Anh Hai Ôm Một Cái

Chương 47: Sự thật đau lòng




Sau cuộc xung đột xảy ra vào tối qua, sáng hôm sau Tần Duệ Minh không tới đón cô nữa.

Hồ Anh Vũ biết giờ anh đang rất giận, nhưng dù vậy cũng chẳng thể làm cô thay đổi quyết định.

Hồ Anh Vũ một mình lang thang trên lề phố, cô chợt nhận ra đã rất lâu rồi mình không có đi bộ như vậy nữa, hình như là từ sau lần ở nhà cô trở về.

Anh quan tâm và cưng chiều cô. Cô cũng bắt đầu nhận ra những thay đổi trong trái tim mình. Cô có thể cười khi thấy anh vui, khóc khi thấy anh buồn, nhưng cô không chắc đó là tình yêu.

Đi mà đang suy nghĩ hậu quả cũng thật nghiêm trọng. Vừa ngẩng đầu định xin lỗi, cô lại chợt nhận ra nội dung cuộc nói chuyện của họ đang đặt ở mình.

Không phải là tức giận hay chỉ trích. Ánh mắt họ nhìn cô... thật sự rất khác lạ.

Bằng phép lịch sự tối thiểu, Hồ Anh Vũ vẫn cúi đầu nói tiếng xin lỗi. Dù sao, lỗi là ở cô.

Nhưng chưa dừng lại ở đó.

Buổi sớm đến công ty, cô chợt nhận ra, ánh mắt các đồng nghiệp nhìn mình... như cá nằm trên thớt.

A, cô cũng không muốn làm cá nha!

Khi Hồ Anh Vũ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Trình Hoa đã chạy xồng xộc vào với một cuốn tạp chí trên tay.

Cô cau chặt mày, nhìn lướt qua bìa ngoài cuốn tạp trí mà cơ miệng căng cứng.

Ai có thể nói cho cô biết, đã có chuyện gì xảy ra rồi hay không?

Sao chỉ trong một đêm, cả thế giới đều biết cô là vợ Tần Duệ Minh rồi?!

- Vũ, mày định đi đâu vậy?

Còn có thể đi đâu nữa, tất nhiên là đi tìm Tần Duệ Minh tính sổ rồi.

***

Trong con ngõ hẻm tưởng chừng sẽ chẳng có người qua lại, tiếng một người phụ nữ vang vọng trong không trung.

Hồ Anh Vũ mặt mày tối sầm lại trong góc khuất .

Mẹ kiếp! Cô biết sẽ có chuyện không hay xảy ra mà, hèn chi từ sáng tới giờ mắt phải nháy hoài không dứt.

- Nè, con kia.

Trước mặt Hồ Anh Vũ là một đám người mặt mày hách dịch, xăm hình đầy mình.

Và điều quan trọng nhất là, trên tay chúng không ai thiếu một cây côn nào.

Hồ Anh Vũ cúi đầu thầm thở dài. "tưởng sẽ không gặp lại nữa chứ?!"

Sau lần ở vũ trường, cô cũng không có gặp lại chúng.

Có nằm mơ Hồ Anh Vũ cũng không nghĩ sẽ gặp lại những người đó ở đây. Thì ra, thành phố này nhỏ bé tới vậy.

- Giờ tôi không rảnh, không tiếp mấy người được, cảm phiền tránh đường.

- Đó là chuyện của mày, chuyện của tao chỉ có là dần mày một bài học.

Mặt Hồ Anh Vũ ch ốc lát méo xệch, thật là " một bài học" không phải lô bài học?

- Vậy thằng đàn em của anh có nói, đánh gãy chân, gãy tay, hay rơi quai hàm của anh không?

- Nếu mày muốn, tao cũng có thể cho răng và lợi của mày đi luôn một thể.

Nói xong, hắn đưa tay lên cao, lạnh lùng ra lệnh.

- Chúng mày lên cho tao.

Hồ Anh Vũ cười như mếu, giờ xem ra không đánh không được rồi.

Cô khẽ thở dài một tiếng, vẻ mặt như không can tâm lắm.

Sau vụ này, hẳn cô sẽ có một chút cơ bắp đi.

Nghiêng người né tránh một cách điêu luyện. Chỉ bằng một vài động tác nhỏ, Hồ Anh Vũ đã đốn ngã ngã được hai tên.

Mấy đó những tên khác cũng ồ ạt xông lên.

Hồ Anh Vũ cười khẩy một tiếng, xắn tay áo lên, cô chính thức lâm trận.

Không nhanh, không chậm, thời gian mỗi lần đều như nhau.

Hồ Anh Vũ nhanh chóng đốn ngã bốn tên còn lại.

Xong xuôi, cô phủi tay nhìn tên được gọi là đại ca cười đểu.

- Sao? Lên luôn chứ?

Quả nhiên, mặt hắn ta tối sầm. Hét lên một tiếng đầy giận dữ, cô chính thức làm hắn nổi điên.

Hồ Anh Vũ không kịp trở tay chỉ có thể né tránh liên tục.

- A...

Bị tấn công dồn dập, Hồ Anh Vũ cũng không tránh được việc mình sẽ bị thương.

Lãnh nguyên một đòn của hắn. Hồ Anh Vũ trụ không nổi, lùi ra sau nửa bước.

Trợn tròn mắt nhìn con dao hắn rút ra từ thắt lưng, mặt cô bất giác tái đi vì sợ hãi.

"A, sẽ không phải là dao chứ?"

Bị ăn một đấm vài bụng, mặt cô xám xanh vì đau đớn. Hồ Anh Vũ một tay ôm chỗ bị đánh, tay kia vịn vào thành tường để đứng dậy.

Không cho Hồ Anh Vũ cơ hội để suy nghĩ hắn ta lại lần nữa xông lên.

- Hự!

Không gian đột nhiên im ắng đến lạ thường.

Nơi mặt đất, một người mới nằm không nhúc nhích.

Nhìn thấy đó, mặt mấy tên côn đồ chợt căng lại.

- Đại ca!

Hồ Anh Vũ run rẩy đánh rơi cây côn trên tay.

Nhìn người hắn giờ nằm im bất động trên mặt đất, mặt Hồ Anh Vũ trắng bệch.

- Cô ta đã giết đại ca rồi.

Không biết tên nào trong số chúng hét lên thu hút sự chú ý của những tên còn lại.

"Hắn ta... chết rồi?"

Hai chân Hồ Anh Vũ nhũn ra, đứng không vững ngồi bệt trên nền đất.

"Mình đã giết người sao?"

Hồ Anh Vũ kịch liệt lắc đầu. - Không, không phải.

Cô muốn rời khỏi nơi đây, đúng cần rời khỏi.

Đám du côn không cho Hồ Anh Vũ thoát, chúng vây lấy cô như một đám mãnh thú vây lấy con mồi.

Biết được mình vẫn còn trong tình thế nguy hiểm, nhưng tâm trí cô giờ rất hoảng loạn, cô không còn nghĩ được việc phòng thủ nữa.

Một con dao bất chợt giơ lên nhằm thẳng vào người Hồ Anh Vũ mà lao tới.

- Pằng!

Nơi lòng súng, một vật rắn lao ra, thẳng hướng cách tay mà bay tới.

Hồ Anh Vũ mặt mày trắng bệch nhìn người trước mặt, nửa sợ hãi nhưng cũng có chút vui mừng.

- Tần Duệ Minh!

Nghe cái tên, đám người hung hãm nãy giờ liền run rẩy, theo bản năng, chúng lùi ra sau vài bước.

- Bọ... bọ cạp!

Tần Duệ Minh mặt không biến sắc bước đến bên Hồ Anh Vũ, bàn tay anh ân cần vuốt má cô đầy dịu dàng.

- Em không bị thương chứ?

Hồ Anh Vũ lắc đầu nguầy nguậy, cánh tay cô đưa ra chỉ vào kẻ đang nằm dưới đất, lấp lửng nửa ngày mới nói thành lời.

- Hắn, hắn chết rồi.

Tần Duệ Minh nhìn theo cánh tay cô, ánh mắt rét lạnh. - Hắn ta chưa có chết, chỉ đang giả vờ thôi!

"Giả vờ?"

Hồ Anh Vũ nghe anh nói thì thở phào nhẹ nhõm. Vậy, cô không có giết người!

Khoan đã, giả vờ?

Hồ Anh Vũ nghi hoặc đi đến, quả nhiên thấy hắn ta đột nhiên đứng dậy xong lại dạt qua một bên.

Hồ Anh Vũ giận sôi máu. Hắn ta thế nhưng gan to tày đình lại giám lừa gạt cô? Không thể tha thứ.

Cùng với suy nghĩ là một hành động chuẩn xác.

Hồ Anh Vũ nghiến răng nhảy lên tung một cú đá móc sở trường. Tiếp đó, tên côn đò lần nữa nằm im trên nền đất.

Thấy đại ca của mình bị đốn ngã, những tên khác cũng muốn xông nên nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Tần Duệ Minh, bọn họ lại lùi lại.

Hồ Anh Vũ không hiểu, Tần Duệ Minh có gì khiến họ phải sợ như vậy?!

Bước tới đá căng con dao trong tay hắn ta. Hồ Anh Vũ, một chân giẫm lên ngực hắn, tay kia chống hông cười khinh bỉ.

- Bị đánh nhiều rồi hình như vẫn chẳng giúp thằng em anh học được gì nhỉ?

Hắn ta nhìn cô đầy vẻ tức giận nhưng chẳng thể làm gì hay nói đúng hơn là chẳng giám làm gì.

Hồ Anh Vũ dùng thêm lực ở bàn chân, cô đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống.

- Về nói với cậu ta, bài học tôi đã học nhiều rồi, đủ để sống như một con người. Còn cậu ta, cần phải học thêm nhiều nữa, đường đến con người còn xa lắm.

Nói đến đây, Hồ Anh Vũ ngửa mặt lên trời cười sảng khoái.

Bắt nạt người khác cũng có cái thú vui của nó. Là đây!

***

- Sao anh lại xuất hiện ở đây?

- Có việc đi ngang qua.

- Thật là đi ngang qua. - Hồ Anh Vũ không tin hỏi lại.

Đi ngang qua trong ngõ hẻm.

- Vậy em nghĩ là vì lý do gì? - Tần Duệ Minh cau mày không vui hỏi ngược lại.

Chẳng lẽ phải để anh nói, anh đi theo cô sao?!

Hồ Anh Vũ nhíu mày không mấy vui, cô không muốn tiếp tục đề tài này nữa.

Đặt cuốn tạp chí, kiếm được tới trước mặt Tần Duệ Minh, cô tra khảo.

- Tại sao phải làm vậy?

Trong ảnh là hôn lẽ của hai người diễn ra vội vàng vào ngày đó.

Tần Duệ Minh im lặng không nói gì. Bầu không khí mỗi chút một nặng nề.

- Vậy em cho rằng anh là người đứng sau việc này?

Hồ Anh Vũ im lặng ngầm đồng ý.

- Ngoài anh ra, em chẳng thể nghĩ được ai còn có bản lĩnh đó nữa.

- Vậy nên, em áp đặt mọi tội lỗi lên người anh?

Hồ Anh Vũ chọn cách giữ im lặng. Đó chính xác là việc cô đang làm.

Đát mắt Tần Duệ Minh vụt lên tia nhìn thất vọng.

Không nói không rằng anh đứng dậy rời đi.

Cầm bức ảnh trong tay, trái tim Hồ Anh Vũ khẽ run rẩy.

Người này... cô không quen, nhưng thực sự đã từng gặp qua. Là trong hôn lễ ngày đó.

Cô đã tưởng đó là vệ sũ của Tần Duệ Minh, không nghĩ, anh ta lại là phóng viên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.