Anh Hai Ôm Một Cái

Chương 29: Hồi ức






Đi ra khỏi bệnh viện, Doanh Chính cản một chiếc taxi mang theo con mình quay về khách sạn lúc trước, dù sao hành lý của bọn họ cùng một ít tài liệu đều ở đó, cũng không thể gấp gáp mà đến thẳng sân bay.

Trở lại phòng khách sạn đã lâu không gặp, Phục Tô giày cũng chưa cởi đã trực tiếp nhào lên giường lăn a lăn. Giường phòng bệnh VIP có tốt thì vẫn là giường bệnh, ngủ thế nào cũng cứ kém thoải mái hơn so với giường khách sạn mấy sao.

“Ân…hừ hừ…Ân…” Đá rơi giầy, Phục Tô nằm trên giường ôm chăn lông đắt tiền rên rỉ liêu nhân lại còn uốn thắt lưng đến là thỏa thích, phảng phất như uốn thắt lưng là một chuyện hạnh phúc đến cực điểm, hoàn toàn không biết tiếng rên của cậu đã làm người có ý đồ nào đó nghe mà suýt nữa lại lập tức hóa thân thành chiến sĩ anh dũng xách củ cải lên đường chiến đấu.

Doanh Chính xoay vặn bả vai, cởi áo khoác ném lên giường mình, đi đến tủ lạnh lấy một lon bia bắt đầu uống ừng ực, nỗ lực dập tắt ngọn lửa đang đồng thời dấy lên trong tâm lý cũng như sinh lý của mình: “Uống không?”

“Coca.” Nhếch nhếch miệng đấm đấm cái thắt lưng bởi vì vừa rồi lúc uốn động tác quá lớn mà vặn vẹo, Phục Tô ngồi dậy trên giường:“Không có đồ nhắm uống bia chả có vị gì.” Vừa nói vừa khập khiễng đi vào wc.

“Nghèo mà đòi hỏi.” Doanh Chính nói thầm.

“Rồi sao? Ta chính là nghèo mà đòi hỏi đó. Hừ, gạt tình cảm của ta, vô sỉ!” Thấy Doanh Chính cư nhiên dám khinh bỉ mình Phục Tô nổi trận lôi đình, lập tức nhớ lại chuyện bản thân bị lừa gạt. Nghĩ đến nước mắt rơi uổng phí của mình lúc tưởng nhầm đối phương vì yêu mà tìm mình hơn hai ngàn năm, Phục Tô lại sôi hết cả ruột, tất cả vui sướng khi được gặp lại đều bị xả hết xuống cống thoát nước.

Đóng sầm cửa wc, Phục Tô vừa hư hư vừa ồn ào nỗi bất bình trong lòng mình. Mắng từ lúc còn ở Tần người kia không thủ tín bỏ lại mình buông tay nhân gian trước chọc cậu ruột gan đứt từng khúc, chửi thẳng đến đời này không tăng lương mà còn cứ bắt cậu tăng ca, làm cho cậu mắt thấy đã bước lên con đường trai ế. Nói chung Phục Tô trong wc nói càng lúc càng không có khuôn phép, nghe mà Doanh Chính canh ở ngoài cửa wc cũng càng lúc càng hết nói nổi.

Biết con mình lúc này liên miên cằn nhằn điên ngôn điên ngữ là bởi vì còn bị vây trong nỗi khiếp sợ đột ngột gặp lại chưa tỉnh táo kịp, hiện tại có chút quá mức phấn khích. Cho nên Doanh Chính tự nhận là thuộc về hàng ngũ săn sóc quyết định rộng lượng tạm thời trước không tính toán những ‘nhân thân công kích’ này, nói sao thì sau này rồi cũng sẽ có cơ hội đòi lại.

Kỳ thực Doanh Chính đối với tất cả những chuyện phát sinh trên người mình cũng phi thường khiếp sợ cũng như không thể tin được. Ai có thể tưởng tượng đột nhiên có một ngày bởi vì vô tình gặp một người mà buổi tối liền ngủ mơ một giấc, cảnh trong mơ cứ như những thước quay chậm trong phim nhựa.

Hẳn giống như là một giây trước vừa mới chết một giây sau đã lập tức sống lại vậy, lúc lại mở hai mắt ra thì liền có ký ức của hai đời.

“Ngươi hiện tại tốt xấu cũng còn có thể thổ lộ với ta tất cả những nghi hoặc trong lòng, ta lúc đó thế nhưng ngay một người để nói chuyện cũng không có, ngủ một giấc dậy liền phát hiện tất cả trong đời đều thay đổi, người cũng đều…”

Nói nửa ngày Doanh Chính mới phát hiện mình cư nhiên không được Người trong wc đáp lại, vì vậy hiếu kỳ dán đầu lên cửa phát hiện bên trong không có tiếng róc rách của việc ‘hư hư’ truyền ra: “Tô…Phục Tô ngươi ở bên trong đến tột cùng là đi nặng hay đi nhẹ vậy?”

Vốn Doanh Chính là muốn gọi ‘Tô nhi’, nhưng nghĩ lại hai chữ này đã bị đương sự liều chết áp chế cấm xưng hô, liền không thể làm gì khác hơn là giữa chừng chuyển miệng gọi luôn cả tên lẫn họ.

Đợi một chút phát hiện bên trong vẫn không có thanh âm Doanh Chính sợ có chuyện không may liền vặn tay nắm cửa đẩy ra đi vào, chỉ thấy người mình lo lắng nửa ngày đang ngồi xổm bên cạnh bồn tắm lớn cúi đầu nghiên cứu cái gì đó. Đi đến hiếu kỳ với đầu sang: “Ngươi đang làm cái gì?” Doanh Chính tò mò hỏi.

“Cảm hoài một chút cái nơi lúc đó mình suýt nữa đi đời nhà ma.” Tuy rằng qua nhiều lần cọ rửa cạnh bồn tắm với nền gạch men sứ từ lâu đã không còn vết máu, nhưng không biết có phải bởi vì bản thân đã tự mình té ngã ở chỗ này lại còn dâng ra không ít máu tươi quý giá hay không mà cậu nhìn thế nào cũng thấy trên nền gạch hình như vẫn còn vết máu: “Cục xà phòng ta đạp đâu?” Phục Tô quay đầu lại hỏi.

Cục xà phòng thơm đó đáng giận nhưng cũng có ý nghĩa phi phàm, nếu như không có nó cậu sẽ không té ngã, không té ngã sẽ không chạy đến nhà Tần, sẽ không gặp được Doanh Chính cha, sẽ không dính lấy, lại càng sẽ không dẫn đến hôm nay hoa nhỏ khó giữ được.

Cho nên mới nói ý nghĩa của cục xà phòng đó đối với Phục Tô có thể nói là không phải chuyện đùa, nó thế nhưng là cục xà phòng nhân duyên ‘tình yêu’, không cầm về băm nát xả trôi theo wc thì cậu sao có thể tiết được mối hận trong lòng.

Doanh Chính chẳng chút nào hay biết nỗi u ám trong lòng Phục Tô, thành thực trả lời: “Đại khái là bị người thanh lý rồi.”

Nhớ lại tình cảnh mình nhìn thấy lúc lao vào phòng tắm khi đó, Doanh Chính nghĩ mà sợ đến toàn thân rét run. May mắn người này mạng lớn, nếu không nói không chừng cứ như vậy sẽ không còn nữa, chuyện như thế Doanh Chính ngay cả tưởng tượng cũng không dám.

“Vậy sao?” Bình tĩnh trả về một tiếng biểu thị mình đã biết, Phục Tô vỗ vỗ đầu đứng lên, trong lòng âm thầm thề từ nay về sau rửa mặt sẽ dùng sữa rửa mặt, tắm dùng sữa tắm, rửa tay dùng nước rửa tay, rửa chân dùng muối chà, đời này cậu phải rời xa xà phòng.

“Ra ngoài thôi, nơi này có cái gì đẹp mà nhìn.” Kéo người từ bên trong đi ra Doanh Chính nói: “Vé máy bay đã đặt được rồi, buổi trưa ngày mai bay, thu dọn đồ xong nghĩ ngơi sớm một chút.”

Nghe Doanh Chính nói ngày mai sẽ bay về, Phục Tô đã tỉnh táo lại phân nửa bỗng dưng trong lòng lại nảy ra hối ý, có chút hối hận xúc động của mình hơn một tiếng đồng hồ trước.

Trở lại rồi cậu biết phải mở miệng như thế nào?

Lẽ nào trực tiếp nói với cha mẹ rằng: con trai hai người đi công tác ngã một cái, không chỉ mơ mơ hồ hồ xuyên qua mà còn mang theo một người cha trở về, hỏi chuyện này hai người có phải là đã sớm biết hay không, hai người là ai?

Đừng nói giỡn, cũng quá mức đi, không biết còn tưởng rằng cậu ngã choáng váng luôn rồi. Việc này ngay cả cậu tự mình kinh lịch qua còn không thể tin được, huống chi là người ngoài.

Doanh Chính đang dọn đồ xoay người lại thấy Phục Tô vẻ mặt hối hận nhéo quần áo nhìn chằm chằm cái valy đờ ra, mở miệng hỏi: “Hối hận rồi?”

Ném quần áo trong tay vào valy Phục Tô gật đầu, ngồi trên giường thở dài một hơi còn ai oán liếc nhìn Doanh Chính: “Ngươi nói xem, việc này làm sao mà hỏi ra miệng được? Nói sao thì kết cục hiện tại cũng đã giai đại vui mừng chúng ta cũng đã gặp lại nhau, chẳng lẽ biết rõ ràng xong thì trở lại bên kia sao?”

Nếu như chỉ có cậu trở về đây thì Phục Tô sẽ nghĩ tất cả các biện pháp cũng phải quay về cùng Doanh Chính cha, nhưng hiện tại hai người bọn họ đã ‘một đường quanh co’ xong vẫn có thể bám dính lấy nhau vào một chỗ, cho nên lúc này mà còn bắt Phục Tô buông tha Internet, bồn cầu tự hoại cùng với tất cả những phương tiện tiện lợi hiện đại là đánh chết cũng không có khả năng. Bọn họ hiện tại không có gì không tốt, tối thiểu Phục Tô là nghĩ như vậy.

Doanh Chính cân nhắc cũng là ý này, cứ nhìn tình hình trước mắt thì có thể về lại hay không cũng không có ý nghĩa nhiều lắm, huống chi trước đây ngại vì quan hệ huyết thống giữa hai người mà làm gì cũng phải lén lút thật sự là mệt hoảng, hiện tại xác thực thuận tiện hơn nhiều lắm, hương vị ‘cảm giác tội ác’ cũng không cần thường xuyên ghé thăm: “Vậy thì không vội trở về, có nơi nào khác muốn đi hay không?”

Nghe vẻ hớn hở lộ ra trong lời nói của người kia, Phục Tô trong lòng đố kị liếc ngang người đối diện, nghĩ ông trời thực sự là không công bằng.

Đời trước người nọ là đế vương, đời này lại là một kẻ có tiền, mình vô luận lúc nào cũng đều phải nhìn sắc mặt người ta mà ăn cơm, vì năm đấu gạo mà mệt đến ngay cả thắt lưng cũng không thẳng lên được, chỉ bất quá…

“Ta hiện tại có phải cũng xem như là phú nhị đại hay không? Miễn cưỡng xem như thế đi, ta phải hay không cũng có thể ở nhà lớn lái xe thể thao, bảy ngày lại đổi một cô nàng…” Phục Tô vong ngã chìm đắm trong ảo tưởng của chính mình càng lúc càng không thể vãn hồi, đột nhiên nghĩ mình cũng xem như là trúng xổ số một đêm phất nhanh.

Mắt thấy nhi tử càng nói càng không có giới hạn, Doanh Chính tiến đến đổ người lên giường chuẩn bị hắc hắc ha ha, đây là phương pháp nhanh gọn nhất để làm một người đang nói đâu đâu câm miệng.

“Ngươi sẽ tăng tiền lương cho ta sao?” Phục Tô túm chặt quần hỏi rất nghiêm túc.

“Sẽ.” Cởi áo sơmi của mình ra, Doanh Chính trả lời.

“Sẽ chia hoa hồng cuối năm sao?” Người nào đó vẫn không buông tay cầm thắt lưng của mình, hỏi tiếp.

“Sẽ sẽ.” Người nào đó đã cởi xong áo bắt đầu chuyển sang cởi quần hơi có lệ trả lời.

“Sau này sẽ không bắt ta tăng ca nữa?”

“ừ.” Người nào đó đã cởi sạch sẽ bản thân, bắt đầu đi cởi đồ của đối phương.

Phục Tô vươn tay ôm lấy người nào đó đang ra sức cởi thắt lưng của mình, tình cảm phát ra từ phế phổi khó có được nói rằng: “Trở về còn có thể lại gặp được ngươi thực sự là quá tốt.”

“Ta cũng thấy vậy.”

“Vậy để cho ta…”

“Không được!” Chưa đợi Phục Tô nói cho hết lời Doanh Chính đã quyết định nắm chắc thời cơ từ chối thật nhanh.

“Ta còn chưa nói muốn làm gì ngươi đã phản đối!”

“Không cần phải nói ta cũng biết.” Còn không phải là muốn làm cái loại chuyện ‘tạo phản’ kia sao, Doanh Chính trong lòng biết thừa lầm bầm.

Lật người kéo chân đối phương một cái, Doanh Chính bắt đầu hắc hưu hắc hưu.



Bởi sự cố ngoài ý muốn, Phục Tô sớm kết thúc công tác ở Tây An, nhưng những người khác trong công ty thì vẫn còn đang đi nghỉ ở Nhật Bản. Vì vậy Phục Tô không vội về nhà cũng ồn ào đòi sang đó tụ hội với quần chúng nhân dân. Lấy lý do quang minh chính đại là mình không thể làm đặc thù, phải đoàn kết, phải hữu ái, phải cùng các đồng chí công tác chung chặt chẽ tương liên.

Nhưng lý do chân chính làm cậu muốn đi Nhật Bản lại đen tối vô cùng, cậu là muốn tự mình trải nghiệm một chút dịch vụ ‘điện thoại viện trợ’ lừng danh của Nhật Bản, nghe một chút xem trong điện thoại có phải đều là giọng của nữ sinh cấp ba mười bảy mười tám tuổi hay không.

Tuy rằng đã là một tiểu thụ vô vọng xoay người, nhưng cậu cũng là một tiểu thụ độc nhất vô nhị lại còn có lá gan ôm sắc tâm.

Đối với yêu cầu vô lý của Phục Tô Doanh Chính đương nhiên không thèm để ý đến, buổi trưa hôm sau liền kéo người đi đường ngược lại lên máy bay về nhà.

Xuống máy bay, Phục Tô không quay về nơi ở gần công ty của mình mà là mang theo hành lý cắp mông chạy đến chỗ ở hiện tại của Doanh Chính, một khu nhà ở cao cấp.

Nhà trong khu này đều là kiến trúc ba tầng, cứ ba tầng một nhà, một chỗ ở ngay khu trung tâm trong một thành phố lớn tấc đất tấc vàng như vậy đúng là chỉ có thể làm cho giai cấp tiền lương phổ thông ngửa đầu ngóng nhìn mà than thở.

Đứng ở cửa khu nhà nhìn những căn nhà lớn xinh đẹp xếp hàng trước mắt Phục Tô lập tức ở trong đầu quy đổi toàn bộ tài sản hiện có của mình lại một lần. Phát hiện dù có bán đi phòng ở hiện tại cùng với cái ôtô nhỏ hàng cũ sản xuất trong nước, lại cộng thêm toàn bộ tiền gởi ngân hàng của mình, cậu cũng chỉ có thể ở nơi này mua một gian toilet, tiền đề là nó đừng quá lớn.

Thấy mỗi nhà đều phối bãi đỗ xe ngầm, lại nhìn từng chiếc từng chiếc xe thể thao cao cấp đậu trên lề đường cạnh khu nhà Phục Tô đến là đỏ mắt, đến là bốc nước chua.

Nếu không phải lý trí vẫn còn cậu sớm đã kích động tìm cái đinh đi vạch cửa kính từng cái xe một, xả bớt khí.

“Còn không lại đây! Ban ngày ban mặt phát ngốc cái gì.” Mở cửa nhà, Doanh Chính gọi cái người đang đứng sững tại chỗ mắt phóng lục quang nhìn chằm chằm từng chiếc xe bên kia lại.

“A, đến đây.” Thu hồi đường nhìn, lần lượt nguyền rủa đống xe đó một phen xong Phục Tô lúc này mới có chút cân bằng trong lòng đi theo Doanh Chính vào nhà, nhưng mới tùy tiện liếc mắt một cái cậu đã lại lập tức nước chua tràn lan.

Trong nhà trang hoàng tuy rằng giản đơn thế nhưng mỗi một kiện đều là tinh phẩm, cho nên mới nói dù đã sống lại một lần Doanh Chính vẫn như cũ duy trì tập quán sinh hoạt cao điệu mà xa hoa của mình, ngay cả từng chi tiết cũng không buông tha.

Chỉ đưa mắt liếc ngang phòng bếp Phục Tô đã phát hiện riêng chén bát bày bên trong cũng đã sắp ngang ngửa nửa tháng tiền lương của mình, quá xa xỉ quá lãng phí: “Ngươi đồ tư bản vạn ác! Giai cấp bóc lột! Quỷ hút máu! Chiếm đoạt thành quả lao động của người khác! Quá làm người ta khinh bỉ! Những lúc ta ngày ngày đêm đêm tăng ca khổ sở làm việc thì ngươi ở nơi nào, có phải là đang qua những tháng ngày xa hoa truỵ lạc ôm gái hay không?”

Nói xong liền cởi giày nhào lên cái sô pha làm bằng da thật màu trắng đặt ngoài phòng khách nằm ngửa ra cảm thụ lực đàn hồi của nó, phát hiện cảm giác này tuyệt đối là sô pha mấy trăm đồng khó có thể bằng được.

Lời lên án vô duyên vô cớ của Phục Tô thật đúng là oan uổng Doanh Chính, lúc ký ức chưa khôi phục vô luận nam nữ hắn đều không có hứng thú cũng không muốn để cho người ta tiếp cận, chờ hắn khôi phục ký ức tìm được đồ dở hơi nhà mình rồi thì lại càng không có thời gian ra ngoài ‘đồi phong bại tục’. Chỉ mỗi chuyện nghĩ phải làm sao để cái người thật vất vả mới gặp được kia nhớ ra mình thôi đã làm Doanh Chính muốn vỡ đầu, nào còn có tâm tư mà nghĩ chuyện khác.

Chỉ tiếc cái người hắn để mắt lại là một đồ đầu gỗ, không chỉ không có chút dấu hiệu nhớ ra mà còn cùng nam nữ viên chức trong công ty cấu kết làm bậy, tức chết hắn, vì vậy không thể làm gì khác hơn là dùng tăng ca để khiển trách đối phương.

“Lúc ngươi tăng ca ta cũng tăng ca, tăng ca cùng ngươi.” Doanh Chính ngồi xuống nói với Phục Tô.

“Ngươi cùng ta?”

Nghe Doanh Chính nói như vậy Phục Tô nghiêng nghiêng đầu nghĩ một chút, nhớ Lại những lúc tăng ca cậu cứ cảm thấy dường như đâu đó có một đường nhìn chằm chằm vào mình, nhìn đến cậu tóc gáy dựng đứng lên còn cho rằng công ty có thứ gì đó không sạch sẽ. Sợ đến nỗi mỗi lần cậu một mình tăng ca là lại lôi tất cả những thứ có thể trừ tà ra quấn hết lên cổ, quản nó là ác linh đến từ tông phái nào cũng sẽ có một thứ có thể hàng phục.

Có lẽ nào ác linh từ đầu vẫn luôn theo dõi cậu nguyên lai lại là người ngay trước mắt? Phục Tô lập tức đòi phí tổn thất tinh thần: “Hóa ra là ngươi nhìn ta, lúc đó lão tử thiếu chút nữa bị ngươi dọa đến phải đi gặp bác sĩ tâm lý.”

Nhìn chằm chằm vẻ mặt nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn của Phục Tô, Doanh Chính nặng nề thở ra một hơi cúi vai xuống, bật cười hỏi: “Đã nhiều ngày như vậy ngươi vẫn không muốn biết ta là từ lúc nào thì nhớ ra ngươi?”

“Ngươi không phải đã nói là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt sao?”

“Vậy ngươi có nhớ chúng ta lần đầu tiên gặp mặt là lúc nào?”

“Chuyện này…” Hắn nhớ Doanh Chính từng nói qua bọn họ lần đầu tiên gặp lại cũng không phải lúc mình đến công ty phỏng vấn, thế nhưng vắt hết óc Phục Tô vẫn nghĩ không ra tình cảnh lúc đó là như thế nào: “Không nhớ rõ rồi…” Hai tay khoanh lại, người nào đó thực sự nghĩ mãi không ra nhíu mày lắc đầu.

Xoa xoa thái dương, Doanh Chính tựa lên chỗ tựa lưng của sô pha chậm rãi nói: “Ngươi không nhớ ra, nhưng ta thì nhớ rất rõ ràng. Năm đó ngươi lên năm hai đại học, mặc đồ cổ trang nhảy ra từ cửa sổ câu lạc bộ kịch của trường, vì tránh né đám nữ sinh đòi hoá trang cho ngươi mà chạy đến sau xe ta trốn còn thỉnh cầu ta làm bộ không phát hiện ra ngươi…”

Lời Doanh Chính nói rốt cuộc làm Phục Tô mơ hồ nhớ lại một việc. Năm cậu lên năm hai từng bị người lừa vào câu lạc bộ kịch, còn bị ép diễn xuất vở kịch đầu tiên cũng là vở duy nhất trong đời mình, tên là ‘Sa Khâu chi biến’, cậu diễn vai người được gọi là kẻ xui xẻo đáng thương ‘Phù Tô’.

Ngày nào đó đúng độ xuân về hoa nở, trời rất xanh, gió rất lớn…

Cậu len lén xả xì hơi lốp của một chiếc ôtô…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.