Ảnh Hậu Trùng Sinh: Nhật Ký Tình Yêu

Chương 23: Em út Park Bo Gum, em họ Jun Ki




Chiếc xe băng băng dọc suốt các quốc lộ London đông đúc, Josephine cố phân tích các sự kiện mới thu nhập được. Luke đã quay về. Hiện ở London.

“Anh ta đã trở về bao lâu rồi?”

“Một hai tuần, anh đoán hắn án binh bất động để khỏi bị phát hiện, nhưng anh vẫn tìm ra ngay khi hắn đặt chân đến England.”

“Nhưng anh không kể với em.”

Blake bắn cho cô một cái nhìn. “Em từng tuyên bố chẳng quan tâm đến bất kì thông tin gì về Luke.” Quả thật cô hoàn toàn quên hẳn hắn. Nói chính xác hơn trái tim và tâm tư của cô đều lấp đầy hình bóng người đàn ông đang ngồi bên cạnh cô.

“Ngoài ra,” anh cười bâng quơ. “Em đâm chồi nảy lộc khá tốt mà không có hắn. Em trở thành người phụ nữ ngọt ngào nhất anh từng biết.”

Đây chắc chắn là lời tuyên bố tuyệt vời, chân thật nhất cô nghe từ anh. “À, cảm ơn anh” cô đáp run rẩy.

Cánh cửa căn hộ Luke bật mở, Josephine bất ngờ trước bóng hình ông chồng ghẻ lạnh của cô, người đang mặc độc nhất một cái quần. Hắn đã tăng cân và khuôn mặt rám nắng, phỏng rộp phảng phất ánh mờ nhạt từng giọt mồ hôi, đôi mắt có vành đen. Trong tay đang cầm ly whisky. Khi thấy cả hai, hắn nheo mắt nhìn từng người một.

“Well, well, well,” hắn chế nhạo. “Thằng anh họ quý hóa của tôi cuối cùng cũng dành được thứ mà nó hằng mong ước rồi sao? Hy vọng cô ấy sẽ đáp ứng nhiệt tình trên giường của mày hơn là của tao.”

Chống lại lời nói như tát vào mặt, Blake nhìn qua Josephine. Đây là nguyên nhân cô cảm ơn anh sau cuộc truy hoan? Anh nở nụ cười dịu dàng về phía cô “Chúng ta không có phàn nàn gì đúng không em yêu?”

Luke cau có. “Mày muốn gì?”

“Chúng ta có thể vào bên trong không?” anh bình tĩnh nói.

“Tùy” hắn trả lời cộc lốc.

Trong căn hộ là một đống hỗn loạn, đập vào mắt cô đầu tiên chính là một cặp giày cao gót và một cái quần lót nhàu nát của người phụ nữ.

Blake trông thấy biểu hiện đóng băng của cô, quay sang Luke hỏi “Vậy mày vẫn sống chung với Sadie?”

“Chúa ơi! Không, tao sẽ không bao giờ dẫm lên vết xe đổ.”Luke ngạo nghễ cười.

“Josephine, tôi có thể làm được gì cho em?”

Câu hỏi quá bất ngờ làm những từ ngữ cô vốn chuẩn bị định nói đều lẫn lộn. “Tôi muốn - tôi muốn ly hôn, Luke - càng sớm càng tốt.”

Hắn ta yên lặng tính toán. “Tại sao, em dự định chung sống với ông Megabuck đây?” hắn soi mói bộ âu phục trên người Josephine. “Nó sẽ không bao giờ cưới em, em biết không Josephine - Em sẽ thay đổi bản thân mình thành loại phụ nữ nó muốn, với cái đống nhếch nhác em hiện mặc trên người cùng với cái mắt kính ngu xuẩn đó.”

“Trái lại,” Blake xen ngang lời nói Luke. “Tao yêu Josephine rất nhiều, bất kể cô ấy có mặc hay không mặc gì - tao cũng quyết cưới cô ấy ngay khi có thể - nếu cô ấy muốn. Và còn một điều nữa, Luke.”

Luke trầm mặc trước ngữ điệu gần như đe dọa của Blake. “Gì?”

“Tao nghĩ một kẻ trác táng giống như mày thì tất cả số tiền mày đánh cắp từ Josephine sẽ không bao giờ gọi là đủ -”

“Dù giàu sang hay nghèo khổ,” Luke chế giễu. “Đó chẳng phải là lời tuyên thệ hôn nhân -”

“Câm miệng,” Blake rít qua kẻ răng. “Tao đang nói cho mày hiểu là nếu như mày không đem toàn bộ số tiền đã lấy cắp từ Josephine hoàn trả vào ngân hàng nội trong tuần này thì hãy chuẩn bị tinh thần đối đầu trước pháp luật. Tao muốn tất cả phải được gửi trở lại. Tất cả không thiếu một cent “một đồng”. Hiểu chưa?”

Luke nhìn xa xăm chỉ trong mười giây chớp nhoáng, ngay sau đó đôi mắt hạ xuống nhìn vào đôi chân trần của mình. “Yeah” hắn sưng sỉa đồng ý.

Tim cô đập khó khăn đến nỗi chỉ vừa đủ để thở hắt ra một cái, nắm chặt tay Blake giật nhẹ. “T- thôi nào. Chúng ta ra khỏi đây mau.” Cô gấp gáp. Họ quay trở lại xe, vừa yên vị những giọt nước mắt lăn dài trên má cô.

“Tại sao khóc, em yêu?” anh nhẹ nhàng hỏi. “Có phải giận anh đã lôi kéo em đi gặp hắn tạo nên một mớ hỗn độn này?”

Cô lắc đầu. “A- anh phải nói những điều đó để làm gì?” cô thút thít.

“Cụ thể anh đã nói gì?” anh hỏi, mỉm cười.

“Yêu nè, hoa nè! Mau chóng ly hôn? Hoặc cứu vãn danh dự còn sót lại?...” cô nói chẳng đầu chẳng đuôi. Thật khó để hiểu được cô đang nói về điều gì.

“Đều không phải. Vì những gì anh nói là sự thật - chỉ là trước đây anh quá mù quáng, quá ương bướng để thừa nhận nó với bản thân mình. Em là nguồn sáng anh đã đánh mất - là nguồn sáng duy nhất anh cần. Em yêu! Em khiến anh cảm thấy mình đầy sức sống - còn hơn sự sống mà anh nghĩ anh có thể cảm nhận được.”

Cô nhìn thẳng anh, cảm nhận sâu sắc anh sẽ không nói những điều này nếu như chúng không đúng sự thật.

“Josephine, em có bằng lòng lấy anh?” anh ngọt ngào thì thầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.