Ảnh Hậu Là Hacker Đại Nhân

Chương 5: Con Husky này tên là Thùng Cơm




Gia Mậu tới, thế cục lập tức xảy ra thay đổi.

Mùi khói ngập trời kia biểu hiện, không biết lại có bao nhiêu người đang chạy về đằng này, đám lâu la Trại Thanh Phong thấy khôi giáp phát sáng lóng lánh, đã sớm mất lá gan, nào có tâm tư ham chiến? Từng người kêu cha gọi mẹ chạy như bay lui về phía sau, chỉ hận chân mình ngắn, chạy không nhanh, ném an nguy đầu lĩnh bọn họ qua một bên, ai cũng không đi liếc hắn một cái.

Gia Mậu phân phó Vương phó tướng: "Nhất định phải bắt được người xấu, một người cũng không cho trốn!"

Vương phó tướng chắp tay nói: "Mạt tướng đã hiểu!"

Lãnh binh đi ra một chuyến, tự nhiên hy vọng có thể có chút công trận, tuy nói hộ tống quân nhu đi Ngọc Tuyền Quan, an toàn hoàn thành nhiệm vụ, nhưng sao so sánh được với công lao bắt được sơn tặc? Cho dù Gia Mậu không phân phó, Vương phó tướng cũng cần hết sức đi lùng bắt trộm cướp, hắn vung tay lên: "Mau mau đi theo ta, bắt được sơn tặc, người người có thể được thưởng!"

Bọn binh sĩ vung cánh tay hô đáp một tiếng, giọng nói kia giống như thần chung mộ cổ, vang vọng trong sơn cốc, kích động lòng người. Tiếng vó ngựa lộn xộn, chiến mã xích xích, từng con nhanh chóng chạy về phía trước, đuổi theo đám tặc nhân kia.

"Tương Nghi!" Gia Mậu nhảy xuống ngựa, chạy đến bên người Tương Nghi, bắt lấy tay nàng: "Tương Nghi, nàng bị sợ hãi, đều tại ta đến trễ!"

Đó là giọng của Gia Mậu, vang lên bên tai của nàng, vội vàng như vậy, lại mang sâu đậm quan tâm, Tương Nghi chợt mở mắt, lại thấy một khuôn mặt trắng noãn xuất hiện trước mắt, một đôi mắt màu đen như mặc ngọc, đang xuất thần nhìn nàng. 

"Gia Mậu!" Giọng của Tương Nghi có vài phần nghẹn ngào, mới vừa đánh nhau kịch liệt như vậy, đột nhiên phát hiện cứu binh tới, có người có thể dựa vào, quả thực cảm thấy tốt đẹp đến muốn nhắm mắt lại ngủ một giấc, cái gì cũng không suy nghĩ. Đối mặt với Gia Mậu bỗng nhiên đến, trong lòng nàng có thiên ngôn vạn ngữ nhưng một câu cũng không nói được, chỉ có thể nhìn hắn.

Nếu không phải có người khác, nàng thật muốn cứ như vậy tựa vào vai Gia Mậu, đôi tay vòng lấy hông của hắn, không cần suy nghĩ cái gì cũng không cần nói cái gì, thì nghe đến trong rừng chim uyển chuyển hót, cảm thụ mát mẽ mà gió núi đập vào mặt mang tới. Nhưng đứng bên người nhiều người như vậy, tất cả mọi người đang nhìn bọn họ, Tương Nghi nơi nào dám làm ra cử động như vậy.

"Tương Nghi, Tương Nghi!" Thấy Tương Nghi không nói lời nào, Gia Mậu nhéo tay nàng một cái, khẽ mỉm cười: "Thế nào? Chẳng lẽ nàng không biết ta? Làm sao lại nhìn ta không nói lời nào?"

Một hạt nước mắt cuối cùng rơi xuống từ trên lông mi Tương Nghi, nàng miễn cưỡng cười một tiếng: "Ta bị sợ choáng váng."

Gia Mậu thương tiếc nhìn Tương Nghi trước mắt, thật hận không thể ôm nàng vào trong ngực. Thời khắc này Tương Nghi nhìn qua hết sức không tốt, sắc mặt tái nhợt, trong đôi mắt to chứa lệ yêu kiều, phảng phất là cố nén mới không nhỏ giọt xuống.

"Tương Nghi, là ta không tốt, không có gấp rút chạy tới, nếu không thì nàng cũng sẽ không bị dọa sợ rồi." Gia Mậu thở dài một cái: "Ta tới trễ một bước."

"Dung Đại thiếu gia, ngài tới vừa vặn." Phương tẩu đi tới, cười một tiếng với hắn: "Nếu trễ một khắc đồng hồ nữa, chúng ta có khả năng thật không ngăn được. Hiện tại coi như tốt, thương vong không nặng."

Tương Nghi chợt nhớ tới những phu xe kia, nhón lên dùng mũi chân nhìn bên kia: "Bọn xa phu không có chuyện gì chứ? Bọn họ tay không tấc sắt, cũng sẽ không công phu, không biết có bị sơn tặc làm bị thương không."

"Ta đi nhìn một chút." Ca Lạp Nhĩ sãi bước đi qua từ bên người Tương Nghi, sâu đậm liếc mắt nhìn Gia Mậu: "Dung Đại thiếu gia, ngươi tới đúng lúc."

Gia Mậu suy nghĩ những lời này, có chút nghĩ không ra vị trong đó, không biết vì sao Ca Lạp Nhĩ dùng loại ánh mắt đó nhìn hắn, là bởi vì mới vừa mình kéo tay Tương Nghi sao? Ca Lạp Nhĩ nhất định là đang ghen tỵ quan hệ thân mật giữa Tương Nghi và mình, trong lòng có ghen tuông, mới có thần thái nói chuyện như vậy, hắn cười một tiếng với bóng lưng Ca Lạp Nhĩ, cũng không để ý đến hắn, xoay đầu lại nhìn chằm chằm Tương Nghi không thả.

Lần đầu tiên thấy Gia Mậu ở trước mặt người dùng ánh mắt sáng quắc này nhìn mình, Tương Nghi hơi ngượng ngùng, chẳng qua là nàng cũng không nỡ bỏ rút ánh mắt của mình về, hai người cứ giằng co đến cùng nhìn nhau như vậy, thiên địa vạn vật trong mắt bọn họ đều hóa thành hư vô, chỉ có bóng người thoáng hiện trong con ngươi.

Lâm Mậu Dung có cảm giác khó chịu, đưa ra cùi chỏ đụng Tương Nghi một cái: "Nghi muội muội, chúng ta trở về xe ngựa trước đi."

Tương Nghi lúc này mới như tỉnh cơn mơ nàng đảo mắt nhìn một cái, người chung quanh cũng đang nhìn nàng và Gia Mậu, trong nháy mắt đỏ mặt.

"Tương Nghi, chờ một chút." Gia Mậu từ trong túi xuất ra một cái khăn, nhẹ nhàng lau trán Tương Nghi: "Tương Nghi, nơi này có mồ hôi tro bụi."

Liên Kiều ở bên cạnh nở nụ cười: "Dung Đại thiếu gia, lời của ngươi nói đúng là sát phong cảnh cực kì, nếu là Hoàng Nương Tử ở, nhất định sẽ nói ngươi là hoa gian quát nha."

Gia Mậu tỉ mỉ thay Tương Nghi lau tro bụi trên mặt, ngắm nàng một phen, lúc này mới cười nói: "Lần này chung quy coi là sạch sẽ rồi."

Tương Nghi thấp giọng nói: "Đa tạ ngươi, Gia Mậu."

"Tương Nghi, ta về Giang Lăng trước, ở trên bến cảng lạnh nhạt với nàng, là ta làm không đúng." Gia Mậu thấy Tương Nghi và Lâm Mậu Dung xoay người muốn đi, bỗng nhiên nhớ lại chuyện ngọn đèn lưu ly tú cầu kia. Lâm Mậu Dung rất rõ ràng có chút ý tứ với mình, nếu mình không nói rõ ràng, chỉ sợ sẽ khiến nàng ghi hận Tương Nghi.

Nghe được câu này, Tương Nghi và Lâm Mậu Dung đều dừng bước.

"Tương Nghi, ta khi đó giận nàng đưa đồ của ta tặng nàng cho người khác, nhưng lại không nghĩ rằng tại sao nàng phải tặng người, cuộc sống của nàng trải qua chật vật, ta lại không có cảm nhận được khó của nàng xử, còn có thái độ như vậy với nàng, là ta làm không đúng, ta xin lỗi nàng, xin nàng tha thứ cho ta." Gia Mậu nói thành tâm thành ý, mũi Tương Nghi đau xót, nước mắt cơ hồ muốn rớt ra.

"Cái gì?" Lâm Mậu Dung kinh ngạc trợn to hai mắt: "Nghi muội muội, đèn lưu ly tú cầu kia là Dung Đại thiếu gia đưa cho ngươi? Sao khi đó ngươi không nói rõ ràng? Nếu là ngươi nói cho ta biết, ta chắc chắn sẽ không hỏi ngươi."

Tương Nghi có vài phần lúng túng, giọng của Lâm Mậu Dung tràn đầy tức giận, việc này làm cho trong nội tâm nàng cũng khó chịu lên. Khi đó nàng cũng không phải cố ý giấu giếm chuyện này, chỉ là không muốn để cho quá nhiều người biết Gia Mậu đặc biệt tốt với nàng, nhưng giờ nhìn lại, khi đó nàng đúng là làm sai, sai hoàn toàn.

"Đèn lồng kia đúng là ta tặng cho Tương Nghi, ngươi có thể nhìn từ nóc đèn lồng vào trong, trên cái đế khắc một nhánh hoa đào, còn khắc một chữ nghi, đó là lễ vật tết Nguyên Tiêu tám năm trước ta tặng cho nàng." Trong giọng nói của Gia Mậu có kiên định không thể phản bác, hắn đã quyết định muốn cho Lâm Mậu Dung biết chuyện này, không muốn nàng ta lại có ý đồ khác không an phận.

Có một số việc, cần đoạn thì đoạn, không ngừng phản loạn.

"Tốt lắm tốt lắm, hai người các ngươi là cố ý tới bắt nạt ta, phải không?" Lâm Mậu Dung xấu hổ không chịu nổi, mình lúc đó còn đặc biệt đến tìm Tương Nghi, là muốn nói cho nàng biết, mình thích Gia Mậu, nhưng nàng lại một chút cũng không có để lộ ra quan hệ giữa nàng và Gia Mậu—— ở trong sơn cốc núi La Dương này, một màn mới vừa phát sinh kia, ngay cả kẻ ngu cũng nhìn thấy rõ ràng, Tương Nghi và Gia Mậu có cảm tình sâu đậm, nhưng hai người bọn họ lại lừa gạt thật tốt!

Phàm là Tương Nghi tiết lộ một chút xíu quan hệ nàng và Gia Mậu, vậy mình cũng sẽ không ngu mang đèn lưu ly tú cầu đi tặng hắn, ở trên bến cảng, ngay trước hai người cảm mến nhau, mang đèn lồng Gia Mậu tặng Tương Nghi lại đưa về cho Gia Mậu!

Trên mặt * cay nóng lợi hại, Lâm Mậu Dung cơ hồ sắp không thở nổi, nàng hung hăng trợn mắt nhìn Tương Nghi, bước nhanh về phía trước, Liên Kiều chạy mau rồi mấy bước đuổi kịp Lâm Mậu Dung, đưa tay cản nàng: "Lâm đại tiểu thư, ngươi muôn ngàn lần không thể một mình trở lại kinh thành, trên đường này không chừng còn có kẻ gian kia."

Lâm Mậu Dung đẩy tay Liên Kiều ra: "Ngươi tránh ra, ta chỉ là muốn đi ngồi trên xe ngựa, yên lặng một chút."

Liên Kiều thả tay xuống, nhìn Lâm Mậu Dung từng bước một đi về phía xe ngựa, vén rèm leo lên, lúc này mới yên lòng. Nàng đi tới trước mặt Tương Nghi, cau mày thấp giọng nói: "Cô nương, lần này làm thế nào mới tốt đây? Lâm đại tiểu thư tựa hồ tức giận."

"Tại sao nàng phải tức giận? Bởi vì ta một chiếc đèn lưu ly tú cầu ta tặng Tương Nghi?" Gia Mậu nhíu mày: "Tương Nghi, quả thật khi đó ngươi nên nàng nói rõ ràng, tránh cho nàng ta  hiểu lầm nàng và ta. Thật ra thì chúng ta cũng không là cố ý lừa dối nàng, những chuyện này tiến tới một nơi, phảng phất thành chúng ta đang khi dễ nàng."

"Là ta làm sai chuyện, ta phải giải thích với nàng." Tương Nghi nhìn rèm xe ngựa xanh lục mềm mại, thở dài một cái: "Chỉ nguyện nàng có thể cởi ra tư tưởng thật sớm."

Vén rèm lên, Tương Nghi leo lên xe ngựa, Lâm Mậu Dung nhìn nàng một cái, chuyển mặt sang một bên.

"Dung tỷ tỷ." Tương Nghi đưa tay đụng nàng một cái: "Ta thật không phải cố ý muốn gạt ngươi. Khi đó ta một thân một mình ở Hoa Dương, là cha nuôi mẹ nuôi giúp ta mới làm ăn tốt, ngươi hỏi ta muốn đèn ngọn đèn lưu ly tú cầu kia, ta làm sao có thể không cho ngươi? Sở dĩ không có nói cho ngươi là Gia Mậu tặng cho ta..." Tương Nghi tròng mắt đang nhìn mình mủi chân, nói vô cùng chật vật: "Tất cả mọi người nói nam nữ đại phòng, nếu biết ta nhận đồ nam tử đưa, dù là lúc ấy tuổi tác Gia Mậu nhỏ đi nữa, không thể không nhìn ta thành người khinh bạc, cho nên mới không có nói rõ ràng với ngươi."

"Vậy vì sao bây giờ ngươi lại dám nói ra rồi hả?" Lâm Mậu Dung không xoay mặt nhìn nàng, một tay vén rèm, ánh mắt ngừng trên một thân cây không xa, nàng cũng không biết mình tại sao phải nhìn nơi đó, chẳng qua là cảm thấy trong lòng khó chịu, muốn theo ý tìm một thứ có thể nhìn chăm chú, cũng dễ cởi ra u buồn trong tâm. 

"Đó là bởi vì chúng ta không thể lại lừa dối nữa." Tương Nghi quả thực cảm thấy nói ra lời này hơi khó, nhưng nàng lại không thể không nói, cho dù là bây giờ nàng mặt đỏ tới mang tai, nàng cũng chỉ có thể nói ra.

"Lừa dối? Ngươi cũng biết là lừa dối?" Lâm Mậu Dung nở nụ cười, giọng so với khóc còn khó chịu hơn: "Chẳng lẽ ngươi cho là nói hai câu hời hợt như vậy, là có thể để cho ta quên mất thương tổn các ngươi gây ra cho ta sao?"

Tương Nghi ngồi ở chỗ đó, trong lúc nhất thời không biết trả lời như thế nào, cuối cùng nàng sâu kín nói một câu: "Dung tỷ tỷ, ta phải làm sao, ngươi mới chịu tha thứ ta?"

"Nếu là ta muốn ngươi buông tay, nhường Dung Đại thiếu gia cho ta, " Lâm Mậu Dung bỗng nhiên quay mặt lại, một đôi lông mày nhướng thật cao, khuôn mặt ép tới gần Tương Nghi mấy phần: "Ngươi đồng ý không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.