Anh Hận Anh Yêu Em

Chương 23: Giờ thứ bảy – Phòng khám ngoại khoa tầng ba




Edit: Hiểu Đồng

Beta: Tuyết Ảnh Nhi

Tô Noãn đã có chút hiểu rõ về tính khí của Lục lão gia, cũng không bởi vì lời nói tức giận của ông mà không vui, lão già này xưa nay ngoài miệng không thích chịu thua, nhưng trong lòng so với ai khác đều vui vẻ, Tô Noãn đứng lên:

“Ừm, tham mưu trưởng và Đậu Đậu ở đây chờ một chút, con đi lái xe lại đây, đúng rồi, hình như hôm nay Lục Cảnh Hoằng có đi bộ ngoại giao, lát nữa con sẽ điện thoại cho anh ấy.”

Tô Noãn thốt ra lời này, thân thể Lục lão gia đột nhiên cứng đờ, mắt thấy Tô Noãn xoay người muốn đi, lập tức một phen gọi Tô Noãn lại, cau mày hừ hừ nói:

“Tìm hỗn tiểu tử kia làm chi, tôi là đem cá tới cho cô, cô không muốn đón tiếp chúng tôi lập tức đi ngay, không cần đem hai ông cháu tôi sang cho người khác.”

Tô Noãn nhất thời bị Lục lão gia nói đến ngượng ngùng, thật ra là cô không có ý này, Lục lão gia cố tình quay đầu đi không nhìn cô, cô chỉ đành cúi đầu nhìn Đậu Đậu, Đậu Đậu đang ngước khuôn mặt ngây thơ trắng nõn như tờ giấy nhìn cô.

Điều này đối với hai ông cháu đúng thật là kẻ dở hơi, tuy rằng Lục lão gia hơi cậy mạnh một chút, nhưng cũng không mất đi vẻ đáng yêu, bởi vì sự xuất hiện của bọn họ làm cho buổi chiều của cô vốn nhạt nhẽo vô vị đã tràn ngập vui vẻ. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)

Chỉ là trên mặt Tô Noãn vừa lộ ra một nụ cười, xuất phát từ nội tâm vui vẻ, lại nghe thấy Lục lão gia nói:

“Cười cái gì mà cười, nghiêm túc một chút, việc chúng tôi đến Kinh thành, ăn mặc, ở, đi lại tất nhiên cô là chủ nhà phải an bài, điều này xuất phát từ lễ phép cơ bản, làm vợ của thằng Út, tuy rằng không có yêu cầu gì nhiều, nhưng tư tưởng kính già yêu trẻ phải biết hay là muốn tôi dạy cho cô. Đúng rồi, những lời này là Đậu Đậu mới vừa rồi ở trên xe phàn nàn với tôi, còn cứ luôn lôi kéo tôi kêu tôi nhất định truyền đạt tới cho cô, đừng cho rằng do tôi quá rảnh rỗi nên cố ý nói như vậy là khó dễ cô.”

Nụ cười vốn gần như rực rỡ của Tô Noãn đông cứng lại trước mấy lời này, nhìn bộ dạng đúng lý hợp tình của Lục lão gia, trong lòng thầm nghĩ, ông lão này quả nhiên là con cua, không nói lời ngang ngược như vậy hình như sẽ không thấy thoải mái, liều chết cũng sĩ diện.

Đậu Đậu bị chỉ mặt gọi tên vẻ mặt hiển nhiên mờ mịt, nghe không hiểu ông nội của mình đang nói từ ngữ ngoài hành tinh gì, đến nỗi khi ông nội đem lời cuối cùng đổ lên trên đầu nó, Đậu Đậu lại càng uỷ thêm vô tội, vừa định giải thích với Tô Noãn, bị Lục lão gia trừng mắt liếc một cái, Đậu Đậu đành phải quệt mồm ai oán cúi đầu.

Tô Noãn cũng không so đo với Lục lão gia, bất đắc dĩ mang theo nụ cười đi mở xe, lại thấy một nhân viên đường sắt đi về phía bọn họ, sau đó liếc mắt nhìn về phía một già một trẻ sau lưng Tô Noãn, quyết định tiến hành nói chuyện với Tô Noãn:

“Tiểu thư, bên trong xe còn có một con Báo Đen nhỏ, hy vọng cô nhanh chóng đi xử lý, bằng không chúng tôi chỉ có thể bàn giao cho hiệp hội bảo vệ động vật hoang dã xử lý con Báo Đen này.”

“Báo Đen?”

Tô Noãn cho là mình nghe lầm, lập lại hai từ then chốt kia, nhân viên công tác cho cô đáp án khẳng định, thuận tiện dùng cằm chỉ chỉ về phía Lục lão gia sau lưng Tô Noãn:

“Đúng vậy a, không phải là đi theo ông lão kia lên tàu cao tốc thử nghiệm từ thành phố A đến Kinh thành tới sao?”

Tô Noãn lời nói trong nháy mắt bị nghẹn lại, thì ra là Lục lão gia cùng Đậu Đậu câu xong cá nhàn rỗi không có việc gì, đi dạo đến trạm cao tốc vừa mới xây ở thành phố A, lại nhàn rỗi không có việc gì ngồi cao tốc chuẩn bị thử nghiệm, sau đó đã tới rồi nơi này?

Kết quả tới Kinh thành lại phát hiện trong người không có đồng nào, lại không chịu lột bỏ cái mặt mo đi tìm con của mình, nên gọi điện thoại cho cô, thuận tiện lấy cá đang cầm kia làm cái cớ, kêu cô thu nhận và giúp đỡ hai ông cháu bọn họ.

Tô Noãn quay đầu ánh mắt dò hỏi Lục lão gia, Lục lão gia không hề hay biết mưu kế của mình đã bị nhìn thấu, trên khuôn mặt đen là thần thái uy nghiêm, sai khiến Tô Noãn vài câu, liền cứ thế xoay người rời đi.

“Noãn Noãn của con, dì phải cứu Billy, Billy thật đáng thương, ưm, nếu không có Billy ông cậu nhỏ sẽ rất tức giận, ông cậu nhỏ tức giận, Noãn Noãn của con sẽ mất hứng, Đậu Đậu cũng sẽ đau lòng, cho nên Noãn Noãn của con nhất định phải cứu được Billy về.”

Đậu Đậu hai cánh tay ngắn chắp sau lưng, nâng cao bụng nhỏ về phía Tô Noãn đâu ra đấy biểu đạt tầm quan trọng của Billy, Tô Noãn xem như đã hiểu, hai ông cháu này gọi điện thoại kêu cô tới là để giải quyết hậu quả.

Một già một trẻ này, một tác phong hành quân, một bộ dạng ra sức giả bộ đáng thương, làm cho cô không thể tức giận, Tô Noãn thở dài, cùng nhân viên đường sắt đi xử lý chuyện của con Báo Đen nhỏ kia.

“Vậy trước hết để dì đi bảo lãnh con Billy ra.”

Tô Noãn đưa mắt nhìn Đậu Đậu rời đi, để tay xuống xua xua tay, nghiêng đầu ngước nhìn Lục lão gia đã xoay người, nhíu chặt hai cái chân mày nhỏ, hai cánh môi mềm mại lầm bầm, mang theo lo lắng hỏi:

“Ông nội, ông nói xem Noãn Noãn của con có thể bỏ mặc chúng ta không a?”

“Nói hồ đồ cái gì đó.”

Lục lão gia trừng mắt nhìn Đậu Đậu, Đậu Đậu lập tức bịt chặt cái miệng nhỏ nhắn, mím chặt khoé môi lộ ra lúm đồng tiền trên hai má phấn nộn, sau đó nhìn thấy Lục lão gia từ trong túi quần lấy ra toàn bộ gia tài – Một tờ 10 đồng nhân dân tệ, ba đồng tiền xu một tệ.

*Theo tỷ giá hiện tại quy đổi từ NDT sang VN, 13 tệ ~ 47 000 VNĐ.

“Ông phải suy nghĩ lại một chút, tiểu tử con nói có chút đạo lý đó, vẫn là trước đem đồ dọn qua thôi.”

Đậu Đậu: “…”

————-

Tô Noãn định dẫn theo một già một trẻ đi thuê khách sạn ở, lại phát hiện ánh mắt mở to vô tội của con Báo Đen trở thành phiền toái lớn nhất, cho dù cô có giải thích thế nào thì nhân viên bảo vệ khách sạn cũng không chịu cho Báo Đen vào.

Báo là loài động vật hung ác, cho dù là nuôi trong nhà, cũng không ai biết trước liệu con Báo nhỏ một giây trước còn ngoan hiền một giây sau có bộc phát tính ngông cuồng hay không, há ra cái mồm to như cái chậu máu ở trong khách sạn tuỳ ý cắn người.

Khi Tô Noãn vốn còn đang đứng ở cửa phân vân suy tính thì một già một trẻ một báo lại không thấy bóng dáng đâu, đợi đến khi Tô Noãn phát hiện, tìm kiếm khắp nơi lại chỉ nhìn thấy Lục lão gia ôm bọc áo khoát giống như một người nhỏ đi tới:

“Đậu Đậu thân thể không thoải mái, tôi ôm nó vào trước, sau đó cô vào xe lấy thuốc lại đây.”

Tô Noãn vừa định nói xe của con không có thuốc, liền lơ đãng thoáng nhìn thấy trong áo khoác kia lộ ra một móng chân màu đen, đó rõ ràng là tứ chi của Báo Đen, nói cách khác…

Dưới ánh mắt tiếp tục nghi ngờ, Lục lão gia mặt không đổi ôm con Báo Đen giả đi vào khách sạn, Tô Noãn nghĩ đến Đậu Đậu có thể vẫn còn đang chờ ở bên cạnh chiếc xe, xoay người định chạy tới, lại chỉ nhìn thấy một đạo thân ảnh cao to.

Lại chỉ nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng sắc mặt rất không tốt, anh đang đi về phía cô, trong tay phải đang ôm một người, chính là Đậu Đậu vốn nên ở bên cạnh xe đợi cô, thế nhưng lúc này mặt lộ vẻ thấp thỏm khẽ đảo mắt.

Lục Cảnh Hoằng đặt Đậu Đậu xuống bên chân Tô Noãn, sau đó lập tức đi vào khách sạn, chưa quá một phút liền dẫn theo Lục lão gia đi ra, trong tay Lục lão gia còn xách con Báo Đen còn bị bọc kín kia.

“Ba, ba có biết ba cứ như vậy dẫn theo Đậu Đậu tự tiện chạy tới đây, sẽ làm cho bao nhiêu người sốt ruột hay không hả?”

Lục lão gia bị Lục Cảnh Hoằng lạnh lùng trách cứ giáo huấn một hơi toàn bộ khí phách trong nháy mắt xẹp xuống, ôm Báo Đen đã thò đầu ra, len lén trừng mắt với Tô Noãn báo tin, hừ một tiếng:

“Ta đây còn không phải mang cá đến cho vợ con hay sao, nghe nói ăn nhiều cá đồng, rất có lợi cho việc mang thai, con không cảm tạ ta thì thôi, sao con lại nói chuyện với lão tử như vậy chứ!”

“Con lập tức đưa hai người ra sân bay.”

Lục Cảnh Hoằng giọng điệu không giống như là nói đùa, Lục lão gia vừa nghe con trai xác thực vô cùng không muốn nhìn thấy mình, đang gọi điện thoại cho thư ký của nó mau chóng đi đặt vé máy bay,vội vàng chuyển động một đôi mắt hổ uy lực, quát:

“Tao có nói tới tìm mày hả? Tao là tới gặp con dâu tương lai của tao, còn có thông gia tương lai, nếu không có tao đi làm thuyết khách, mày một năm nửa năm cũng đừng mong có người vợ này.”

Lục Cảnh Hoằng và Tô Noãn không hẹn mà cùng nhìn về phía Lục lão gia khoe khoang khoác lác, Lục lão gia chỉ biết cố chấp phóng đại, lại càng không phải là người chịu thua, chỉ có thể liều chết chống chế, ngạnh cổ lên nói:

“Nếu nói thật thì Cù Dịch Minh còn là cháu của ta, năm đó cha của Cù Dịch Minh chính là cái người nhung nhớ mẹ mày nhất, vì đem mẹ mày lừa tới tay thủ đoạn đê tiện vô sỉ nào cũng dùng, nếu không phải là vì ba mày cơ trí hơn người, sớm bị hắn gài bẫy ở trong khe núi chim không đẻ trứng đó rồi.”

“Đây là ba của Cù Dịch Minh thiếu nợ ta, ta sáng mai phải đi tìm ông ta, để cho ông ta trả nhân tình này, ngược lại tên tiểu tử mày lại được tiện nghi.”

Lục lão gia quả thật nói rất uy phong, nhưng Tô Noãn đối với lời ông miêu tả về giai đoạn vong phu của Cù Dịch Minh chỉ duy trì thái độ bán tín bán nghi, sau đó Lục Cảnh Hoằng một phen phản bác hoàn toàn chứng thực hoài nghi của cô:

“Nếu con nhớ không lầm, năm đó ba của ba lừa ba của Cù tham mưu trưởng đi chăn nuôi heo lập ba công lao cái huân chương kia vẫn bị Cù gia dùng để lấy đó mà làm gương làm máu dạy dỗ, vì để phòng ngừa một ít sai lầm phát sinh không thể vãn hồi, ba vẫn là nên lập tức khởi hành trở về thành phố A thì hơn.”

Nói xong Lục Cảnh Hoằng liền không hàm hồ nữa, bấm số điện thoại Kiều, lại nhận được tin vé máy bay về thành phố A tối nay đã bán hết, trầm mặc vài giây, vừa định nói vậy thì mua vé xe lửa, lại như cũ vẫn là kết quả giống nhau. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)

“Khụ khụ, ta nói Tiểu Tô à, giữa mùa đông đứng ở chỗ này dễ cảm lạnh lắm, mau đi lái xe tới đây đi.”

Lục lão gia phỏng chừng coi thường ánh mắt lạnh lùng của Lục Cảnh Hoằng, bỏ Billy xuống, chắp tay sau đích lại bắt đầu vênh mặt hất hàm sai khiến sai bảo vị con dâu hiếu thuận nhất của mình, trong lòng đắc ý: chỉ cần ta ở lại, nhất định sẽ thu phục Cù Dịch Minh.

————

Lục lão gia và Đậu Đậu cuối cùng không đi khỏi Kinh thành, đêm đó ở tại biệt thự của Lục Cảnh Hoằng ở Kinh thành, Tô Noãn thấy sắc trời không còn sớm liền không về Mị Ảnh nữa, khi Lục lão gia nói muốn ăn đồ ăn do con dâu nấu thì Lục Cảnh Hoằng chỉ cười mà không nói, khó được không có chống đối.

Giống như giờ phút này, Tô Noãn đang ở trong phòng bếp cắt dưa Cáp Mật, Đậu Đậu la hét muốn ăn salad trái cây, cô chân tay vụng về như trước đây, thuỷ chung học nấu ăn không được, ngay cả nấu cháo cũng không vượt quá tiêu chuẩn trung bình.

Lục Cảnh Hoằng đi vào phòng bếp, liền nhìn thấy bóng lưng nhỏ nhắn mỏng manh nhưng chuyên chú của Tô Noãn, anh nhẹ nhàng đến gần, khi cô nghe tiếng quay đầu lại đúng lúc ôm lấy cô, sau đó đem cô đặt ở trên bồn rửa, gắt gao ôm cô, ngẩng đầu nhìn cô:

“Em đã dành rất nhiều thời gian cho bọn họ, anh hy vọng chúng ta có thể một mình ở chung.”

Tô Noãn cười rộ lên: “Ha, thì ra đây mới là nguyên nhân anh vội vã đưa bọn họ đi à?”

“Sắc mặt của em không được tốt lắm, có phải là công việc bận rộn quá hay không, anh sẽ nói Lê Sùng Sâm giảm công việc cho em….”

“Có thể là do cơm trưa ăn không được ngon, công việc rất tốt, làm tổng giám nhảy dù mới, nếu không cố gắng, sẽ bị kẻ đến sau coi thường.”

Tô Noãn cười tủm tỉm, ánh mắt nhu hoà, cô nhẹ nhàng vỗ về nếp uốn giữa chân mày Lục Cảnh Hoằng, cúi người xuống, cũng kéo anh ôm vào trong lòng, tựa đầu trên vai anh, nói:

“Bất quá ba anh và Đậu Đậu rất biết điều, nhìn thấy cũng làm cho tâm tình người ta rất vui vẻ.”

Lục Cảnh Hoằng nghiêng thân thể qua một chút, dễ dàng ôm nửa người Tô Noãn, ánh mắt của anh liếc nhìn về hai mắt ở cửa, sau đó hôn lên hai má trắng nõn của Tô Noãn một cái:

“Là Cát Tường nhị bảo* sao?”

*Hai món tượng trưng cho sự may mắn.

Tô Noãn ngẩng ra, nhưng lập tức hiểu rõ ý tứ, cô nhìn Lục Cảnh Hoằng thỉnh thoảng lạnh như băng, trên mặt không có biểu cảm gì, không khỏi hiếu kỳ có phải là đã xảy ra đột biến gen hay không, nhất thời nhịn không được, cười đến nằm ở trên vai anh.

Lục Cảnh Hoằng nhíu mày, hơi nghiêng đầu, nhìn người trên vai cười to, nâng lên đầu ngón tay xẹt qua gương mặt cô, không hẹn mà ngẩng mặt lên, nhìn thấy bên cạnh cửa phòng bếp hai cái đầu cùng chụm vào một chỗ, ánh mắt nhíu lại.

Một già một trẻ kia ghé vào cạnh cửa, tâm tự vụn trộm rình coi, len lén nhìn quanh quất bên trong, nhìn thấy bị bộ mặt lạnh lùng hung thần kia bắt quả tang, ngượng ngùng dời ánh mắt đi, lập tức biết điều rụt trở về.

“Tại sao dùng ánh mắt như thế nhìn ngoài cửa?”

Tô Noãn vừa hỏi vừa muốn quay đầu, Lục Cảnh Hoằng đè đầu của cô lại, không cho cô nhìn thấy tình huống ngoài cửa, đầu ngón tay cảm thụ độ ấm thuộc về cô, ấp úng nói:

“Không có gì, chỉ là phòng này hàng năm không có người ở, khó tránh khỏi có vài con chuột, ngày mai kêu thợ làm thêm giờ đến dọn dẹp sạch sẽ, phun thuốc diệt chuột.”

Tô Noãn từ vẻ mặt rầu rĩ không vui của Lục Cảnh Hoằng nhìn ra chút gì đó, nhưng không có vạch trần, chỉ gật đầu hé miệng cười, trên tay của cô còn dính mùi thơm mát của dưa Cáp Mật, hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái làm cho anh kìm lòng không đậu ôm chặt cô:

“Khi nào thì dọn đến ở cùng với anh đây?”

“Anh không phải muốn đi Pháp sao? Nếu bây giờ em dọn đến, sẽ rất không tiện, thật đáng tiếc, khi đó không thể hầu ở bên cạnh anh.”

Lục Cảnh Hoằng ngẩng đầu, nhìn thấy nụ cười tươi trên khuôn mặt thanh lệ của cô, nâng tay lên sờ soạng cái đầu Lê Hoa đã nhuộm trở lại màu đen.

“Không, em vẫn luôn ở đây.” Ở trong lòng của anh…

“Ừ, có lẽ khoảng cách nảy sinh sẽ làm cho mỗi khi chúng ta nói chuyện với nhau trở nên chân thật hơn,” cô gật gật đầu, mang theo tiếng cười nhẹ nhàng, hôn anh một cái, sau đó từ bồn rửa trượt xuống, một lần nữa cầm lấy dao gọt trái cây:

“Em phải làm việc đây, em nhất định phải cắt cho được quả dưa Cáp Mật đáng giận kia.”

Giọng điệu của cô giống như một đứa bé. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)

Lục Cảnh Hoằng đứng ở bên cạnh cô, nhìn cô nghiêm túc điều khiển thanh dao không biết dùng kia, lông mi thon dài của cô không chỗ vụt sáng, anh không dám quấy rầy cô, chỉ là lẳng lặng đứng bên cạnh bầu bạn.

Nhưng mà, lập tức trong khoảnh khoắc đó, trong tim của anh như muốn hạ quyết tâm nào đó, con người dù sao cuối cùng cũng sẽ có lúc hối hận muốn đi cứu vãn tiếc nuối, mà tiếc nuối của anh, anh không muốn làm cho nó thực trở thành tiếc nuối…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.