Ảnh Hậu Trùng Sinh: Nhật Ký Tình Yêu

Chương 27: Sự nổi giận của Khải




*Action 1

Trước ngày tốt nghiệp, hướng dẫn viên triệu tập toàn bộ sinh viên tốt nghiệp lần cuối để mở Đại hội, giảng về một số biện luận tình yêu.

Tôi nhớ Đại hội lần đó có hơn hai trăm người, ngồi đầy bậc thềm phòng học.

Tôi muốn một lần nhìn lại tất cả bạn học của mình, những người đã cùng học chung với tôi suốt bốn năm, những người tôi quen biết, không quen biết, nói chuyện nhiều, chưa từng nói chuyện. Ai ngờ tôi vừa quay đầu lại liền nhìn thấy bạn học tiểu Trình, ánh mắt của tôi bỗng dưng cứng đờ.

Không biết là vô tình hay cố ý mà chỗ ngồi của bạn học tiểu Trình lúc này vừa đúng góc độ mà lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.

Người vẫn như trước nhưng mối quan hệ đã không còn giống trước.

Tôi không khỏi xúc động muôn vạn lần!

Vì giữ dáng vẻ khiêm tốn, tôi giả vờ không để ý đến hắn, yên lặng quay đầu lại, giả vờ nói chuyện say sưa với Niếp Niếp: "Thời tiết hôm nay thật tốt ha!"

Niếp Niếp nhìn ra ngoài cửa sổ: "Đẹp? Trên trời rất nhiều mây đen!"

Tôi: " . . . "

Lúc này bạn học tiểu Trình đưa tay chọc chọc vai tôi, thấy tôi không có phản ứng, lại chọc chọc.

Tôi bình tĩnh ngoảnh lại, bình tĩnh liếc hắn một cái: "Bạn học, có chuyện gì sao?"

Hắn từ dưới hộc bàn đưa ra một túi quýt, đặt lên bàn, ít nhất phải tám cân mười cân: "Mời em ăn quýt!"

Tôi nhất thời đánh mất khả năng nói.

Nam sinh ở bên cạnh vừa nhìn thấy quýt vàng óng, phản ứng nhanh nhẹn, động tác mạnh mẽ, trong nháy mắt cướp hơn phân nửa số quýt trong túi.

Tôi nhanh tay lẹ mắt ôm lấy số quýt còn lại, chia cho Niếp Niếp bên cạnh, Phì Phì, còn có Trác Trác.

Trác Trác nhận quả quýt xem một cái, lại quét mắt nhìn bạn học tiểu Trình, đem quả quýt đặt lên bàn.

Tôi cúi đầu tách quả quýt bỏ vào miệng, quýt rất ngọt, gọt đến mức miệng tôi bất giác cong lên.

Bỗng nhiên tôi nghe thấy có người hỏi hắn: "Trình Trạch, hôm nay cậu lên cơn hay sao mà lại mua quýt? Cậu không phải không thích ăn quýt sao?"

Hắn đáp: "Thiếu nợ cô ấy, nếu không trả, cô ấy sẽ nhớ một đời."

Mọi người hình như có chút hiểu "À!" một tiếng.

Tôi quay đầu, hừ lạnh với hắn: "Ai nói? ! Tôi ăn xong rồi cũng sẽ nhớ một đời!"

Về sau, mỗi khi tôi đề cập tới chuyện quả quýt kia, hắn đều sẽ cảm khái vô hạn mà nói: "Thực sự là một quả quýt dẫn đến án mạng. . . không, án oan!"

*Action 2

Biện luận tốt nghiệp suôn sẽ kết thúc, ...

Chia cách sắp đến, cơm chia tay hết đợt này đến đợt khác không dứt, tiệc của lớp, của đồng hương, của bạn chung phòng, của bạn bè, tóm lại là một lần tiếp xúc là một lần ăn.

Tôi với bạn học tiểu Trình từng người riêng lẽ đi bôn ba khắp các loại tiệc, muốn nói chuyện yêu đương một chút cũng không có cách nào nói được.

Nhưng mỗi tối trước khi đi ngủ, hắn đều gọi điện cho tôi, nhờ hơi rượu mà nói rất nhiều rất nhiều lời, nói đến khi hắn ngủ thiếp g9i hoặc tôi ngủ thiếp đi, hoặc là điện thoại của hai người hết pin thì cuộc trò chuyện mới ngưng hẳn.

Ngày trước tôi đâu có phát hiện hắn nói nhiều như vậy!

*Action 3

Chia cách nối đuôi nhau mà tới, những bạn học chung đụng với nhau bốn năm ấy, bạn cùng phòng, bạn bè, lần lượt từng người rời khỏi Đại học T lại lần nữa chạy về phía hướng tới nhân sinh của họ.

Tôi gần như ngày nào cũng phải ra nhà ga, lưu luyến ôm chặt các cô bạn, vẫy tay, tạm biệt.

Tiễn Niếp Niếp đi thì cô ấy bỗng nhiên ôm lấy tôi: "Thực ra bọn mình đều muốn hung hăng đòi Trình Trạch một bữa cơm, nhưng khi nhìn cậu luôn không muốn công khai mối quan hệ của các cậu, bọn mình đành phải nhịn. Nhớ kỹ, cái ngày hai người kết hôn, nhất định phải mời bọn mình một bữa cơm!"

"Các cậu đã sớm biết?" Nước mắt cả kinh của tôi bị cô ấy làm cho khô cạn.

"Cậu cho rằng bạn mình đều là kẻ mù hết sao? Mấy ngày nay, mỗi lần cậu nhìn thấy hắn khuôn mặt đều cười tươi như hoa đào vậy!"

Tôi ảo não cúi đầu để lộ gương mặt đỏ ửng của mình.

Niếp Niếp cùng với Thao đệ tiến lên xe lửa, trước khi lên xe còn ôm tôi một cái: "Bọn mình hãy cùng nhau hạnh phúc nhé!"

Tôi ra sức gật đầu: "Đều phải hạnh phúc!"

Theo tiếng còi chói tai vang lên, xe lửa chậm rãi rời đi, nước mắt của tôi cuối cùng cũng không kìm nổi mà rơi xuống.

Xoay người, tôi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đứng cách đó không xa.

Hắn đến gần tôi, đưa cho tôi một tờ khăn giấy.

Trái tim tôi lại ấm áp. "Sao anh lại ở chỗ này?"

"Tiễn em." Hắn nói.

Tôi lại hỏi: "Chừng nào thì anh đi?"

Hắn do dự một chút, nói: "Ngày mai anh phải về nhà một chuyến, sẽ quay về nhanh thôi."

"Ừm!"

Trong lòng chua xót, chỉ là tạm xa nhau một thời gian ngắn mà tôi đã bắt đầu đau lòng rồi.

*Action 4

Ngày hôm sau, tôi tiễn Trác Trác đi, tôi đã từng là bằng hữu tốt nhất.

Ngày kia cô ấy đi, có mưa, bạn trai của cô ấy tới đón cô ấy, cô ấy lạnh nhạt theo sát tôi nói một tiếng "tạm biệt", căng chiếc ô màu trắng đi xa, chiếc váy màu lam nhạt dính nước trong veo nhưng lạnh như băng.

Tôi đứng trước cửa nhà trọ, nhìn cô ấy lên xe, giọt mưa rơi xuống cửa xe làm mờ đi khuôn mặt của cô ấy, tôi cố giữ bản thân không khóc, không được rơi lệ, nhưng nước mắt vẫn rơi xuống.

Thời điểm xe hơi lăn bánh, tôi rất muốn đuổi theo nói với Trác Trác: người tôi thực sự thích là Trình Trạch, nhưng tôi chưa từng muốn tranh dành với cô ấy, tôi thực sự xem cô ấy là bạn tốt. . .

Song, tôi không nói gì cả.

Đây là cuộc sống, trong cuộc sống có rất nhiều lời thoại, chúng ta thà chôn vùi nó dưới dáy lòng cũng không muốn nói ra.

Về sau, tôi với Trác Trác thỉnh thoảng có gọi điện cho nhau nhưng không hẹn ngày gặp mặt:

Về sau nữa, ở trên QQ chúng tôi chỉ nói vài câu hỏi thăm đơn giản với nhau.

Về sau nữa, không còn liên lạc với nhau nữa. . .

Cho tới bây giờ, tôi chưa gặp lại cô ấy, không biết cô ấy sống có tốt không, nhưng tôi tin, cô gái thông minh như cô ấy nhất định sẽ sống hạnh phúc!

Có một số tình bạn giữa những người phụ nữ, tựa như những bông hoa nở trong căn phòng ấm áp, khi nở thì hương thơm hấp dẫn lòng người, nhưng khi trải qua mưa gió lại không chịu được bi kịch.

*Action 5

Về đến phòng ngủ trống rỗng, tôi bỗng nhiên nhớ bạn học tiểu Trình, lấy điện thoại muốn gọi cho hắn mới nhớ ra hắn đã về nhà rồi.

Tôi trong nháy mắt cảm thấy trà không nhớ cơm không nghĩ, không biết hắn đang làm gì, khi nào tôi mới có thể nhìn thấy hắn.

Thế là, một buổi sáng tôi đứng ngồi không yên, luôn liếc mắt nhìn di động, muốn xác nhận pin vẫn đầy, di động có tín hiệu hay không.

Cuối cùng tôi nhịn không được, gửi một tin nhắn cho hắn:【 Đang làm gì vậy? 】

Hắn trả lời lại rất nhanh, vẫn như trước, lời ít ý nhiều:【 Nhớ em. 】

Nhìn chằm chằm hai chữ trên màn hình điện thoại, tôi trong nháy mắt nhiệt huyết dâng trào.

Tôi hoàn toàn không suy nghĩ gì, chạy thẳng đến nhà ga múa một vé đến nhà bạn học tiểu Trình.

Đợi cho đến khi xuống xe lửa, đứng trước nhà ga nhìn người qua kẻ lại, hoàn toàn không tìm thấy phương hướng, tôi mới bắt đầu lo lắng đến vấn đề mấu chốt: Tôi đi tìm hắn như thế nào đây?

Vì đạt tới hiệu quả surprise, tôi cố gắng nhớ lại, nhớ lại lời hắn nói nhiều năm về trước: gần nhà hắn có một quán internet, gọi là quán net phát triển. Ngày trước hắn thường lên mạng ở quán net đó để nói chuyện cùng tôi.

Hắn còn nói qua, gần nhà hắn có một cửa hàng bánh bao Thần Quang, hồi nhỏ em hắn cực kỳ thích ăn, nửa đêm không ngủ được sẽ kéo hắn đi ăn bánh bao. . .

Tôi đánh xe không biết qua bao nhiêu cái ngã tư, cuối cùng cũng tìm thấy cửa hàng bánh bao Thần Quang và quán net phát triển, lúc đó trăng tròn đã lên cao.

Tôi vội vã chạy vào quán net, vừa vào đã tìm thấy chỗ ngồi.

Sau đó tôi mới rút điện thoại ra gửi cho hắn một tin nhắn:【 Em ở quán net phát triển chờ anh. 】

Tôi hưng phấn đợi một lúc lâu, vẫn không thấy trả lời, đoán chừng di động không có trong tay hắn.

Tôi để điện thoại di động xuống, đăng nhập liên kết vào trò chơi, tôi đánh bài đánh tới quên cả thời gian, bỗng có cảm giác bất thường truyền tới trung khu thần kinh, tôi quay đầu, trông thấy người thầm thương nhớ mấy ngày qua ở ngay sau lưng mình, hắn mặc áo sơ mi màu đen, càng tôn thêm vẻ tĩnh mịch như đêm. . .

Tiếng động lớn trong phút chốc khiến quán net trở nên yên tĩnh, tôi gần như có thể nghe thấy hơi thở của hắn, vừ rối loạn vừa gấp rút.

Giống như trái tim của tôi.

Tôi cố tình làm bộ dạng bình tĩnh cười cười: "Anh tới nhanh vậy sao? Em đang định lập kế hoạch tìm soái ca nữa đó!"

"Em giữ sức mà vạch kế hoạch cưa anh đây này!" Hắn nắm chặt tay tôi, kéo tôi ra khỏi quán net.

Đi đến trước cửa, tôi kêu to: "Chờ một chút, em còn chưa trả tiền!"

"Ông chủ sẽ ghi nợ cho anh."

" . . . "

Tôi không nói gì, bởi vì hai chân vừa mới bước ra khỏi cửa quán net, hắn ấn tôi lên bức tường bên cạnh, chặn miệng tôi lại, chặn không còn chỗ hở.

Đừng hỏi tôi chặn bằng cách nào, các người biết mà.

Ánh trăng đêm đó rất đẹp, trăng tròn sáng tỏ, làm cho tôi nhớ mãi không quên.

Năng lực biểu đạt cảm xúc bằng lời nói của tôi không tốt, nếu không phải muốn miêu tả một chút cảm giác lúc đó, tôi chỉ có thể nói một câu -- Cả đời này, không thể không là hắn!

*Action 6

Không nhớ rõ qua bao lâu, hắn buông tôi ra, xen lẫn hơi thở bất ổn, hắn hỏi tôi: "Em ăn tối chưa?"

Tôi nhất thời cảm thấy đói bụng. "Bữa trưa em còn chưa ăn!"

Hắn thở dài thật sâu, dẫn tôi đi ăn bữa trưa kiêm bữa tối.

Ăn uống no say, chúng tôi nắm tay nhau, đi qua ngã tư xa lạ.

Hắn nhất nhất giới thiệu với tôi, nói cho tôi biết những nơi hắn thường đến, những địa điểm yêu thích của hắn, những nơi khắc sâu trong trí nhớ của hắn. . .

Tôi nghiêm túc lắng nghe, nghiêm túc ghi nhớ.

Hắn còn giới thiệu với tôi cha mẹ hắn, người thân, tiểu Phát, đó là lần đầu tiên tôi nghe hắn nói cha hắn là mọt người ghiêm khắc, mẹ hắn là một người hiền hậu, tuy chỉ miêu tả ngắn gọn nhưng tôi cũng nhìn ra được đây là một gia đình đầm ấm hạnh phúc viên mãn.

Sau đó hắn còn ép tôi nhớ số điện thoại cố định của nhà hắn.

Tôi hoài nghi: "Sao phải nhớ?"

Hắn nói: "Điện thoại cố định nhà anh không bao giờ đổi, em nhớ cho kỹ, sau này có cơ hội thì dùng đến."

Tôi yên lặng ghi nhớ trong lòng, đến nay vẫn không quên.

. . . . .

Rất nhiều năm sau, tôi hiểu được một đạo lý, phụ nữ căn bản không nên hỏi một người đàn ông: Rốt cuộc anh có yêu em hay không? Rốt cuộc anh có muốn cùng chung thuyền với em không?

Bởi vì bạn chỉ cần dùng trái tim cảm nhận, nhất định tìm được câu trả lời qua lời nói và hành động của người đó.

Đương nhiên, mặc dù tôi hiểu được đạo lý này, nhưng tôi vẫn khăng khăng mỗi tháng ít nhất hỏi một lần, cho đến ngày hôm nay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.