Anh Hận Anh Yêu Em

Chương 2: Giờ thứ hai : Văn phòng viện trưởng tầng năm




Hai tôn chiến tướng đều có cảnh giới Thần Cơ đỉnh phong, chiến giáp trên người đạt đến cấp bậc bảo khí, hai thanh chiến mâu trong tay ở trong huyết thủy ngâm qua, từng lây dính máu tươi của vô số tu tiên giả.

Thập đại chiến tướng của Thần Vũ quân đều là nhân vật đứng đầu, trấn áp thập phương yêu ma quỷ quái của Phong Hỏa liên thành, trừ phi là gặp được thiên tài cấp bậc sử thi như Vô Hà công tử, nếu không bọn hắn tuyệt đối sẽ không thể bại.

Phong Phi Vân đã sớm dự cảm được sát khí dũng động, nhưng mà lại cũng không đổi sắc, như cũ ôm lấy Ngọc Thiền đứng ở trên hành lang, mặc cho ánh mắt của những tu tiên giả này quét nhìn ở trên người hắn.

- Thình thịch, thình thịch!

Vu Cửu cùng Vương Mãnh tựa như hai tòa núi nhỏ, lòng bàn chân mạnh mẽ đạp một cái lên mặt đất, bắt đầu từ trong nhã gian giết ra!

Hai vị man nhân này một người so với một người càng có khí lực lớn hơn, riêng mình đánh ra một quyền, oanh ở trên chiến giáp của hai vị chiến tướng vừa mới giết ra, trực tiếp đem hai vị vô địch chiến tướng này đều đánh bay ngược trở lại, đụng nát vách tường của một tòa nhã gian trong đó, cây cột cũng bị đụng gãy một cái.

Vu Cửu cùng Vương Mãnh chia ra đứng ở hai bên của Phong Phi Vân, thân cao hơn hai thước, da thịt mang tính bạo tạc đều đang lộ ra lực lượng của bọn họ.

- Lại đến!

Hai vị chiến tướng bị oanh bay ra ngoài kia, từ trong vách tường vỡ tan phi ra, lần nữa giết đến.

Mặc dù bị một quyền của Vu Cửu cùng Vương Mãnh đánh trúng, nhưng mà bọn hắn tu vi mạnh mẽ, cũng không bị thương, ngược lại chiến ý càng cuồng bạo, hắc sắc chiến mâu trong tay nhận lấy ảnh hưởng của khí tức, dần dần biến thành màu đỏ như máu.

Đỏ đến giống như mới từ trong thân thể người chết lấy ra.

Hai cái cuồng nhân Vu Cửu cùng Vương Mãnh này đều là bị kích phát ra dã tính, ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, trong miệng kim khí xông lên trời, nghênh sát mà tới, chiến thành một đoàn.

Trong Tuyệt Sắc lâu khắc vô số trận pháp phòng ngự, giờ phút này đã có người đem trọn cái trận pháp này toàn bộ kích hoạt, nếu không phải như thế, đại chiến của bốn người này sợ rằng có thể đem Tuyệt Sắc lâu chấn thành mảnh nhỏ.

- Hai dã man hân quần áo rách rưới này lại có thể chống đỡ được với hai tôn chiến tướng Thần Cơ đỉnh phong!

- Hai dã man nhân này hiển nhiên là tùy tùng của thiếu niên kia, có thể có được tùy tùng cảnh giới Thần Cơ đỉnh phong, thiếu niên này tất nhiên là một vị nghịch thiên tài tuấn, mặc dù tu vi chỉ là Thần Cơ sơ kỳ nhưng mà thân phận khẳng định không tầm thường, phía sau có thế lực lớn làm chỗ dựa.

...

Ngọc Thiền bị Phong Phi Vân ôm vào trong ngực, giờ phút này cũng là phương tâm khẽ run, một đôi mỹ mâu khẽ nhìn lên, liếc Phong Phi Vân một cái, chỉ thấy thiếu niên này trừ ăn mặc nghèo túng, đầu tóc rối tung, gương mặt tràn đầy tro bụi ra, nếu như có thể chỉnh lại trang phục, tất là một vị mỹ thiếu niên.

Nàng biết có một ít tài tuấn của đại gia tộc chỉ thích ăn mặc lôi thôi lếch thếch, làm người điệu thấp, làm việc cao điệu.

Vu Cửu và Vương Mãnh cùng hai tôn chiến tướng kia đánh đến ầm ầm rung động, không khí kích đãng, nhưng mà Phong Phi Vân vẫn như cũ bình thản mà đứng, đối thủ chân chính của hắn không phải là La Lâm, mà là ba nghịch thiên tài tuấn ở trên tầng thứ sáu kia.

Chỉ bất quá ba gã nghịch thiên tài tuấn kia ở giờ phút này đều không nói tiếp cái gì, hiển nhiên tự cho mình là rất cao, cảm thấy tranh đấu của hai nhóm người Phong Phi Vân cùng La Lâm tựa như tiểu hài tử chơi đùa, kém bọn họ mấy cái cấp bậc, khinh thường xuất thủ.

- Thình thịch!

Tôn chiến tướng thứ ba xông ra, thân cao tám thước, toàn thân đều bao phủ trong hắc sắc yên vụ nồng đậm, chiến oan hồn quanh quẩn ở trên khôi giáp tựa như cự thú há ra cái miệng to như chậu máu, mang theo thanh âm quỷ lệ "ô ô", trong một sát na liền đã đến trước người của Phong Phi Vân.

Thân thể của hắn giống như quỷ ảnh, tốc độ càng như quỷ mị, một cái thiết trảo rét lạnh dọa người trực tiếp hướng trái tim của Phong Phi Vân chụp tới.

Kể từ khi đạt đến Thần Cơ sơ kỳ, chiến lực của Phong Phi Vân không biết tăng lên gấp bao nhiêu lần, càng có một kiện linh khí nơi tay, căn bản không đem loại tu sĩ Thần Cơ đỉnh phong bình thường này để vào trong mắt.

Miểu Quỷ ban chỉ ở trên ngón tay cái của Phong Phi Vân chuyển động, vô số linh khí từ ngón tay cái xoay tròn tới cánh tay, sau đó bao phủ toàn thân Phong Phi Vân, cuối cùng xông thẳng lên đỉnh đầu, hóa thành một cái thủ chưởng ấn khổng lồ đen nhánh.

- Oanh!

Một đạo chưởng ấn này từ trên trời giáng xuống, oanh ở trên đầu vị thần tướng kia, trực tiếp đánh hắn từ trên tầng năm xuống tầng thứ nhất.

Đụng nát lầu gỗ bốn tầng, ngay cả trận pháp cũng không cahcs nào ngăn cản một cỗ xung lượng cường đại này.

Từ đầu tới cuối Phong Phi Vân đều không nhúc nhích một chút, lộ ra vẻ hết sức phong khinh vân đạm, thực sự để cho tất cả mọi người thấy đến trợn mắt há hốc mồm.

Ngay cả ba gã nghịch thiên tài tuấn trên tầng thứ sáu cũng phát ra một tiếng kêu nhẹ nhàng nhạt:

- Có một chút ý tứ!

Ngọc Thiền cũng là mỹ mâu lăn tăn, làn da tuyết sinh ra ánh sáng, mặc dù bị Phong Phi Vân chế trụ, cả người đều không thể nhúc nhích, nhưng mà nàng lại có thể cảm giác dudojc mới vừa rồi trên thân thể của Phong Phi Vân có một cỗ lực lượng mạnh mẽ chí cực đang vận chuyển, cỗ lực lượng này khiến cho nàng có cảm giác hít thở không thong, có một loại cảm giác cả người đều bị mạnh mẽ chinh phục.

- Phốc!

Vị chiến tướng kia rơi xuống mặt đất tầng thứ nhất, đạp vỡ trận văn, đem mặt đất đều giẫm tahnfh ba đạo nứt vỡ, trong miệng lại càng phun ra một ngụm máu tươi, nếu không phải có lực ý chí siêu cường mà hàng năm chinh chiến tích lũy xuống, nói không chừng giờ phút này hắn đã ngã xuống đất không dậy nổi rồi.

- Lại chiến!

Một tôn chiến tướng này không phục, lau khô máu tươi nơi khóe miệng, song quyền nắm lại, huyết dịch sôi trào trùng thiên mà lên.

Một khi đã muốn chiến, liền quyết không thể bại!

Thập đại chiến tướng đều có ngạo khí của riêng mình, tuyệt không cho phép ở trong chiến đấu thua đối thủ cùng cảnh giới, huống chi đối phương vẫn còn thấp hơn hắn hai tiểu cảnh giới, nếu như thật sự thua, đó quả thật là vĩnh viễn cũng đừng nghĩ ngẩng đầu lên gặp người.

- Ngươi không phải là đối thủ của ta, tái chiến chính là chết!

Phong Phi Vân mặc dù bội phục hạng người bách chiến không chịu thua này, nhưng mà nếu như hắn không chém giết đối thủ, như vậy đối thủ tất sẽ giết hắn, không còn lựa chọn nào khác.

- Bách kiếp phần thân, huyết dịch sôi trào!

Một tôn chiến tướng này đem huyết dịch toàn thân đều thiêu đót, trong khe hở của khôi giáp lao ra hỏa diễm ngập trời, hắc sắc yên vụ cùng với hảo diễm pha trộn chung một chỗ, đẻ cho hắn lộ ra vẻ càng thêm kinh khủng.

Vì lấy mạng của Phong Phi Vân, bảo vệ tôn nghiêm bất bại của chiến tướng, hắn thế nhưng thiêu đốt huyết dịch trong thân thể, kích thích tiềm năng sinh mệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.