Anh Hai Thật Tuyệt Vời Nha!

Chương 14




Không phải cho rằng cô ta làm sai, chỉ là cảm thấy, hình như cô ta cũng có nhiều tín nhiệm đối với anh.

“Lăng, em thật sự biết sai rồi. Em cũng là do trong lòng quá lo sợ, sợ anh không cần em, nên em mới mất kiểm soát. Lăng, anh nói gì đi, đừng phớt lờ em.”

Nhan Duyệt mếu máo đáng thương kéo áo anh, trong mắt long lanh nước mắt, bộ dạng giống như có thể sẽ gào khóc lên bất cứ lúc nào. 

Nguyễn Thiên Lăng dừng xe lại bên đường, nghiêng đầu nhìn về phía cô ta: “Duyệt Duyệt, em nói thật với anh đi, có phải trong lòng em lúc nào cũng lo lắng anh sẽ tìm người phụ nữ khác không?”

“Không có!” Nhan Duyệt vội vàng lắc đầu phủ nhận.

“Nếu như không có, tại sao em cứ lo được lo mất, cho rằng anh sẽ không cần em?” Ánh mắt anh sắc bén nhìn cô ta chằm chằm, tiếp tục chất vấn. 

Anh đang đang làm gì vậy, nghi ngờ cô ta, không tin cô ta sao?

Hơn nữa còn dùng ngữ khí như hăm họa để nói chuyện với cô ta!

Nhan Duyệt ngơ ngác nhìn anh, cô ta bỗng thấy khó chịu mà khóc lên, gục đầu vào lòng anh, ôm anh khóc thút thít. 

“Lăng, anh thay đổi rồi! Trước đây anh không như vậy, anh sẽ không nghi ngờ em, không dùng ngữ khí này nói chuyện với em. Em biết, xa nhau mấy năm trời, tình cảm anh dành cho em đã phai nhạt, không thích em như trước đây nữa.”

Nguyễn Thiên Lăng sững sờ, anh không biết làm thế nào, sắc mặt dịu xuống, vuốt tóc cô ta.

“Duyệt Duyệt, nếu như anh thật sự quên em thì sao lại ly hôn với Giang Vũ Phi chứ.” 

Trong lòng anh, tình cảm đó vẫn luôn còn mãi. Tình cảm đơn thuần đẹp đẽ, lại khắc cốt ghi tâm ấy, sao anh có thể dễ dàng quên đi được chứ.

Giang Vũ Phi từ trên lầu bước xuống, thím Lý dè dặt hỏi cô: “Cô Giang, tối nay cô muốn ăn gì để tôi nấu.”

Giang Vũ Phi lắc đầu, cười gượng nói: “Thím Lý, bộ dạng tôi bây giờ có giống người thứ ba không được thấy ánh sáng mặt trời không?” 

“Cô Giang, cô đừng nói mình như vậy. Cô và thiếu gia đã từng là vợ chồng, bây giờ còn mang trong mình đứa con của thiếu gia, không ai danh chính ngôn thuận hơn cô.”

Khuôn mặt Giang Vũ Phi đầy vẻ cô đơn, cô buồn bã vuốt ve bụng mình, lẩm bẩm nói: “Nhưng bây giờ tôi có khác nào nhân tình đâu. Thím Lý, sống ở đây tôi thấy rất ngột ngạt, rất muốn ra ngoài hóng gió.”

“Được, ngày mai tôi đưa cô ra ngoài, đừng nghĩ tới những chuyện phiền muộn đó nữa.” 

Giang Vũ Phi quay người, lại đi lên lầu.

Lúc quay người đi, nỗi oán hận trên khuôn mặt cô đã biến mất, không còn vết tích gì.

Hôm nay may nhờ có Nhan Duyệt làm loạn lên, giúp vở kịch của cô càng có vẻ thật hơn. Cho dù Nguyễn Thiên Lăng có thông minh cỡ nào, cũng không thể nhận biết được trong lòng cô đang nghĩ gì. 

Sau khi Giang Vũ Phi lên lầu, cô cứ nhốt mình trong phòng không ra ngoài.

Bộ dạng này của cô, vừa nhìn đã biết tâm trạng suy sụp, ai cũng cho là do Nhan Duyệt khiến cô trở nên như thế.

Liên tiếp hai ngày Nguyễn Thiên Lăng không đến biệt thự, nhưng anh đều nắm rõ tình hình của Giang Vũ Phi. Anh biết tâm trạng cô không tốt, quyết định hôm nay qua thăm cô. 

Anh đi vào biệt thự liền nhìn thấy Giang Vũ Phi đang xách một va li nhỏ, thím Lý đang kéo va li lại không để cô đi.

“Cô Giang, bây giờ cô không thể đi, cô đi rồi tôi biết ăn nói thế nào với thiếu gia đây?”

“Thím Lý, tôi chỉ ra ngoài hóng gió, không phải là không quay về...” 

“Thiếu gia!” Thím Lý nhìn thấy Nguyễn Thiên Lăng đi vào, khuôn mặt liền lộ vẻ vui mừng: “Thiếu gia, cô Giang định ra ngoài cho khuây khỏa, chúng tôi không ngăn được cô ấy.”

Nguyễn Thiên Lăng chau mày, anh đi nhanh đến trước mặt cô, nhíu mày hỏi cô: “Cô muốn đi đâu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.