Ảnh Hậu Trùng Sinh: Nhật Ký Tình Yêu

Chương 30: Hello New York 2




Vương Trung Đỉnh đã thành túc chờ ở nhà hai ngày nay, hôm nay cuối cùng cũng nhận được điện thoại của lái xe.

Tài xế đã hứa sẽ mang Hàn Đông bình an vô sự trở về, nhưng Vương Trung Đỉnh vẫn một mực muốn tự mình đến đón.

Mười mấy phút sau, hai chiếc xe tụ lại ở trên đường.

"Quá nguy hiểm, hơi kém bị chủ tịch phát hiện." Tài xế biểu tình vẫn còn sợ hãi.

Vương Trung Đỉnh lại bình tĩnh, "Vất vả cho cậu."

Tài xế cười cười, "Phải là vất vả Hàn Đông mới đúng, may là có chiêu này của cậu ấy, nếu không tôi ngồi xổm đến sang năm cũng chưa chắc có thể dò được địa chỉ phòng tân hôn của chủ tịch."

"Cậu đi về nghỉ ngơi sớm một chút, mấy ngày nay khổ cực rồi."

"Vâng, Vương tổng cũng nghỉ ngơi sớm một chút."

Một khắc trước khi tài xế vừa rời đi, Vương Trung Đỉnh vẫn là một bộ biểu tình hờ hững tự nhiên. Chờ người ta vừa khuất bóng, Vương Trung Đỉnh liền vèo lao vào trong xe, hung hăng hôn một cái trên mặt Hàn Đông.

Giỏi lắm!

Tạm thời dừng cảm xúc kích động, Vương Trung Đỉnh lái xe mang Hàn Đông về nhà.

Tháo trang sức, tắm rửa, kiểm tra thân thể...mới làm được một nửa, Hàn Đông liền tỉnh.

"Mẹ kiếp, đây là ở nhà sao?" Bàn tay của Hàn Đông các loại xoa các loại vặn vẹo ngũ quan Vương Trung Đỉnh.

Vừa rồi lúc Hàn Đông chưa tỉnh, Vương Trung Đỉnh là các loại tri kỷ các loại ôn nhu. Chờ hắn vừa tỉnh, gánh nặng chồng chất lại dâng lên.

"Bị đánh không?" Tức giận hỏi.

Hàn Đông nhất định không thể ẩn nhẫn, nhất định không thể khách khí với hai vị anh em kia. Vì thế đem tình huống bị đánh thêm mắm dặm muối kể một hồi, đem bọc chiếu đánh đổi thành trực tiếp đánh, vẻ mặt mong mỏi lão công mở rộng chính nghĩa.

Không ngờ, Vương Trung Đỉnh hừ nói: "Đánh em cũng đáng."

Hàn Đông một bộ diễn cảm khổ đại thù sâu, "Anh xem em đã bị đánh thành cái dạng gì rồi?" Nói xong liền vun vút tìm trên người, kết quả lại không một dấu vết.

"Cái rắm, hai tên này tuyệt đối là đồ đệ của anh, đánh người đau đớn không có dấu vết! Em đã nói với anh lúc ấy tuyệt đối..."

Vương Trung Đỉnh đặc biệt không muốn nghe chuyện này, liền trực tiếp ngắt lời.

"Được rồi, nhanh chóng ngủ đi."

Hàn Đông rất nhanh lại ngủ, sau khi ngủ theo thói quen ghé đến ôm qua Vương Trung Đỉnh.

Không biết có phải là bởi vì được ôm quá chặt hay không, Vương Trung Đỉnh cảm giác thân thể Hàn Đông nóng bất thường.

Y chạm thử Hàn Đông một cái, quả thật có chút phát sốt, nhưng không nghiêm trọng. Vương Trung Đỉnh chưa cho Hàn Đông uống thuốc, chỉ đắp thêm một chăn mỏng.

Nhưng không đầy một lát, Hàn Đông đã đá văng.

Vương Trung Đỉnh lại đắp kín cho hắn.

Kết quả không đầy một lát, Hàn Đông lại đá văng.

Vương Trung Đỉnh dùng chăn bọc Hàn Đông lại, kết quả vừa khẽ quấn không sao*, Hàn Đông nháy mắt tru lên.

(là một cách nói, bề ngoài như chẳng hề gì, phần sau của câu thì có chuyển ý)

"Mẹ kiếp! Buông lão tử ra!"

Vương Trung Đỉnh chán nản, người ta hầu hạ còn hung hăng như vậy?

Vì thế lại bọc chặt lại cho hắn.

Lần này Hàn Đông nóng nảy, một quyền đánh lên ngực Vương Trung Đỉnh, cả giận nói: "Ngươi dám đánh lão tử nữa xem!"

Vương Trung Đỉnh không khỏi nổi lên lòng nghi ngờ, Hàn Đông mặc dù hỗn, nhưng tuyệt đối không hỗn đến mức độ này.

(Hỗn 浑 chắc là trong từ hỗn đản)

Y lại thử bọc Hàn Đông lại, hơn nữa che phủ gắt gao.

Hàn Đông quả nhiên kịch liệt giãy dụa, một bên giãy dụa một bên chửi tục không ngừng, cảm giác lúc ấy đã nghẹn lên không mắng nổi.

Vương Trung Đỉnh nghe rõ.

Mùi vị dâng lên trong lòng khó có thể hình dung, đau xót gấp nhiều lần so với bộ dạng giả đáng thương vừa rồi Hàn Đông thảm thống với mình.

Lần đầu tiên có cảm giác bản thân vô dụng như thế.

Sáng hôm sau, Hàn Đông tỉnh lại lập tức ngao ngao lên đòi ăn.

Vương Trung Đỉnh chỉ cho hắn ăn một ít thức ăn lỏng.

Hàn Đông kháng nghị đủ kiểu, bất quá cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp.

Lúc đang ăn phát hiện ánh mắt Vương Trung Đỉnh luôn nhìn chằm chắm vào mình, lúc ăn xong Vương Trung Đỉnh cũng vẫn dõi theo, ánh mắt đặc biệt quái dị.

"Làm sao vậy?" Hàn Đông nhịn không được hỏi.

Trong giọng nói Vương Trung Đỉnh có một chút nghi ngờ, một chút không phục.

"Em thật sự... là thầy tướng số?"

Hàn Đông xấu xa cười, "Sao vậy, anh có thể coi là vậy a?"

"Em trước tiên nói cho tôi một chút, em có thể tính ra cái gì? Không chỉ nói hôn nhân, phong thuỷ linh tinh, tôi muốn nghe cụ thể."

Hàn Đông nghĩ nghĩ, nói: "Có hơn, dài có thể tính vận mệnh cả đời để ý hướng đi, ngắn có thể tính vận trình ba năm ngày. To có thể tính tính tình mê, nhỏ có thể tính tình hình gia đình cụ thể. Tiếp tục thần một chút, ngay cả chí sinh trưởng trên người anh thế nào đều có thể tính ra..."

Vương Trung Đỉnh như trước cảm thấy thực vô nghĩa.

"Em là tính như thế nào ra?"

Hàn Đông nói: "Có vài cái có thể theo một ít quy luật, nhưng không phải trăm phần trăm phù hợp. Có vài cái cũng chỉ vừa ý không đáng nói truyền, nói trắng ra là toàn bộ bằng nhận thức."

"Nhận thức của em là từ đâu tới?"

"Em cũng không chắc, trước đây nghe một lão thái thái trong thôn nói ông ngoại em chính là một cao nhân. Lúc em còn ở trong bụng mẹ, lão đã tính ra ngày giờ sinh, thật là một phút một giây cũng không lệch."

Vương Trung Đỉnh càng nghe càng mơ hồ, "Em nếu đã là thầy tướng số, còn rơi vào chuyện như vậy?"

Hàn Đông nghiêm trang: "Có vài tai hoạ không thể tránh, tránh đi tai hoạ đồng thời cũng sẽ tránh đi phúc hỉ."

"Cứ tránh đi đi." Vương Trung Đỉnh đột nhiên nói.

Hàn Đông sửng sốt, "Ý gì?"

"Em muốn cái phúc hỉ gì a? Không thêm phúc cũng vẫn là đầy đủ! Thà rằng tránh đi phúc hỉ, cũng không thể có một chút tai họa!"

Hàn Đông vẫn không hiểu được, "Anh rốt cuộc muốn nói cái gì a?"

Vương Trung Đỉnh cuối cùng cũng phải phun ra một câu.

"Tính xem vận thế mấy ngày nay của em."

"A?"

"Nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì? Bảo em tính thì tính đi"

Hàn Đông bấm ngón tay tính toán, sắc mặt có vẻ không lạc quan.

Vương Trung Đỉnh thế nhưng lại thật sự lo lắng.

"Bản thân thì thật không có gì, bất quá em tính ra một thời gian ngắn nữa anh sẽ có chuyện phải cầu ở em. Ba ngày một cầu nhỏ, nửa tháng một cầu lớn."

Vương Trung Đỉnh hừ lạnh một tiếng, "Không thể xảy ra."

Hai ngày sau đó, Vương Trung Đỉnh rốt cục mang Hàn Đông ra ngoài ăn no nê một chuyến.

Hàn Đông bình thường vào bữa đều ăn như hổ đói, sau vài ngày đói bụng, quả thực chuyển sang cắn nuốt như dã thú.

Không gian nhà ăn rất tao nhã, không khí mị người, cho nên tiếng Hàn Đông kia vong tình hút ra tiếng có vẻ đặc biệt chói tai.

Vương Trung Đỉnh không cần đảo mắt, cũng có thể cảm giác được bốn phía đang ném tới ánh mắt xem thường.

Trong lòng Hàn Đông lại bắt đầu YY, Vương Trung Đỉnh nhất định sẽ coi thường ánh mắt mọi người, trên mặt viết sáu chữ to ─ tôi cưng chiều, có gì lạ?

Mà sự thật tình hình là, Vương Trung Đỉnh vẻ mặt nhẫn nhịn đủ rồi.

"Tôi nói, em có thể chú ý một chút không?"

"Em nhìn xem có ai như em không?"

"Em không lo xấu mặt nhưng tôi ngại!"

Hàn Đông lại khinh bỉ, "Anh không biết là nam nhân ăn cơm nhã nhặn nhìn quá cường điệu sao?"

Vương Trung Đỉnh không nói gì, chằm chằm nhìn hắn.

Hàn Đông phát hiện không khí không đúng, lập tức cười cười làm lành, "Không không không, em không nói anh..."

Vương Trung Đỉnh vẫn trầm mặt.

Hàn Đông gắp lên một viên chả tôm, đưa đến miệng Vương Trung Đỉnh muốn lấy lòng.

"Ăn đi."

Chỉ có mình Vương Trung Đỉnh biết, người như y há mồm trước mặt người lạ cần từ bỏ bao nhiêu thể diện.

Kết quả hoàn tử đã đưa đến gần miệng, đũa trong tay Hàn Đông đột nhiên khẽ run, hoàn tử cứ thế rơi vào cằm Vương Trung Đỉnh rồi lộn một vòng, cuối cùng dâng hiến cho mặt bàn.

"Một miếng nữa, lại một miếng nữa nào."

"Đủ rồi!"

"..."

Trở lại văn phòng, Vương Trung Đỉnh hỏi Hàn Đông: "Ăn no chưa?"

Hàn Đông vẻ mặt thỏa mãn.

"Thoải mái không?"

"Thích, đặc biệt thích."

"Bóng ma trong lòng hoàn toàn biến mất chưa?"

Hàn Đông ôm lấy cổ Vương Trung Đỉnh cười xấu xa, "Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy anh, liền không còn thấy bóng ma gì nữa rồi."

"Vậy em tiến lên phía trước hai bước." Vương Trung Đỉnh nói.

Hàn Đông khó hiểu làm theo.

"Xoay người." Vương Trung Đỉnh lại nói.

Hàn Đông lúc này mới ý thức ra nguy hiểm sắp giáng xuống, đáng tiếc đã quá muộn.

"A a a... Sao lại đá em?"

"Em nói xem vì cái gì? Buổi tối mộng du chạy đến quán rượu, còn chui vào phòng người ta, có phải đều là em làm hay không?"

"Em bị bôi đen!"

"Nếu tâm vô tạp niệm, người ta có thể lợi dụng sao?"

Hàn Đông vẫn chưa giãy dụa cầu xin tha thứ, Vương Trung Đỉnh cũng không thể mềm chân.

"Đứng thẳng! Không được trốn, trốn một lần đá 10 cái!"

Hàn Đông kêu gào, "Không né đau a!"

"Không thương tôi đánh em làm gì? Bỏ tay ra!"

"Người ta khi dễ em thì thôi đi, anh còn góp vui theo!"

"Bọn họ làm gì là việc của bọn họ, tôi đá phần của tôi."

"Vậy anh cũng đừng đá mãi một bên, đổi bên kia được chưa a?" =))))))

"Lười đổi."

"A a a a a... Còn mấy cái a?"

"Còn ba cái."

Hàn Đông cắn răng kiên trì đến cuối cùng.

"Ngao!"

"Ngao ─!"

"Ngao ──!!"

Vốn tưởng rằng đã xong, kết quả cơ thể mới vừa thả lỏng, lại phát ra một tiếng càng to rõ "Ngao", hơi kém ép vỡ nát thủy tinh.

"Vì sao lại đá thêm một cái???" Hàn Đông không thể nhẫn nhịn.

Vương Trung Đỉnh thản nhiên trả lời: "Ai bảo em làm hoàn tử rơi xuống cằm tôi."

"Lòng dạ anh cũng quá hẹp hòi đi?"

Hàn Đông tựa như một con chó pug ở sau lưng Vương Trung Đỉnh gâu gâu gâu, khóe miệng Vương Trung Đỉnh mơ hồ hàm chứa nụ cười nhẹ.

Dùng loại phương thức đặc biệt này nị oai đủ rồi, Hàn Đông mới hỏi: "Chuyện của em Minh nhi chưa biết phải không?"

Vương Trung Đỉnh nói: "Chưa nói cho cậu ta biết."

"Vậy cũng tốt, Minh nhi mặt ngoài nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng yếu đuối hơn bất kì ai, ngàn vạn lần không thể để cho..."

Hàn Đông đang nói đột nhiên cảm thấy không khí không đúng, hoả tốc lẻn xa ba thước có hơn thở dài.

"Em có thể đi tìm Minh nhi không?"

Vương Trung Đỉnh phất phất tay, "Đi đi."

Hàn Đông vừa đi không đầy một lát, Phùng Tuấn liền gõ cửa bước vào.

"Bất động sản đã tra ra, chứng thật là dùng thân phận giả để mua, thủ tục vô cùng cẩn thận, thật sự là rất nhọc công."

Mặt Vương Trung Đỉnh trầm xuống, "Ông ta có tiếp tục truy xét Hàn Đông bỏ trốn không?"

"Không có, tôi nghĩ trong lòng ông ta hẳn là rất rõ ràng, nhược điểm bất động sản đã bị ta nắm được, ông ta chỉ có thể xử lý lạnh, dù sao dì của anh cũng không phải rơm rạ hiền lành."

Vương Trung Đỉnh gật gật đầu, cũng không hỏi thêm nữa.

"Bất quá..." Phùng Tuấn chuyển hướng, "Ông ta lại một mực hỏi thăm Mỹ nữ kia."

"Mỹ nữ?" Vương Trung Đỉnh khó hiểu.

Phùng Tuấn cười cười, "Chính là cái người Hàn Đông giả dạng."

Vương Trung Đỉnh hung hăng hít một hơi, làm sao mới có thể bớt lo lắng đây?

Đang buồn bực, tiểu Lương lại tới nữa, hơn nữa mang đến một tin tức càng phá hỏng tâm trạng hơn.

Bút ghi âm không khôi phục được.

"Tìm rất nhiều nhân viên kỹ thuật chuyên nghiệp cũng chưa phá giải được, có lẽ là hỏng thật rồi."

Vương Trung Đỉnh đưa tay, "Đưa tôi đi."

Tiểu Lương đành bất đắc dĩ đưa tới.

Buổi tối, Vương Trung Đỉnh mang bút ghi âm về nhà, tự mình mân mê nửa ngày vẫn chưa được. Sau đột nhiên lại nghĩ đến vợ hiền vạn năng của mình, lập tức gọi tới thư phòng.

"Giúp tôi một việc gấp."

"Giúp? Em không nghe lầm chứ? Anh vừa nói giúp?"

Vương Trung Đỉnh tức giận, "Em giúp không?"

"Còn phải xem anh cầu hay không."

Vương Trung Đỉnh kéo mặt mũi không hạ, nhưng vì để tra chân tướng đến cùng, chỉ có thể không nặng không nhẹ vứt ra hai chữ.

"Cầu em."

Hàn Đông các loại đắc ý, "Em nhớ người nào đó đã nói không thể xảy ra a ~ tên vương bát đản nào nói? Ân?"

Vương Trung Đỉnh đạp nhẹ một cước lên mông Hàn Đông, trầm mặt đi ra ngoài.

Hàn Đông mân mê hơn nửa giờ mới khôi phục một đoạn ngắn, mới vừa lưu vào máy tính, còn chưa kịp nghe, đã bị Tây Tây túm đi rồi.

"Đuôi sam thúc thúc, cháu dẫn chú đi xem vật này."

"Đừng kêu ba chữ đuôi sam thúc, không phải cháu cũng có đuôi sam sao?"

"Chú cũng có thể gọi cháu là thúc thúc."

"..."

Vương Trung Đỉnh đi vào thư phòng, thấy máy tính đã lưu một đoạn âm tần ngắn, trực tiếp ấn phát.

Bên trong truyền ra một giọng nam trầm.

"Hàn Đông gần đây thế nào?"

Vương Trung Đỉnh còn chưa nghe được đoạn tiếp theo, đã có một người từ cửa xông vào.

"Sao em lại nghe thấy tiếng Diệp ca?"

Lời này vừa nói ra, Vương Trung Đỉnh hoàn toàn cứng lại.

Âm tần tiếp tục truyền.

"Dĩ nhiên muốn rồi, có thể không muốn sao?"

Hàn Đông cũng cứng lại rồi.

Không khí nháy mắt lạnh xuống, hai người đều cảm thấy một dòng khí lạnh từ cột sống ngược lên.

Chuyện Calne, chuyện Du Minh, chuyện bọc chiếu đánh, chuyện chạy đến dạ điếm... Tất cả, đối với Vương Trung Đỉnh đều chỉ là sấm to điểm nhỏ, đá vài đá làm ồn ào một trận lại trôi qua.

Nhưng Diệp Thành Lâm, y khó mà không để trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.