Anh Hai Ôm Một Cái

Chương 10: Khải huy nhân vật bí hiểm






Không biết có phải là tiếp thu được lửa giận rừng rực cường đại lại không thể ngăn trở của Doanh Chính ca hay không, nói chung ánh trăng ngoài kia chẳng biết từ bao giờ đã trốn vào sau mây đen mà ngọn đèn dầu trong phòng cũng trở nên hôn hôn ám ám, nhưng tất cả nhưng điều này không chút nào ảnh hưởng đến hai phụ tử Phù Tô Doanh Chính đang thâm tình tương vọng.

Bốn mắt nhìn nhau, hàm ‘tình’ hỗ thị, nơi ánh mắt hai người tương giao hoả hoa bắn ra bốn phía , bầu không khí trong phòng giương cung bạt kiếm.

Doanh Chính tuy không biết cái gì là ‘niên hạ’, nhưng từ ngữ khí của Phù Tô cũng có thể đoán được đó không phải từ gì tốt đẹp cho lắm. Khả năng rất lớn là có ý tứ ‘phản thiên’, như vậy hắn đâu có thể cho Phù Tô đắc ý.

Quy củ chính là quy củ, nếu định ra rồi thì không được sửa, nếu không thế đạo này chẳng phải sẽ rối loạn kết cấu hay sao?

Nhân gặp đồng hương cho nên uống khá nhiều, bạo tính tình của Phù Tô cũng mượn hơi rượu từ vực sâu leo lên dám lật mặt với Doanh Chính cha hắn, không chỉ mở lớn cặp mắt cá trừng ngược trở lại , còn há mồm nhe răng làm bộ hung ác độc địa.

Hai người trừng nhau có thể nói là lực ngang ngửa, ai cũng không tỏ ra yếu kém ai cũng không chịu chuyển dời mắt trước. Vì vậy Phù Tô trừng đến nước mắt chảy ròng ròng, Doanh Chính suýt nữa biến thành mắt lé, cuối cùng cả hai chỉ có thể đồng thời buông tha.

Một người lấy tay chà mặt dụi mắt, một người rụt cổ cọ hết nước mắt lên chăn.

Xoa xoa hai mắt vừa trừng đến khô khốc, Doanh Chính xoay người đang muốn động thủ ‘giáo dục’ nhi tử, lại thấy bảo bối của hắn nằm trong chăn vung cung hai chân cọ cọ mặt lên đó, nhìn qua so với đám sâu trắng được tàm phòng (phòng nuôi tằm) trong cung nuôi thành siêu mập mạp thập phần giống nhau.

Ngoại trừ đầu ở bên ngoài ra, các bộ phận khác đều lui vào trong chăn, Phù Tô lăn đến lật đi khả ái hệt như con sâu lười, vừa nhìn tâm tình của Doanh Chính nhất thời tốt hẳn lên, nghĩ bảo bối nhi tử của hắn quả thực khả ái muốn chết, nhất thời nhớ lại bộ dạng Phù Tô khi còn bé để trần cái mông trắng nõn nà tròn căng căng chui vào trong chăn của mình.

Cởi áo khoác đi đến bên giường, Doanh Chính buồn cười nhìnn Phù tô đầu tựa trên giường cố sức bò, cố sức dụi vui đến không ngậm miệng lại được. Hắn biết nhi tử lười lại không biết đã lười đến nông nỗi mặc dù như vậy cũng không nguyện chui ra khỏi chăn trước cái đã, hay thậm chí chỉ cần thả hai tay ra là được.

Ngồi xuống bên giường Doanh Chính vỗ vỗ cái mông vểnh lên của Phù Tô, lật cái người đang liều mạng muốn xoay thân nhưng trở mình không được qua ấn lên trên đùi mình, không nói gì chỉ lưu luyến tay ở cổ của Phù Tô.

Liếc liếc móng vuốt đang tới tới lui lui ở yết hầu của mình không chịu đổi sang sờ chỗ khác Phù Tô có chút run gan, tuy rằng không lo lắng cha sẽ bóp chết mình cho hết giận, thế nhưng bắt hắn thể nghiệm một hồi ‘tiếp cận tử vong’ thì vẫn vô cùng có khả năng. Thoáng dời đầu, hơi rượu đã mòn bớt Phù Tô chìa cái mặt đỏ rực ra lắp bắp: “Kỳ…kỳ…kỳ thực…chỗ khác của ta xúc cảm cũng không sai…không riêng gì chỗ cái cổ đó…”

Cũng không biết có phải là lời này của Phù Tô thực sự dùng được hay không, nói tóm lại lời vừa dứt tay của Doanh Chính cha thật đúng là từ trên cổ hắn dời đi, sửa thành vuốt ve khuôn mặt đáng thương của hắn.

Bởi vì xúc cảm không sai Doanh Chính cố sức nhéo hai cái rồi mới cúi đầu khẽ cười nói: “Thế nhưng những nơi khác của ngươi đều khoá ở trong chăn, cha sờ không tới…”

Mềm nắn rắn vuông, lấn thiện sợ ác là bản tính của Phù tô, vừa rồi mượn hơi rượu hắn kêu to đến là hung đến là có khí phách, nhưng giờ phần sức lực đó từ lâu đã theo hơi rượu tiêu tán không còn sót lại chút gì.

Nếu như Doanh Chính là mèo thì Phù Tô chính là một con chuột, lại còn là loại chuột cứng đầu đến muốn điên lên. Tác dụng của túi ngủ của hắn người sáng suốt nhìn qua là rõ, huống chi là người khôn khéo như Doanh Chính cha.

“Sờ không tới thì thôi, ngủ!” rụt rụt cổ Phù Tô muốn lăn xuống, thế nhưng lại bị Doanh Chính đè lại: “Ngủ…hắc hắc…cha không mệt sao?”

“Thấy ngươi cha liền không mệt, vừa lúc có vài lời cha cũng muốn hỏi ngươi một chút” Dùng tay cuốn cuốn tóc Phù Tô, nét cười trên mặt Doanh Chính rất là quỷ dị, quỷ dị đến nỗi làm cho Phù Tô  mặc dù nấp trong chăn vẫn mồ hôi lạnh ròng ròng

Hai chân đạp một cái, nhìn xuống cảm nhận sâu sắc do tóc bị kéo mà sinh ra, Phù Tô một cú xoay người từ trên đùi Doanh Chính lăn lông lốc xuống dưới, giống như con rùa rụt đầu vào trong túi ngủ cuộn lại, mặc Doanh Chính chửi thế nào đạp thế nào cũng không lộ ra. Dẫu sao cách chăn bông cũng không đau, vị vậy Phù Tô làm rùa đen rụt đầu làm đến là vui vẻ.

Chửi mệt mỏi đánh mệt mỏi, Doanh Chính đứng ở bên giường thở hổn hển đối với Phù Tô nấp trong chăn hai cái gì mà ‘ngôi sao nhỏ chợt loé chợt loé đầy trời đều là sao nhỏ’ triệt để hết nói nổi nữa rồi, tức giận đến nỗi cởi giày vừa nằm lên giường liền kéo chăn qua nghiêng người đi.

Nghe bên ngoài không có động tĩnh hình như bão tố đã ngừng, Phù Tô ló ra nhìn ngó xung quan. Thấy Doanh Chính đưa lưng về phía mình, trái tim này giờ bay lơ lửng của hắn mới hạ được xuống đất, mới có cảm giác kiên định.

Hắc hưu hắc hưu lăn sang sát cạnh Doanh Chính, Phù Tô dùng đầu đụng đụng, vậy mà người ta căn bản là không phản ứng hắn.

“Cha! cha!” Gọi hai tiếng thấy cha vẫn không để ý đến mình, Phù Tô thẳng thắt lưng dựa luôn cái đầu to của mình lên thân Doanh Chính, cười tủm tỉm nói: “Nga! Thân ái! Lại tức giận, lẽ nào ngươi không thương ta nữa rồi sao? Lẽ nào ngươi thực sự không thương ta nữa rồi sao? Nga, thân ái!” Lại dùng mặt cọ cọ người Doanh Chính.

Vốn tưởng rằng mình nói ra lời ‘tình cảm’ như thế đối phương dù không kích động đến rơi nước mắt thì hẳn cũng nên có chút đáp lại, như thế nào lại một bộ chết dí không phản ứng thế này?

“Cha, ngươi thực sự tức giận? Người đừng tức giận mà, ta còn chưa tức giận ngươi giận cái gì?Lòng dạ hẹp hòi, bụng dạ hẹp hòi! Hừ, ta cũng tức giận!”Lại nhào lên cọ hai cái nữa Phù Tô đụng đầu vào người Doanh Chính rồi tức giận muốn xoay người đi ngủ, nhưng đúng lúc đó hắn lại phát hiện trong mái tóc xoã ra của Doanh Chính cha có một sợi tóc bạc rất chói mắt.

“Cha, ngươi có tóc bạc rồi” Một sợi bạc rất bình thường đó lại xúc động sâu sắc tâm linh nhỏ bé yếu ớt của Phù Tô, làm cho hắn bỗng nhiên tỉnh táo lại.

Phụ tử yêu nhau trở ngại lớn nhất không phải là ràng buộc của huyết thống, mà là chênh lệch của tuổi tác, đây là sự thực vô luận thế nào cũng không có cách nào thay đổi được. Chính là dù không có bất ngờ xảy ra, không có bệnh bệnh tai tai, theo thời gian trôi đi thân thể của cha có tốt mấy cũng sẽ chết trước nhi tử, đây là định luật tự nhiên.

Nghĩ đến sau này Doanh Chính sẽ chết trước mình, trên đời này sẽ chỉ còn lại mỗi mình mình cô linh linh một người Phù Tô lập tức thấy mũi đau xót, mắt phiếm hồng: “Cha ngươi ngàn vạn lân đừng chết trước ta!” Dùng thân thể liều mạng dụi Doanh Chính.

Đang giả bộ ngủ chờ xem nhi tử sẽ lấy lòng mình như thế nào, Doanh Chính lúc đầu bị chọc đến cười không ngừng, chỉ bất quá hắn cố nén để không bị phát hiện mà thôi. Sau lại đột nhiên nghe thấy Phù Tô dặn dò mình đừng chết trước, ngực Doanh Chính đột nhiên nhéo lên một cái.

“Ai nói ta muốn chết? Ngươi lại ước gì ta chết như vậy?” làm bộ tức giận xoay người, Doanh Chính vốn muốn trực tiếp túm nhi tử hôn một cái, vậy mà một thoáng không để ý cố sức quá mạnh lại đánh luôn khuỷ tay vào mũi người nào đó đang ráng dính sát lấy hắn, nhất thời máu tươi văng khắp nơi.

“Ân…” Mũi đau đớn ngay sau đó là nóng lên, có hai luồng nhiệt lưu dọc theo lỗ mũi Phù Tô chảy ra, mà hắn cũng há miệng ngã lên giường, đau đến độ quên rút tay ra bịt mũi, chỉ có thể mặc máu mũi uổng phí chảy ra: “Cha…”. Khóc tang đầy mặt Phù Tô tâm tình phức tạp gào thét, bởi vì đau nhức đến vừa mạnh vừa nhanh làm hắn cắn rách luôn môi mình, cứ thế cả mũi lẫn miệng cùng nhau chảy máu.

Thấy nhi tử trong nháy mắt biến thành bộ dạng đó Doanh Chính cả người ngu luôn, đường tự hỏi trong đại não đã gián đoạn, thậm chí quên hẳn chuyện nên tìm cái gì đó giúp Phù Tô cầm máu trước .

Lúc này trong đầu hắn chỉ có hai chữ, cũng lớn tiếng hô chúng ra: “Triệu Cao!” Đại Tần đế vương của chúng ta bị máu mũi của nhi tử làm sợ đến kinh hoàng kêu to.

……..

Hai bóng người ngay giữa ban ngày ban mặt lén lút nhìn xung quanh, tiếp đó một trước một sau dò dẫm đi vào một gian phòng chứa củi, người đi trước trên mũi bôi một khối dược cao, người đi sau dắt một con chó vàng lớn.

Buộc chó ở ngoài cửa , nam nhân đi phía sau một lần nữa nhìn xung quanh một chút, xác định không một bóng người rồi mới lắc mình lẻn vào, còn đóng chặt cửa lại.

“Phối phương tỷ lệ đều viết ở trong này, hạng mục công việc cần chú y

trên đường vận chuyển cũng viết rồi, ngươi cất cho cẩn thận” Lý Hậu giao bí phương viết phối chế hoả dược cho Phù Tô.

“Còn có…ngươi bị sao vậy?” Ngày hôm qua lúc hai người chia tay thì vẫn còn tốt, mới qua có một đêm người này thân là hoàng tử Đại Tần đã bị thương ở mũi, Lý Hậu nghĩ quá không thể tưởng tượng được: “Ai đánh?” dám to gan ngay trong phạm vi thế lực của Doanh Chính ẩu đả Phù Tô, Lý Hậu cho rằng người có loại dũng khí này không có mấy, tối thiểu trong thôn nhỏ của bọn họ khẳng định không có.

Sờ sờ dược cao dính dính trên mũi, hồi tưởng lại thảm trạng của mình đêm qua, Phù Tô sắc mặt rất khó nhìn khoát tay áo, tâm tình rất trầm trọng, không muốn tiếp tục đề tài này nữa.

Thấy PhùTô tinh thần uể oải Lý Hậu không thể làm gì khác hơn là tìm chuyện khác nói: “Ngươi bảo ta buộc con chó ở bên ngoài làm gì?”

“Trông cửa” Thấy Lý Hậu khó hiểu Phù Tô không giải thích thêm chỉ hạ giọng nói: “Tối hôm qua ta đi tìm người”

“Người lúc đó ‘đang bận’ cho nên ta không gọi” Cố ý nhận mạnh hai chữ ‘đang bận’

Nếu đến như vậy rồi Lý Hậu còn nghe không ra ý tứ trong lời Phù Tô thì hắn sống uổng phí rồi, sắc mặt của hắn nhất thời trầm xuống: “Nếu như muốn khuyên bảo hay gì đó thì ngươi không cần phải nói nữa , mặc kệ thế nào ta cũng sẽ không buông tay”

Với tình cảnh hiện tại của mình thì nào có tư cách đi khuyên người khác, Phù Tô lắc lắc đầu nhấc vạt áo ngồi xổm xuống lại còn kéo kéo Lý Hậu để hắn cũng đừng đứng nữa.

Một đêm không ngủ ngon ngoại trừ mũi đau ra sợi tóc bạc của Doanh Chính cũng là nguyên nhân khiến Phù Tô mất ngủ: “Lý Băng cũng rung niên rồi đi?”

“Đúng vậy, làm sao?” Lý Hậu hỏi ngược lại

Do dự nửa ngày, Phù Tô từ đầu vẫn luôn cúi đầu chẳng biết làm sao để mở miệng hai tay ôm gối ngẩng lên nhìn chằm chằm vào Lý Hậu: “Ta là nói…nếu như có một ngày Lý Băng chết trước ngươi…ngươi xem tuổi tác của các ngươi dù sao cũng cách xa như vậy …Đến lúc đo ngươi định làm sao bây giờ?” Phù Tô thử hỏi.

“…” Lý Hậu nhìn Phù Tô trầm mặc: “Ta …chưa nghĩ tới…Có thể là lưu lại thay hắn canh giữ đất Thục mà hắn vẫn luôn không yên lòng này, hoặc là theo hắn đi…Cũng chưa biết, tóm lại nơi này không chứa được người thứ hai nữa” Lý Hậu chỉ chỉ ngực mình nói với Phù Tô.

Vươn tay vỗ vỗ vai Lý Hậu Phù Tô thở dài đứng lên: “Đến lúc đó nếu ngươi phải tiếp tục sống mà ta cũng phải tiếp tục sống, thì hai ta ở hai nhà đối diện làm bạn đi , tốt xấu cũng có người nói chuyện” Nói xong Phù Tô ủ rũ đi ra khỏi phòng.

Bị bỏ lại bên trong Lý Hậu hoang mang không giải thích được nhìn chằm chằm theo bóng lưng của Phù Tô, nghĩ mãi mà vẫn không rõ hắn vì sao lại nói những lời này.

…………..

Doanh Chính viết hai phong mật hàm gửi về cho Uý Liễu đang ở Hàm Dương.

Phong mật hàm thứ nhất mang theo bí phương hoả dược, lập cho hắn lập tức cùng người của công bộ nghiên cứu chế tạo cho ra để đúng lúc đưa đến Thục quận, hiệp trọư việc nổ núi xây kênh.

Phong mật hàm thứ hai thì bảo Uý Liễu chuyển cho Lý Tư, lệnh cho hắn triệu hồi quân thủ Thục quận hiện tại về Hàm Dương chờ ở đó, cũng lệnh cho Lý Băng làm tân quận thủ, nhi tử Lý Hậu toàn quyền phụ trách tu kiến Mân Giang, triều đình phải dành cho quyền lợi tương xứng.

An bài xong tất cả rồi Phù Tô vẫy tay tạm biệt Lý Hậu leo lên xe ngựa đi Phái Huyện trước, bởi vì hắn nghe Từ Phúc nói vận thế của đế tinh có xu thế trở nên mạnh hơn, cho nên mới vội vã đuổi sang tìm đường giải quyết.

Dọc theo đường đi, miệng thì sưng, mũi thì quấn băng vải, Phù tô không buông phản ứng Doanh Chính , mặc dù Doanh Chính cha nhiều lần hạ mình lấy lòng hắn cũng không đáp lại. Ngoại trừ ăn với đi xí sở, thời gian còn lại Phù Tô đều dùng cho việc chui vào ổ chăn hờ hững Doanh Chính, hắn hiện trong lòng rất khó chịu.

Cũng không phải bởi vì khi hắn mũi chảy máu không ngừng thì người này khoanh tay đứng nhìn , mà là bởi vì thời khắc mấu chốt có thể kích phát tình cảm của hai người như vậy việc làm đầu tiên của cha hắn cư nhiên là gọi tên người khác! Điều này bảo hắn làm sao chịu nổi?

Vì vậy Phù Tô quyết định nếu cha hắn không lý khai được Triệu Cao đến như vậy, vậy cứ theo triệu Cao qua cả đời đi!

Cầm điểm tâm mới ra lò, Phù Tô cong mình trong túi ngủ ăn đến là ngon lành, mệt mỏi thì co đầu lại trực tiếp ngủ luôn.

Ngược lại với Phù tô ăn no là ngủ, tỉnh ngủ lại ăn, Doanh Chính gần đây tình thần rất suy nhược. Hắn vắt hết óc cũng nghĩ không ra nhi tử vì sao lại giận dỗi nhiều ngày như vậy rồi còn không chịu tha thứ cho mình, nghĩ đủ biện pháp cũng không làm sao để mắt nhi tử nhìn mình lấy một chút cho được.

Doanh Chính lại không vui, vì vậy trên bầu trời của đội ngũ lên đưòng lại bao phủ mây đen.

Bất quá Doanh Chính không biết chính là trong đội ngũ sau khi Phù tô bị thương đã có tin vịt rằng việc này đầu nguồn là hai phụ tử bọn hắn vì giành chăn mà vung tay , hoàng đế bệ hạ xuất thủ quá nặng tạo thành thương tổn, tin tưởng nếu như Doanh Chính mà biết nhất định sẽ không chỉ đưa tới vài miếng mây đen mà thôi đâu.

Tự kiểm điểm đã nhiều ngày , Doanh Chính vẫn luôn muốn tìm lúc nói với nhi tử một câu, chỉ là Phù Tô từ đầu vẫn không cho hắn cơ hội, luôn luôn trốn ở trong chăn mặc kệ.

Phát giác lửa giận của Doanh Chính có xu thế cấp tốc bay lên, để miễn cho túi ngủ của mình bị dính líu chịu họa, kết quả là ngay cả đi xí sở, Phù Tô cũng không quên cõng theo túi ngủ của mình.

Sự thực chứng minh hắn làm như vậy là chính xác, bởi vì đã có vài lần Doanh Chính đối với cái chăn bông cản trở mình kia thả ra oán hận muốn đi tìm kéo.

“Tô nhi!” nhận ra không thể cứ tiếp tục mặc kệ như thế, Doanh Chính một túm kéo qua Phù tô, chỉ có một cái đầu lộ ở bên ngoài, bắt lấy cổ hắn hỏi: “Ngươi đủ chưa? ta đã xin lỗi rồi ngươi còn muốn thế nào nữa?”

Tuy rằng băng vải trên mũi đã tháo xuống nhưng ứ thanh trên mạt còn chưa hoàn toàn tan đi, cảnh này khiến cho Phù Tô lại còn thêm tóc tai rời rạc thoạt nhìn thập phần quẫn bách, làm cho người ta đau lòng.

Nghiêng đầu, Phù Tô bày ra một tạo hình ‘mỹ nhân ngư’ (bởi vì Phù Tô lúc này còn nằm trong túi ngủ, cho nên mời mọi người hồi tưởng tạo hình kinh điển mỹ nhân ngư ngồi trên tảng đá đi) đau khổ không gì sánh được nhìn Doanh Chính cha: “Ngươi còn tìm ta làm cái gì ! Đi tìm Triệu Cao của ngươi đi!”

Thân mình run lên, Doanh Chính cảm giác có một đạo khí lạnh trực tiếp từ chân nhảy lên da đầu lan ra tận từng đầu sợi tóc, khắp người nổi da gà rụng xuống đầy đất. Ném Phù Tô trong tay sang một bên , thấy chướng mắt khó chịu cuối cùng Doanh Chính còn bổ sung thêm một cước.

“Ai u!” Doanh Chính không dùng khí lực quá lớn nhưng Phù Tô vẫn lăn một vòng trên sàn xe. Hắn quay đầu lại trừng cha mình, lần này nói cái gì cũng phải tức giận: “Ngươi đánh ta còn có lý phải không? ta chưa đánh lại ngươi còn dám tức giận trước!” Tức tối vươn tay từ trong chăn ra ngoài , sau đó uốn mông leo ra.

“Giường lớn như vậy ai biết ngươi lại ghé vào trên thân ta? Ta lại không phải cốý!” Doanh Chính phản bác.

Thế hoá ra là hắn tự mình tìm ăn đòn phải không?

Phù Tô rất nhanh siết chặt nắm tay quyết định cùng Doanh Chính cha làm một hồi quyết đấu giữa nam nhân với nam nhân, nếu không hắn quả thực sẽ thành một mảnh bụi bặm , tuỳ ý kẻ khác đổi đến đổi đi : “Một mình đấu!” từ sang xe đứng lên vững vàng rồi Phù Tô chỉ ra cửa xe hét.

“Hừ!” Hừ lạnh một tiếng Doanh Chính cực kỳ khinh thường, đang muốn mở miệng bảo xe ngựa dừng lại thì đã thấy xe của bọn họ đột nhiên không đi nữa, mà Phù Tô vì không chuẩn bị kịp cứ thế nhào thẳng ra khỏi cửa xe.

Tay mắt lanh lẹ Doanh Chính một phen kéo lại Phù Tô, hướng ra ngoài hỏi: “Bên ngoài làm sao vậy?”

“Gia, gặp phải sơn tặc” thị vệ trưởng canh giữ ở bên cạnh xe không chút nào để đám ô hợp này vào trong mắt.

Vừa nghe bên ngoài là sơn tặc Phù tô kích động hơn so với bất cứ người nào, hất tay Doanh Chính đi hắn bật người  nhảy đến góc xe lấy ra bảo kiếm mà mình hoang phế đã lâu ngày, không để ý đến sự ngan cản của Doanh Chính cha vọt ra ngoài xe.

“Ở đâu? Sơn tặc đâu?” Rút bảo kiếm ra Phù Tô xông lên trước : “Lại còn ở ngay giữa đường! Dám cướp xe của gia gia ngươi đây, có còn quy củ nữa không!” hướng về phía một đám người đang cầm đao kiếm hô to, vị giang hồ mười phần.

Cáo mượn oai hùm, phô trương thanh thế, hai điểm quan trọng này đều được Phù Tô phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, không chỉ hù doạ đối phương mà còn chấn ngơ luôn cả người trong nhà.

Ngay lúc hai bên đều đang bị tiếng rống của Phù Tô chấn trụ thì cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng ngựa hí vang cùng tiếng vó ngựa, một thân ảnh cao tráng cưỡi tuấn mã cách mọi người càng ngày càng gần: “Mao tặc nơi nào đến? Dam rõ như ban ngày càn rỡ như vậy!” Ngươi chưa tới tiếng tới trước, thanh âm vang dội làm mọi người trong lòng đều run lên.

Không nghĩ tới mình còn có cơ hội nghe thấy thanh âm quen thuộc lại vô cùng thân thiết này, nhìn lại theo hướng thanh âm phát ra Phù Tô cố sức quơ kiếm trong tay : “ Vũ ca! Vũ ca!”

“Thiếu gia ngươi nhận thức người đến sao?” thấy là người quen của Phù Tô thị vệ trưởng thả lỏng, dù sao là bạn thì không phải địch.

“Đúng vậy! Đó là đại ca mà ta kết bái …bái…Mẹ của ta ơi!”  Nghĩ đến Hạng Vũ đang chạy thẳng tới, ngẫm lại Doanh Chính còn ngồi trong xe, Phù Tô vừa rồi còn kích động như bị dội một thùng nước lạnh thẳng xuống đầu, chỉ là lúc này hắn đã không kịp trốn nữa bởi vì…

“Ngu đệ! thật là ngươi Ngu đệ! Vi huynh rất nhớ ngươi!” Hạng Vũ một cái thả người nhảy xuống ngựa.

Nghe thấy động tĩnh bên ngoài Doanh Chính nhịn không được đi ra khỏi xe ngựa, nào biết vừa xuống đã thấy nhi tử Phù Tô của hắn bị một nam nhân cáo lớn thô kệch ôm vào trong lòng, lập tức giận đen mặt ngay tại chỗ: “Buông ra cho ta !” nói rồi vọt lên một phen kéo lại nam nhân đang ra sức vỗ cực mạnh sau lưng Phù Tô

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.