Anh Hai Ôm Một Cái

Chương 12: Trên đường bị truy sát






Dược cao của Hạng Vũ rất hữu hiệu, mà tình trạng thân thể của Doanh Chính cũng không lão hoá như trong tưởng tượng, tốt xấu hắn ở trong cung mỗi ngày đều kiên trì tập luyện buổi sáng nhiệt tình yêu thích vận động.

Đêm hôm đó bôi dược cao Hạng Vũ đưa tới xong Doanh Chính đã có thể xuống giường hoạt động như thường, cứ như cái người sáng nay toàn thân đau đớn mới không phải là hắn vậy, ngay cả Hạng Vũ thấy cũng liên tục hô hiếm có.

Bất quá so ra Phù Tô lại không có vận tốt như vậy, đánh một trận xong không chỉ trên thân xanh một khối tím một khối, lòng bàn tay cầm kiếm cũng bị chấn ra một lỗ máu. Còn chưa đợi đến ngày hôm sau, đêm cùng ngày Phù Tô đã phát sốt cao, toàn thân đau như bị nghiền nát, ngay cả khí lực động động ngón tay cũng không có.

“Khó chịu…khó chịu…toàn thân đều khó chịu…” Nằm trên giường Phù Tô đã sốt đến phát mộng bắt đầu mê sảng: “Nha…ta muốn tai họa các ngươi…Cái tội các ngươi chọc ghẹo ta…”

Quá nửa đêm nói bậy rầm rầm rì rì, Phù Tô doạ Doanh Chính nằm bên cạnh hắn sợ đến chết khiếp. Vươn tay sờ một cái phát hiện cái trán của người nằm bên nóng đòi mạng. Doanh Chính lo lắng Phù Tô sẽ bị sốt ngốc luôn vội khoác y phục đứng dậy thắp sáng ngọn đèn trong phòng.

Theo ánh đèn trong phòng Doanh Chính, đèn trong các phòng khác cũng dần sáng lên, mọi người đều vội vàng chạy sang lo lắng không biết có phải đã xảy ra chuyện gì không.

Bị tiếng động lớn nhốn nháo nhiễu tỉnh, Từ Phúc ngồi dậy, nghe trong viện có tiếng bước chân ra vào không ngừng liền muốn xuống giường đi ra nhìn một cái xem có đúng là đã xảy ra chuyện gì hay không, vừa lúc đó tiểu đồng vẫn một mực hầu hạ bên cạnh hắn khoác y phục từ ngoài cửa đi vào.

Đóng cửa lại, tiểu đồng vẻ mặt nhìn có chút hả hê xoay người vừa muốn lên giường ngủ tiếp thì thấy Từ Phúc đã nhỏm dậy, vì vậy hắn vội vàng bước lên hầu hạ: “Sư tôn ngươi sao đã dậy? Cách hừng đông còn rất sớm”

Khom lưng nhặt giầy lên mang vào, Từ Phúc phủ thêm áo khoác hỏi: “Bên ngoài đây là làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện hay không?”

“Không có a sư tôn, người lo lắng nhiều rồi” Tiểu đồng vốn định có lệ cho qua, vậy mà Từ Phúc cứ nhìn chằm chằm hắn không tha, cho nên chỉ có thể ăn ngay nói thật: “Chính là đại hoàng tử kia, nghe nói nửa đêm hắn đột nhiên phát sốt cao, toàn thân đau muốn chết chỉ biết nói mê sảng, hiện tại đang la hét ở trong phòng”

Mắt hàm cảnh cáo trừng tiểu đồng, để người ở lại trong phòng, Từ Phúc mặc y phục vội vàng đi ra đến nơi ở của Doanh Chính cùng Phù Tô, nơi đó từ lâu đã đèn đuốc sáng trưng.

Chặn lại thị vệ vừa ra cửa, Từ Phúc hỏi: “Bên trong làm sao vậy?”

Thấy là quốc sư Từ Phúc, thị vệ ra ngoài múc nước vội vàng khom người hành lễ, hồi đáp: “Thiếu gia nửa đêm đột nhiên phát sốt cao, toàn thân đau nhức gọi mãi không tỉnh”

“Rất nghiêm trọng?”

Thị vệ gật đầu, cái loại đau nhức gân cốt do luyện công quá độ này bọn họ mỗi một người tập võ đã từng kinh lịch qua, loại đau đó quả thực khó có thể làm người ta chịu đựng được, cứ như mình sắp tàn phế vậy.

Hỏi qua một lượt đại khái tình huống rồi Từ Phúc vén rèm đi vào, xuyên qua đám người bước đến bên giường, dưới cái nhìn soi mói của Doanh Chính còn đang tối sầm mặt mày đặt tay lên cổ tay Phù Tô, chăm chú chẩn một phen.

“Thế nào?” Doanh Chính lo lắng hỏi.

Thu hồi tay, giúp Phù Tô bỏ cánh tay nóng rực vào lại trong chăn, Từ Phúc đứng thẳng dậy nói với Doanh Chính: “Gia không phải lo lắng, thiếu gia chẳng qua chỉ là ngày thường khuyết thiếu rèn luyện, hôm nay luận bàn đã vượt quá năng lực thừa thụ của thân thể hắn , cho nên giờ mới phát sốt cao toàn thân đau nhức , kỳ thực hoàn toàn không có gì trở ngại, uống xong dược toát được mồ hôi sẽ khỏi hẳn”

“ Triệu Cao nhanh đi tiên dược trị phong hàn” Vừa nghe nói chỉ uống một đợt dược là nhi tử có thể hạ sốt Doanh Chính vội sai người đi ngao dược, nhìn Phù Tô đau đớn kỳ thực trong lòng Doanh Chính càng thêm khó chịu, hắn hận không thể hiện tại đau thay cho nhi tử.

Lúc xuất hành Triệu Cao cố ý mang theo mấy phó dược trị liệu như chữa phong hàn, tiêu thũng, cầm máu, để tránh giữa đường có lúc cần đến. Nghe Từ Phúc nói Phù Tô chỉ cần uống xong một thang dược phong hàn là có thể hạ sốt khỏe lại, hắn lập tức chạy ra xe ngựa đang buộc trong sân tìm dược.

Nếu không có chuyện gì quan trọng thì cũng không cần nhiều người như vậy cạnh giữ ở nơi này, dù sao mỗi người đều có chức trách của mình, cũng không thể chỉ vì một người mà ảnh hưởng đến toàn đội ngũ. An tâm rồi, Doanh Chính phất tay áo cho mọi người lui ra, người nào chiếu cố nhi tử hắn cũng lo lắng, cho nên Doanh Chính quyết định tự mình chăm sóc Phù Tô.

Thấy Hạng Vũ không cùng mấy người khác đi ra ngoài mà đầy mặt áy náy đứng ở góc phòng, Từ Phúc cười hỏi: “Xin hỏi linh dược tổ truyền của Hạng huynh đệ có còn hay không?”

Vẻn vẹn hai ngày đã liên tiếp làm hai phụ tử người ta nằm liệt trên giường, nghĩ đến đây Hạng Vũ thấp phần ngượng ngùng. Nếu như không phải cứ bắt đầu so tài là hắn lại hưng phấn không quan tâm đến chuyện gì khác, Ngu đệ của hắn cũng sẽ không nằm trên giường đáng thương như vậy, lại còn liên luỵ Ngu đại thúc phải lo lắng vất vả.

Đang lúc cân nhắc tìm đường bù đắp Hạng Vũ nghe có người hỏi vội ngẩng đầu lên, thấy là một đại thúc trung niên mặt mang ý cười rất hiền lành, hắn nhớ được người này họ Từ, là tiên sinh trướng phòng (phòng thu chi) nhà Ngu đệ, lại cũng biết chút y thuật.

“Dược đó ta chỉ mang theo một lọ lên đường, hôm qua đã cho bá phụ”

Suy nghĩ một lúc Từ Phúc lại hỏi: “Vậy Hạng huynh đệ có biết phối phương hay không? Ta có thể ra một ít cho công tử nhà ta dùng”

Có chút dược tổ truyền không được tiết lộ cho người ngoài, đặc biệt là linh dược như vậy, cho nên Từ Phúc cũng chỉ hỏi thử một chút, không ôm hi vọng quá lớn.

“Biết! Ta biết!” Vừa nghe dược tổ truyền nhà mình có thể giảm bớt bệnh của Ngu đệ hắn, Hạng Vũ lập tức gật đầu: “Ta viết những dược thảo cần thiết ra cho tiên sinh chuẩn bị, nhưng có hai vị trong đó y quán cũng không có, cho nên chờ trời vừa sáng Hạng Vũ sẽ lên núi hái, không biết có kịp hay không?”

Nhãn tình sáng lên, Từ Phúc nghĩ Hạng Vũ này quả nhiên không làm hắn thất vọng, đúng là một chân hán tử: “Đi đi đi, ngươi viết phương tử xong ta đối chiếu một chút, xem còn thiếu vị nào cùng phối là được”

Kéo Hạng Vũ vẫn còn lo lắng nhìn Phù Tô đang nằm trên giường ra khỏi phòng, Từ Phúc lôi người ta về tận phòng mình, lấy ra giấy bút vội ghi lại dược phương Hạng Vũ nói, lại sai tiểu đồng đi tra xem những dược này bọn họ có mang theo hay không, nếu như không có còn nhanh đi mua.

Cửa phòng đóng lại, trong phòng không còn người khác, Doanh Chính ngồi ở bên giường nhìn khuôn mặt nhỏ nhắncủa nhi tử cháy đỏ bừng một đầu mồ hôi, đau lòng tẩm ướt khăn vải, vắt khô rồi lại đắp thật cẩn thận lên trán Phù Tô, trong lòng vô cùng tự trách sáng nay vì sao lại đẩy nhi tử đi chịu khổ.

Sớm biết như vậy hắn nói cái gì cũng không lòng dạ hẹp hòi đố kỵ nhi tử thân thiết với Hạng Vũ hơn mình: “Tô nhi, cha sai rồi, ngươi nhanh khoẻ lên, cha sẽ không bao giờ nhìn ngươi xấu mặt nữa” Kéo bàn tay nóng rực phát hồng của Phù Tô siết vào trong tay, Doanh Chính thề thốt.

Bất quá cũng may Phù Tô hiện tại khó chịu đến nỗi đầu óc vựng vựng nặng trĩu, cái gì cũng nghe không thấy không có cách nào tự hỏi, nếu không hắn mà nghe được mấy lời sám hối này của Doanh Chính cha không tức chết nhảy dựng khỏi giường mới là lạ.

Nằm trên giường cả người chìm vào bóng tối, Phù Tô có cảm giác như thân thể đang liên tục chìm xuống, hắn muốn kêu lên, hắn muốn hét to, hắn muốn vung hai tay kinh hô, hắn không muốn cứ như vậy rơi vào vực sâu vạn trượng

Hắn cảm thấy mình như đang bị một toà nói lớn đè xuống, hô to không được lại không thể động đậy, cả người rất bị động, rất bất lực.

Không động được, lại nhìn không thấy, nói không nên lời, chỉ nghe ra được một chút thanh âm, loại cảm giác này phi thường không tốt, rất không có cảm giác an toàn. Phù Tô không thích như vậy, hắn muốn có người theo ở bên cạnh, hắn thề sau này sẽ không bao giờ luận bàn võ nghệ với người khác nữa.

Bởi vì kết quả này quá buồn bực, quá thê thảm, quá không có lời, đã thâm hụt tiền lại còn không được hét lấy một tiếng.

Giao thảo dược của phối tề cho tiểu đồng để hắn nghiền nát những dược liệu này rồi phân loại cất cho cẩn thận, Từ Phúc phe phẩy quạt lông chim đứng bên cửa sổ nhìn Hạng Vũ vì lên núi hái thuốc mà rách xiêm y, toàn thân rớm máu đang trở về phòng thay y phục bôi dược.

Có thể Hạng Vũ không nhớ ra, nhưng Từ Phúc lại nhớ rất rõ ràng, hơn hai mươi năm trước lúc hắn đi ngang qua Sở quốc thì vừa vặn gặp được tiệc đầy tháng ở Hạng phủ, mà hắn thì được người thỉnh sang xem bói cho anh hài ngày hôm đó. Thế nhưng chỉ nhìn lướt qua một lần đó thôi Từ Phúc đã phát hiện hài tử trong tã lót là một người đoản mệnh, hắn sẽ có kinh lịch huy hoàng nhưng sau lại lấy thảm đạm mà chấm dứt, hắn là kiêu hùng loạn thế nhưng không phải người thắng cuối cùng, mệnh của hắn quá ngắn, ngắn đến nỗi đế khí chưa hiện đã không còn tính mạng

Hắn là đế tinh, nhưng là một khoả đế tinh chợt loé mà qua, chỉ để làm nền cho đế tinh chân chính.

Mà lúc Từ Phúc mấy ngày trước đây ở trong rừng gặp lại Hạng Vũ thì phát hiện trên thân hắn đã không còn đế vận, cũng đã không phải là cái gì đế tinh. Đồng thời thọ mệnh của hắn cũng được kéo dài, đã không còn là người đoản mệnh, hết thảy những điều này thực sự làm Từ Phúc nghĩ không thông.

Vận thế của một người không phải đơn giản là có thể cải biến, huống chi sự tồn tại của Hạng Vũ vốn là để phù trợ đế tinh thực sự, đây mới là giá trị tồn tại của hắn. Hiện tại tất cả đều đã thay đổi,  vận thế của hắn đã thoát ly quỹ đạo vốn có, rối loạn sao lộ.

Nghĩ tới nghĩ lui Từ Phúc nghĩ chỉ có một đạo lý có thể chấp nhận được, đó là Hạng Vũ đã từng gặp phải người nào đó, mà người này xoay chuyển được số phận đã định trước là kết thúc trong bi kịch của hắn. Tuy nhiên hiện tại Từ Phúc còn chưa triệt để biết rõ đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, nhưng hắn có thể khẳng định việc này nhất định có liên quan đến Phù Tô.

Đầu tiên là đế tinh mới vì hắn mà xuất hiện, tiếp đó là vận thế của Hạng Vũ có chuyển biến lớn, trong hai chuyện này đều xuất hiện cùng một người, điều này có muốn không làm Từ Phúc khả nghi cũng không được, nếu như nói là vừa khớp thì không tránh khỏi cũng quá xảo đi.

Ban đầu Từ Phúc tính mệnh cho Hạng Vũ còn nằm trong tã lót xong liền uyển chuyển báo điều mình thấy cho tổ phụ Hạng Yến. Nhân đối phương với mình có ân cứu mạng, cho nên sau khi Hạng Yến cứ mãi thỉnh cầu, suốt thời gian qua Từ Phúc vẫn một mực tìm biện pháp giải quyết, đáng tiếc một chút đầu mối cũng không có.

Giờ đây Hạng Yến đã hi sinh vì nước, Từ Phúc nghĩ mình càng thêm có trách nhiệm chiếu khán cẩn thận hậu nhân của Hạng gia này.

Bấm độn tính một phen, Từ Phúc trở lại bên bàn lại xem một quẻ, một hồi rất lâu vẫn cau mày cúi đầu không nói.

Tiểu đồng nghiền dược thảo xong chỉnh lý lại y phục trên thân cẩn thận rồi mới trở về đứng bên cạnh Từ Phúc.

Hiếu kỳ len lén liếc mắt nhìn quẻ tượng trên bàn, tuy rằng hiểu được không nhiều lắm nhưng hắn cũng nhìn ra quẻ tượng này có chút kỳ dị: “Sư tôn, người đang tính cái gì vậy?” Tiểu đồng hỏi

Xáo loạn quẻ tượng trên bàn Từ Phúc cất kỹ đồ đi mới hỏi ngược lại: “Đồng nhi nghĩ Hạng Vũ người này thế nào?”

“Hạng Vũ? Sư tôn là nói Hạng đại ca a, hắn là người tốt người tốt!” Nói đến Hạng Vũ tiểu đồng đầy mặt xán lạn, so với vẻ không cam lòng lúc nói về Phù Tô tuyệt nhiên tương phản.

“Hạng đại ca thái độ làm người thành khẩn trung thực, lại thích giúp đỡ mọi người, ngày hôm qua ta còn nhìn thấy hắn giúp chủ nhân nhà này bổ củi. Hạng đại ca rất chân thành, đối với bằng hữu phi thường có nghĩa khí, người xem hắn vì đại hoàn tử kia trời còn chưa sáng đã lên núi hái thảo dược, kết quả mang về một thân thương thế nhưng hắn một câu oán hận cũng không có. Nói tóm lại Hạng đại ca chính là tốt lắm, mặt nào cũng tốt, sư tôn tại sao lại hỏi tiểu đồng những chuyện nay?”

“Không có chuyện gì, chỉ là hỏi một chút. Ta là thấy Hạng Vũ này đến chưa được mấy ngày đã có thể cùng thị vệ bọn họ có quan hệ tốt, làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác tín nhiệm, có loại cảm giác như chỉ cần có hắn ở đó sẽ rất thoải mái, theo hắn tuyệt không sai.”

Nói đến nói đi chính là Hạng Vũ người này quá dễ được chú ý, ấn tượng về sự tồn tại của hắn cũng quá cường liệt.

“Hắn làm người đơn thuần không nịnh hót giả tạo, tuy rằng làm cho người khác có loại cảm giác an toàn nhưng cũng cực dễ đắc tội với người khác, đặc biệt là với tiểu nhân. Mà từ xưa đến nay quân tử thẳng thắn vĩnh viễn cũng không phải là đối thủ của tiểu nhân, cho nên Hạng Vũ này bằng hữu không ít, thế nhưng địch nhân cũng rất nhiều, bởi vì quá chính trực chắc chắn sẽ trở ngại không ít việc tốt của người khác”

Đối với một chuyện , Từ Phúc vẫn có chút do dự, hắn còn phải ngẫm lại đã.

……..

Một liều dược thang rót hết vào làm Phù Tô đang sống dở chết dở toát mồ hôi cả đêm, quả nhiên đúng như lời Từ Phúc nói ngày hôm sau sẽ hết sốt, lại phối với dược cao của Hạng Vũ Phù Tô rất nhanh đã có thể vui vẻ.

Nhưng nhân Doanh Chính cha rất hưởng thụ cảm giác cứ cách một canh giờ lại vì nhi tử bôi dược toàn thân một lần, vì vậy Phù Tô lại bị cha hắn ‘hắc’ một phen, mặc dù đã khỏi hẳn vẫn không xuống giường được.

Hơn nữa mỗi lần bôi dược thể nào cũng sẽ phát sinh một ít chuyện ‘xấu hổ xấu hổ’, làm cho Phù Tô thập phần ngượn ngùng

Xét thấy ban ngày không thích hợp làm những chuyện doạ người, cho nên Doanh Chính cha tích góp từng chút một ‘nhiệt tình’ tròn một ngày, vừa vào đêm đã hoá thân thành dã thú ‘ngao ngao’, mặc người đánh chửi thế nào cũng vô dụng.

Bệnh nặng mới khỏi đã đụng dã thú, cho nên Phù Tô đáng thương suýt nữa lần thứ hai toi luôn mạng nhỏ của mình.

Đều là bởi vì luận bàn võ nghệ mà bị thương thân thể, thế nhưng một người cùng ngày đã khoẻ mạnh chỉnh tề, một người sao…đến nay vẫn dính trên giường không dậy nổi, về phần nguyên nhân…đó là bí mật Phù Tô dù chết cũng không nguyện nói ra.

Sau khi nghỉ ngơi năm ngày, hành trình ngừng lại đã lâu một lần nữa khởi hành, bất quá lúc lên đường thì Phù Tô đã tìm không ra bao nhiêu cơ hội có thể cùng Hạng Vũ kề vai sát cánh tâm tình nhân sinh, bởi vì đại bộ phận thời gian Hạng Vũ đều bị những người khác quấn lấy.

Lúc đầu là thị vệ trưởng cùng các thị vệ cận thị phụng mệnh đi bắt chuyện với Hạng Vũ, nhàn hạ thì luận bàn võ nghệ. Còn hơn hai vị một thiếu rèn luyện một lười rèn luyện bên kia, những thị vệ này mặc dù không có võ công cao cường như hai người, nhưng tuyệt đối sẽ không động bất động lại nằm bẹp trên giường không dậy nổi

Vài lần luận bàn xong các thị vệ đối với võ nghệ của Hạng Vũ thập phần bội phục, sau lại tiếp xúc thời gian dài bọn họ thấy Hạng Vũ người này đủ nghĩa khí đáng giá kết giao, cho nên càng nói càng hợp ý.

Hạng Vũ là một người đơn giản thật tình, mà các thị vệ cũng là những người đơn giản, người đơn gảin cùng người đơn giản tương giao giao được chính là tâm, không có nhiều tạp chất như người khác.

Dọc theo đường đi tuy rằng Hạng Vũ cũng nhớ thương ‘Ngu đệ’ trong xe ngựa,

thế nhưng phần lớn thời gian vẫn là cùng thị vệ trưởng bọn họ đi săn thú, dò đường, nướng thức ăn.

Ghé vào cửa sổ xe nhìn thị vệ trưởng cùng Hạng Vũ hiên ngang cưỡi ngựa rong ruổi trên đường Phù Tô có chút không được tự nhiên rụt thân về, bĩu môi trong lòng có chút phát chua, có loại cảm giác bằng hữu chỉ thuộc về mình đã bị người khác đoạt đi mất rồi.

Tựa ở chỗ ngồi trên xe lật xem du ký Doanh Chính đóng sách lại ngẩng đầu nhìn nhi tử vẻ mặt như bị táo bón đang ôm đầu gối: “Làm sao vậy, không vui? Lại đây cho cha sờ sờ” Doanh Chính vẫy tay gọi Phù Tô đến.

Trợn trắng mắat xem thường Doanh Chính cha dám coi mình như tiểu cẩu, Phù Tô ôm đầu gối tựa đầu mình lên đó, chua lè lè nói: “Trước đây Vũ ca đều vây quanh ta, ta là duy nhất của hắn, thế nhưng hiện tại một vòng lớn người vây quanh hắn, hắn lại sớm quên ta không còn một bóng dáng”

Loại tâm tình này của Phù Tô không liên quan đến tình ái, chỉ là điển hình lòng dạ hẹp hòi, phần lớn tình trạng này đều xuất hiện ở các nữ tử khuê các, tỷ như ghen tỵ tình cảm của ai với ai lại tốt hơn mình.

Thở dài, Doanh Chính buông sách trong tay kéo Phù Tô vào lòng hôn một cái, cười nói: “Ngươi là duy nhất của ta không phải được rồi sao?”

(OoO) Phù Tô không dám tin nhìn Doanh Chính cha của hắn lại dứt khoát nói ra được lời buồn nôn như thế, lại còn nói bình thản đến cỡ này, thật giống như là đang hỏi ‘Ngươi ngày hôm nay đã tiện tiện (béo phệ, đi ị ấy^^) rồi sao?’ vậy.

Buồn nôn phát run lên, Phù Tô một cước đá phăng Doanh Chính sang một bên, ôm cánh tay kinh khủng nói: “Ngươi dằn vặt thân thể ta thì thôi giờ đây ngay cả tâm linh thuần khiết của ta cũng không buông tha, ta thà chết chứ không chịu khuất phục!Không chịu khuất phục! không chịu khuất phục!”

Nôn khan một tiếng, nắm chắc sách trong tay Doanh Chính ném luôn thứ đó lên mặt Phù Tô, bởi vì cái bản mặt kia làm hắn nhìn là thấy khó chịu.

………….

“Phong Tây Đại Trạch…” Gặm chân gà trong miệng, Phù Tô đứng trước cột mốc ranh giới nhìn chữ khắc ở mặt trên.

Phong Tây Đại Trạch với Đại Trạch Hương có phải là cùng một nơi hay không đến nay Phù Tô vẫn chưa minh bạch, bất quá Phong Tây Đại Trạch cũng là một nơi tràn ngập cố sự. Truyền thuyết kể lại Lưu Bang chính là ở nơi này say rượu chém bạch xà, làm ra một ‘xích đế chi tử’ mượn hơi lòng người, lừa dối đại chúng vô tri.

Ở đây đầm lầy khá nhiều cho nên tốt nhất là ban ngày chạy đi buổi tối nghỉ ngơi, nếu không tương đối nguy hiểm, vì vậy bọn họ sáng sớm tinh mơ đã đến nơi đây muốn thừa dịp trước khi bầu trời tối đen phải qua được đoạn đường này.

“Khởi hành đi, thái dương vừa xuống chúng ta sẽ không thể đi nữa” Vứt bỏ xương gà đã bị gặm sạch trơn , bắt tay lên y phục chùi một cái, Phù Tô nói với Hạng Vũ đang trở mình lên ngựa: “Vũ ca, trên đường nếu như thấy một con đại bạch xà ngươi nhất định phải gọi ta, cho ta kiến thức một chút!”

“Đại bạch xà?” Hạng Vũ nhìn Phù Tô: “Đại cỡ nào?”

Vấn đề này của Hạng Vũ làm Phù Tô nghẹn, trong tư liệu cũng không ghi chép rõ ràng con rắn đó lớn đến bao nhiêu: “Nếu đã gọi là đại bạch xà thì là vì nó lớn hơn rắn bình thường thôi!Mặc kệ, nói tóm lại thấy bạch xà thì gọi ta”

“Được!”

Thấy Hạng Vũ bọn họ đã chuẩn bị xuất phát Phù Tô quay về bên xe ngựa, thế nhưng vừa muốn lên xe thì chợt nghe trong rừng truyền ra tiếng kêu, tiếp đó mấy người quần áo tả tơi từ sâu trong rừng chạy vội ra.

“Mọi người cẩn thận!” Thị vệ trưởng hô lớn một tiếng rút ra binh khí, các thị vệ khác cũng đều rút kiếm vây quanh xe ngựa.

Bóng người trước mắt càng ngày càng gần, bầu không khí càng thêm khẩn trương, Triệu Cao run run hỏi: “Hoang sơn dã lĩnh ở đâu ra một đám người, sẽ không lại là sơn tặc đi?”

“Này còn chưa chắc, nói không chừng chỉ là lao dịch muốn chạy trốn không đi nghĩa vụ mà thôi” Phù Tô thích góp vui đứng bên xe ngựa vừa cười vừa nói: “Nào có nhiều sơn…” Nói đến phân nửa đột nhiên dừng lại, Phù Tô trong giây lát như được người thể hồ quán đính (đại loại là tinh hoa của Phật rót xuống), thông suốt thanh minh

Phong Tây Đại Trạch ->đại bạch xà -> lao dịch chạy trốn -> Lưu Bang.

Hôm nay thật có thể nói đạp phá thiết hài tìm không thấy, được đến toàn bộ không mất công phu, không cần đặc biệt đi Phái Huyện, bớt được lộ phí rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.