[Anh Hoa Học Viện Hệ Liệt] Chinh Phục Hoa Tâm Đại Thiếu

Chương 27




Nhiếp Chính vừa mới tỉnh lại, hắn nghe thấy một người ở bên ngoài xe nhỏ giọng hỏi: “Đại ca, tỉnh chưa?”

“A, tỉnh.” Ngón tay theo thói quen sờ sờ người ngủ bên cạnh.

“Tiểu Bảo còn đang ngủ, ta dìu ngươi xuống dưới đi.”

“Hảo.”

Liếc mắt nhìn Tiểu Bảo còn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, Lam Vô Nguyệt lên xe khiêng đại ca xuống dưới, nói: “Điểm tâm ta đã chuẩn bị tốt .”

“Vất vả ngươi .”

“Đại ca, ngươi lại theo ta khách khí như vậy, ta sẽ tức giận.”

Đem đại ca đặt ở vị trí tối hôm qua, Lam Vô Nguyệt mang điểm tâm đến cho hắn ── canh nấm và khoai lang nướng.”Chi chi chi.” Tiểu Bối đã tỉnh, nhảy xuống xe liền trực tiếp chạy tới bên người Lam Vô Nguyệt, vươn tiểu hầu trảo, muốn ăn. Lam Vô Nguyệt đưa cho nó một quả dưa, nó trực tiếp ăn luôn cả vỏ.

Một tay uy đại ca dùng cơm, Lam Vô Nguyệt hỏi: “Đây là hầu tử của Tiểu Bảo?”

“Phải, kêu tiểu Bối, hai người vừa vặn thấu thành, một đôi Bảo Bối.” Nuốt xuống ngụm khoai lang, Nhiếp Chính hỏi: “Tiểu Bảo có phải hay không, không thoải mái?”

“Không có.” Lam Vô Nguyệt nhìn qua xe ngựa.

Nhiếp Chính giải thích: “Nhóc bình thường lúc này đã sớm thức dậy.”

Trong mắt Lam Vô Nguyệt lướt qua thương tiếc, nói: “Nhóc tối hôm qua ngủ trễ, trời sắp sáng mới ngủ.”

“Xảy ra chuyện gì?” Nhiếp Chính tránh đi cái thìa uy đến, nóng vội.

“Tối hôm qua nhóc lén đứng dậy khâu xiêm y, còn đem y phục đại ca đã thay giặt sạch. Nấm cùng khoai lang này cũng là nhóc tìm đến.”

Một miệng canh Nhiếp Chính có làm sao cũng nuốt không trôi. Lam Vô Nguyệt tiếp tục nói: “Ta vốn muốn hỗ trợ, nhưng nhìn nhóc cùng tiểu Bối ngoạn rất vui, nên cũng không ra mặt.”

Nhiếp Chính nuốt xuống canh, vội vàng nói: “Vô Nguyệt, theo ta nói về Tiểu Bảo một chút, ta cũng không biết, bộ dạng nhóc là bộ dáng gì. Chỉ biết là, chân phải nhóc không tốt.”

Lam Vô Nguyệt cười nhẹ, nói: “Tiểu Bảo bộ dạng thực đáng yêu, so với ta còn đẹp hơn, chỉ là trên má phải có một khối hắc ban, nhìn lại cũng không giống bớt. Nhưng vẫn là hài tử khiến người thích.” Nói xong, Lam Vô Nguyệt thuận miệng hỏi: “Đại ca, Tiểu Bảo bao nhiêu tuổi ? Nhìn qua nhiều lắm là mười một.”

Nhiếp Chính há miệng, tiếp đó tràn đầy áy náy nói: “Ta cái gì, cũng không biết. Tiểu Bảo chưa bao giờ, nói qua với ta tình huống của nhóc, cũng không có đề cập qua , cha nương là ai. Lúc theo ta cùng một chỗ, nhóc đều là toàn tâm toàn ý, chiếu cố ta. Đối với ngươi thế nhưng cũng, đã quên hỏi.”

Lam Vô Nguyệt an ủi: “Từ nay về sau ngày còn dài a, chờ đại ca khỏe lại sủng Tiểu Bảo cũng không muộn. Tiểu Bảo làm như thế cũng là hy vọng đại ca có thể sớm ngày hảo lên. Phần ân tình này ta sẽ nhớ ở trong lòng, ta cũng sẽ đau nhóc hộ nhóc thay cả phần của đại ca.”

Nhiếp Chính giọng khàn khàn nói: “Ta từng phát thệ,qua không tin bất luận kẻ nào, nhưng sau khi gặp được Tiểu Bảo, ta cảm thấy, chính mình còn có thể, lại tin một lần.”

“Đại ca yên tâm mà tin Tiểu Bảo đi, nhóc là hảo hài tử.”

Nhiếp Chính thản nhiên nở nụ cười, thật mạnh gật gật đầu.

………………….

Sau khi Nhiếp Chính ăn xong điểm tâm, Tiểu Bảo mới tỉnh. Tối hôm qua ăn thật nhiều thịt, cậu một chút cũng không đói, chỉ ăn một chén nhỏ canh nấm. Cùng Tiểu Bảo thu thập bát xong, Lam Vô Nguyệt xóa tàn tích của đống lửa, ruổi xe ngựa hướng đến tòa sơn thứ ba xuất phát. Trong hành trình có thêm một vị Mỹ nhân ca ca, tâm tình Tiểu Bảo phá lệ hảo, tươi cười trên mặt thủy chung chưa từng tiêu tán. Chính yếu là, có Mỹ nhân ca ca ở đây, cậu không cần lo lắng lại gặp được kiếp phỉ.

“Bảo.”

Tiểu Bảo đi vào trong xe: “Quỷ ca ca, đi ngoài?”

“Ân.”

Xe ngựa ngừng lại, Lam Vô Nguyệt quay đầu: “Ta đến đi.”

“Không muốn không muốn.” Tiểu Bảo mãnh liệt lắc đầu, cũng kéo xuống xe liêm, “Mỹ nhân ca ca, chạy đi, ta đến.” Cậu sẽ không để cho Mỹ nhân ca ca làm loại chuyện dơ bẩn này, huống chi Mỹ nhân ca ca chỉ có một tay, sẽ rất cố hết sức.

Lam Vô Nguyệt không có đánh xe, y xốc lên màn xe tạo ra một khe hở nhìn vào. Không để ý bên trong xe phiêu ra mùi không dễ ngửi, y chuyên chú nhìn động tác Tiểu Bảo.

Thuần thục hầu hạ Quỷ ca ca đi ngoài, Tiểu Bảo ôm cái bô cùng ống trúc xuống xe, khập khiễng đi đến trong rừng đổ bỏ, tẩy trừ, rồi lại khập khiễng đi trở về. Trên mặt không có nửa điểm thần sắc ghê tởm, nếu có thì chỉ là hạnh phúc cùng vui sướng. Đem bô cùng ống trúc đặt ở phía sau xe phơi nắng làm mất đi vị thối, Tiểu Bảo lại tiến vào bên trong xe uy Quỷ ca ca uống nước. Cổ họng Quỷ ca ca bị thương, phải thường uống nước mới được.

Xe ngựa một lần nữa hoạt động, Lam Vô Nguyệt mở miệng: “Tiểu Bảo, ngươi năm nay bao nhiêu ?”

Lau miệng cho Quỷ ca ca, Tiểu Bảo quay đầu trả lời: “Mười ba .”

“Mười ba? !” Lam Vô Nguyệt khiếp sợ, ngay cả Nhiếp Chính đều sửng sốt. Thân thể vừa gầy lại nhỏ thế nhưng đã mười ba , xem như là nửa đại nhân!

Tiểu Bảo khó hiểu nhìn Mỹ nhân ca ca, nhìn nhìn lại Quỷ ca ca, xảy ra chuyện gì sao?

Lam Vô Nguyệt huy động mã tiên, áp chế kinh hãi, lại hỏi: “Ngươi làm sao gặp được đại ca?” Lại vì sao kêu đại ca là Quỷ ca ca? Này cũng là chuyện Nhiếp Chính vẫn muốn biết nhưng vẫn không hỏi.

Thân mình Tiểu Bảo run nhè nhẹ, qua một lát, cậu cúi đầu giải thích cậu là như thế nào phát hiện Quỷ ca ca , chính là xuất phát từ sợ hãi, cậu che giấu thân thế của mình.

Nghe Tiểu Bảo kể rõ, Lam Vô Nguyệt siết chặt mã tiên, thần sắc âm lãnh. Cùng y bất đồng, Nhiếp Chính chỉ có cảm khái, cảm khái duyên phận của hắn cùng với Tiểu Bảo. Nghĩ tới Tiểu Bảo một mình ở tại hậu viện, bên người chỉ có tiểu Bối, Nhiếp Chính đụng đến tay Tiểu Bảo, nhịn không được đem cậu hướng vào trong lòng mình.

Nhẹ nhàng ghé vào người Quỷ ca ca, Tiểu Bảo lạnh run, nếu Quỷ ca ca và Mỹ nhân ca ca biết cậu là hài tử của Diêm La vương, nhất định sẽ không muốn cậu, sủng cậu nữa.

“Bảo, ngươi chịu khổ .” Hôn lên cái trán đổ đầy mồ hôi của Tiểu Bảo, Nhiếp Chính nghĩ rằng nhóc là nghĩ đến cảnh tượng mình bị Lâm Thịnh Chi làm nhục mà sợ hãi, liền dùng sức ôm chặt.

“Không khổ.” Quỷ ca ca mà Mỹ nhân ca ca mới khổ, Tiểu Bảo không dám nhìn Mỹ nhân ca ca, sợ Mỹ nhân ca ca phát hiện bí mật của mình.

Lam Vô Nguyệt không có quay đầu, y quật mạnh mã mông vài cái, áp chế hận ý đầy ngập, nói: “Nợ máu trả bằng máu. Đại ca, mỗi một đạo vết thương mà Lâm Thịnh Chi gia tăng ở trên người ngươi, ta đều sẽ tìm hắn đòi lại!”

Tâm Tiểu Bảo thu chặt, nước mắt nhịn không được.

Mặt cọ cọ đầu Tiểu Bảo, Nhiếp Chính phát ra câu nói từ phế phủ: “Bảo, đa tạ ngươi.”

Tiểu Bảo lắc lắc đầu, dị thường khổ sở, Quỷ ca ca căn bản không cần phải nói đa tạ, là cậu thực có lỗi với Quỷ ca ca.

………………

Có Lam Vô Nguyệt, quá trình tìm kiếm Phàm cốc trở nên dễ dàng rất nhiều. Đến lúc thái dương hạ sơn, xe ngựa thuận lợi chạy vào chân núi tòa sơn thứ ba, ngửa đầu nhìn nhìn nơi đỉnh núi bị mây mù che khuất, Lam Vô Nguyệt lấy ra bản đồ nhìn kỹ, tựa hồ chính là ở trong này, nhưng phải làm sao tiến vào Phàm cốc, lại như thế nào tìm được Phàm Cốt a?

Tiểu Bảo cũng cố gắng ngửa đầu nhìn, núi hảo cao a, không biết Cốt ở nơi nào. Nhìn nhìn tả hữu chung quanh, ánh mắt Tiểu Bảo thoáng trợn to, nhìn một mảnh hoa dại kim sắc cách đó không xa nửa ngày, nhảy xuống xe ngựa.

“Tiểu Bảo?” Lam Vô Nguyệt nhảy xuống theo.

Tựa hồ là phát hiện cái gì, Tiểu Bảo cúi thấp đầu thuận theo phiến hoa cúc kia đi tới, tiếp đó là một đạo hoa dại tử sắc hòa lẫn hồng sắc. Đi một đoạn đường rất dài, Tiểu Bảo mới tràn đầy kinh hỉ ngẩng đầu nói: “Mỹ nhân ca ca, nơi này thật nhiều thảo dược a.”

“Thảo dược?” Lam Vô Nguyệt chỉ nhận ra được bồ công anh và cả mảnh cúc hoa kia.

Tiểu Bảo cao hứng cực kỳ, một đường bước nhanh đi về phía trước, một ý niệm hiện lên trong đầu Lam Vô Nguyệt, y lập tức quay về xe ngựa, phóng xe đuổi kịp Tiểu Bảo.

“Mỹ nhân ca ca, nơi này đều là thảo dược!” Tiểu Bảo cao hứng cực kỳ, cậu cũng có cùng ý niệm trong đầu, “Cốt nhất định ở trong này!”

Trong mắt Lam Vô Nguyệt hiện lên kích động, y trực tiếp há miệng hô: “Xin hỏi Phàm Cốt ở đây sao?” Trong sơn cốc truyền đến từng trận tiếng vang, Tiểu Bảo khẩn trương ngửa đầu chờ đợi. Nhưng đợi nửa ngày cũng không có người trả lời, cậu bất an nhìn về phía Mỹ nhân ca ca, chẳng lẽ bọn họ tìm lầm ?

Lam Vô Nguyệt không nổi giận, lại hô: “Xin hỏi Phàm Cốt có ở đây không? Đại ca của ta bị trọng thương, mong rằng ngài có thể vì đại ca của ta trị thương.” Tiếng vang đem lời nói của y truyền ra ngoài, Tiểu Bảo nín thở ngưng thần, đại khí không dám ra.

Lại đợi nửa ngày, vẫn là không có thanh âm, Tiểu Bảo nhịn không được muốn khóc, chẳng lẽ bọn họ tìm lầm sao? Nghĩ đến thương của Quỷ ca ca có khả năng trị không được , đôi mắt cậu nháy mắt liền đỏ.

Nhìn nhìn lại mọi nơi, Tiểu Bảo tiếp tục hướng dến nơi tràn đầy thảo dược, Lam Vô Nguyệt xuống xe, dắt ngựa chậm rãi đi theo phía sau Tiểu Bảo, tiếp tục kêu: “Xin hỏi Phàm Cốt có ở đây không?”

Trả lời lại y vẫn là vọng âm trong núi.

Càng đi vào trong núi, sương mù càng dày đặc, mà sương mù này cũng tựa hồ dẫn theo mê hương nào đó, Tiểu Bảo chỉ cảm thấy sương mù có một loại hương ngọt ngào, không có cảm giác gì khác, nhưng ý thức của Lam Vô Nguyệt cũng đã dần dần không rõ .

Đi ở phía trước, không có nghe thấy tiếng Mỹ nhân ca ca tiếp tục kêu, Tiểu Bảo cố lấy dũng khí la lớn: “Xin hỏi, Cốt, có ở đây không? Thỉnh cứu cứu, ca ca ta.”

Âm nhi nhuyễn nhuyễn quanh quẩn ở sơn cốc, Tiểu Bảo nghe được phía sau phát ra tiếng trầm đục, cậu vội vàng quay đầu.

“Mỹ nhân ca ca!”

Bổ nhào vào bên người Mỹ nhân ca ca, Tiểu Bảo nâng dậy y đã ngã sấp xuống, gấp kêu: “Mỹ nhân ca ca! Ca ca!”

“Bảo…” Thanh âm Nhiếp Chính bên trong xe dị thường suy yếu, “Nơi này, có vấn đề… Ngươi, ngươi đi mau.”

“Quỷ ca ca!”

Buông Mỹ nhân ca ca, Tiểu Bảo leo lên xe, tiến vào trong xe chỉ thấy Quỷ ca ca sắc mặt trắng bệch.

“Tiểu Bảo, ngươi, mang đại ca, đi mau. Sương mù này, không thích hợp.” Lam Vô Nguyệt ngồi xếp bằng xuống điều chỉnh nội tức, ý đồ bức ra mê hương trong cơ thể.

Tiểu Bảo vừa nghe đầu tiên là hoảng hốt, sau đó nhớ tới sư phụ có cho cậu một cái dược tương, cậu chạy nhanh mở ra nó ở bên trong lùng sục một trận, nhảy ra một cái hộp gỗ. Bên trong là giải độc hoàn, sư phụ nói ngay cả độc của Thất bộ xà cũng có thể giải.Tay run rẩy đem một giải độc hoàn nhét vào miệng Quỷ ca ca, Tiểu Bảo lấy một viên nhanh chóng nhảy xuống xe, lại nhét vào miệng Mỹ nhân ca ca.

Lúc này Tiểu Bảo mới phát hiện sương mù dày đặc chung quanh cơ hồ đã đem cậu vây lên. Hai mắt đẫm lệ mơ hồ muốn xuyên qua sương mù nhìn rõ đường, nhưng vẫn là phí công.

“Xin hỏi là, Cốt sao?” Tiểu Bảo mang theo tiếng khóc nức nở kêu, “Ta là, Tiểu Bảo. Xin ngươi, cứu cứu, ca ca ta.” Nói xong cậu lập tức quỳ xuống .

Bang bang phanh… Tiểu Bảo từng chút từng chút nặng nề mà dập đầu, một bên dập một bên nói: “Thỉnh cứu cứu, ca ca ta, thỉnh cứu cứu, ca ca ta…”

Nhiếp Chính nghe không được thanh âm Tiểu Bảo dập đầu, nhưng lời Tiểu Bảo nghe vào lỗ tai hắn cũng là khiến hắn đau lòng muốn chết. Giải độc hoàn rất hữu dụng, Nhiếp Chính khôi phục thần trí, tê kêu: “Bảo, chúng ta đi, Quỷ ca ca, không chữa trị .”

Ý thức Lam Vô Nguyệt cũng đã khôi phục trợn mắt liền nhìn thấy Tiểu Bảo đang dập đầu, tâm như bị kim đâm, y trực tiếp nâng Tiểu Bảo lên.

Hướng Mỹ nhân ca ca lắc lắc đầu, Tiểu Bảo lại quỳ xuống, dập đầu kêu : “Cốt, thỉnh cứu cứu, ca ca ta, thỉnh cứu cứu, ca ca ta…” Lam Vô Nguyệt cắn chặt miệng, ở bên người Tiểu Bảo quỳ xuống, theo cậu cùng nhau dập đầu.

“Phàm Cốt, thỉnh ngài cứu cứu đại ca của ta, ta biết, ngài ở trong này.”

Sương mù dày đặc khiến người không mở mắt ra được, ngay khi trán Tiểu Bảo đã đau đến chết lặng, từ trong núi truyền đến một câu làm người ta phấn chấn lại làm người ta bất an.

“Ta gọi là Phàm Cốt, không gọi là Cốc, ngươi còn gạo tới gạo lui (cốc là gạo) a. Oa nhi nhà ai ngay cả nói cũng đều nói không rõ?” (Cốt: 骨 đọc là gǔ, Cốc 穀 cũng đọc là gǔ )

“Cốt?!” Đầu Tiểu Bảo oanh một tiếng nổ tung , kinh hỉ đến ngay cả hô hấp đều đã quên. Mà Lam Vô Nguyệt lại là kinh ngạc nhìn phương hướng thanh âm truyền đến, môi run run. Tìm được rồi! Bọn họ tìm được rồi!

Mí mắt Nhiếp Chính cực nhanh địa chấn , hắn giãy dụa muốn ngồi xuống.

“Còn gọi ta Cốc? Các ngươi làm huynh trưởng thế nào? Mang tiểu oa nhi nhỏ như thế đi ra?”

“Cốt ca ca! Thỉnh cứu cứu, ca ca ta!” Tiểu Bảo hỉ cực mà khóc, lại nặng nề mà dập đầu.

“A a a, tiểu oa nhi ngươi thật sự là ngốc a, ta đã nói ta không gọi là Cốc.” Thanh âm nghe không ra tuổi tràn đầy chán nản, tiếp theo lại chuyển qua lạnh lùng nói: “Các ngươi mang hài tử đến cũng vô dụng, mấy mươi năm trước ta đã nói qua không xem bệnh cho người, các ngươi trở về đi.”

Nháy mắt vui sướng của Tiểu Bảo cứng ở trên mặt, cái gì? Cốt bá bá không muốn trị thương cho Quỷ ca ca?

Lam Vô Nguyệt đồng dạng thất vọng cực kỳ, y lo lắng nói: “Đại ca của ta bị thương rất nặng, mong rằng ngài có thể giơ cao đánh khẽ, cứu cứu đại ca của ta. Mặc kệ cần trả giá cái gì, ta đều đáp ứng ngài.”

“Đi đi đi, hài tử lông mao ngắn đừng nói nhảm nhiều như vậy với ta, nói không trị sẽ không trị, các ngươi đi mau, buổi tối ở trong rừng này của ta là sẽ chết người nha.”

“Cốt bá bá, van cầu ngài.” Tiểu Bảo khóc tiếp tục dập đầu.

“Sao lại là bá bá? Ta là ca ca!” Phàm Cốt nổi giận. Tiểu Bảo rất hồ đồ, Cốt bá bá vừa mới rồi không phải nói hắn đã có mấy mươi năm trước sao? Vậy hẳn nên kêu là bá bá .

“Gọi ca ca!” Đối phương thực bất mãn.

“Ca, Cốt, ca ca.” Tiểu Bảo bị dọa rồi.

“Chậc chậc chậc, thật sự là ngốc. Đi mau đi mau, đừng quấy nhiễu ta ăn cơm.” Phàm Cốt không chút nào mềm lòng.

“Cốt, ca ca, cầu ngươi cứu cứu, ca ca ta.” Tiểu Bảo không đi, vẫn còn đang dập đầu.

“Ngươi đập nát đầu ta cũng không cứu! Đi mau!” Phàm Cốt không kiên nhẫn .

Lam Vô Nguyệt gắt gao nắm quyền, Phàm Cốt bất thường thiên hạ đều biết, lại không nghĩ tới sẽ tuyệt tình như thế. Y rất muốn túm Tiểu Bảo lên mang nhóc cùng đại ca rời đi nơi đây, nhưng y rõ ràng biết hiện tại không phải thời điểm bốc đồng. Y theo Tiểu Bảo cùng nhau dập đầu, hy vọng đối phương có thể thay đổi chủ ý.

“Bảo, Vô Nguyệt, chúng ta đi thôi.” Chuyện Nhiếp Chính không muốn nhất chính là làm cho Tam đệ cùng Tiểu Bảo khó xử, thương của hắn cho dù trị thì cũng là một phế nhân, không cần phải lại làm cho Tiểu Bảo cùng Tam đệ chịu khổ.

“Cốt ca ca, cứu cứu, ca ca ta… Cốt ca ca, cứu cứu, ca ca ta…” Tiểu Bảo một lần lại một lần kêu, huyết nhiễm đỏ mảnh hoa dại trước mặt cậu.

“Chi chi chi chi! !” Tiểu Bối phẫn nộ ở một bên giơ chân, hướng tới chỗ Phàm Cốt phát ra tiếng vung quyền. Một hòn đá nhỏ từ trong sương mù dày đặc đột nhiên bay ra, tiểu Bối bất động đậy.

“Tiểu Bối!” Tiểu Bảo một tay ôm lấy thân thể tiểu Bối đã trở nên cứng ngắc, khóc kêu: “Cốt ca ca, van cầu ngươi…”

“Chậc chậc chậc, oa nhi ngươi thật sự là khó chơi a.” Trong lời nói Phàm Cốt dẫn theo một phần buông lỏng, Lam Vô Nguyệt ngừng lại hô hấp, sợ ngay sau đó người này vẫn nói ra lời cự tuyệt.

Tựa hồ là đang lo lắng, qua hồi lâu, lâu đến mức đáy lòng Tiểu Bảo cùng Lam Vô Nguyệt đều hốt hoảng , thanh âm Phàm Cốt lại truyền đến: “Các ngươi cũng đừng trách ta không cho các ngươi cơ hội. Nha, thuận theo tử hoa dưới chân các ngươi đi thẳng về phía trước sẽ có một vách núi vạn trượng. Các ngươi muốn ta cứu hắn, cũng không phải không được, bất quá ta không thể gặp qua người khác, muốn cứu hắn thì dùng mạng của một người trong các ngươi đến đổi. Các ngươi nếu không ai có thể nhảy xuống vách núi kia, ta nguyện ý suy nghĩ có nên cứu hắn hay không.”

“Ngươi!” Lam Vô Nguyệt cắn răng.

Song đồng Tiểu Bảo nháy mắt phát ra ánh sáng, tay chân cùng sử dụng đứng lên, đợi sau khi choáng váng đi qua cậu liền thuận theo tử hoa dưới chân bước ra.

“Tiểu Bảo!” Lam Vô Nguyệt tay mắt lanh lẹ đi kéo cậu lại, nhưng sương mù dày đặc trở ngại tầm mắt của y, y vẫn là bắt vào hư không .

“Bảo!” Nhiếp Chính ở trên xe hô to. Tiếng kêu kia của Lam Vô Nguyệt đã nói cho hắn biết đã xảy ra cái gì.

“Này uy uy , tiểu oa nhi, ngươi xác định sao? Ngươi nhảy xuống sẽ ngã chết nga, hơn nữa cho dù ngươi đã chết ta cũng không nhất định sẽ cứu hắn, ta chỉ nói sẽ suy nghĩ.”

“Cốt ca ca, van cầu ngươi, cứu cứu, ca ca ta.” Tiểu Bảo kiên định thuận theo tử hoa đi về phía trước, phía sau cậu Lam Vô Nguyệt cùng Nhiếp Chính đều đang hô to: “Tiểu Bảo ( Bảo )! Trở về!”

Lam Vô Nguyệt đem tiểu Bối đã bất động phóng tới trong xe, dắt xe ngựa thuận theo đạo tử hoa đi qua theo, hô lớn: “Phàm Cốt, ta dùng mạng của ta đổi mạng đại ca ta, ngươi không cần khó xử Tiểu Bảo.”

“Tiểu Bảo? Chậc chậc, oa nhi này tên cũng thật không mới mẻ.” Phàm Cốt một bộ dáng xem kịch vui nói: “Các ngươi ai muốn lấy mạng đổi hắn không liên quan chuyện của ta, nếu hai người các ngươi đều nhảy xuống, thời gian ta suy nghĩ sẽ dài hơn một chút.”

Tiểu nhân đê tiện! Lam Vô Nguyệt ở trong lòng tức giận mắng. Lo lắng Tiểu Bảo làm chuyện điên rồ, y nhanh hơn cước bộ. Nhưng chuyện làm y kỳ quái chính là Tiểu Bảo hẳn là đi không nhanh mới đúng, nhưng y lại vẫn không thể đuổi theo kịp Tiểu Bảo, chẳng lẽ y đi lầm đường? Dưới chân quả thật là đạo tử hoa hẹp dài, Lam Vô Nguyệt càng không ngừng kêu gọi Tiểu Bảo, nhưng đối phương cũng không đáp lại.

“Bảo, Vô Nguyệt, chúng ta đi, ta không trị , không trị !” Nhiếp Chính ở trong xe tê kêu, Tiểu Bảo lại giống như không có nghe thấy, ngay cả thanh âm cũng không truyền ra một tiếng.

“Tiểu Bảo, ngươi ở đâu? Trở về!” Lam Vô Nguyệt cố gắng trợn to hai mắt, nhưng sương mù càng dày đặc không giảm. Y lại lo lắng Tiểu Bảo có phải đi nhầm đạo hay không.

Ngay khi Lam Vô Nguyệt cùng Nhiếp Chính đều nóng vội không thôi, thanh âm Tiểu Bảo lập tức từ xa xa truyền đến : “Cốt ca ca, van cầu ngươi, cứu cứu, ca ca ta. Ca ca ta, rất đau, rất đau, trên người toàn, là thương. Hắn bị, Diêm La vương, khi dễ, van cầu ngươi.”

“Tiểu Bảo! Ngươi trở về!” Lam Vô Nguyệt vẫn là chưa có đuổi kịp Tiểu Bảo hiện tại đã vô cùng hốt hoảng.

“Bảo! Bảo! Trở về! Trở về! Quỷ ca ca, không trị , không trị !”

Đứng ở bên hắc nhai, xiêm y bị gió mạnh thổi trúng phập phồng rung động, xiêm y cũ nát càng có vẻ không thể che đậy thân thể. Tiểu Bảo quay đầu nhìn về phương hướng Quỷ ca ca và Mỹ nhân ca ca, lệ rơi, cúi đầu nói một tiếng “Thực xin lỗi”, tiếp đó nhắm mắt lại, nhảy xuống.

“A, tiểu oa nhi nhảy xuống rồi, cước bộ của ngươi cũng thật đủ chậm. Tốt lắm, ngươi có thể không nhảy, ta sẽ suy nghĩ có nên chữa trị cho hắn hay không.”

Tâm Lam Vô Nguyệt cùng Nhiếp Chính nháy mắt đình chỉ nhảy lên.

“Tiểu Bảo ( Bảo )! ! !”

Tiếng kêu bi thương truyền khắp toàn bộ núi rừng.

>>Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.