Anh Hai Ôm Một Cái

Chương 13: Hạnh phúc thật ngắn ngủi






Đội ngũ lao động hễ thiếu đi một người thì tất cả mọi người kể cả người áp giải đều phải liên đới chịu phạt. Việc này là để đảm bảo có đủ người đến công trường làm việc, cũng để phát huy tác dụng đe doạ không ai dám bỏ trốn.

Chỉ là nơi lao dịch hoàn cảnh công tác ác liệt, công việc lại nặng nề rất ít người có thể sống sót trở về. Đi vào ngang bằng với chịu chết, đã định trước có đi không về , vì vậy mới có người muốn giữa đường đào tẩu. Trước sinh tồn cùng tử vong con người luôn luôn ích kỷ, lúc đó đã bất chấp mọi điều, nào còn có thể suy nghĩ đến sự sống chết của người khác .

“Người nào?” Thị vệ trưởng lộ ra bảo kiếm lạnh lùng hỏi.

Những người bị ép đi làm lao dịch đều là một ít thôn phu sơn dã, chưa từng thấy qua thế diện lớn, đã thế bọn họ vừa chạy trối chết từ trong rừng ra liền thấy bên ngoài đứng một đám người hung thần ác sát cầm đao kiếm trong tay gầm lên, lập tức nếu không sợ đến chạy ngược trở lại, thì chính là chân nhũn ra quỳ gối tại chỗ không động đậy được nữa .

Những người này phần lớn trên y phục đều mang theo mụn vá, trên tay cũng không có bất luận vũ khí gì, nhiều nhất cũng chỉ ôm một bọc đồ. Nhìn thế nào cũng thấy không có khả năng là sơn tặc, cầm cuốc thì còn được, cầm đao? Thôi quên đi.

Ra vẻ lại không có cơ hội cho mình làm náo động, Phù Tô ném bảo kiếm của mình theo cửa sổ xe ngựa vào lại bên trong, sau đó nghênh ngang đi lên bảo thị vệ trưởng mang những người đang quỳ xuống đất cầu xin tha thứ kia đến gần, bởi vì hắn có việc muốn hỏi vài câu.

“Đại gia tha mạng! Đại gia tha mạng! Chúng ta đều là bách tính bình thường không phải là cái gì sơn tặc, đại gia tha mạng a…trong nhà chúng ta còn có…”

“Muốn nói trong nhà còn có lão mẫu tám mươi cùng với tiểu nhi phải nuôi có đúng hay không?” Phù Tô nói với những người đang quỳ trên mặt đất xin tha.

“A?” Mấy người đang quỳ ngốc lăng lăng nhìn cái người vừa mới nói sạch những gì lời bọn họ muốn nói, không biết nên mở miệng nói gì nữa chỉ có thể ngây ngốc gật đầu.

Ta biết ngay mà, một chút ý mới cũng không có.

Đắc ý nhướng mày với Hạng Vũ, Phù Tô chắp tay sau mông dạo qua mấy người kia một vòng, vuốt cái cằm chẳng có cọng râu nào, nói tiếp: “Bổn đại gia chỉ muốn biết các ngươi là ai, vì sao sau khi nhìn thấy chúng ta lại bỏ chạy, lại vì duyên cớ nào mà xuất hiện ở nơi này?”

Thấy mấy người kia nghe mình nói xong đầu đều cúi xuống càng thấp Phù Tô dừng bước chân nheo hai mắt lại: “Các ngươi có thể lựa chọn bảo trì trầm mặc không nói lời nào, nhưng nếu như vậy hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, tỷ như…”

Lướt mắt nhìn quanh bốn phía một lượt Phù Tô ‘mặt mày đưa tình’ với Hạng Vũ, nhấc tay chỉ vào một cái cây nhỏ cỡ cánh tay nam nhân thành niên đằng sau hắn.

Thấy hiền đệ khoa tay múa chân với mình, nhận được ý bảo xong Hạng Vũ thuận thế phất tay một cái, chỉ nghe ‘răng rắc’ một tiếng, cây theo tiếng mà nứt ra, một gốc cây vừa rồi còn tốt đẹp cứ như vậy bị hắn một quyền đánh thành hai nửa.

Hạng Vũ trừng mắt âm lãnh doạ người đảo qua mấy nam tử đã sợ đến trắng nhợt mặt liên tục run bắn dưới kia.

Bị Hạng Vũ doạ như vậy một cái, mấy người bị bắt không dám có điều gì giấu diếm nữa , cũng bất chấp bị người biết thân phận bọn họ xong sẽ là hạ tràng thế nào, bọn họ lúc này đã hoàn toàn bị ngưu lực của Hạng Vũ doạ hỏng. Tuy rằng đều là chết, nhưng có ai lại không nguyện chết không thống khổ, bị một người một quyền đánh thành hai nửa bọn họ ngay cả nghĩ cũng không dám.

Một người có lá gan khá lớn còn có thể nói ra lời trong đám người vội vã bò lên dập đầu nói: “Đại gia, chúng ta thực sự chỉ là bách tính bình thường…Lần này…lần này đi qua nơi này là bởi vì chúng ta nguyên là lao dịch phải đi Ly Sơn xây dựng hoàng lăng…chỉ vì…có hai người trộm trốn đi , dù chúng ta có đến Ly Sơn cũng phải liên đới chịu phạt, vô duyên vô cớ chôn vùi tính mạng. Cho nên mấy huynh đệ chúng ta mới thương lượng, nếu đi hay không đều là chết vậy không bằng chạy trốn đi, vẫn tốt hơn là vô tội bị liên luỵ! Chúng ta cái gì cũng không làm, vì sao lại phải vì sai lầm của người khác mà mất tính mạng?” Nghĩ mình cuối cùng cũng phải chết , người kia nói đến lúc sau dần trở nên kích động, không ai nguyện ý vì sai lầm của người khác mà đánh mất tính mạng của mình.

Cẩn thận ngẫm lại hành vi chạy trốn của những lao dịch này cũng là nhân chi thường tình, nếu như chỉ là khấu trừ tiền công thì cũng thôi đi, nhưng pháp quy chịu tội liên đới lại làm cho bọn họ có đi hay không cũng đều chết. Thế nhưng nói đi nói lại thì chạy trốn cũng không dứt khoát được vấn đề, hơn nữa nếu như bị bắt giữ hạ tràng sẽ còn thảm hại hơn: “Các ngươi lần này đi Ly Sơn tổng cộng có bao nhiêu người?” Phù Tô hỏi.

“Vốn có hai mươi, sau lại chạy hai người”

“Nói như vậy mười tám người còn lại đều bỏ trốn? Xem ra người phụ trách đưa các ngươi đi Ly Sơn đã bị các ngươi giết chết ném thây nơi hoang dã rồi” Doanh Chính từ đầu vẫn luôn ngồi ở trong xe không biết từ bao giờ đã bước xuống đi tới, bất quá nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện tư thế hắn bước đi rất kỳ quái, hình như chân có chút khập khiễng.

“Không có! Chúng ta không giết người! Đình trưởng dọc theo đường đi đối với chúng ta thập phần chiếu cố, hôm nay còn đốt danh sách thả chúng ta về, hắn là đại ân nhân của chúng ta, chúng ta sao có thể làm ra chuyện không có nghĩa khí như vậy?”

“Một mình thả chạy lao dịch, cộng thêm thiêu huỷ đanh sách đủ để làm hắn sống không bằng chết. Nhưng nếu hắn đưa các ngươi đến Ly Sơn, mặc dù không giữ được chức đình trưởng nho nhỏ kia cũng tuyệt sẽ không rơi vào hạ tràng phải chết, có thể hắn còn có mục đích gì khác” Doanh chính cười nhạt

Mấy lao dịch kia không cho phép ân nhân của mình bị người khác bôi bẩn danh tiếng không sợ chết lớn tiếng phản bác, nói một đường này đình trưởng đối với bọn họ có bao nhiêu chiếu cố, có bao nhiêu trượng nghĩa, là một người cực tốt, hiện tại còn muốn một thân một mình đi gánh vác toàn bộ trách phạt.

Nhìn chằm chằm cái chân khập khiễng của Doanh Chính cha Phù Tô không nhớ lúc nào thì cha hắn bị thương. Một người ra cửa là lên xe , chưa từng đi nhiều một bước chân cư nhiên lại khập khiễng, đây thực sự là một chuyện người ta không thể nào tưởng tượng nổi, không lẽ nào ngồi trong xe ngựa cũng có thể tao ngộ bất trắc?

Phảng phất như phát giác cái nhìn chằm chằm của Phù Tô về phía mình, Doanh Chính cha nghiêng đầu liếc mắt nhìn nhi tử rồi không để ý đến mấy lao dịch chạy trốn kia nữa. Vô luận danh sách ghi lại bọn họ có bị thuy huỷ hay không, những người này cũng không có khả năng chạy về nhà, ngược lại dù có trốn ở ngoài thì cũng đã sớm liên luỵ đến người nhà rồi.

Cuối cùng truy tra xuống thì một người cũng trốn không được, bọn họ cho rằng đình trưởng kia là đang giúp mình, lại không biết làm như vậy chỉ khiến cho hạ tràng của bọn họ thảm hại hơn mà thôi.

“Khởi hành” Khinh thường tiếp tục để ý đến những lao dịch vô tri này, Doanh Chính kéo Phù Tô lên xe ngựa.

Vẫn luôn đứng ở bên cạnh theo dõi sự tình từ đầu đến cuối, Hạng Vũ đối với những người này rất đồng tình, liền muốn cho bọn họ một ít tiền làm lộ phí về nhà, chỉ là còn chưa chờ hắn bỏ tiền ra đã bị thị vệ trưởng kéo lên ngựa khởi hành.

Ngồi trên lưng ngựa quay đầu lại nhìn những lao dịch ngồi phịch xuống đất tự nhận là đã tránh được một kiếp kia, Hạng Vũ có chút không rõ hỏi thị vệ trưởng bên cạnh: “Vì sao không để ta cho bọn họ tiền?”

“Bởi vì không cần dùng đến”

Nếu như không đến đúng ngày, Ly Sơn bên kia không ký nhận được số lao dịch đã đáp ứng sẽ luận xử như lao dịch bỏ trốn, truy tra ngược lại người phải chịu liên luỵ chính người nhà cùng tộc nhân của bọn họ. Ngược lại nếu như bọn họ đi Ly Sơn, kết quả có tệ hại đến mấy ít nhất cũng sẽ không liên luỵ đến người nhà.

Cho nên mới nói đình trưởng đã thả bọn họ đi cũng không cứu bọn họ ngược lại còn là làm hại, đến lúc đó chỉ cần đình trưởng khóc lóc kể lể với quan trên nói những lao dịch nàysuýt nữa giết mình trộm đi thì liền có thể đẩy tội sạch sẽ, nói không chừng còn có thể chiếm được đồng tình tiến tới thăng chức.

Nếu như đình trưởng kia thực sự là vì tốt cho những người này, tuyệt sẽ không giật dây bọn họ đào tẩu.

Nghe xong lời thị vệ trưởng, Hạng Vũ rất tức giận: “Nói như vậy thì đình trưởng kia là đang lợi dụng những lao dịch này, không chỉ được danh tiếng tốt mà còn có thể…” Trong mắt hắn người như vậy so với sơn tặc càng thêm ghê tởm, càng thêm đáng trách.

“Cũng không nhất định, ta cũng thực hi vọng là đình trưởng kia không có tâm cơ đó” Kéo dây cương, thị vệ trưởng nói.

Chờ đội xe của Doanh Chính bọn họ đi đến giữa rừng thì có thể nhìn thấy cách đó không xa thỉnh thoảng có tốp năm tốp ba bóng người thoảng qua, những người này chính là những người chạy ngược về rừng cùng với chẳng biết chạy đi đâu lúc trước.

Mà trên một dốc núi nhỏ, có một người mặc áo vải cũ kỳ đang từ trên cao nhìn xuống bọn họ.

______

Bởi Cao Tiệm Ly tiến cung nên Uý Liễu vẫn luôn rảnh rỗi, quay đầu ngẫm lại hắn nghĩ Cao Tiệm Ly đến quá đúng, đến quá hay, cũng là một chuyện tốt, bởi vì hắn rốt cuộc có thể nhàn nhã ở nhà.

Chống tay ngồi bên cửa sổ nhìn người đang cầm gậy trúc đánh trái trên cây trong viện Uý Liễu cười đến đầy mặt xán lạn, hắn nghĩ những tháng ngày hiện tại là những ngày an nhàn vui sướng nhất trong nửa đời qua của hắn, nguyên lai bên cạnh có một người làm bạn thực sự rất hạnh phúc.

Tử Anh bị Doanh Chính cấp tốc gọi từ Tân Trịnh về Hàm Dương chỉ trì chính sự so với Uý Liễu từ đầu vẫn luôn cười ngây ngô thì có vẻ có chút mất tinh thần: “Thực sự không nhìn ra ‘hắn’ cũng có thể cười thành bộ dạng ngây thơ như vậy, trước đây hắn đều cười đến là dọa người, đến là có mưu đồ, làm người khác rất là khó chịu”

“Ngoại trừ đại hoàng tử của chúng ta, ai còn viết cho được lời này” Từ trên bàn rút một cuộn thẻ tre ném cho Tử Anh, còn mình thì mở tín hàm phong kín ra bắt đầu đọc.

“Trích lời Phù Tô?” Hàng chữ trên thẻ tre làm Tử Anh cất cao âm điệu quái khiếu một tiếng, tiếp đó mở ra đọc thành tiếng: “ ‘Tự luyến’ chính là kiếp sau ta nhất định phải đầu thai làm…nữ nhân, sau đó …gả cho một nam nhân giống như vậy? ‘Tuyệt vọng’ là chỉ lúc ở quán ăn cơm gọi hai món, ăn món thứ nhất thì ‘Trên đời còn có thứ gì khó ăn hơn món này sao?’ Ăn món thứ hai thì phát hiện ‘Kháo! Thật là có’…”

Lại liếc nhìn qua thêm hai cái, Tử Anh ném sang một bên: “Đây đều là cái loạn thất bát tao gì vậy, ta xem cũng thực sự chỉ có hắn mới viết ra được”

Thấy Uý Liễu đọc mật tín vẻ mặt nghiêm túc Tử Anh gõ gõ bàn hỏi: “Trên đó viết cái gì mà ngươi đọc thành bộ dạng như vậy?”

“Còn phong mật hàm gửi cho thừa tướng đâu?”

“Ở đây, ngươi muốn xem?” Tử Anh lại rút một phong khác từ trong ngực ra.

“Không cần, một hồi ngươi sai người đưa đến phủ thừa tướng là được, bất quá ngươi xem cái này” Uý Liễu đưa tờ giấy kẹp giữa mật hàm cho Tử Anh: “Thấy thế nào?”

Chữ trên mảnh giấy nhỏ làm hai tay Tử Anh nhịn không được run lên: “Thứ này…thực sự lợi hại như vậy…” Trong kích động còn pha vẻ e ngại.

“Ngươi nghĩ phụ tử bọn hắn sẽ lấy chuyện như vậy ra nói giỡn? Không có mười phần nắm chắc hai người đó sẽ không làm bí mật như vậy, còn lệnh cho chúng ta tự mình vận chuyển thành phẩm đến đất Thục”

“Nếu như đây là thực sự, vậy thì đúng là…Việc này giao cho ta, giao cho ta!” Tử Anh vội vàng ôm việc cho mình: “Phù Tô xây dựng ‘công bộ’ ở trong cung, ngươi hiện tại ra vào không thuận tiện, vạn nhất nếu như bị Cao Tiệm Ly kia gặp hậu quả thế nhưng ngoan nghiêm trọng tích. Hơn nữa ngươi hiện tại không phải độc thân, loại công tác trèo đèo lội suối này vẫn là để ta làm đi” Vừa nói vừa thu tờ giấy vào trong thân mình.

Uý Liễu cười bất đắc dĩ lắc đầu, nói thật với tình trạng hiện tại của hắn đúng là không thích hợp ở lâu trong cung hay rời nhà một thời gian quá dài, : “Ngươi cẩn thận một chút, trong này có nói thứ này rất nguy hiểm, không cẩn thận là sẽ…”

“Được rồi, nhiều năm hợp tác như vậy ngươi còn không yên tâm về ta sao? Ta lập tức đưa cái này cho Lỗ Hoa, chuyện ám bộ ngươi tiếp nhận về đi!” Tử Anh thuộc về phái hành động hưng phấn không ngừng, cầm phối phương hoả dược nhanh chân bỏ chạy ra ngoài.

Nhìn theo bóng lưng sắp tiêu thất của Tử Anh, Uý Liễu đứng dậy nhặt bản ‘Trích lời Phù Tô’ còn chưa xem xong đã bị người ném sang một bên lên ra khỏi thư phòng đi về phía phòng ngủ, đi đọc cho ‘A Nô’ của hắn nghe mấy lời lảm nhảm có thể làm người ngủ ngon này.

Tóc rối bời y phục lôi thôi lếch thếch, chòm ria chữ bát, mắt híp híp tai đón gió, một người như vậy sao có thể là đế tinh?

Chà chà mặt quay đầu lại, Phù Tô hoang mang nhìn về phía Từ Phúc đang nghiêm túc gật đầu với mình, nghĩ đây thật sự là một châm chọc. Đều là đế tinh, đều là nam nhân, chênh lệch này quả thực vẫn là quá lớn, đừng nói so với Doanh Chính cha của hắn, ngay cả với Hạng Vũ người này cũng hoàn toàn không thể sánh được.

Sự tồn tại của người này quả thực là vũ nhục đối với thân phận ‘đế tinh’, cũng là vũ nhục đối với những người là đế tinh.

‘Ngươi xác định? không tìm nhầm? Không có khả năng đi?’ Phù Tô trừng mắt nhìn Từ Phúc đang đứng cạnh xe ngựa.

‘Không nhầm, chính là hắn, tuy rằng ta cũng rất không muốn thừa nhận’ Lắc đầu với Phù Tô, Từ Phúc bày ra biểu tình không thể tránh được.

Gặp qua Doanh Chính, rồi lại nhìn thấy Hạng Vũ, nếu như không phải quẻ tượng chỉ ra thì Từ Phúc cũng không tin đây chính là người bọn họ từ đầu vẫn luôn tìm kiếm, thế nhưng sự thực cố tình lại là như vậy

“Ngươi là…” Phù Tô đánh giá nam nhân trên thân toả ra mùi mồ hôi thối bẩn trước mặt.

“Đình trưởng Tứ Thuỷ Lưu Bang ở Phái Huyện gặp qua vị thiếu gia này” Người tên là Lưu Bang khom lăng 90° hành lễ với Phù Tô, bộ dạng khúm núm rất khó làm người khác nổi lên hảo cảm. Người như vậy cư nhiên còn có thể thu mua lòng người, người này làm cho Phù Tô nghĩ chỉ số thông minh cùng tình thương của mình bị người vũ nhục.

Chức đình trưởng cũng chỉ cao hơn bách tính bình thường một chút, không có quan phẩm, thậm chí không ghi chép lại. Thông thường chức vị này đều là dùng tiền mua về, thường ngày cũng chỉ lừa được phụ nữ trẻ em vô tri cùng những người không có kiến thức.

“Ngươi nói ngươi tên là Lưu Bang? Còn là đình trưởng Tứ Thuỷ?” Phù Tô vẫn có chút không tin, đình trưởng Tứ Thuỷ tên gọi Lưu Bang rõ ràng là một lão đầu, trừ phi…

“Ta sao lại nhớ rõ tứ đình trưởng Tứ Thuỷ là một người niên kỷ đã rất lớn?” Chăm chú nhìn chằm chằm người vẫn cúi thấp đầu không nói kia.

Thân thể Lưu Bang vì lời Phù Tô mà căng thẳng một chút, sau đó khôi phục như thường ngẩng đầu cung kính hồi đáp: “Lão giả thiếu gia gặp là tổ phụ của tiểu nhân, ít lâu trước đã đi về cõi tiên, bởi vậy tiểu nhân mới kế thừa chức đình trưởng này. Xin hỏi công tử là ở nơi nào gặp qua tổ phhụ của tiểu nhân?”

Không trả lời nghi vấn của Lưu Bang, Phù Tô làm bộ nghi hoặc hỏi tiếp: “Như vậy sao, ta sao lại không nghe nói hắn có một tôn tử a? Không phải nói hắn không nhi không nữ sao? Lẽ nào có nhầm?”

“Thiếu gia có lẽ người không biết đình trưởng bổng lộc thiếu, một người sống tạm đã khó khăn. Bởi vậy chỉ có một mình tổ phụ ở Phái Huyện nhậm chức, người nhà đều tha hương, cho nên mới có thể làm người hiểu lầm”

“Nga~” tuỳ tiện hàn huyên hai câu rồi Phù Tô liền bảo thị vệ trưởng chia thức ăn của bọn họ cho các lao dịch.

Lại xã giao với những người vừa quỳ xuống đất dập đầu cảm tạ thêm một phen, Phù Tô xoay người yên tâm đi về xe ngựa

Lúc đi ngang qua thị vệ trưởng cùng Hạng Vũ, hắn một túm kéo hai người lại thấp giọng nói: “Nghĩ biện pháp cho hắn quá chén, nhưng không được uống say đến bất tỉnh nhân sự”

“Đã biết” Hạng Vũ cùng thị vệ trưởng gật đầu, lập tức đi lấy vò rượu.

Đi vào xe ngựa Phù Tô thấy Doanh Chính sắc mặt thật không tốt đang xoa chân, lúc này mới nhớ ra cha bị thương mà mình thì từ đầu vẫn không biểu thị chút quan tâm nào, rất là bất hiếu: “Cha, chân ngươi làm sao vậy?”

Liếc xéo Phù Tô một cái, Doanh Chính không đáp.

“Ta nhìn nhìn ta xem xem, cái chân  này sao lại bị thương ở trong xe nha? Cha, cũng không phải ta nói ngươi, ngươi thực sự là quá không…” vươn qua nhìn nhìn thật cẩn thận , thấy trên cái chân thụ thương của Doanh Chính có một vết tím rộng cỡ một cánh tay vắt ngang, hơn nữa rõ ràng là bị nện xuống.

Bị nện xuống? Quét một vòng thùng xe, nhìn lại phía đối diện với chỗ ngồi của Doanh Chính, liền thấy ở nơi đó có một cái cửa sổ, mà nằm ngang dưới cửa sổ là một thanh kiếm trông rất quen mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.