Anh Hai Ôm Một Cái

Chương 39: Phong sương cốc




Cỗ xe ngựa dưới sự điều khiển của Yên Mộ Quân nhanh chóng rời khỏi Thanh Thủy trấn, đi ngược hướng tiến về kinh thành Trường An, bắt đầu di chuyển vào một ngọn núi hoang vắng.

Trọng Đà Sơn cao chót vót khiến người ta có cảm tưởng đỉnh của nó đang chọc thẳng vào nhà trời. Đặc biệt là những rừng cây rậm rạp âm u như ẩn như hiển trong lớp sương mù trắng mờ lạnh lẽo, tiếng chim kêu đứt quãng trên ngọn núi không khiến Trọng Đà Sơn trở nên bớt đáng sợ mà còn tăng thêm cái cảm giác khủng khiếp ấy. Không một tia sáng nào của ánh mặt trời có thể len lỏi qua từng tán từng tán cây dày đến thế.

Tiếng thác nước chảy xối xả vang vọng khắp ngọn núi với những con dốc tưởng chừng như dựng đứng, con đường đi lại duy nhất thì lại là con đường đất nhỏ hẹp, gồ ghề. Những bông hoa dại lưa thưa ướt đẫm sương đêm có một sức sống mãnh liệt bám trụ trên con đường có vẻ là trông bình thường nhất.

Tất nhiên, điều làm Trọng Đà Sơn trở nên hoang vắng, ít người như thế không thể nào chỉ đơn thuần do địa hình và quang cảnh nơi đây, không chỉ nổi tiếng với cảnh vật khiến người xem dựng tóc gáy, ngọn núi này còn nổi tiếng với những tên thổ phỉ chuyên cướp bóc.

Mặc dù, đám sơn tặc ấy chẳng hề khỏe mạnh hay tinh thông võ nghệ như lời đồn, những tên cướp này vốn là người dân sinh sống dưới chân núi. 

Nhiều năm về trước, khi một cơn lũ lớn quét ngang một thôn nhỏ, phá sạch của cải và hoa màu, nhân dân vì cùng túng quá, chẳng thể trả nổi thuế cho nhà nước nữa, rồi lại thêm những tên tham quan không quan tâm đến những con người sinh sống trên mảnh đất này, chúng vẫn tiếp tục bóc lột họ, cuối cùng, người trong thôn đành phải đi trộm cướp. 

Trộm cướp mãi cũng thành quen, dần dần người trong thôn nhỏ đó tụ hợp thành một đám thổ phỉ cực kì thân thuộc với ngọn núi cheo leo hiểm trở này.

Trọng Đà Sơn nguy hiểm trùng trùng nhưng lại là con đường duy nhất đi từ Chiếu Nam – nơi phát triển kinh thương nhất đất nước đến kinh thành. Do đó, tuy đội quân được triều đình cử đi tài giỏi đến mấy cũng không thể tiêu diệt được toán cướp sống trên ngọn núi Trọng Đà.

Cỗ xe trở Cố Thanh Thanh và Yên Mộ Quân bỗng đột ngột dừng lại, khiến nàng trực tiếp ôm hôn sàn xe thắm thiết. Thanh Thanh dụi dụi hai con mắt vẫn còn đang lơ mơ buồn ngủ, đang ở trong chiếc chăn ấm áp bỗng đột ngột bị làn sương giăng xung quanh ngọn núi lùa vào trong xe làm nàng lạnh đến nổi cả da gà, hoàn toàn tỉnh ngủ.

Qua cửa xe, khi tấm rèm lụa bị gió vén lên trong giây lát, Cố Thanh Thanh phát hiện cỗ xe ngựa mà Yên Mộ Quân thuê đã bị bao vây bởi một đám người to khỏe, tay cầm những lưỡi đao sắc bén ánh lên những tia sáng lạnh. 

Sau đó, một tình huống cẩu huyết trong truyền thuyết bắt đầu diễn ra.

Một tên cướp mặc quần áo bẩn thỉu, râu quai nón, khệnh khạng lại gần cỗ xe ngựa, tựa như đã học thuộc lời thoại kinh điển trong phim kiếm hiệp, nói:

“Đất có thổ công, sông có hà bá! Đường này do ta mở, cây này do ta trồng, ai muốn đi qua thì phải nộp tiền lộ phí!!”

Cảm tưởng của Cố Thanh Thanh hiện tại: 冏! 冏! 冏! Này, này, chuyện này quá cẩu huyết rồi! Quá phi logic!! Tại sao cái số của nhân vật phản diện lại xui xẻo đến mức này cơ chứ!! Nàng mới đi ngược tình tiết có 2 ngày, tức là bốn mươi tám giờ, tại sao mới đó mà máu chó lại cuồn cuộn như biển Thái Bình Dương bao la, rộng lớn vậy!?

Mặc kệ những suy nghĩ rối loạn trong đầu Cố Thanh Thanh, Yên Mộ Quân dùng ánh mắt khinh bỉ, đầy lộ liễu, không thèm che dấu nhìn tên sơn tặc trước mắt, bộ dáng thô tục khác hẳn với bản mặt hình lành, chất phác của mình, hắn giơ ngón tay giữa chỉ về phía chúng, gần như nhảy dựng lên, hét thẳng vào mặt:

“Ta phi, phi, phi! Bổn đại nhân không cướp tiền của ngươi đã là phước đức các ngươi tu luyện mấy đời, làm gì đến lượt các ngươi cướp tiền của ta!!”

Im lặng kéo dài thật lâu, thật lâu… 

Tất cả sơn tặc đều ngây người trước hành động ‘bình thường’ của hắn. Không phải là hắn nên hoảng sợ giao tiền ra hay sao?!

Rồi gân xanh lần lượt hiện lên trán từng tên thổ phỉ, sau khi tiêu hóa xong lượng thông tin đồ sộ mà Yên Mộ Quân vừa truyền đạt. Bởi vậy, nhờ hành động của Mộ Quân, hai nguời Cố Thanh Thanh và hắn được sơn tặc ‘tốt bụng’, ‘lịch thiệp’ ‘mời’ về trại.

Cố Thanh Thanh mếu máo đi theo sau hắn ta, thật sự là khóc không ra nước mắt, nàng vốn định ra ngăn cản nhưng lại không kịp bịt miệng hắn…Không phải là bọn họ có rất nhiều tiền hay sao? 

Quả nhiên là Yên Mộ Quân còn yêu tiền hơn mạng, nhưng dù thế nào cũng đừng làm ảnh hưởng đến nàng chứ!! Trái tim của nàng rất non nớt, rất mong manh, yếu đuối a!

Mang theo vẻ mặt đau khổ, nàng một đường dễ dàng tiến thẳng vào bên trong sơn trại. 

Đến đại sảnh, Thanh Thanh được một thổ phỉ ‘nhẹ nhàng đặt’ xuống đất. Ngổi cao cao trong đại sảnh chính là ba vị chủ trại, nói chính xác là ba đại nhân vật có quyền lực nhất ở đây, gọi tắt lần lượt là: Lão đại, lão nhị và lão tam.

Bình thường, theo như kinh nghiệm đọc tiểu thuyết lâu năm, cái tên một mình chiếm một ghế phủ da hổ ở giữa hẳn là lão đại, còn hai người, một cao gầy, thấp bé, một to lớn, khổng lồ đối nghịch nhau như trời với đất ngồi bên cạnh hắn chắc hẳn là lão nhị x lão tam. 

Mô phỏng triều đình phong kiến, một tên sơn tặc bước vào trong, chỉ kém hô ba vị đại nhân vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế, nửa quỳ trên mặt đất, kể lại chi tiết đầu đuôi câu chuyện.

Kì thật Cố Thanh Thanh thật sự rất muốn nói, đại ca à, không cần kể chi tiết đến thế đâu, đây đâu phải giờ tập làm văn chứ! 冏 

“Cái gì!?” Tên cao to, trông có vẻ thiếu muối tức giận đứng lên, hùng hùng hổ hổ hét thẳng vào mặt ba người đang quỳ dưới đất, đúng hơn là Yên Mộ Quân đang chây lười nằm bò ra như con sâu…

“Được rồi lão Tam, đừng có kích động quá.” Lão Đại chán nản day day hai huyệt thái dương của mình.

“Nhưng…nhưng…huynh xem hắn dám…” Tên Lão Tam không cam lòng, ngắc ngứ phản đối.

Xem ra, những hành động ngu ngốc của tên Lão Tam không chỉ xảy ra ngày một ngày hai, tên này chắc chắn tay chân hoạt động nhanh hơn não bộ, nếu như nàng quỳ xuống, khóc lóc, van xin, ôm chân hắn thì có được tha mạng hay không? – Cố Thanh Thanh không có chí khí nghĩ.

“Theo đệ, trước hết cứ nhốt bọn chúng vào trong kho, rồi chờ buổi tối xét xử cũng không muộn, dù sao, khoảng hai canh nữa, theo tình báo thì có một đám ẻo lả, người đầy mùi tiền mang lương thực đi ngang qua.” Tên nhỏ thó còn lại đang im lặng híp đôi mắt vốn nhỏ bé của mình, xoa xoa bàn tay, the thé nói.

Cố Thanh Thanh lòng thầm cảm tạ Lão Nhị vì đã kịp hoãn cuộc hành hình của mình đến buổi tối cả ngàn lần, từ bây giờ đến lúc đó, nếu may mắn, nàng có thể kịp thời cứu Yên Mộ Quân và nàng, rồi hai người cùng cao chạy xa bay rời khỏi sơn trại này.

Nhìn tên thổ phỉ đang xách mình như xách một con mèo, trong lòng Thanh Thanh không khỏi ai oán. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, nàng cũng cảm thấy vô cùng may mắn vì trong này không ai bị mắc bệnh ấu dâm, lại càng không gay. Bằng không, nhỡ tên nào nhìn thấy dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, ôn nhu phóng khoáng này của nàng lại nổi tà tâm thì phải làm thế nào?!

Cố Thanh Thanh cùng Mộ Quân bị nhốt vào trong một nhà kho chật hẹp, bị bỏ hoang từ lâu, bởi vậy nên nó không hề được quét dọn. Mạng nhện giăng đầy khắp nơi, không khí bụi bặm làm nàng không khỏi ho ra vài tiếng.

Thanh Thanh buồn rầu nhìn xung quanh nhà kho, thở dài một tiếng, lần đầu tiên phát hiện làm nữ phụ đi ngược tình tiết lại tồi tệ và nguy hiểm tột cùng đến thể. Hơn nữa, đãi ngộ càng ngày càng kém, ít ra lúc trước nàng còn được nhốt vào căn phòng sạch sẽ hơn bây giờ nhiều. 

Hiện giờ, nàng không thể tự cắt dây thừng cho bản thân mình được, chùy thủ sắc bén của nàng vẫn đang lặng lẽ nằm trên cỗ xe ngựa, vốn nàng bỏ đi đề phòng, cảnh giác của bản thân vì có cao thủ Yên Mộ Quân ở bên. Kết quả, giờ cả hai đều bị trói, nhốt trong nhà kho...

Mộ Quân bị vứt lăn lóc giữa sàn nhà bẩn thỉu vẫn giữ bộ dạng hùng hùng hổ hổ trẻ con của mình. Đột nhiên, hắn đứng bật dậy, dây thừng trói hai tay và chân hắn đồng thời rơi xuống đất. Hắn đắc ý nhìn thành quả của mình, trước khi đạp cánh cửa xập xệ của nhà kho bụi bặm, bỏ nàng chơ vơ giữa căn phòng, hắn cười hì hì nói với Cố Thanh Thanh:

"Nha đầu, chờ ta đi kiếm ít tiền lộ phí!"

--- ------ ------ ------ ------ -----

Cố Thanh Thanh mặt ngơ ngác cùng Yên Mộ Quân nấp trong lùm cây tối tăm ở Trọng Đà Sơn, nghe hắn uy phong lẫm liệt chỉ huy cả ổ sơn tặc, thuần thục bày binh bố trận cướp bóc. Người không biết còn tưởng hắn hành nghề trộm cắp đã lâu năm.

Mãi cho đến khi nhìn ba tên Lão Đại, Lão Nhị và Lão Tam vừa đổi tên thành A Nhất, A nhị, A Tam nghe như tên con chó, một canh trước còn từ trên ghế cao khinh thường nhìn hai người các nàng hiện giờ đồng thời cung kính quỳ xuống phấn khích bẩm báo, nàng mới tạm thời thoát ra khỏi trạng thái hồn lìa khỏi xác:

"Đại ca, thiếu gia, chúng ta đã đánh cướp thành công, chiến lợi phẩm kiếm được nhiều vô sô kể!" - Ba tên hơi ngừng lại, dùng vẻ mặt bái phục và kính trọng nhìn Yên Mộ Quân nói tiếp - "Đại ca quả nhiên liệu sự như thần!!"

Tiếp theo là một hồi nịnh hót, vuốt mông ngựa liên tục làm cho Mộ Quân phổng mũi.

Cố Thanh Thanh cảm thấy thế giới này thật quá vi diệu, hoặc là tam quan của nàng đã lỗi thời, bằng không tại sao mọi việc lại trở nên kì ảo như thế này?!

Chúng ta cùng quay lại khoảng 1 canh rưỡi trước...

Sau khi bỏ lại Cố Thanh Thanh đơn độc trong nhà kho, khoảng 3 khắc sau, hai tên sơn tặc mặt sưng không ra hình dạng, phỏng chừng đến cha mẹ hắn cũng không nhận ra, dập đầu xin lỗi rồi kính phục, cẩn thận và nhẹ nhàng cởi trói cho nàng, ngoan ngoãn dẫn nàng đến đại sảnh.

Lần gặp mặt thứ hai này, quang cảnh xung quanh vẫn thế, duy chỉ vị trí của mọi người có chút thay đổi, nàng ngồi trong lòng Yên Mộ Quân nhìn các vị chủ trại và thổ phỉ mặt sưng vù, bầm tím lung tung, quỳ ở dưới xin tha tội...

Rốt cuộc trong ba khắc đó sơn trại đã trải qua cái TMD gì!?

Cố Thanh Thanh tiếp tục bị hóa đá đến tận khi Mộ Quân dặn dò cả ổ sơn tặc xong xuôi rồi chất 2/3 vàng bạc trong trại lên cỗ xe ngựa, tiếp tục cuộc hành trình tiến về Phù Sinh cốc.

***

Chuyên mục giải đáp thắc mắc mà tác giả vô năng không nhồi nhét vào trong truyện được (1):

1, Vì sao Tiểu mỹ nhân lại sai thuộc hạ điều tra xem ở Mạn Tiêu sơn trang có nữ hài tử nào không?(xuất hiện trong chương 16 phần cuối)

(Gợi ý: Xem kĩ chương 13, 14, 15)

2, Vì sao Yên Mộ Quân võ công cao cường mà khoanh tay để cho đám sơn tặc tôm tép bắt? (Chương này đã giải thích là người trong sơn trại không phải võ công cao cường vô đối)

(Gợi ý: Nhìn lại tính cách bẩn bựa của ông này. Tác giả đang băn khoăn có nên cho ống ta có người yêu không nữa)

3, Vì sao bổn tác giả không giải thích luôn bây giờ? (Đáp án: Câu cmt)

Chương sau sẽ giải đáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.