Ảnh Hậu Là Hacker Đại Nhân

Chương 6: Tri kỷ Dụ Viên tiểu trù nương




Không khí trong xe ngựa đột nhiên biến đổi.

Mặt của Lâm Mậu Dung nghiêm túc, đôi mắt khóa chặt Tương Nghi, không để cho nàng quay mặt đi: "Nghi muội muội, tại sao ngươi không nói chuyện? Không phải ngươi nói muốn ta tha thứ ngươi sao? Tại sao giờ lại không nói?"

Tương Nghi khổ sở nhìn Lâm Mậu Dung, thật là không thể tin được, Lâm Mậu Dung sáng sủa hào phóng cũng có lúc bụng dạ hẹp hòi như vậy—— nàng muốn có được Gia Mậu, muốn mình nhường Gia Mậu lại? Ánh mắt Tương Nghi càng mở càng lớn, chua xót trong tâm hiện lên, hai tỷ muội các nàng, chẳng lẽ sẽ vì Gia Mậu mà trở mặt sao?

"Thế nào? Ngươi nói chuyện đi!" Lâm Mậu Dung nắm tay Tương Nghi gắng sức lắc lắc: "Thường ngày không phải ngươi rất biết ăn nói sao? Giờ phút này làm sao lại không nói đây?"

Tóc mai Tương Nghi bị Lâm Mậu Dung lắc tán rơi xuống, một lọn tóc phiêu ở bên tai, châu sai trên đầu cũng rơi trong buồng xe ngựa. Lâm Mậu Dung nhặt châu sai lên, quơ quơ trước mặt Tương Nghi: "Cái này, cũng là dung Đại thiếu gia đưa cho ngươi đúng không? Hắn thật đúng là quan tâm, cái gì cũng đưa!"

"Đây là tự ta mua." Tương Nghi đoạt lấy châu sai từ trong tay Lâm Mậu Dung: "Ta có tay có chân, có thể kiếm một miếng cơm ăn, dựa vào cái gì cũng phải dựa vào người khác đưa."

Lâm Mậu Dung trừng mắt nhìn nàng, không chịu buông lỏng chút nào, gió nhẹ thổi rèm xe mềm mại lên, lộ ra gương mặt Liên Kiều, còn có cây cỏ mơ hồ phía sau nàng: "Lâm đại tiểu thư, chuyện tình cảm này không cưỡng cầu được, ngươi làm gì khổ như vậy chứ."

"Đồ đ* này, ta đang nói chuyện với Cô Nương các ngươi, nơi nào có chỗ cho ngươi tới chen miệng!" Lâm Mậu Dung cắn răng liếc Liên Kiều, xoay người lại vồ tay Tương Nghi: "Ngươi nói, ngươi nói, ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta!"

"Dung tỷ tỷ, ta nghĩ rằng..." Thần sắc trong mắt Tương Nghi dần dần kiên định lên: "Trừ phi Gia Mậu buông tay, ta sẽ không nhường hắn cho ngươi! Ta cùng với hắn cảm mến lẫn nhau, giữa chúng ta cũng không cần người thứ 3."

Trong xe ngựa lại một lần nữa yên tĩnh trở lại, Lâm Mậu Dung kinh ngạc nhìn Tương Nghi, không nói thêm gì nữa, thần sắc có vài phần buồn bả.

"Dung đại nhân, bắt được sơn tặc rồi." Giọng của Vương Phó tướng vang lên, đánh vỡ lúng túng trầm muộn này, Liên Kiều cười nhìn Tương Nghi trong xe ngựa, chạy qua chỗ Ca Lạp Nhĩ thật nhanh.

Tất cả sơn tặc đã bị bắt, cùng bọn họ vợ con, tổng kết tróc nã 346 người, Gia Mậu phân phó Vương phó tướng áp tải nhóm sơn tặc này đi huyện nha La Dương trước, lại chạy qua nơi này tập họp, Vương phó tướng biết Gia Mậu là có ý cho mình nhận được công trận này, trong lòng cảm kích, ôm quyền với hắn: "Đa tạ Dung đạinhân ân điển, chỉ là mạt tướng sẽ bẩm báo chuyện này với binh bộ."

"Ngươi đi đi." Gia Mậu ngẩng đầu nhìn sắc trời một cái: "Lúc này cũng sắp giờ Thân rồi, không còn chạy nhanh qua, chỉ sợ huyện nha La Dương sẽ đóng cửa."

"Dung đại nhân, hôm nay chỉ sợ là chạy không tới huyện thành phía trước, không bằng đi trại sơn tặc qua một buổi tối, bên kia có một trại, mạt tướng đã đi xem, đồ vật bên trong tề chỉnh cực kì, cũng không coi là quá đơn sơ."

Mấy phu xe gật đầu liên tục đồng ý: "Đến đó nghỉ ngơi thôi, ta không chê đơn sơ, có một nơi dung thân là được rồi."

Một trận ác chiến đi qua, chúng phu xe đi đứng cũng mềm nhũn, trong đó có mấy người còn bị thương, bọn hộ viện cầm kim sang dược đắp cho bọn hắn đến, nhưng dù sao vẫn còn đau, chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt một phen.

Gia Mậu nhìn một chút Ca Lạp Nhĩ và Phương tẩu: "Các ngươi cảm thấy thế nào?"

Phương tẩu vung tay lên: "Nghỉ ngơi thôi, đợi một hồi năm trăm binh mã Vương phó tướng tới, đi đâu mà tìm khách sạn lớn như vậy cho bọn họ nghỉ ngơi?"

" Được, vậy chúng ta đi kia Thanh Phong Trại ở một buổi tối." Gia Mậu hạ quyết tâm, kêu những phu xe kia, chạy trên con đường nghiêng nghiêng của sơn cốc, quanh co đi chừng năm sáu dặm, thì thấy trên sườn núi có mái hiên lộ ra sau cây xanh, xem ra là Thanh Phong Trại rồi.

Tương Nghi ngồi trên xe, chỉ cảm thấy một đường lắc lư, đường núi này không thể so với quan đạo dọc đường đi qua, cho dù là con đường sơn cốc vừa nãy cũng rộng hơn đường này nhiều lắm. Đường núi chỉ chứa một chiếc xe ngựa đưa qua, hai bánh xe vừa vặn đè ở ven đường, ngồi trong xe ngựa có thể nghe được hai bên lá cây lau qua màn che xe ngựa, tất tất tác tác vang dội.

"Dung tỷ tỷ, ngươi vịn chắc tay vịn buồng xe." Thân thể Lâm Mậu Dung không ngừng nghiêng lộn, một hồi lại đụng phải vách xe ngựa, Tương Nghi không khỏi lên tiếng nhắc nhở một câu.

Lâm Mậu Dung hung hãn nhìn nàng một cái, duỗi tay nắm lấy cửa xe, treo thân thể ở một bên, đưa đầu ra nhìn phía trước một cái, thấy Gia Mậu cưỡi ngựa đi ở một bên xe ngựa, đầu hơi nghiêng nhìn trong xe ngựa, trong mắt tất cả đều là tha thiết ân cần, núi gió thổi y phục vân cẩm màu tím kia không ngừng bay múa, đường thêu tuyệt đẹp trên ống tay áo tựa hồ có thể nhìn rõ.

Chỉ tiếc, ánh mắt quan tâm kia không phải là vì mình, mũi Lâm Mậu Dung đau xót, nước mắt cộp cộp rơi xuống, rơi vào trên tro bụi, nước mắt trong suốt kia trong nháy mắt đã bị bụi màu vàng sẫm bao phủ.

Một đường vào Thanh Phong Trại, mọi người xuống xe ngựa, bọn xa phu đi an bài xe cộ thích đáng, tìm chuồng ngựa đút đồ ăn cho ngựa, đám Gia Mậu chạy thẳng tới nhà chính, đi vào bên trong nhìn một cái, là một chính sảnh, ở giữa treo một bức họa, vẽ là mãnh hổ xuống núi, bên trên còn có một bức trang chữ, viết "Tụ Nghĩa Đường" ba chữ to. Dưới tranh chữ là một cái ghế thật lớn, bên trên trải một tấm da hổ, hai bên có mấy cái ghế gỗ, nhìn không ra là làm bằng vật liệu gì, chẳng qua chỉ là giống cây nhãn mà thôi.

Phương tẩu liếc mắt quan sát Tụ Nghĩa Đường này, trên mặt lộ ra nụ cười tới: "Đám tặc nhân này, ở trong khe núi ngây ngốc, còn có thể xứng đáng tề chỉnh bộ bộ ghế gỗ, còn có thể lấy được một tấm da hổ, coi là không tệ rồi, phỏng chừng trong thương khố bọn họ còn có thóc gạo, đủ chúng ta ăn dùng. Liên Kiều, đi, đi phòng bếp nhìn một chút, hôm nay phải làm cơm tối cho mấy trăm người, cũng là chuyện lớn rồi."

Liên Kiều vui sướng đáp một tiếng, liếc mắt nhìn Lâm Mậu Dung một chút, mũi khe khẽ hừ một tiếng, lúc này mới đi theo Phương tẩu đi ra ngoài. Vừa mới ra Tụ Nghĩa Đường, nàng giận dữ nói bên tai Phương tẩu: "Lâm đại tiểu thư thật đúng là không biết xấu hổ, lại còn muốn Cô Nương nhường Dung Đại thiếu gia cho nàng."

Phương tẩu đưa tay vỗ xuống đầu Liên Kiều: "Làm sao nói chuyện? Cái gì gọi là không biết xấu hổ? Thích một người cũng không phải là sai lầm gì lớn, Lâm đại tiểu thư chẳng qua chỉ là nhất thời không nghĩ thông mà thôi, ta nhìn tính tình Lâm đại tiểu thư, chỉ sợ mấy ngày nữa bản thân sẽ cảm thấy hối tiếc, suy nghĩ một chút chuyện này, trong lòng cũng ngượng ngùng đây."

"Chỉ mong nàng có thể nghĩ thông suốt." Liên Kiều quay đầu nhìn Tụ Nghĩa Đường, thấy hai người Gia Mậu và Ca Lạp Nhĩ đứng bên người Tương Nghi, mới thoáng yên tâm, đi theo Phương tẩu lui về phía sau.

"Dung Đại thiếu gia, có thể hay không mượn một bước nói chuyện?" Bầu không khí trong Tụ Nghĩa đường rất nặng nề ngột ngạt, Lâm Mậu Dung đứng đó, vê vạt áo, không được tự nhiên. Tính tình của nàng sáng sủa, không thể kềm chế những lời trong tâm đó chỉ muốn nói với Gia Mậu một chút, nói hết lời trong lòng mình mới thoải mái.

Gia Mậu có chút kinh ngạc: "Lâm đại tiểu thư, ngươi có lời gì, cứ nói ở đây là được."

Lâm Mậu Dung có vài phần lúng túng, nhìn Tương Nghi, lời ở bên mép, làm thế nào cũng không nói ra được.

Tương Nghi thở dài một cái: "Gia Mậu, ta và Ca Lạp Nhĩ ra ngoài chờ các ngươi."

Ca Lạp Nhĩ nghi ngờ nhìn Tương Nghi, thấy nàng đã cất bước đi ra ngoài, hắn cũng đuổi sát theo đi ra, còn lo lắng nói: "Lạc tiểu thư, Lâm đại tiểu thư này không phải nói nàng thích Dung Đại thiếu gia sao? Sao ngài còn cho nàng ở tại một nơi với Dung Đại thiếu gia? Ngươi không phải cũng thích Dung Đại thiếu gia sao?"

Mặt Tương Nghi bỗng nhiên một đỏ, nàng nhìn Ca Lạp Nhĩ nhẹ giọng nói: "Nếu là có thể dùng một hai câu nói mê hoặc mất, vậy cũng không đáng cho ta yêu." Nàng và Gia Mậu, trải qua hai đời tình thâm, nàng tin tưởng hắn.

"Dung Đại thiếu gia, trong lòng ngươi có một chút nào yêu thích ta không?" Lâm Mậu Dung đánh bạo nhìn về Gia Mậu, lời nói suy nghĩ trong lòng rất lâu thốt ra: "Ta kém Nghi muội muội chỗ nào?"

Đôi mắt Lâm Mậu Dung vừa đen vừa sáng, giống như chấm nhỏ trên bầu trời, nàng hỏi hết sức chân thành, lại mang chút giận dỗi, giống như một đứa trẻ còn bé đang giận dỗi với cha mẹ của mình.

Gia Mậu cười với nàng rồi cười: "Lâm đại tiểu thư, ngươi rất tốt, chẳng qua là đáng tiếc trong nội tâm của ta lại không thể chấp nhận người thứ hai."

"Vậy ngươi nói cho ta biết, kết quả ta không bằng Nghi muội muội chỗ nào? Ta nên làm thế nào, mới có thể làm cho ngươi cảm thấy ta là đáng giá đi thích đi thương tiếc?" Lâm Mậu Dung hỏi rất cố chấp, có cảm giác không tìm được câu trả lời cho vấn đề này nàng tuyệt không dừng tay.

"Chuyện này rất khó nói." Gia Mậu bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, thở thật dài: "Ta thích Tương Nghi là không có đạo lý, cảm giác của ta đối với nàng là đơn thuần yêu thích, lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta cảm thấy tựa như mình đã thích nàng rất lâu, giống như đã thích cả đời vậy, cho nên đời này kiếp này ta tuyệt đối sẽ không buông tay, ta muốn cưới nàng, phải bảo vệ nàng thật tốt, không để cho nàng chịu một tia tổn thương."

Lâm Mậu Dung giật mình nhìn Gia Mậu, thật là không thể tin vào tai của mình: "Lần đầu tiên ngươi thấy Nghi muội muội, là còn rất nhỏ? Sao có thể có cảm giác yêu mến nàng cả đời?"

Gia Mậu mở ra tay, ống tay áo thật dài rũ xuống hai bên trường sam: "Lâm đại tiểu thư, đây chính là câu trả lời ngươi muốn biết, ngươi là cô nương rất tốt, nhưng ta lại không thể thích ngươi giống như thích Tương Nghi, ta cùng với nàng có lẽ là duyên phận đã định ở kiếp trước."

Lâm Mậu Dung cắn môi một cái, cúi đầu suy nghĩ một chút, buồn bực nói một câu: "Ta biết rồi."

"Vậy xin Lâm đại tiểu thư đừng vì chuyện này mà xa lánh Tương Nghi, nàng xem ngươi là tỷ tỷ tốt, nếu ngươi vì vậy mà xa cách nàng, chỉ sợ trong lòng của nàng không dễ chịu." Gia Mậu ôn hòa nhìn Lâm Mậu Dung tha thiết dặn dò mấy câu, nhìn một chút Ca Lạp Nhĩ và Tương Nghi đứng ngoài Tụ Nghĩa Đường cách đó không xa, nhưng trong lòng hiện ra tí ti ghen tuông.

Hai người bọn họ sóng vai đứng đó, nhìn như một đôi bích nhân.

Chẳng qua là... trong lòng Gia Mậu có một tiia kiên định, dù như thế nào, đôi bích nhân này, cũng chỉ có thể là là mình tiến tới, Ca Lạp Nhĩ không thể nào theo Tương Nghi cả đời, sau này đứng ở bên người Tương Nghi, chỉ có hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.