Anh Hai Ôm Một Cái

Chương 6: Khách làng chơi






“Ngươi chọn lựa giúp ta dắt ngựa, nghênh đón mặt trời mọc lại tiễn bước mặt trời đi…Chiến đấu với gian nguy rồi lại xuất phát lại xuất phát…a…a… Bạch long vó ngựa về tây, chở Đường Tam Tạng theo ba đồ đệ…một lần đi mấy vạn lý, cái gì yêu ma quỷ quái cái gì mỹ nữ họa bì…Ngựa Bạch long cổ réo rắt chuông…”

Bởi vì được xuất cung Phù Tô tâm tình đại thịnh, cưỡi đại bạch mã vung tiểu roi da, hát mấy bài hát nhảm nhí xuyên tạc, đắc ý xua xua con khỉ với con heo con bị hắn cột trước ngựa.

Bầu trời trong xanh vạn lý không mây, một con khỉ con cùng một con heo con đi tuốt đằng trước, thường thường khỉ con còn nhảy lên trên người heo con.

Heo con là Phù Tô trước khi đi từ trong chuồng heo ở vườn sau thiện phòng chọn được, lại còn sai người làm cho nó một kiện y phục nho nhỏ màu xanh.

Vềphần khỉ con lại là Từ Phúc tặng cho, một con khỉ nhỏ đến là cơ linh bị Phù Tô mặc thành hệt như đồ ngu ngốc, khoác áo choàng đỏ đỉnh đầu còn lắc lư mũ quả dưa.

Tổ hợp khỉ cộng heo vừa ứng với câu xanh đỏ hát tuồng, bất quá hai tiểu súc sinh dọc theo đường đi cũng mang đến cho hành trình nặng nề không ít vui vẻ.

Thế nhưng cũng có người cười không được, tỷ như thiên cổ đế vương Tần vương bệ hạ vĩ đại của chúng ta.

“Cha ngươi xem trời thật là xanh!”

“Có sao? Không cảm thấy.”

“Cha, ngươi xem cỏ nhỏ xanh mượt đến là có sức sống!”

“Có sao? Một mảnh trụi lủi.”

Tâm tình tốt tự nhiên nhìn cái gì cũng đều thuận mắt, tâm tình không tốt tự nhiên nhìn cái gì cũng đều ngứa mắt, hiện giờ tâm tình của Doanh Chính cha lại thập phần không tốt, không tốt đến cực điểm.

Tuy rằng sườn núi nhỏ mà Phù Tô chỉ không thực sự đạt đến trình độ xanh mượt một mảnh nhưng cũng không đến nỗi trụi lủi như lời Doanh Chính, tốt xấu cũng nảy được mầm, dài được cỏ non.

Theo dự định của Doanh Chính lần xuôi nam này sẽ chỉ có hai phụ tử bọn họ, không ai nhìn chằm chằm làm gì đó cũng thuận tiện, nào biết gần đến giờ xuất cung lại mọc ra nhiều người râu ria như vậy.

Đảo mắt qua thị vệ trưởng đi trong đội ngũ thị vệ đằng sau lửa giận trong lòng Doanh Chính tiêu bớt đi một chút. Dù sao xuất môn ra ngoài mang theo thị vệ phòng thân cũng là tất yếu, hơn nữa hắn cũng đã tinh giản nguyên bản hơn hai mươi thị vệ thành sáu như hiện tại, người này xem như mang đi cũng có ý nghĩa.

Tiếp đó Doanh Chính lại quét mắt về phía Triệu Cao đang ngồi ở ngoài xe ngựa cùng đánh xe nói chuyện phiếm, cơn tức trong lòng lại bị đè xuống. Nếu không phải tính đến chuyện thực sự cần một kẻ làm việc chu toàn theo bên cạnh hầu hạ, Doanh Chính từ lúc Triệu Cao ôm bọc đồ sáng sớm tinh mơ quỳ gối ở cửa cung khóc sướt mướt thề sống thề chết cũng đi theo hầu hạ đã đá bay người đến tận chân trời rồi.

Nếu như đội ngũ chỉ có thị vệ cùng Triệu Cao thì Doanh Chính cũng sẽ không quá tức giận, ai ngờ mới ra khỏi thành Hàm Dương thì ngay giữa quan lộ đã đụng phải một chiếc xe ngựa đợi đã lâu, mà người trên xe chính là cái tên Từ Phúc Doanh Chính từ đầu vẫn luôn nhìn là đã thấy khó chịu.

Bị Doanh Chính cha liên tục chẹn họng hai lần Phù Tô nhịn, chỉ vào đám chim di trú bay qua trên trời kêu lên: “Nhanh nhìn xem chim cũng đã trở về, mùa xuân đến rồi!”

Nghe Phù Tô nói Doanh Chính ngẩng lên chỉ thấy một đám chim điên oa oa gọi hoảng bay trên đỉnh đầu, hắn đang muốn châm chọc lại thấy một vật gìđó lấy thế rơi tự do từ trên trời giáng xuống, bẹp một cái thẳng lên y phục sang quý không gì sánh được của Doanh Chính.

Cuống quít bịt cái miệng thiếu chút nữa phá ra cười, Phù Tô nghẹn đỏ mặt run bắn thân thể suýt nữa từ trên ngựa rớt xuống dưới, con mắt liên tục chóp a chớp, muốn cười mà không dám cười.

Nhìn ‘hoàng kim’ từ trên trời rơi xuống hạ đúng lên vai trái của mình, xung quanh Doanh Chính bắt đầu nổi lên gió to hơn nữa còn có xu thế tiến hóa thành gió lốc.

Từ trong người lấy ra ‘khăn giấy’ mềm mại Phù Tô cưỡi ngựa dắt dây buộc khỉ con heo con đi đến bên cạnh Doanh Chính, run run vươn tay giúp cha hắn lau sạch sẽ ‘tiện tiện’ trên thân: “Sạch…Sạch sẽ rồi…Cái kia….Ta nghe người ta nói…Dính phải thứ này…may mắn…thực sự! Đặc biệt chuẩn!”

Liếc mắt nhìn cái nơi dính tiện tiện của chim, lại liếc nhìn vẻ mặt nhịn cười của nhi tử, Doanh Chính lập tức bày ra siêu năng lực thu phát tâm tình theo ý muốn của kẻ cầm quyền, trong nháy mắt mưa tan trời sáng, vẻ mặt tiếu ý.

“May mắn?” Doanh Chính cười đến rất dọa người hỏi.

“Ân…May mắn…” Bị nét cười như gió xuân trên mặt Doanh Chính dọa sợ đến run run, Phù Tô nhịn không được cưỡi ngựa lui về sau vài bước.

Cởi áo khoác dính ‘tiện tiện’ cầm trong tay nhìn nhìn, thừa dịp Phù Tô chưa chuẩn bị Doanh Chính tiến lên nhắm chỗ bẩn cọ một cái lên người hắn: “Nếu may mắn thì cũng tặng ngươi một chút.” Nói xong lấy tay ném y phụcra ven đường, đằng sau lập tức tiến lên một thị vệ bắt lấy đưa sang một bên một mồi lửa thiêu rụi.

“A! A! A!” Thét chói tai nhìn kiện y phục mình thích nhất bị dơ, Phù Tô hận không thể nhào lên liều mạng với Doanh Chính cha: “Ngươi thực quá đáng!” Thầm nghĩ bất quá mới chỉ len lén cười một cái đã rơi vào đối đãi như vậy, Phù Tô tự cảm thấy oan uổng cho chính mình.

Hai chân kẹp bụng ngựa, kéo heo con khỉ con Phù Tô quay đầu ngựa lại thẳng đến bên cạnh xe, vươn tay giao sợi dây cột hai con động vật nhỏ cho Triệu Cao rồi cũng cởi đồ của mình ném cho thị vệ đang ở đằng kia đốt y phục, sau đó xuống ngựa bước vào trong xe: “Ta khinh thường ngươi!” Ló đầu ra tức giận gầm lên một tiếng xong Phù Tô cố sức đóng sầm cửa lại.

Đối với hành vi ấu trĩ vô lý của Doanh Chính mọi người là không dám giận cũng không dám nói gì, chỉ có thể trong lòng ném cho Phù Tô vô hạn đồng tình.

Không có biện pháp, ai bảo người nọ là người tôn quý nhất thiên hạ, cũng là bá chủ của thiên hạ, chuyện hắn làm ra không thể cho phép người khác tùy tiện đánh giá, mặc dù thực sự rất vô sỉ.

“Đại…công tử…” Nhìn thùng xe bị chấn đến lay động Triệu Cao len lén liếc mắt nhìn Doanh Chính vẫn không nói lời nào, nhảy xuống xe đưa y phục mới tìm ra trong tay cho Doanh Chính.

Mặc xong đồ mới Doanh Chính nhìn cửa xe đóng chặt suy nghĩ một chút cũng xoay người xuống ngựa vào trong.

Hai vị chủ tử đều vào xe ngựa thị vệ trưởng chỉ có thể lên quản sự, lệnh cho thị vệ đang tiêu hủy y phục một hồi tự đuổi theo, rồi dẫn đoàn xe tiếp tục đi trước.

Tiểu đồng nằm trong xe bị tiếng mắng chửi của Phù Tô làm giật mình tỉnh giấc, mờ mịt nhìn một vòng xung quanh rồi mới nhớ ra hắn theo sư tôn xuất cung từ sáng sớm tinh mơ: “Đây là làm sao vậy?” Ngáp một cái bò dậy, lấy tay dụi dụi mắt tiểu đồng nhìn về phía Từ Phúc ở một bên đang viết chữ.

“Không có việc gì, tiếp tục ngủ đi.” Nhớ lại hai người hệt như tiểu hài tử ở ngoài kia vừa rồi, Từ Phúc nhịn không được cười rộ lên.

Đế vương Đại tần đế quốc nhất thống thiên hạ cư nhiên còn có tính hài tử như vậy thực sự là khó có được, xem ra mình lần này đi theo là đúng rồi.

Cuốn chăn vươn người sang phía Từ Phúc, nhìn chữ viết trên giấy tiểu đồng nghi hoặc hỏi: “Sư tôn người viết là cái gì?”

“Du ký cùng kiến văn (những chuyện mắt thấy tai nghe)”. Thổi khô chữ vừa viết xong Từ Phúc khép lại trang giấy, phát hiện ‘giấy’ này quả nhiên tốt hơn thẻ tre gấp trăm lần, chỉ một quyển đã so sánh được với mấy cân, mang theo cũng thuận tiện.

Vươn tay sờ sờ cái thứ gọi là giấy tiểu đồng mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin được:

“Sư tôn thứ này thật thần kỳ, mấy thứ này thật là do một đống lớn thẻ tre biến thành sao?”

“Nghe nói là từ lõi trúc hoặc vỏ cây gì đó nấu thành.”

“Thực sự nhìn không ra được.” Vuốt trang giấy trơn mịn tiểu đồng liên tục tán thán: “Ai làm ra được vậy? Thật thông minh, thật lợi hại.”

Xoa xoa đầu tiểu đồng Từ Phúc xuyên qua cửa sổ nhìn về xe ngựa phía trước cười nói: “Mấy thứ này cũng chỉ có đại hoàng tử mà ngươi ghét nhất mới có thể làm ra được.” Đối với Phù Tô, hứng thú trong lòng Từ Phúc càng lúc càng lớn, hắn thực sự rất muốn biết người này còn có thể làm ra thứ gì.

Nhắc đến Phù Tô tiểu đồng lập tức giận phồng mặt lên, từ đáy lòng không tin cái tên một bụng đầy ý xấu kia có năng lực đó: “Khẳng định mới không phải hắn làm được, nhất định là các năng công xảo tượng triệu tập trong cung làm ra.”

“Dù là vậy thì có thể triệu tập được những người tạo ra thứ như vậy cũng là một người không đơn giản. Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần là nhìn người không thể chỉ bằng yêu thích hay chán ghét của mình, không thể mang theo cực đoan.”

“Đã biết, tiểu đồng sai rồi.” Bĩu môi cúi đầu, tiểu đồng cực không cam lòng mình lại vì Phù Tô mà bị mắng, trong lòng suy nghĩ tìm cơ hội trả thù trở về.

Từ Phúc đâu dễ nhìn không ra tâm tư lúc này của tiểu đồng, bất quá hắn không vạch trần, bỏi vì hắn biết vô luận như thế nào tiểu đồng cũng sẽ chỉ thua trong tay Phù Tô, nghĩ không ảnh hưởng toàn cục liền cũng chờ xem kịch vui.

—     0O0 —

Chuyện Vương Oản cùng Tứ hoàng tử rơi đài không chỉ cho các hoàng tử có tâm tư một cảnh tỉnh, cũng là cho toàn bộ ngoại thích một cảnh cáo, để cho bọn họ nhận rõ trách nhiệm mà thân là thần tử phải tẫn trách, không nên có bất luận tư tưởng gì không an phận.

Văn có Lý Tư võ có Vương Bí, ngoài có Mông Điềm trấn thủ biên quan, trong còn Mông Nghị Úy Liễu canh giữ hoàng thành hoàng cung an toàn, tất cả ngay ngắn trật tự, Doanh Chính không chút nào cần lo lắng mình rời cung rồi ở đó còn xảy ra vấn đề.

Mấy năm qua Úy Liễu giảm bớt công tác bên ngoài, ở lại trong cung bồi dưỡng tử sĩ mật thám, chuyện đối ngoại đều giao cho Tử Anh, mỗi ngày từ trong cung ra là trở về nhà.

Ngoại trừ Vương Bí, Mông Nghị mấy huynh đệ tốt ra hắn cũng không cùng bất luận quan viên nào có lui tới, chỉ trông chừng ‘A Nô’ của hắn qua cuộc sống gia đình hạnh phúc.

Chỉ là ngày qua quá thoải mái sẽ làm lão thiên gia đỏ mắt, vì vậy Úy Liễu đắc ý đã sắp đến mức đi ngang suýt nữa rơi vào một cái hố rất to.

Chuyện kể rằng Doanh Chính vừa đi chưa được mấy ngày trong cung đã đưa đến một nhóm nhạc nhân, bởi vì Doanh Chính thích nghe tranh (đàn tranh) đánh phữu (tên nhạc cụ cổ), cho nên nhạc nhân biết chơi hai loại này tương đối nhiều.

Vào thời chiến quốc nhạc nhân có tài nghệ thân phận cũng không thấp, ngược lại tài nghệ càng cao càng được tôn trọng. Hôm nay những người này đều lấy thân phận nhạc sĩ cung đình được đưa vào cung, đương nhiên phải ở lại trong cung.

Nếu muốn ở trong cung thì thân phận bối cảnh của bọn họ phải tra cho rõ ràng, việc này thuộc về thủ tục an toàn nội cung, cho nên do Úy Liễu tự mình phụ trách. Mà khi hắn bắt được danh sách còn chưa nhìn xuống đã bị cái tên đầu tiên chấn đến đầu óc choáng váng ngay tại chỗ, bởi vì cái tên thứ nhất đó chính là ba chữ ‘Cao Tiệm Ly’.

Cao Tiệm Ly, đó là bằng hữu mà Úy Liễu lấy thân phận ‘Kinh Kha’ kết giao ở Yến quốc. Tuy rằng xuất phát từ lợi dụng, nhưng hai người cũng thường xuyên cùng một chỗ uống rượu ca hát rất vui vẻ, chỉ là sau đó ‘Kinh Kha’ đến Tần lại một đi không trở về mới không còn liên hệ.

Dù sao thì nhận thức Cao Tiệm Ly chính là ‘Kinh Kha’ chứ không phải Úy Liễu, nếu như việc này bị người lật ra thì đến lúc đó liên lụy rất lớn.

Úy Liễu biết nếu như sự tình nháo lớn lên thì dù là Doanh Chính cũng không giữ được hắn, còn sẽ liên lụy đến nỗi lộ thân phận Yến Đan ra, cho nên nói gì cũng không thể để cho Cao Tiệm Ly tiến cung.

Chỉ là Cao Tiệm Ly không chỉ kỹ thuật đánh phữu nhất lưu, đối với các nhạc khí khác cũng là thượng thủ, cho nên mới được quan viên chưởng quản lễ nhạc trong cung đẩy lên.

Doanh Chính ưa nhạc, vì vậy quan viên chưởng quản lễ nhạc mới tìm kiếm chào mời thu nạp rất nhiều nhạc nhân tiến cung, mong muốn làm đế vương vui lòng. Mà Cao Tiệm Ly chính là vương bài của bọn họ, bọn họ sao có thể buông tha? Mặc Úy Liễu nói như thế nào cũng không đồng ý đuổi Cao Tiệm Ly ra khỏi cung.

Không còn cách nào, lại không hạ thủ giết Cao Tiệm Ly diệt khẩu được, Úy Liễu cuối cùng quyết định tạm thời mình trước đừng tiến cung. Cùng lắm thì đợi Doanh Chính trở về nói sau, nói chung nếu không thể trêu vào thì ta đi trốn.

Hạ quyết tâm rồi Úy Liễu mới sai người đi tìm Mông Nghị đến, hắn muốn cùng Mông Nghị phân chia công tác một chút.

Đi lòng vòng dưới một đại thụ trong ngự hoa viên, Úy Liễu thỉnh thoảng nhìn ngó đường xung quanh tìm thân ảnh của Mông Nghị, có chút sốt ruột. Bởi vậy khi hắn vừa thấy Mông Nghị không nhanh không chậm đi đến liền lập tức nhảy lên kéo người, tư thế đó dọa sợ đến Mông Nghị thiếu chút nữa đặt mông ngồi xuống đất.

“Ca ngươi làm cái gì vậy?” Rút cánh tay bị chộp chặt ra Mông Nghị lui về phía sau một bước: “Ta có lão bà hài tử rồi.”

Từ sau khi biết đại ca Mông Điềm của mình thế nhưng cùng Hàn Phi có quan hệ thiên ti vạn lũ, mà Vương Tiễn còn cưới Long Dương vào cửa, Úy Liễu này càng to gan dám len lén giấu thái tử Đan ‘sớm không còn ở nhân thế’, ngay cả Doanh Chính mà hắn kính trọng cũng từng một lần quyển dưỡng nam tử tìm niềm vui, Mông Nghị bỗng nhiên nghĩ thế giới này đã rối loạn hết cả rồi.

Tuy rằng văn nhân nhã sĩ, quan viên quý tộc trong nhà có cũng quyển dưỡng nam luyến làm vui, đáng tiếc những chuyện này Mông Nghị lúc đó chỉ nghe nói cho nên hoàn toàn không có cảm tưởng đặc biệt gì. Thẳng đến các ca ca của hắn đều rơi vào trong đó rồi Mông Nghị mói nghĩ thế giới này quá hoang đường, hắn còn một lần bài xích bất bình thay cho phu nhân của Mông Điềm.

“Ngươi nghĩ cái gì vậy? Ta có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi.” Úy Liễu tiến lên muốn kéo Mông Nghị, vậy mà người này lại liên tục lui về phía sau thập phần tìm đánh:

“Đừng có lùi nữa, ta cũng biết kén chọn!” Ý tứ là Mông Nghị cứ thả một trăm hai mươi lần thoải mái đi, với cái loại mặt hàng như hắn mình căn bản không buồn liếc mắt:“Trong lúc A Chính chưa hồi cung ta trước không tiến cung nữa, ngươi giúp ta một chút, có chuyện đặc biệt quan trọng hẵng phái người đi tìm ta.”

“Ngươi không tiến cung? Còn đều giao cho ta?” Mông Nghị vừa nghe Úy Liễu muốn trộm đi lập tức mặc kệ: “Không được, ta đã bận không chịu nổi rồi. Ngươi ngày hôm nay phải cho ta một lý do, thường ngày sở tác sở vi của các ca ca Mông Nghị cũng không nói gì, nhưng hôm nay thì phải nói rõ.”

Mông Nghị cũng không phải người ngoài, chuyện mình với Yến Đan hắn cũng biết, vì vậy Úy Liễu ló đầu sang nói nhỏ bên tai Mông Nghị, kể lại kinh qua sự tình đại khái một lần.

Móc móc cái tai ngứa ngáy Mông Nghị không nói gì kiêm bất đắc dĩ nhìn Úy Liễu:

“Thực không đuổi ra khỏi cung được?”

“Được thì việc gì ta phải trốn, giờ chỉ có thể đợi A Chính trở về.”

“Được rồi, ta trước thay ngươi chu toàn, bất quá chuyện ngươi phải làm tiểu đệ vẫn sẽ đưa đến quý phủ.”

“Được! Được!” Chỉ cần có thể tạm thòi tách khỏi Cao Tiệm Ly thì bảo hắn làm gì cũng được.

Lúc này Úy Liễu mới đột nhiên nhớ đến một vấn đề quan trọng, đó chính là Cao Tiệm Ly vốn luôn không thích biểu diễn cho quan to quý nhân vì sao lại tiến cung? Quả thực quá bất khả tư nghị.

………….

Bởi vì hành vi ‘chia đều vận may’ giữa đường làm Phù Tô rất khinh bỉ Doanh Chính, dọc theo đường đi đều lạnh nhạt với cha hắn. Ngay cả lúc ở trong xe ngựa bị Doanh Chính cường hôn thì cũng hung hăng cắn một ngụm cái đầu lưỡi đang ép buộc vói vào trong miệng mình, còn cố sức ngoan đến cỡ nào thì từ bản mặt cứ mãi âm trầm của Doanh Chính là có thể nhìn ra.

Buổi tối đoàn người đến một khách ***, bởi vì khách *** gian phòng có hạn cho nên sáu thị vệ ba người một gian, thị vệ trưởng cùng Triệu Cao một gian, Từ Phúc tự nhiên là cùng tiểu đồng một gian. Thực ra cũng còn gian phòng cho Phù Tô cùng Doanh Chính mỗi người một cái, bất quá Doanh Chính dùng một câu ‘Xuất môn ở ngoài tất cả giản lược’ đánh nát yêu cầu chia phòng ngủ của Phù Tô.

Vì vậy Phù Tô tức giận đên ngay cả vãn phạn cũng không ăn trực tiếp thối nghiêm mặt tắm rửa lên giường ngủ trước, cho đến sau nửa đêm nhân một cặp móng vuốt vạn ác vói vào trong áo mà phải tỉnh lại ‘tự vệ’: “Đủ rồi! Ngày mai còn phải chạy đi nữa kìa!” cố sức nhéo cái móng vuốt đang đặt trên ngực mình, Phù Tô một bụng đầy lửa đè thấp giọng nói.

“Có xe ngựa sợ cái gì.” Trong cung không thuận tiện, cho nên mỗi đêm Doanh Chính thông qua mật đạo đến chỗ Phù Tô hai người cũng chỉ ôm nhau một chỗ đơn thuần ngủ. Chỉ có xuất cung ở tạm nhà nhỏ của bọn họ thì mới có cơ hội thân thiết một phen, lần này đi bởi vì có người theo lại từ đầu vẫn luôn nghỉ ngoài trời cho nên Doanh Chính nghẹn đã không nhẹ.

Thật vất vả đợi được đến hôm nay có cơ hội Doanh Chính nào chịu buông tha, không nói hai lời thừa cơ Phù Tô không dám làm ra thanh âm lột sạch nhi tử, sờ soạng khắp một lượt, sờ đến Phù Tô dục hỏa đốt người.

“Không được…có thể nghe…” Kéo lại cái tay đang tìm kiếm phía sau mình Phù Tô dùng chút lý trí còn sót lại dán bên tai Doanh Chính cha nói. Gian phòng này vốn cách âm không ổn xung quanh còn đều là người tập võ nhĩ lực tốt, nếu như bị người hai bên sát vách nghe được thì hắn còn không bằng một đầu đâm chết bảo trụ trong sạch.

“Thế thì ngươi đừng rên ra tiếng không phải được rồi?” Doanh Chính cũng đè thấp tiếng nói, tiếp đó không biết từ nơi nào lấy ra một cái khăn tay nhét vào trong miệng Phù Tô: “Vậy không phải là không ai nghe thấy rồi sao?”

Tức giận đến hít sâu một hơi Phù Tô cố sức nện một cái trên lưng Doanh Chính cha, rút thứ trong miệng ra thấp giọng nói: “Ta không kêu có ích lợi gì, giường cũng sẽ lắc, lắc thì có thanh âm!”

“Ngươi…chuyện cũng thật nhiều…” Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng cũng không thể phủ nhận Phù Tô nói đúng là có lý, thế nhưng Doanh Chính lúc này không có khả năng buông tha. Xem xét một vòng căn phòng tối như mực Doanh Chính lập tức có chủ ý, hắn đứng dậy đẩy Phù Tô vào giữa giường xả đệm giường xuống trải trên mặt đất, tiếp đó cũng kéo luôn Phù Tô đang muốn mặc quần xuống: “Ngươi không phải từ đầu vẫn luôn muốn chủ động sao? Lần này cho ngươi ở trên.”

Thật hay giả? Doanh Chính nói làm chuông báo động trong lòng Phù Tô vang lớn, cái ở trên này nhất định không phải cái ở trên mà mình muốn: “Lăn, ta muốn đi ngủ!” Đạp đạp chân Phù Tô nỗ lực đá văng cái tay của Doanh Chính đang kéo chân mình ra: “Ta không ở trên, ngươi muốn chọc chết ta a! Ngủ!” Nhớ lại lần trước ở trong xe ngựa nếm thử cái tư thế kia Phù Tô bây giờ lòng còn sợ hãi.

“Cái gì là chọc chết, ngươi có thể nói dễ nghe hơn một chút không?”

“Dễ nghe cái rắm, không phải chọc thì là cái gì! Có giỏi thì ngươi thử nói dễ nghe xem!”

“Tô nhi ngươi thực sự là quá làm mất hứng!”

“Ngươi quản được ta? Dầu sao bị chọc không phải ngươi, nói đương nhiên dễ rồi!”

Không dự định cùng Phù Tô lãng phí võ mồm, hơn nữa đè thấp tiếng nói cũng xác thực quá khổ. Mắt thấy trời sắp sáng Doanh Chính vươn lên giường tùy tiện tìm cái gì đó nhét vào trong miệng Phù Tô, tiếp lại thừa cơ người ta chưa chuẩn bị mở rộng nơi nào đó xông thẳng vào.

Vì đau nhức mà vươn thẳng lưng ngửa đầu lên, Phù Tô đau đến tái mặt một ngọn lửa rừng rực trong lòng, một đôi tay nhắm cổ Doanh Chính  cha bóp chặt.

“Ngươi muốn bóp chết ta a!” cố sức nhéo một cái trên tiểu huynh đệ của Phù Tô, vội tìm đồ trói chặt hai tay hắn lại. Giờ thì Doanh Chính cha rốt cuộc có thể không còn cố kỵ muốn làm gì thì làm: “Tô nhi ngươi thực sự là quá…”

‘Quá cái đầu ngươi!’ Miệng bị bịt, tay bị trói, giận đến muốn ngất xỉu, Phù Tô liên tục dùng hai tay bị buộc cùng một chỗ cào Doanh Chính cha, phát hiện mình không cắt móng tay đúng là một lựa chọn rất chính xác.

—     0O0 —

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.