau đó anh thấy ở trên mạng nói thực ra để phát triển tình cảm thì cách hay nhất chính là đi du lịch. Hai người ở nơi xa lạ không có người quen biết, chỉ có thể dựa vào đối phương, như vậy có thể khiến cho trái tim của hai người xích gần nhau hơn.

Anh thấy cái này cũng không tệ, nhưng lo lắng thời gian nghỉ phép kết hôn của mình đã trôi qua hơn một nửa rồi, vì vậy liền lên mạng tìm kiếm xem quanh Gianh Thành có chỗ nào đi được không. Sau một hồi tìm tòi cũng có kết quả, phía dưới Giang Thành có một thị trấn nhỏ, ở đó hoàng hôn vô cùng tuyệt đẹp, hơn nữa còn là chỗ cạnh biển, phong cảnh đúng là rất không tệ, trên mạng đánh giá cũng tốt, hơn nữa lại còn không xa, lái xe đi chỉ xấp xỉ gần hai tiếng đi đường, cũng không quá mệt mỏi.

Lúc đến trấn nhỏ thì vừa là buổi trưa, dừng xe trước cửa quán trọ trong thôn sau đó mới xoay người gọi người đang ngủ lơ mơ.

Ôn Hoàn xoa mắt tỉnh lại, quay đầu liếc nhìn ngoài cửa sổ, cả người vẫn vừa mới tỉnh ngủ nên mắt vẫn hơi nhập nhèm, bịt mắt lại hỏi: "Đây là đâu vậy?"

"Trấn nhỏ Lạc Hà." Lục Thần vừa nói vừa tháo dây an toàn chuẩn bị xuống xe.

"Cách Giang Thành xa không?" Ôn Hoàn nhìn bên ngoài, không nhớ mình đã từng tới đây hay chưa, nhìn tất cả mọi thứ đều thấy xa lạ.

"Không xa, ngay gần Giang Thành thôi." Thấy vẻ mặt cô vẫn còn nghi ngờ nhìn ra phía ngoài, Lục Thần liền nghiêng người tới giúp cô tháo dây an toàn, sau đó rời đi trước còn nhân tiện hôn trộm một cái trên gò má của cô, nói: "Đi thôi, anh dẫn em đi ăn."

Nhắc tới ăn Ôn Hoàn cũng cảm thấy có chút đói, thậm chí dạ dày còn đúng lúc kêu ục ục.

Thực ra cũng khó trách Ôn Hoàn đã đói bụng, lượng ăn của cô vốn không nhiều, tối hôm qua ăn có một chút cơm lại còn bị con sói đói nào đó quấn quít ra sức làm "hao tổn thể lực", sáng hôm nay lại không có ăn sáng, bây giờ dạ dày không kêu mới là lạ.

Lục Thần buồn cười đưa tay nhéo mũi cô, xoa xoa đầu cô xong mới chịu mở cửa xuống xe. Lục Thần đi vào trước cùng bà chủ lấy phòng trọ, sau đó mới ra ngoài tìm quán ăn.

Bởi vì là trấn nhỏ cạnh biển cho nên dọc đường đi hầu như mọi nhà đều là quán nhậu hoặc quán ăn hải sản, trước cửa mỗi ngôi nhà đều để một cái ao thật to, dùng để nuôi các loại hải sản.

Có lẽ là bởi vì liên quan tới thời gian làm việc cho nên hôm nay du khách cũng không nhiều, chỉ có vài đôi tình nhân tụm năm tụm ba.

Bởi vì các quán ăn gần giống nhau cho nên hai người tùy tiện vào một nhà hàng, muốn thưởng thức tài nghệ các món ăn. Có lẽ là thật sự hơi đói nên Ôn Hoàn mau chóng gắp thức ăn, lúc gắp không để ý xương ở trong cá, nuốt một cái xuống nó liền cắm ở trong cổ họng.

Ôn Hoàn khó chịu nuốt nước bọt nhưng lại không thể nuốt trôi thứ kia xuống, hình như nó cắm ở giữa cổ họng hơi lớn khiến họng cô sinh ra đau đớn.

Lục Thần để ý thấy sự khác lạ của cô vội hỏi: "Sao vậy?"

"Xương cá, xương cá mắc ở cổ họng." Bởi vì bị mắc xương cá cho nên Ôn Hoàn ngay cả nói cũng hơi thay đổi giọng điệu.

"Sao lại giống như đứa trẻ ăn cái gì cũng không biết chú ý." Lục Thần nóng nảy nhíu mày, đưa cho cô dấm chua: "Đây, uống chút dấm đi."

Ôn Hoàn bị mắc rất khó chịu, chìa tay nhận lấy bát dấm liền uống vào một hơi, bị dấm chua làm cho chau mày lại, ngay cả hàm răng cũng chua có phần run rẩy, nhưng thứ cắm ở cổ họng vẫn không chịu đi xuống.

Ôn Hoàn ho khụ khụ, muốn dùng sức ho xương cá kia đi ra ngoài nhưng lại tốn công vô ích.

Nhìn bộ dạng khó chịu của cô như vậy Lục Thần có phần đau lòng, cau mày hỏi: "Rất khó chịu à?"

Ôn Hoàn gật đầu nhìn anh có phần tủi thân chép chép miệng.

Lục Thần nghĩ một lát rồi kêu người phục vụ tới đem cho bọn họ cơm tẻ, dùng thìa múc một muỗng lớn đưa tới trước mặt cô, kêu cô há miệng: "Nào, há miệng, đừng nhai mà nuốt luôn."

Ôn Hoàn nhìn muỗng cơm lớn trước mặt, quả thật so với miệng của cô còn lớn hơn nhưng như vậy còn đỡ hơn bị xương cá mắc ở trong cổ họng, Ôn Hoàn cố gắng há miệng ra to nhất để nuốt ngụm cơm kia vào.

Thật sực là có chút hiệu quả, dường như xương cá đi xuống một chút nhưng vẫn chưa xuống hoàn toàn. Lục Thần lại múc một thìa khác cho cô nuốt xuống, lần này cuối cùng xương cá mắc ở họng kia đã trôi xuống.

Lục Thần rót chén trà để cho cô làm trơn họng, nhìn cô hỏi: "Còn muốn ăn cá nữa không?"

Ôn Hoàn gật đầu, thanh minh cho mình nói: "Vừa rồi là em ăn quá nhanh nên mới không để ý tới."

Lục Thần nhìn cô, bưng ngay đĩa cá biển tươi mới đặt trước mặt của mình.

Thấy thế Ôn Hoàn kháng nghị, không tự chủ được hơi nũng nịu nói với anh: "Này này, em cũng muốn ăn."

Lục Thần không bị thuyết phục, gắp ngay một khúc cá lớn đặt vào trong bát của mình, sau đó cẩn thận nhặt từng chiếc xương cá ra ngoài, rồi mới gắp thịt cá vào trong bát của Ôn Hoàn, nói: "Mau ăn đi."

Ôn Hoàn nhìn anh, trong lòng không hiểu có loại cảm giác xúc động, cảm thấy người đàn ông này thật sự là ấm áp đáng tin cậy.

"Còn không mau ăn đi." Lục Thần giục cô, lại gắp một miếng thịt cá lớn nữa thả vào trong bát cho cô.

"Vâng." Ôn Hoàn há miệng trả lời, sau đó cúi đầu nhìn thịt cá trong bát, cầm đũa gắp bỏ vào trong miệng, nhai nhai miếng thịt cá, trong lòng hiện ra ấm áp cùng ngọt ngào.

Ăn cơm trưa xong hai người nắm tay nhau đi về phía bờ biển, lúc đi ngang qua quán nhỏ ven đường Lục Thần đi vào mua chiếc nón lá lớn, bên cạnh còn có một đóa hoa to, sau đó đội lên đầu Ôn Hoàn, vừa nhìn vừa gật đầu nói: "Ừm, đẹp lắm."

Ôn Hoàn sờ sờ đầu, cười ngọt ngào.

Hôm nay thời tiết bình thường, âm u không có nắng, nhưng đối với Ôn Hoàn mà nói thì rất tốt vì ít nhất không cần lo không có đồ che nắng nhưng vẫn không bị cháy nắng.

Nước biển lạnh lẽo đánh vào chân, cát mịn dưới chân theo nước biển rút đi mà từ từ trôi mất, lòng bàn chân cảm giác như có một lỗ hang, chơi rất vui.

Ôn Hoàn cười giống như đứa bé, quay đầu nhìn Lục Thần kêu to với anh: "Lục Thần."

"Hử?" Lục Thần đáp lời, đi về phía cô, trên tay còn cầm theo giầy của hai người.

Ôn Hoàn thấy anh tới đây liền bất thình lình cúi xuống vốc nước biển hất thẳng về phía anh. Lục Thần hoàn toàn không có phòng bị, cả người bị té ướt đẫm, còn chưa phản ứng được thì đã nghe thấy người nào đó có chút đắc ý ở bên kia cười ha ha, giống như một đứa trẻ đùa dai đạt được như ý.

"Ha ha... Ha ha..."

Tiếng cười như chuông bạc theo gió biển thổi khắp cả bãi cát, Ôn Hoàn nhìn dáng vẻ chật vật của anh, tính trẻ con nổi lên làm mặt quỷ với anh sau đó nhanh chân bỏ chạy.

Lục Thần phản ứng được, vừa bực mình vừa buồn cười, kêu to về phía cô: "Được lắm, để xem anh xử lý em như thế nào." Nói xong bỏ lại giầy của hai người đuổi theo cô.

"Aaa, anh không được đuổi theo, anh không được đuổi theo." Ôn Hoàn kêu vang lên, vừa chạy vừa cười, còn thỉnh thoảng quay đầu nhìn anh té nước biển.

Lục Thần cũng té nước về phía cô, nhưng mới té xong liền hối hận bởi vì nước biển bắn vào trên người cô liền in hằn rõ nội y bên trong của cô.

"Chết tiệt!" Lục Thần khẽ nguyền rủa, mặt thoáng cái lạnh xuống.

Ôn Hoàn không biết vẫn vui vẻ té nước về phía anh, còn lớn tiếng cười.

Lục Thần sải hai ba bước chân lớn đi về phía cô, lúc này Ôn Hoàn mới chú ý thấy vẻ nghiêm túc trên mặt anh, sửng sốt có phần không giải thích được hỏi: "Sao vậy?"

Lục Thần cởi ngay áo khoác trên người mình phủ lên cho cô, tuy rằng cũng ướt thế nhưng vải dầy, mặc lên người có thể che giấu phong cảnh như ẩn như hiện.

Ôn Hoàn lúc này mới chú ý tới cả người mình ướt đẫm, áo lót bên trong cũng hiển cả ra ngoài, mặt thoáng cái đỏ lên, kéo áo khoác của anh quấn chặt mình lại.

Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô thẹn thùng, Lục Thần khẽ bật cười giơ tay cốc xuống chiếc nón lá trên đầu cô.

Ôn Hoàn bĩu môi tức giận đánh anh một cái, nói: "Còn cười nữa, không phải là tại anh sao."

Lục Thần đưa tay ôm cô vào lòng, vỗ vỗ vai cô nói: "Không sao, chỉ có một mình anh nhìn thấy." May là hôm nay trên bờ không có khách du lịch nhiều, chỉ có lẻ tẻ vài tốp tụm năm tụm ba.

Hai người ôm nhau quay về cầm lấy giầy đặt ở chỗ lúc trước, sau đó xách theo giầy tiếp tục đi về phía trước mặt. Mặt trời lúc chạng vạng tối chọc thủng tầng mây xông ra ngoài, nhưng chỉ có điều lúc này ánh mặt trời vẫn rất hiền hòa như lúc trước, lờ mờ không chói mắt.

Hai người tùy tiện tìm một chỗ trên bờ cát ngồi xuống, Ôn Hoàn liếc ánh mắt ra xa, tay cầm đồ uống anh mua mà dựa vào bờ vai của anh nhìn mấy đứa trẻ đang vui đùa ầm ĩ cách đó không xa.

Lục Thần nhìn theo ánh mắt của cô, khóe miệng hơi cong lên vui vẻ hỏi: "Thích trẻ con à?"

Ôn Hoàn gật đầu, "Vâng, nhìn bọn chúng rất vui vẻ cười đùa, giống như vĩnh viễn không có gì phiền muộn."

"Vậy không bằng chúng ta cũng sinh một đứa đi." Lục Thần nói đơn giản như chờ nước sôi luộc cải trắng vậy.

Ôn Hoàn tức giận đẩy anh ra, cười mắng: "Không đứng đắn."

Vẻ mặt Lục Thần thành thật chăm chú nhìn cô nói: "Anh nói nghiêm túc mà, hay là em không tin 'năng lực' của anh?" Vừa nói vừa cố ý nhấn mạnh, hoàn toàn có ám chỉ khác.

Ôn Hoàn nóng bừng tai nhìn anh chằm chằm giả vờ tức giận nói: "Lục Thần, em không thèm để ý tới anh nữa." Nói xong liền quay lưng lại.

Lục Thần khẽ dỗ dành: "Được rồi, được rồi, nhóc con khó tính, làm cũng làm rồi có gì mà phải xấu hổ nữa." Nói rồi từ phía sau ôm cô vào trong lòng.

Ôn Hoàn cố ý giãy dụa nhưng cũng không thật tình muốn đẩy anh ra, thuận thế dựa vào trong ngực của anh, nhàm chán rảnh rỗi hỏi: "Sao hôm nay anh lại dẫn em tới đây?"

"Ngày hôm qua em ở trong phòng mẹ nói những gì anh đều nghe thấy được, anh cũng không muốn sau này lại bị em ở trước mặt mẹ vợ tố cáo anh không mang em đi ra ngoài chơi." Người nào đó có phần lòng dạ hẹp hòi nói.

Ôn Hoàn cười, xoay đầu lại hôn anh một cái nói: "Ngày hôm nay anh biểu hiện tốt, em chơi rất vui."

Lục Thần cũng cười, khẽ đặt môi xuống miệng của cô.

Hoàng hôn nơi này rất đẹp, phía chân trời phủ kín những đám mây màu đỏ, giống như nhiễm đỏ cả bầu trời, mặt trời màu vàng từ từ hạ xuống trên mặt biển, ánh nắng chiếu trên mặt biển dường như hơi lấp lánh rất đẹp.

"Đẹp quá..." Ôn Hoàn than nhẹ, gió biển thổi tới bay phấp phới tóc và váy của cô, xoay người lại nhìn Lục Thần thì thấy anh đang xách theo giầy của hai người đứng ở bên cạnh dịu dàng nhìn cô, khóe miệng vẫn còn mang theo nụ cười.

Ôn Hoàn cũng không nói gì, chỉ chìa tay về phía anh. Lục Thần hiểu ý, không hỏi nhiều bước tới nắm tay cô dắt đi, hai người cứ nắm tay đi chậm rãi dọc theo bờ biển như vậy.

Ôn Hoàn thuận tiện tựa vào cánh tay của anh, trong lòng không hiểu lấp đầy cảm giác hạnh phúc. Mặt trời chiều rọi xuống kéo dài bóng dáng của hai người in ở trên nền cát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.