Anh Hai Thật Tuyệt Vời Nha!

Chương 20




Nguyễn Thiên Lăng thu lại nụ cười, lại dời mắt về laptop: "Cô ngủ đi, tôi phải ngủ rất trễ, nhưng sẽ không quấy rầy cô đâu."

Giang Vũ Phi lại muốn hỏi anh muốn uống nước hay không, cô rót cho anh. Nhưng mà cô vẫn luôn lạnh nhạt với anh, đột nhiên lại rót nước cho anh uống, kẻ ngu cũng biết chắc chắn cô có mục đích gì đó.

Cô nén lo lắng trong lòng xuống, bắt ép mình đi ngủ. 

Không vội, đợi lúc ăn cơm tối ngày mai rồi lại bỏ thuốc ngủ cho anh uống, dù sao hôm nay cũng không vội.

Đêm nay Giang Vũ Phi ngủ không yên giấc, cô luôn đề phòng Nguyễn Thiên Lăng bò lên giường. Nhưng Nguyễn Thiên Lăng lại không làm như vậy, anh không dám lại gần cô, anh sợ sẽ không nhịn được.

Không chỉ vì anh không có lý do gì để đụng vào cô, cũng là bởi vì cô đang mang thai nên không thể quan hệ được. 

Sáng sớm ngày hôm sau, Nguyễn Thiên Lăng đã gọi Giang Vũ Phi dậy.

Cô mở to đôi mắt mơ hồ, đối mặt với cô là gương mặt tuấn tú của người đàn ông.

Hai tay của anh chống hai bên người cô, anh cúi người nhìn cô, những lọn tóc rối trên trán vô cùng rõ ràng, một đôi mắt u ám mang theo một chút đểu cáng;sống mũi cao thẳng như được điêu khắc, dù nhìn từ góc độ nào cũng đều làm người khác cảm thấy sướng mắt đẹp lòng. 

Sáng sớm vừa mở mắt đã thấy một gã trai đẹp như thế nhưng Giang Vũ Phi lại không có chút động lòng nào.

Cô đã không còn là kiểu con gái ngây thơ nhìn thấy ai đẹp trai cũng sẽ xấu hổ, tim đập nhanh từ lâu rồi.

Giang Vũ Phi không hề hoảng sợ cũng không hề tức giận. 

Cô khẽ nhíu mày, hỏi anh một cách lạnh nhạt: "Anh đang làm gì vậy, tránh ra, tôi muốn xuống giường."

Nguyễn Thiên Lăng nghiêm túc nhìn cô, ánh mắt vô cùng tập trung, sâu thẳm.

Anh chầm chậm ghé sát mặt cô, toàn thân Giang Vũ Phi lập tức cứng đờ, bàn tay đặt dưới chăn âm thầm nắm chặt. 

Đôi môi mỏng của người đàn ông hơi mở ra, hơi thở của anh phả vào mặt cô, cô lập tức nín thở, đến hơi thở của anh cô cũng rất ghét.

Cô nhìn chằm chằm vào anh một cách phòng bị, rất sợ anh thình lình hôn cô.

"Anh..." Rốt cuộc muốn làm gì? 

Cô vừa há miệng thì Nguyễn Thiên Lăng bất thình lình lên tiếng cắt ngang lời nói của cô: "Tôi phát hiện khóe mắt cô có ghèn kìa."

"…" Khuôn mặt Giang Vũ Phi hốt hoảng, Nguyễn Thiên Lăng cười ha ha rồi đứng dậy, nụ cười cực kì đắc ý.

Giang Vũ Phi đỏ mặt, không biết là do ngượng, hay là do quá tức giận. 

Cô mím môi rời giường rồi đi rửa mặt đánh răng, còn đặc biệt soi gương rất lâu, khốn khiếp, ghèn mắt ở đâu ra!

Lúc bọn họ chuẩn bị xong đi ra thì cũng đã tám giờ sáng.

Vừa xuống lầu vào nhà hàng thì đã có người vẫy tay với bọn họ. 

"Xốp Nhuyễn, chúng cháu ở bên này." Một bé gái khoảng bốn năm tuổi mặc một cái váy công chúa màu trắng bồng bềnh, trên đầu có hai búi tóc, đang vẫy bàn tay nhỏ bé đáng yêu với bọn họ.

Có một nam một nữ đang ngồi bên cạnh bé gái, người nữ trẻ trung xinh đẹp, người nam chững chạc tuấn tú. Bọn họ nhìn hai người mỉm cười, Giang Vũ Phi nghĩ thầm, chẳng lẽ bạn mà Nguyễn Thiên Lăng tìm đến chơi với cô chính là bọn họ sao?

Nguyễn Thiên Lăng kéo cô đi tới, giới thiệu mọi người với nhau. 

Người nam kia tên là Chử Hạo Diệm, người nữ tên là Cung Mỹ, bé gái đáng yêu là con gái họ, tên là Chử Chân Chân. Chân Chân lớn lên ở nước ngoài, cho nên phát âm không được chuẩn lắm, chú Nguyễn mà gọi thành xốp Nhuyễn.

Cô bé hình như rất thích Nguyễn Thiên Lăng, Nguyễn Thiên Lăng vừa mới ngồi xuống, cô bé liền nằm bò lên người anh, cánh tay nhỏ bé ôm cổ của anh, còn ngọt ngào gọi anh là xốp Nhuyễn.

Nguyễn Thiên Lăng đường đường là một người đàn ông, lại bị người khác gọi là mềm nhũn xốp giòn, nói ra người ta đều sẽ cười rớt cả hàm mất. 

Nhưng đối phương là một bé gái, anh không thể trừng phạt cô bé nên chỉ có thể trưng ra dáng vẻ bất đắc dĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.