Anh Hai Ôm Một Cái

Chương 28: Buổi dạ tiệc






Nằm trên giường bệnh nhìn chằm chằm chất dịch dinh dưỡng đang xuyên qua ống dẫn chảy vào trong thân thể, có lúc phảng phất nghe thấy tiếng rung ong ong từ trong đầu truyền đến, có lúc lại cảm giác được hình như có người đang chụp một cái mũ thật nặng thật chặt lên đầu mình, tóm lại là rất không dễ chịu.

Len lén liếc mắt nhìn người ngồi hai chân vắt chéo trên ghế bên giường xoay lưng về phía cửa sổ đang chăm chú gọt vỏ táo, xoay cái cổ vì thời gian dài nghiêng sang một bên mà đau nhức lại, người trên giường dùng bên tay trái tạm thời có thể cử động của mình kéo chăn trên người lên trùm qua đầu, từ tận đáy lòng hi vọng mình không tỉnh lại được nữa miễn cho nháo tâm.

Người đàn ông đang gọt trái táo mà vô luận màu sắc hay hình dáng cũng đều là thượng phẩm quét mắt liếc lên giường, hừ một cái cười nói: “Nếu như còn hôn mê, công ty không chỉ không trợ cấp bệnh phí chi trả cho ngươi mà còn không tính ngươi là tai nạn lao động, ngược lại bởi vì ngươi đã nhiều ngày bỏ bê công tác, không chỉ bị xóa tiền thưởng mà còn phải khấu trừ tiền lương.”

“Ngươi dám!” Vừa nghe thấy lời này, người trên giường không quản chỗ truyền dịch trên tay có thể bởi vì sự lộn xộn của mình mà bị thương hay không, cũng không để ý đến thân thể còn rất suy yếu của mình, ‘xoẹt’ một cái ngồi bật dậy trên giường bệnh, run run ngón tay chỉ thẳng vào người đối diện, kích động đến toàn thân phát run.

Nghe người trên giường khẩu xuất cuồng ngôn, người đang gọt táo cố ý khẽ hất bàn tay cầm dao một chút, tiếp đó chỉ thấy lưỡi dao hoa quả đang gọt vỏ táo mỏng như tờ giấy lập tức cắt rớt hơn phân nửa trái táo, thân dao cũng thẳng tắp cắm trên nửa trái còn lại.

Một màn trước mắt dọa thân thể gầy yếu còn chưa khỏi hẳn trên giường sợ đến run bắn lên, giống như một quả khí cầu bị xì hơi, lập tức cấp tốc xẹp xuống, cả người lại trượt vào trong chăn trùm kín đầu lại.

Cảm giác được có người đang kéo cái chăn che chắn trên đầu mình xuống, người đang trốn ở bên trong liều mạng túm chặt chết cũng không buông tay.

“Tô nhi, lẽ nào ngươi muốn tự nghẹn chết mình ở bên trong sao?” Người đứng cạnh giường bật cười hỏi.

“A ~ Không được gọi Tô nhi!” Một tiếng gọi trong uy hiếp mang theo sủng nịch quen thuộc làm người được gọi nhất thời trở nên kích động, không chỉ xốc chăn đứng bật lên trên giường mà còn hung hăng giật kim tiêm từ trên mu bàn tay của mình xuống, ném chăn lên mặt người bên cạnh, thật giống như phát điên lên vậy.

Bất quá nghĩ lại thì cũng phải thôi, đổi lại ai sau khi tắm đạp cục xà phòng té ngã bất tỉnh nhân sự xong vừa mở mắt ra mới cảm thấy may mắn mình chưa chết đã lại phát hiện mình cư nhiên xuyên qua cứ như mấy tình tiết cũ rích trong tiểu thuyết, lại còn cũ rích mà xuyên thành hoàng tử trong hoàng cung, thành con trai của Tần Thủy Hoàng thời Đại Tần đế quốc hơn hai ngàn năm trước.

Từng màn tràng cảnh, từng kiện sự tình, sau khi kinh lịch những chuyện khắc cốt minh tâm có hài lòng, có khổ sở xong, một giây trước vừa sinh ly tử biệt, giây tiếp theo mở mắt ra đã phát hiện mình nằm trên giường bệnh trong bệnh viện, người đang trông chừng bên cạnh không chỉ là đại boss của mình ở công ty mà còn là người đã cùng mình nắm chặt hai tay nằm trong cùng một thạch quan.

Chờ tiếng gọi quen thuộc lại thân thiết kia vang lên, rốt cuộc cái nào là mộng cái nào là hiện thực, tất cả những chuyện làm người ta khó lòng phân biệt trước mắt thật đúng là có thể làm người phải phát điên, dù cho dây thần kinh có thô cách mấy cũng không chịu được.

Phù Tô, không phải, là Phục Tô, nếu như lúc này không cho cậu tìm một con đường phát tiết thì cậu nhất định sẽ phát điên lên mất.

Tức giận ngồi trên giường, Phục Tô đỏ hồng một đôi mắt thỏ con giận dữ trừng cái người đang rất bận rộn, một hồi nhặt chăn rớt xuống đất lên rũ rũ rồi thả lại trên giường, một hồi lại lấy cái chổi đặt phía sau cửa phòng bệnh, quét những mảnh nhỏ bình hoa và mấy bông hoa tàn rớt trên mặt đất lên xúc rác đổ vào thùng rác trong phòng tắm riêng của phòng, tiếp đó mới đi đến cạnh giường nâng cái ghế đổ nghiêng lên ngồi xuống nhìn lại cậu.

“Muốn biết vì sao ta lại ở nơi này?” Tháo bớt cúc áo nghiêm chỉnh trên ống tay, Doanh boss nhìn cái người về mặt huyết thống đã không còn là con trai của mình trên giường.

Nói thừa! Phục Tô cắn răng không lên tiếng, nhưng hai mắt kiên định lại cho thấy rất muốn đối phương bớt lảm nhảm nói nhanh lên một chút.

“Muốn biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?” Doanh boss không nhanh không chậm hỏi.

Siết chặt nắm tay, Phục Tô hít sâu một hơi nhịn xuống xung động muốn lần nữa giơ chân phát cuồng, sửa cắn răng thành nghiến răng nghiến lợi nhìn phong cách nhàn nhã đi chơi của người đối diện.

“Muốn biết…”

“A ~ Ngươi rốt cuộc có nói hay không?” Thấy người nào đó cố ý dây dây dưa dưa không nói chính đề Phục Tô hét lớn một tiếng xoay người lại muốn nhấc gối đầu lên đập sang.

“Ta cũng không biết đây đến tột cùng là chuyện gì xảy ra thì ngươi bảo ta nói cái gì bây giờ?” Doanh boss vô cùng vô tội nói.

Ai nói không biết Phục Tô cũng có thể tin, duy độc người này nói không biết thì cậu tuyệt đối sẽ không tin.

Thấy bảo bối của mình đã tức giận đến sắc mặt trắng đỏ luân phiên, Doanh boss tiến lên bắt lấy cái gối bị Phục Tô chộp chặt trong tay ném sang một bên, ngồi xuống giường nói: “Ta nghĩ tất cả những chuyện này đều là Từ Phúc giở trò quỷ.” Biểu tình rất nghiêm túc.

Thấy cái đầu ngoại trừ tóc ngắn ra những điểm khác đều không thay đổi nhiều lắm đột nhiên đến gần mình, Phù Tô vội vàng đưa tay lên đẩy ra, cậu đến nay vẫn chưa thể tiếp thu tất cả những chuyện đã phát sinh trên người mình, bởi vì tất cả đều quá hoang đường.

Nếu những năm tháng đó ở Tần quốc đều không phải nằm mơ, vậy thì Phục Tô nghĩ hết thảy những gì mình đã trải qua hoàn toàn có thể viết thành sách quay thành phim được rồi.

Vươn tay ôm sát Phục Tô vào lòng, Doanh boss thở dài, dùng ngữ khí lộ ra nhàn nhạt đau thương chưa bao giờ có nói: “Ngươi có biết khi ta tìm được ngươi còn nhớ lại được tất cả thì cỡ nào cảm tạ trời xanh đã cứu vớt nơi này không còn trống rỗng.” Nắm lấy tay Phục Tô đặt lên ngực mình: “Thế nhưng ngươi lại không nhớ rõ, ngươi có biết ta lúc đó…”

Đưa tay lên che lại cái miệng đang kể lể tâm tình của Doanh Chính, Phục Tô chà chà ngực khinh bỉ nói: “Đầu năm nay Quỳnh Dao đã không lưu hành nữa rồi.” Lúc này Phục Tô có chút hoài nghi người trước mắt, bởi vì người này thực sự không quá giống người cha đã ‘chết’ của mình, Doanh Chính cha tuy rằng ấu trĩ nhưng rất tuấn tú, mới sẽ không nói lắm lời vô ích như vậy, bất quá…không nghĩ đến cha lại thực sự đợi mình hai ngàn năm, thực con mẹ nó quá vĩ đại!

Nghĩ đến đây Phục Tô oa một tiếng khóc òa lên, ôm lấy người trước mặt một hàng nước mũi một hàng nước mắt khóc đến là thương tâm: “Ngươi nói ngươi sẽ không chết trước ta…Ngươi đồ lừa gạt…” Nghĩ đến một khắc bất lực kia của mình, Phù Tô cứ như phát tiết khóc càng thêm hăng say.

Doanh Chính đang cau mày có chút hối hận đã lên mạng tra những lời này lại thấy Phục Tô đột nhiên chảy đầy mặt nước mũi nước miếng, chỉ có thể vừa cẩn thận không để dính đến vừa ôm lấy người kia: “Ta sai rồi…Ta không nên bỏ lại ngươi trước…Thế nhưng ngươi cũng không nên quên ta…” Nghĩ đến tâm tình kích động lúc nhớ lại tất cả của mình lúc đó cùng với ánh mắt nhìn mình đầy xa lạ của người trong lòng, cảm giác xa cách rõ ràng đó làm Doanh Chính cảm thấy tim mình như bị xé rách ra.

“Ngươi từ lúc nào…lúc nào thì nhớ lại ta…ta sao lại không có ấn tượng…” Khóc đã lâu dễ đến năm phút đồng hồ, Phục Tô ‘sịt’ một cái dừng nước mắt, rút tờ khăn giấy lau sạch nước mũi hỏi.

“Lần đầu tiên gặp mặt ta đã nhớ ra.” Nhớ lại tình cảnh lúc đó, Doanh Chính cười khổ.

“Lần đầu tiên?” Phục Tô chăm chú hồi tưởng nửa ngày, hỏi lại: “Cái lần ta đến công ty xin việc rồi làm đổ cà phê lên người ngươi ấy hả?”

Phục Tô nhớ kỹ chính là lần đó làm cậu suýt nữa cho rằng mình tuyệt đối sẽ không trúng tuyển, nào nghĩ đến vẫn nhận được thông báo nhập chức, cũng bắt đầu cuộc đời bị áp bức như nô lệ, giống như một con quay bị người rút dây xoay vòng liên tục, muốn xin nghỉ ngơi một chút cũng không được của mình.

“Được lắm! Lúc đó ngươi đã nhận ra ta mà còn cứ bắt ta tăng ca lại không tăng tiền lương! Quan báo tư thù!”

Đảo mắt xem thường Phục Tô một cái, Doanh Chính cảm thấy đứa con này của mình sống thêm một đời đúng là uổng phí, trong đầu cũng không biết đang đựng cái gì.

Lười lời vô ích, Doanh Chính đứng lên đi đến cửa phòng bệnh trở tay khóa chặt, sau đó xoay lại nhìn cái người đang ngồi xổm trên giường tính toán những năm gần đây ở công ty đã bị bao nhiêu khổ ải chịu bao nhiêu mệt mỏi, nhếch khóe miệng lên, bắt đầu cởi cúc áo của mình.

Có một số việc bọn họ đã thật lâu không làm rồi, hôm nay chính là thời gian…

Sau khi trải qua một ít kiểm tra cẩn thận, Phục Tô một cú ngã đó đã không còn trở ngại chỉ có não chấn động một chút, trong ba ngày hôn mê cũng đã tốt không sai biệt lắm, ngày sau chỉ cần chu đáo tẩm bổ là có thể khôi phục lại như ban đầu.

Nhưng bởi bệnh viện thức ăn quá ngon quá hợp khẩu vị, phòng hạng nhất ăn ở lại đều do công ty chi trả còn có tai nạn lao động bồi thường, điều này làm cho Phục Tô cả đời chưa từng ở phòng bệnh luyến tiếc xuất viện, chết sống cũng đòi ở thêm hai ngày, lý do là cậu táo bón, thông tiện không khoái.

Doanh Chính đã sủng nịch con cả đời đương nhiên không kém mấy ngày nay, vì vậy vui vẻ gật đầu tư dùng công quỹ, lại còn sung sướng ở lại viện tranh thủ cùng con thân thiết, phải biết rằng giờ khắc này hắn chẳng nhớ nổi đã chờ bao lâu.

Tuy rằng không giống như trong TV diễn mang theo ký ức tìm tìm kiếm kiếm mấy ngàn năm mới có thể gặp lại, nhưng tâm tình kích động của Doanh Chính lúc này cũng không kém là bao, về phần tức giận do sau khi khôi phục ký ức phát hiện những miêu tả không đúng về bản thân cùng với sự phát triển không phù hợp của lịch sử mang đến thì đều đã bị hắn ném hết ra sau đầu.

Bệnh nặng mới khỏi ngày đầu tiên đã bị người đè xuống giường cướp hái hoa nhỏ, Phục Tô tức giận đến run lên, ngày hôm sau chổng cái mông sưng đỏ nằm ẹp trên giường, cảm động ngày hôm trước mà tình yêu vĩ đại lại còn ngàn năm không thay đổi của Doanh Chính mang đến đã tan biến sạch sẽ một hạt tro cũng không còn, có còn cũng chỉ là lửa giận.

Bày trò nửa ngày nguyên lai cha yêu nhất mới không phải cậu mà là mông của cậu, trong TV với tiểu thuyết không phải đều nói cái loại ‘tình yêu say đắm xuyên qua thời không’ như bọn họ một khắc lúc gặp lại hẳn là nước mắt lưng tròng ôm nhau hỗ tố tâm sự chứ không phải trực tiếp lăn lên giường, lại còn lăn thẳng đến hừng đông hay sao?

Đẩy cửa vào nhà thấy con mình nằm chổng mông trên giường, Doanh Chính lúc này có chút hối hận xúc động ‘ngao ngao’ ngày hôm qua của mình: “Xem cái gì vậy?”

“Lịch sử.” Phục Tô cau mày, có chút không dám tin mình ở nhà Tần lăn qua lăn lại một vòng lớn xong cư nhiên cái gì cũng chưa từng thay đổi.

Tần quốc vẫn hai đời là vong, Tần Thủy Hoàng vẫn là bạo quân lưng đeo danh nhơ ai cũng có thể bôi đen trong sử sách, nhà Hán vẫn là Lưu Bang thành lập, Hạng Vũ cuối cùng vẫn chết bên bờ Ô Giang: “Cư nhiên không thay đổi, chuyện này nói không thông a?”

“Lúc đó ta cũng thực khó hiểu, bất quá…” Kéo máy tính qua, Doanh Chính đưa vào vài từ xong bắt đầu tra tìm, bộ dạng chăm chú đó làm Phục Tô nhìn mà… nổi da gà.

Cho đến hiện tại cậu vẫn không thể tin tưởng người đàn ông một thân âu phục trước mắt chính là vị hoàng đế lão tử mặc long bào không giận mà uy trong ấn tượng của mình.

Có thể tưởng tượng cảnh Tần Thủy Hoàng Doanh Chính ôm máy tính lên mạng tra tư liệu không? Quả thực là quá lôi đi, cũng như hiện tại cậu nhìn Doanh Chính mặc âu phục dùng máy tính thế nào đi nữa cũng vẫn không thích ứng.

Đang chăm chú tìm kiếm Doanh Chính đương nhiên không biết suy nghĩ lúc này trong lòng Phục Tô, hắn chỉ mở thứ tìm ra được xoay đến trước mặt cậu: “Xem cái này.”

Thu hồi suy nghĩ đã bay đầy trời của mình, Phục Tô nhìn lại màn hình máy tính, nghi hoặc hỏi: ‘“Lược sử thời gian?” Cái tên này Phục Tô không xa lạ, cậu đã từng nghe Lý Hậu đề cập qua: ‘Từng nghe nói, chưa từng đọc, có người nói rất ít người có thể hiểu được, ngươi xem hiểu sao?”

“Không hiểu.” Doanh Chính rất thành thực trả lời, xem không hiểu chính là xem không hiểu, Doanh Chính cũng không cảm thấy chuyện này có cái gì đáng thẹn, nói sao thì chỉ cần biết ý tứ đại khái bên trong là được rồi.

Nói chung ‘Lược sử thời gian’ của Hawking nói chính là chuyện xuyên qua thời không là có tồn tại, nhưng đồng thời cũng có sự tồn tại của không gian song song. Hiệu ứng hồ điệp trong không gian song song là không thành lập.

Nói cách khác triều Tần thiên thu muôn đời của bọn họ bên kia với nhà Tần hai đời là vong bên này không phải là một, có thể quỹ tích lịch sử nguyên bản của chúng là tương đồng, tỷ như ít nhất Nghiêu Thuấn Vũ Hạ Thương Chu những triều đại này đều tương đồng. Chỉ có thể nói là triều đại bọn hắn từng ở đã có cải biến, mà cải biến này lại không ảnh hưởng đến thời không khác được.

“Hiểu chưa?” Doanh Chính nhìn đứa con hai mắt dại ra ngây ngốc ngơ ngơ thập phần đáng yêu làm hắn nhịn không được muốn gặm một ngụm bên kia, hỏi.

“Hiểu…lại hình như không hiểu…” Phục Tô nghiêng đầu nhìn chằm chằm Doanh Chính: “Vậy ngươi đến tột cùng xem như là sống lại, là chuyển thế hay là xuyên qua? Hẳn là xuyên qua đi? Vậy ngươi rốt cuộc làm sao mà xuyên được? Cha nuôi với thái phó bọn họ thì sao?”

“Không biết.” Ban đầu lúc Doanh Chính mới nhớ lại tất cả thì cũng đã rất hoảng sợ: “Ta cũng sau khi gặp lại ngươi mới nhớ ra tất cả. Bất quá ta nghĩ toàn bộ chuyện này nhất định không thoát được quan hệ với Từ Phúc.”

Nhắc tới Từ Phúc Phục Tô đang nằm trên giường hai mắt sáng lên, kéo áo Doanh Chính hỏi: “Ngươi nói ba ta với Từ Phúc là quan hệ gì? Bọn họ sẽ không phải là cùng một người đi?”

Nào có hai người bộ dạng không chỉ giống mà ngay cả tên cũng là đảo lại, hiện tại càng nghĩ thực sự là càng thấy khả nghi: “Không được, ta phải về nhà hỏi một chút!” Phục Tô nhảy xuống khỏi giường bệnh thay quần áo chuẩn bị xuất viện.

‘Từ Phúc nợ điện hạ một mạng, ngày sau chắc chắn sẽ trả, dù có phải tan hết tu vi…’ Nhớ lại những lời Từ Phúc nói với mình trong đại trướng lúc đó, Doanh Chính ngồi trên giường bệnh trong lòng đăm chiêu.

Quần mới cởi phân nửa thì Phục Tô đột nhiên nhớ ra một việc, xoay lại nhìn người đang ngồi trên giường suy nghĩ sâu xa, đề cao âm điệu nói: “Chờ một chút, ngươi nói ngươi là thấy ta mới nhớ ra tất cả, như vậy nói cách khác ngươi không phải vì yêu mà sông cạn đá mòn thương hải tang điền chờ ta hai ngàn năm!”

Quay đầu đảo mắt xem thường cái người còn mặc quần cộc đã hô to gọi nhỏ bên kia một cái, Doanh Chính khinh bỉ nói: “Ngươi là tiểu nữ sinh a? Cư nhiên lại tin cái trò đó, thế gian này sao có thể có cái loại yêu đó được, là gạt người! Mặc quần nhanh lên một chút!” Đứng lên, Doanh Chính ra khỏi phòng bệnh tiêu sái đi tính tiền.

Dù có trọng sinh lại một lần, Doanh Chính vẫn là Doanh Chính, Phù Tô (Phục Tô) vẫn là Phù Tô (Phục Tô), bản chất là sẽ không thay đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.