Anh Hai Ôm Một Cái

Chương 3: Mặt nạ






Trưởng tử Phù Tô của Thủy Hoàng Doanh Chính, mắt sáng như sao mặt như quan ngọc, thiên đình no đủ thần thải anh bạt, phỉ loan tường phượng phong độ phiên phiên.

Ba tuổi biết ngàn chữ, năm tuổi thạo bỉnh pháp, mười tuổi thuộc ‘Tần luật’, thiên tư thông tuệ, văn võ song toàn, tao nhã hữu lễ.

Năm tuổi bải công tử Hàn Phi Hàn quốc làm sư, học Pháp gia.

Bảy tuổi đọc đủ thi thư kết Nho Pháp Tướng thành đạo trị quốc.

Tám tuổi sưởi giường giữ ấm bảnh tẫn hiếu tâm.

Chín tuổi nếm thuốc thay mẫu.

Mười hai quạt giỏ sưởi chăn cho phụ mẫu.

Mười ba tạo nỏ, bãi sản chế địch cứu phụ.

Mười lăm tùy quân bình loạn, từ ngữ sục sôi lòng người kính phục.

Mười bảy lệ phán quan trải pháp luật, thiên hạ tỏ ỷ vui mừng. Hai câu ba chữ bãi thừa tướng, vừa lộ phong thái.

Mười tám đái lĩnh sử quan biên soạn lịch sử văn hiến bản chỉnh thức.

Cố nén cảm giác buồn nôn viết xong một nét cuối cùng, giơ bút trong tay Phù Tô lần thứ hai nhịn nước chua từ dạ dày liên tục nhào lên xuống, xem lướt qua những thứ mình đã viết từ đầu đến đuôi lại một lần. Cuối cùng xoa xoa ngực thổi thổi rồi mới động thủ cuốn thẻ tre, đề bút viết xuống thư danh ở mặt ngoài thẻ đầu tiên: ‘Sử ký – Đại Tần Thủy Hoàng trưởng tử Phù Tô thiên’

Tự mình động thủ sáng tác văn tự vĩnh ký sử sách cho chính mình, tin tưởng Phù Tô đại khái là người da mặt dày đệ nhất từ trước đến nay.

Lại thắt lên một nơ cái con bướm xinh đẹp, Phù Tô cầm quyển trục tiện tay nhắm giá sách nhỏ phía sau ném vào, hai chân duỗi ra đảo một cái nằm thẳng đơ trên mặt đất. Hắn lúc này cần hưởng chút gió lùa, suyễn khẩu khí, bởi vì vừa bị từ ngữ chính mình tự tay viết ra làm ghê tởm, cần lãnh tĩnh một chút.

Buổi tối Doanh Chính đến tìm nhi tử ăn bữa khuya thì vừa hay thấy được một bộ tử cẩu đó của Phù Tô, vì vậy đi lên đạp một cước: “Đứng lên, đã có cái hồn đồn gì gì đó mà ngươi đòi ăn rồi.”

Bị người đạp Phù Tô không đứng dậy mà xoay đầu chuyển sang một bên, không có khí lực hồi đáp: “Để đó đi, không muốn ăn.”

“Làm sao vậy?” Nhìn thư phòng đầy bàn đầy đất mất trật tự Doanh Chính liền biết Phù Tô lại sáng tác nữa rồi: “Bị mệt mỏi?”

“Bị ghê tởm.” Lắc lắc đầu bò lên Phù Tô nhấc chén trên bàn bắt đầu ăn, lấy tốc độ một ngụm nuốt hai miếng càn quét hồn đồn trong đó.

Vừa nghe Phù Tô bị ghê tởm Doanh Chính tìm một vòng xung quanh, chỉ thấy một thẻ tre được kết khấu rất đẹp đặt ngang trên giá. Đi qua lấy thứ đó mở ra nhìn lướt qua, Doanh Chính nhất thời yết hầu khẽ động.

Mình chỉ thô lược liếc mắt nhìn qua đã cảm thấy không khỏe, có thể tưởng tượng được người viết thứ này là ôm tâm tình thế nào, phải chịu dày vò thế nào mới có thể viết ra một bản ký lục…chân thực như vậy, hắn chỉ liếc mắt một cái đã mất hơn phân nửa tâm tình ăn uống.

“Ngươi viết?” Doanh Chính cuốn thẻ tre buộc cẩn thận quay trở lại ngồi xuống bên cạnh Phù Tô, nhấc một chén khác lên ăn, lại gẩy thêm hồn đồn trong chén mình sang chén nhi tử: “Nghe nói ngươi cùng Lỗ Hoa lại đang đùa giỡn thứ gì?”

Thấy Phù Tô ngửa đầu nâng chén uống sạch trơn canh xong liền bưng chén không thương cảm hề hề nhìn chằm chằm chén trong tay mình, Doanh Chính đầu tiên là ý xấu thổi thổi nhiệt khí tỏa ra từ chén mình về hướng Phù Tô, ngay sau đó xoay người lại từng ngụm lớn bắt đầu ăn.

Khẩu vị vừa biến mất không thấy giờ đây tất cả đều đã trở về.

Vốn tưởng rằng Doanh Chính cha thấy bộ dạng thương cảm hề hề của mình rồi thì dù không đưa cả chén cho mình, tốt xấu cũng sẽ xuất phát từ đồng tình chia cho một nửa, vậy mà người này dĩ nhiên vô tình như vậy chỉ thổi hươngkhí tới: “Thân cha của ta nha ~ ngươi lại cho ta một ngụm đi” Nhào lên từ phía sau vắt trên lưng Doanh Chính cha, vươn chén không trong tay sang: “Cha ~ ta thật yêu ngươi!”

Đến cuối cùng là yêu ta hay là yêu hồn đồn? Doanh Chính trong lòng hoài nghi, bất qua chia ra một viên cũng không phải không được. Nhưng thiên hạ không có chuyện ăn hồn đồn không phải trả tiền, huống chi còn là trong chén Doanh Chính hắn.

Thấy Doanh Chính cha đầu tiên là chỉ vào mặt mình sau đó lại chỉ vào hồn đồn trong chén hắn, Phù Tô có chút do dự. Kéo không được mặt mũi lại nhớ thương tôm bóc vỏ lớn bọc trong hồn đồn, Phù Tô như cành liễu trong gió bão lắc lư liên tục, theo gió bay lượn.

“Ăn hay không thì nói một câu, số lượng không nhiều lắm.” Làm trò trước mặt Phù Tô nhổ ra một viên đại hồn đồn tròn trịa trong suốt, Doanh Chính há miệng thổi thổi: “Sớm chọn đi.”

Hôn một cái không ít đi khối thịt nhưng lại được ăn nhiều một ngụm thịt, nghĩ thế nào cũng thấy mình chiếm tiện nghi. Vì tôm bự lột vỏ thịt phì phì Phù Tô xốc tim một cái, không hôn mặt Doanh Chính mà ôm luôn lấy đầu của hắn miệng đối miệng đến một nụ hôn thế kỷ, tiếp đó lại thừa lúc Doanh Chính cha chìm đắm trong hôn nhẹ không thể tự kiềm chế thì một tay đoạt lấy chén hồn đồn nhanh chóng ăn sạch sẽ.

Lúc Doanh Chính cha tỉnh táo lại thì phát hiện chén của mình đến nước cũng không còn, lúc này mới nghĩ ra mình trúng kế bị người âm mưu.

Doanh Chính không phải là người có thể chịu hại, lại càng không thể xem chuyện mình bị hại thành được chiếm tiện nghi, vì vậy khi hắn vừa phản ứng lạiđược liền triển khai đả kích cùng trả thù đầy vô tình với Phù Tô, cắn người đến kêu oa oa.

Bởi vì công khai đến cho nên cũng phải công khai đi, dù buổi tối hai người muốn ngủ chung cũng phải đợi đêm khuya nhân tĩnh thì thông qua ám đạo đến, nguyên nhân chính là như vậy cho nên Doanh Chính không dám làm cho y trang quá loạn mới thả cho Phù Tô một con đường sống.

Chỉnh lý cẩn thận y phục trên thân, chiếu gương đồng chải lại tóc đội pháp quan lên, Doanh Chính ngồi ở bên giường hỏi nhi tử còn đang ôm chén không, quần áo mất trật tự, chỉ còn một hơi thở nằm ẹp trên bàn: “Mấy ngày nay ngươi cùng với tên Lỗ Hoa kia chui cùng một chỗ lắc qua lắc lại cái gì?” Nhấc một luồng tóc của Phù Tô lên chơi đùa.

Hơi hé hai mắt nằm úp sấp trên bàn, Phù Tô nghĩ mình lúc này chính là một con cá hoàng hoa nhỏ bị mèo gặm đến tàn phế tan xương nát thịt, số phận thê thảm, ngay cả năng lực phản kháng cũng không có. Nghe Doanh Chính hỏi mình gần đây lắc qua lắc lại cái gì Phù Tô cũng không nhấc lên được hứng thú quá lớn, bởi vì thứ mấy tháng qua bọn hắn nghiên cứu ra được cũng chưa phải là hoàn mỹ.

Phù Tô đã mười tám thì năm nay là lần thứ hai bởi vì cố sức quá mạnh mà mông chảy máu, rút kinh nghiệm xương máu hắn quyết định phải nghiên cứu cho ra ‘giấy’, cho dù không thể dùng để viết sách, ít nhất…cũng có thể dùng đi xí sở.

Chỉ là hiện thực dù sao cũng luôn tàn khốc, Phù Tô lại chỉ nhớ rõ vài chi tiết chính trong thuật tạo giấy thời cổ đại, còn cụ thể một mực không rõ, cho nên dù Lỗ Hoa có thông minh đến đâu cũng chỉ có thể từ Phù Tô nơi đó chiếm đượcmột lời nói suông, mặc dù không phải bắt đầu từ số một, nhưng cũng chỉ là từ số hai.

Kinh qua vô số lần thất bại, sau nhiều tháng Phù Tô cùng Lỗ Hoa rốt cuộc từ bột giấy tinh luyện ra được thứ gì đó cùng loại với ‘giấy’, dù cho giấy đó mỏng đến muốn chết.

Sau lại bọn hắn tổng kết từng lần sơ sẩy cùng thiếu sót trước đó, rốt cuộc làm ra giấy không phải chọc cái là thủng, thế nhưng khuyết điểm lớn nhất lại là cứng ngắc không gì sánh được.

Mực nước chấm vào lập tức nhuộm tản ra, dùng làm giấy vệ sinh lại vô cùng cứng rắn. Dù có nhiều lần xoa nắn cũng rất khó dùng để chùi mông, hơn nữa vô cùng có khả năng lúc sử dụng thì làm cái mông bị thương.

Sau khi nhiệt tình ngẩng cao bị hắt hết thùng nước lạnh này đến thùng nước lạnh khác, vốn có ba phần nhiệt huyết Phù Tô liền ném luôn cơ hội lưu danh muôn đời này cho Lỗ Hoa, mình lại bắt đầu hỗn ăn chờ chết cộng thêm chờ Úy Liễu giúp hắn tìm cho được cái người tên ‘Lưu Bang’ từ Phái Huyện.

Nghe xong miêu tả của Phù Tô về ‘giấy’, Doanh Chính càng phát giác ra sự xuất hiện của nó đối với Đại Tần đế quốc có bao nhiêu quan trọng, có bao nhiêu to lớn: “Vô luận là tiền hay người, muốn cái gì các ngươi trực tiếp đi tìm Triệu Cao, ta sẽ phân phó xuống dưới. Mặc kệ tốn hao bao nhiêu, cái thứ gọi là ‘giấy’ đó nhất định phải làm ra, có biết hay không?”

Bị bộ dạng kích động của Doanh Chính dọa nhảy dựng, Phù Tô gật đầu. Hắn đương nhiên biết sự xuất hiện của giấy đối với một niên kỉ tin tức bế tắc chỉ dùng thẻ tre để viết có bao nhiêu quan trọng, tuy rằng điểm xuất phát ra bản ý của hắn thì hẹp hơn một chút.

“Cha!” Đứng thẳng dậy Phù Tô ra sức ngoan kính vỗ vai Doanh Chính cha thật mạnh, ưỡn ngực đại nghĩa nói: “Ngươi yên tâm, cho dù là đầu rơi máu chảy nhi tử ta cũng nhất định làm ra thứ đó cho ngươi.”

Hai mắt tràn ngập tín nhiệm của Doanh Chính làm nhiệt tình đã tắt của Phù Tô lần thứ hai bốc cháy lên.

Phải làm sao để Phù Tô hừng hực thiêu đốt như liệt hỏa không ai rõ ràng hơn Doanh Chính.

Cố sức vỗ vỗ vai nhi tử: “Tương lai của Đại Tần…nhờ vào ngươi!”

“Cha ngươi chờ, ta lần này nhất định sẽ thành công!” Nói xong Phù Tô một hất bỏ qua tay Doanh Chính, như đánh máu gà nhanh chân chạy thẳng đến chỗ Lỗ Hoa, rất nhanh liền không thấy bóng dáng.

Nhìn cánh cửa mở ra đóng vào cùng gian phòng trống rỗng, Doanh Chính ảo não vô cùng, nghĩ biết vậy hẳn là sáng mai hãy nói.

—     0O0 —

Đông qua xuân đến, Phù Tô một mặt mang theo người sáng tác ‘Sử ký’ phiên bản chính thức, một mặt cùng Lỗ Hoa nghiên cứu xem thế nào mới có thể làm ra giấy trắng nõn nà.

Tuy rằng giấy có lợi cho viết lách còn chưa xuất hiện, nhưng giấy mềm dùng đi vệ sinh thì trong lúc vô tình đã được làm ra. Bởi vì mỗi một bước đều có ghi lại cẩn thận, cho nên về sau Phù Tô không cần lo lắng dùng xong lần này thì lại quay cuồng vì hết giấy.

Chỉ là làm Phù Tô cùng Lỗ Hoa thật không ngờ chính là bởi vì giấy này quá tinh quý, cho nên mặc dù dùng để chùi mông nhưng giá tiền của nó cũng xa xa cao hơn tơ lụa, khắp thiên hạ có thể sử dụng đến thứ này cũng chỉ có mấy người vốn trước đó đã dùng khăn lụa mà thôi.

Điểm này hoàn toàn trái ngược với ước nguyện ban đầu của Phù Tô, đả kích không thể không nói là rất nghiêm trọng, mà cùng lúc đó tử sĩ Úy Liễu nămtrước phái đi tìm người cũng thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ trở lại Hàm Dương, mang theo người Phù Tô từ đầu vẫn luôn muốn gặp.

Ngồi ở thượng tọa nhìn lão nhân đã hơn năm mươi dễ gần đến sáu mươi đang quỳ dưới đất run bắn như sắp nằm úp sấp xuống, Phù Tô cho rằng mình còn chưa tỉnh ngủ, cho đến lúc nhẹ nhàng tự cho mình một cái tát cảm thụ được hơi đau nhức rồi Phù Tô mới囧đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Hắn tin tưởng Ú y Liễu, cũng tin tưởng thủ hạ của hắn, thế nhưng Phù Tô không thể tin tưởng Lưu Bang cư nhiên là một lão nhân gia tay chân không còn nhanh nhẹn, cũng không có ai sẽ vui đùa kiểu này: “Ngươi tên Lưu Bang?”

“Tiểu…tiểu…tiểu nhân…tên…Lưu Bang…” Lão giả quỳ gối bên dưới cả người phụcxuống đất.

“Đình trưởng Tứ Thủy của Phái Huyện?”

“Dạ…dạ…”

“Tổ tông dời đến Phái Huyện?”

“Dạ…dạ…”

“Ngươi có nhận thức một nữ nhân tên Lữ Trĩ sao?”

“Không…không…”

“Ngươi…” Phù Tô đang định hỏi thêm thì một cỗ mùi khai đột nhiên truyền qua. Vươn thân thể nhìn sang, chỉ thấy người trên mặt đất chẳng biết từ bao giờ đã khẩn trương đến đại tiểu tiện không khống chế được.

Người như vậy sao có thể là cái tên Lưu Bang da mặt dày, âm hiểm giả dối kia? Đừng nói gì nhiều, ngay từ tuổi tác đã không giống.

Tại sao lại có thể như vậy? Đến tột cùng là ở đâu xảy ra vấn đề? Phù Tô rất quấn quýt, chỉ có thể phất tay cho tử sĩ đã mang lão giả đến lại dẫn người đi: “Tìm một chiếc xe ngựa, thêm một người đánh xe tin được đưa người trở về.” Dặn xong Phù Tô giống như cái túi bị chọc hết khí lắc lư ra khỏi thư phòng, đi đến cầu nhỏ trong ngự hoa viên ghé vào trên đó ngắm cá trong hồ.

Chẳng biết vì sao thấy Lưu Bang như vậy hắn không chỉ không buông được tâm, ngược lại càng thêm lo lắng. Cứ nghĩ sự tình không đơn giản như vậy, nhất định là ở đâu đã xảy ra vấn đề.

Lưu Bang trong sách sử đến tột cùng ở nơi nào? Tất cả đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Phù Tô nghĩ nhất định không thể cứ như vậy hồ lộng cho qua, nhất định phải cẩn thận phòng bị.

Tình tiết chả ra sao nhất cũng được dùng đến nát nhất trong tiểu thuyết chính là đã có người thế thân cho ‘Lưu Bang’ thực sự, thân phận đó đã bị đổi người làm: “Tốt nhất đừng là cái này…Như vậy thì cũng quá ‘xan cụ’ (tương tự như nói bôi cụ) đi…” cầm viên đá lượm ở ven đường ném xuống nước, Phù Tô khẩn cầu ông trời.

Lại nói tử sĩ đưa lão Lưu Bang ra khỏi cung rồi thì đến ngay chợ ngựa của thành Hàm Dương thuê một chiếc xe cùng một gã chăn ngựa đánh xe, cho hắn ít tiền rồi sai hắn đưa người về Phái Huyện.

Căn cứ vào tính kính già yêu trẻ, đã kéo người vô tội đến lại làm ra kết quả là phát hiện tìm nhầm người, vì vậy Phù Tô đồng thời lúc sai đưa ‘lão Lưu Bang’ trở về cũng cho hắn tiễn ngân xem như bồi thường.

Hôm nay thiên hạ thái bình, lại có Lý Tín lĩnh đại quân tuần thị tiêu diệt sơn tặc cường đạo, cho nên đường đi có thể nói là rất an toàn. Hơn nữa thương độingười ta còn không lo gặp phỉ, hắn một lão đầu lại có cái gì phải sợ, cho nên Phù Tô Úy Liễu bọn họ đều không nghĩ đến chuyện phối cho người này một thị vệ dọc theo đường bảo hộ hay gì đó.

Hơn nữa ‘Lưu Bang’ này cũng không có gì để mà bảo hộ, phái người cũng bất quá là lãng phí tài nguyên, bởi vậy liền không còn ai quan tâm đến việc này nữa.

Chỉ là Phù Tô đã quên một chuyện rất quan trọng, đại gia người ta dù sao tuổi cũng đã lớn kinh không được xóc nảy trong cả hành trình, vừa tốn thòi gian khó khăn lắm mới kéo được người từ Phái Huyện xa xôi đến, hiện tại lại tàu xe mệt nhọc đưa người trở lại, Phù Tô thực sự là đã đánh giá cao năng lực thích ứng cũng như thể lực của một người đã phải lo lắng hãi hùng nhiều tháng.

Cho nên…

……..

Ý tứ ngoài mặt chữ của ‘hồ quang sơn sắc’ chính là cảnh sắc có hồ nước lại có núi, vô luận sớm muộn trên mặt hồ đều là ba quang lân lân. Như ng nó còn có một hàm nghĩa rộng, chính là cùng với mỹ cảnh nước từ trên núi chảy xuống còn có rất nhiều ruồi muỗi chuột kiến.

Mới ở nhà trúc bên hồ có hai ngày, trên thân Phù Tô ngoại trừ những vết xanh xanh tím tím do cha hắn cắn ra còn có rất nhiều nốt sưng sưng đỏ đỏ vì bị sinh vật hoang dại không biết tên cắn, ngứa ngáy không gì sánh được.

Rắc thuốc phòng ‘quái thú’ quanh bốn góc nhà, Phù Tô gãi cánh tay ngứa muốn chết đi ra ngoài đến bên cạnh Doanh Chính đang ngồi ngắm trăng ngồi xuống. Đưa tay giật y phục của Doanh Chính cha ra phát hiện trên da hắn ngoạitrừ mấy bọc nhỏ chính mình gặm ra thì không còn gì khác, điều này làm Phù Tô trong lòng rất khó chịu, vì vậy ghen ghét nói: “Biết đám sâu đó vì sao chỉ cắn ta không cắn ngươi không? Bởi vì ta có nhân vị mà ngươi không có, ngươi đồ gan đen tim đen, trách không được ngay cả sâu cũng không ưa thấy ngươi!” Càng gãi càng ngứa Phù Tô lắc lắc thân thể kéo y phục để Doanh Chính giúp hắn gãi gãi.

“Nếu hạ tràng của có nhân vị chính là cái bộ dạng như ngươi, hừ…” Hừ một tiếng Doanh Chính không thèm nói tiếp.

Doanh Chính mặc dù không nói gì nhưng vài tiếng ‘hừ hừ’ đó đã đủ làm Phù Tô tức giận đến khó chịu: “Ta hận ngươi!”

“Không yêu nào có hận.” Doanh Chính đem lời lúc đầu Phù Tô nhạo báng Mông Nghị nguyên vẹn trả về.

Phù Tô bị chính lời mình nói làm nghẹn đến thống khổ, chỉ có thể trùm đầu nằm sấp trên đùi Doanh Chính cha khổ sở rên rỉ.

“Tô nhi.”

“Cái gì?”

“Từ Phúc nói muốn gặp ngươi.”

“Làm gì?”

“Không biết, nếu như ngươi không nguyện ý cha sẽ từ chối hắn.”

Ngẩng đầu vươn tay đè lại móng vuốt không chịu đàng hoàng gãi ngứa sau lưng ngược lại chui vào trong quần sờ mông mình, Phù Tô đầu cũng khôngquay lại nói: “Ngày nào đó phải hỏi hắn một chút lúc nào thì ta mới có thể túm lấy ngươi ‘hừ hừ ha ha’, mơớ i có thể ‘làm’ ngươi đến chết luôn!”

“Việc này ngươi không cần hỏi hắn.” Đẩy nhi tử sang một bên, Doanh Chính đứng lên túm áo Phù Tô kéo vào nhà, một cước đá cửa đóng lại: “Ngày hôm nay cha sẽ dạy ngươi làm sao để chết đi sống lại.”

Ngang qua cái bàn Phù Tô vội vàng vươn tay túm lấy nó, cầu xin tha thứ: “Không cần! Không cần nữa! Ta đã biết cái gì là chết đi sống lại rồi, cha ngươi buông tha ta đi! Vừa rồi ngươi xem như ta chưa nói còn không được sao… Đừng.. .đừng ép ta.. .Ta sẽ chống cự.. .Phật sơn vô ảnh cước.. .A…”

Ăn hỏng một lần còn không biết nhớ đời, Phù Tô lần thứ hai vì suy nghĩ không an phận cùng với cái miệng tiện của mình mà phải trả đại giói thảm trọng.

Mà ngay lúc Phù Tô để bảo trụ hoa nhỏ của mình mà cùng củ cải của Doanh Chính cha tiến hành chiến đấu liều chết thì Từ Phúc đứng ở trong Tần vương cung đang chắp một tay bấm đốt tính toán dưới trăng, sau đó sắc mặt biến đổi rất ngưng trọng.

—     0O0 —

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.