Anh Hai Gặp Chị Đại

Chương 9: Rời đi




Xưa nay năm nào, trong tinh không cùng không biết năm tháng, nóng lạnh, một đường về phía trước chỉ có chinh phạt. Tình huống cổ địa các nơi bất đồng. Một trận gió thổi qua, lá cây khô vàng rơi rụng làm cho người ta có cảm giác đang là mùa thu hiu quạnh, đây là một loại cảnh tượng thê lương.

Bước trên tinh không cổ lộ, một đường chiến đấu, có biết bao nhiêu anh kiệt rơi rụng như lá khô, ngã nhào trong vũng máu, vùi xương nơi xứ lạ quê người.

Tại trong tòa cổ thành tràn ngập ý thu này, thí luyện giả đều đang lặng lẽ tĩnh dưỡng thân thể, vì chiến đấu kế tiếp, vì có thể sống sót.

Diệp Phàm bước chân kiên định, tu có bí quyết chữ "Giả", toàn thân huyết khí màu vàng lượn lờ, rất nhanh liền khôi phục tới cảnh giới tuyệt đỉnh, trong tròng mắt nội liễm hào quang hóa thành vực sâu, sâu sắc mà lại rực rỡ, đây là một loại cảnh tượng mâu thuẫn.

Chạng vạng, trời chiều đỏ như máu, chân trời có vẻ ngoài giống như hàng vạn hàng ngàn thây nắm đầy đất, làm cho người ta sinh ra một nỗi thê lương kỳ bí.

Một ít tu sĩ đi trong gió thu lành lạnh, hai bên đường phố cây cối sớm đã khô vàng, lá vàng rơi bay bay, có một loại dáng vẻ khô cằn thê lương.

Diệp Phàm đi ra ngoài, ánh mắt sáng ngời tâm chí như sắt thép, mỗi một bước hạ xuống đều hữu lực kiên định, đi trên đường cổ loang lổ lòng tin của hắn không lay chuyển.

Hắn biết rõ sau khi trải qua thanh tẩy của chiến trường đẫm máu, là tu sĩ đã thập phần mệt mòi, mặc dù vượt qua chiến trường thây chất thành núi máu chảy thành sông, nhưng lại mất đi lòng giành thắng lợi.

Quả nhiên, khi hắn bước vào một tửu lâu rộng rãi nhất trong thành, mới vừa đi lên thang lầu liền nghe được một ít lời nói suy sụp.

- Ta quyết định rồi, từ đây thối lui, cùng không quay đầu trở về cố hương, không bao giờ... vọng tưởng thành đạo nữa.

Người nói những lời này là một khổ tu sĩ, ngắn ngủn mấy tháng, từ tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn mà trở nên vô cùng tang thương, con ngươi có chút ảm đạm không còn sắc bén, hai bên tóc mai đều nhuộm vài điểm trắng.

- Thật sự... Chủ động thối lui sao?

Bên cạnh có người hỏi, đồng dạng mang theo vẻ chua xót, hiển nhiên trong lòng cũng có chút bi ai.

- Đi thôi! Lưu lại không có ý nghĩa, mọi người từ cùng chung địa phương đến cùng ta đều đã chết, chỉ còn lại có ta. Nhìn không thấy mảy may hy vọng, ngay cả đệ đệ của ta cũng đã chết rồi...

Rất nhiều người im lặng, một loại chua xót nảy lên trong lòng, này là bọn họ không cam lòng cùng bi thương trong lòng. Từng làm bá chủ một phương, sau khi bước trên con đường này không còn lại chút hào quang ngày xưa.

Chẳng bao lâu sau, mỗi người bọn họ đều sẽ đứng sừng sững trên đỉnh một khu vực, còn trẻ đắc chí. Nhưng mọi người tự phụ, ở trong này lại nhận lấy kết quả thất bại, trở thành một tảng đá lót đường trong mắt đám cường giả khác.

Một người trẻ tuổi suy sụp, uống tới say không biết gì nữa, đột nhiên khóc rống lên, không thể khống chế được cảm xúc, khó có thể ức chế, trên mặt đầy nước mắt không cam lòng, nói:

- Từng kiêu ngạo huy hoàng vô địch một vực, ở nơi này lại bị người ta vô tình dẫm lên. Tranh hùng trên đế lộ, lúc này đã trở thành chiến trường của ít người, đối với chúng ta mà nói cùng quá tàn khốc. Chúng ta thật là những người chết và người qua đường đáng buồn.

Người này vừa nói, rất nhiều người khác đều im lặng. Những năm tháng trước kia cũng từng tự phụ, gào thét thiên địa, khí nuốt vạn dặm nhưng đi trên con đường này, rất nhiều người đều thấy chua xót.

- Người của ta chết trước mặt ta. Nàng đau thương như vậy nhưng ta lại không đủ sức cứu giúp, chỉ có thể ôm lấy nàng run rẩy trong vùng máu, trơ mắt nhìn các ngươi của nàng ảm đạm đi, thân thể lạnh như băng, cuối cùng ánh mắt mắt đi tia sáng.

Lại một người nói nhỏ, tràn ngập thống khổ, nói:

- Nơi này chỉ có đau thương. Ta không bao giờ muốn ở lại nữa, tối nay bước đi.

Trong lầu rượu lập tức có mười mấy người đứng lên, lảo đảo đi xuống, tìm thống lĩnh của thành này, muốn đi lên đường về, vĩnh viễn không quay đầu trở lại nữa.

Ngay vào đêm nay, từng thân ảnh mang theo đau đớn và không cam lòng, mang theo vẻ tiêu điều lựa chọn tọa độ tinh không bất đồng, cô độc ra đi. Bóng dáng bọn họ thật thê lương.

Gió thu nổi lên, có nữ tử hát nhỏ.

- Chúng ta thương cho chuyện của người khác, giống như lá vang phiêu linh theo gió, tìm không ra phương hướng. Đường đi của Diệp Đại đế có dấu chân chúng ta, cũng không phải là Thiên Đường, chỉ có vết máu hồng rực mà lạnh lẽo. Ngựa đạp tinh không, thân hình cao lớn, kinh diễm chiến, bắn đồng nguyệt, đánh vỡ thần thoại muôn đời, xây dựng đế lộ huy hoàng, trở thành có một không hai. Đó là vinh quang của người khác. Bàng hoàng, mê mang, chúng ta giãy dụa ở phương nào. Một đống xương trắng trên đế lộ mang tên chúng ta.

Tiếng ca như khóc, sâu kín chấn động lòng người, theo gió thu và lá vàng rơi vào cổ thành.

Vào đêm nay, cùng với những thân ảnh đi xa, người tham gia thí luyện còn lại không tới một trăm.

Một đống xương trên đế lộ là kết quả của đại đa số người. Đây là sự thật tàn khốc, mê mang và không cam lòng cũng không có tác dụng gì.

Vừa mới chỉ xong cửa thứ hai mà thôi đã không thấy hy vọng nữa. Bởi vì một số tu sĩ tỉnh táo nhận ra trong nhóm này chỉ có mấy chục người có thể tranh hùng trên đế lộ trong tương lai.

Còn hơn mười người có tiềm lực, cho rằng cảnh giới không đủ, có thể từ từ trưởng thành, cuối cùng cũng có thể trở thành thần thoại.

Cũng có người vì muốn rèn luyện, chưa thành đạo nhưng trong tương lai có thể thành Vương trong Thánh nhân, phản hồi cố hương.

Chí hướng và khát vọng của mọi người không giống nhau.

Có người mất mát, có người lộ hào quang, tính cách bất đồng, vận mệnh bất đồng. Trong đêm này trong số những người lưu lại có người búng kiếm hát vang, tiếng kiếm reo leng keng động thiên địa, nhiệt huyết và chiến ý sục sôi vạn dặm.

Diệp Phàm thực bình tĩnh, đã nhìn quen sinh tử, tự bước trên con đường tu giả, huyết chiến tới nay. Hắn còn có gì mê mang nữa chứ? Chỉ có một trái tim bền bỉ như sắt thép.

về phần Long Mã tuy rằng chỉ là cấp phó nhưng tâm tình cũng chẳng hề bất ổn. Bởi vì nó trong trận chiến không lâu trước đó tại thánh cảnh suýt cắn chết mấy con Thánh thú.

Sau Diệp Phàm, người kia đang tự thôi miên mình là cường giả mạnh nhất thiên hạ, ngày sau phải chiến đấu tới phát cuồng.

- Ngươi cũng muốn Đạo Chi Nguyên sao?

Diệp Phàm kinh ngạc, nhìn thấy cảnh này cùng hơi run sợ.

Long Mã nói:

- Đừng nói lời vô nghĩa. Ngươi dùng là được. Dù là Đạo Chi Nguyên chưa bị ai cướp thì ta nếu dung hợp cùng sao bằng ngươi được. Tương lai ta thành đạo chẳng lẽ ta lại cưỡi ngươi à.

Diệp Phàm muốn cho nó một trận tại chỗ. Không hiểu sao kẻ này tâm tính lại luôn tốt như vậy.

Sáng sớm, từng tia nắng mặt trời chiếu xuống, ánh vàng rực rỡ, hơi ấm tràn ngập, chiếu rọi chân trời huy hoàng, tràn ngập sinh cơ.

Trong ánh bình minh sáng lạn này, ai nấy đều cảm nhận được lực lượng cường đại, trở nên vô cùng tự tin.

Diệp Phàm biết sau đây không lâu sẽ tiến quân vào trong một vùng đàn tràng thái cổ. Nơi đó có lực lượng vô cùng.

Đại đạo tự nhiên, Đạo Chi Nguyên, lực đạo vô cùng, tới hiện tại cũng không ai trầm tư, đều cảm nhận được chút đầu mối.

- Ở trong thành này, ánh mặt trời chiếu xuống cùng có lực lượng thịnh vượng. Thế thì ở vùng đàn tràng thái cổ kia sẽ là chỗ thế nào chứ?

Mặt trời mới mọc lên ở phương đông, rất nhiều người mang theo nghi vấn, cảm thấy trên đường xôn xao, sau đó là tiếng người tiếng vật ầm ầm.

- Chuyện gì vậy?

Tất cả mọi người đều kinh dị đi về phía đường phố, hỏi người qua đường, kết quả là đa số thanh niên đều tiến về một địa phương.

- Có chuyện gì mà lại chấn động vậy? T.r.u.y.ệtruyenfull.vn

- Ngươi không biết sao? Có người tế ra Thần Quang cổ Thai, hơn phân nửa là có thể nghe được một số bí mật của chiến trường.

- Người bước trên tinh lộ không phải là không thể trở lại Thánh thành trước đó sao? Trừ phi là bỏ cuộc, trực tiếp trở về cố thổ.

- Ta không phải đã nói rồi sao. Nàng vận dụng Thần Quang cổ Thai, không bị liệt vào trong đó mà cũng không coi là phạm quy.

Rất nhiều người đều bàn luận, đi về hướng quảng trường.

Diệp Phàm chấn động, hỏi thăm dân vốn sống ở đây, rốt cục có chuyện gì, Thần Quang cổ Thai là gì?

- Đây là loại thần vật có thể so được với Ngũ sắc Tế Đàn, có thể mang theo người, có thể đi qua một số tinh vực, đi tới đi lui cũng không bị hạn chế.

- Sao có được thứ này?

Trái tim Diệp Phàm đập thình thịch, cảm thấy thứ này có giá trị thực dụng quá lớn.

- Tất nhiên là cần biểu hiện kiệt xuất trên đường, lập công lớn tuyệt thế mới được. Vì dụ như tạo thành công tích cực lớn với Nhân tộc chẳng hạn.

Diệp Phàm giật mình, biết người này khẳng định rất có lai lịch, tuyệt đối là cường giả kim diễm vô cùng.

Rất nhanh dự đoán của hắn đã được chứng thực. Một nữ tử tên Thanh Thi được gọi là Trích Tiên Tử, cường đại cực độ, đáng sợ vô cùng. Năm đó nàng không thể tranh vị trí đầu trong đám người thí luyện, đi theo con đường của cường giả phía trước, cũng không kém không mấy.

Vài năm trước nàng chinh chiến trong vòm trời, lại đánh xuyên qua một trường thí luyện, tiến vào một vùng tiên thổ hỗn độn, bởi vậy mà lập công lao tuyệt thế, được ban cho một tòa Thần Quang cổ Thai.

Tiên thổ hỗn độn đều có giá trị cực kỳ, bên trong có tiên trân nhiều không đếm xuể. Nghe đồn nàng chiếm được một kiện chí bảo có giá trị nhất trong đó.

Ai cũng không ngờ được nàng lúc này lại trở về, trở lại Thánh thành giai đoạn đầu của Nhân tộc, tuyệt đối là một nữ nhân áp bức cho người khác hít thở không thông.

- Đúng là Thanh Thi tiên tử rồi. Nàng tới thành trì của chúng ta, hai mươi mấy năm trước cũng đã từng đi qua.

- Đúng, năm đó ta từng được thấy Trích Tiên Tử. Đúng là nàng rồi, giờ càng mờ ảo mông lung, sâu không lường nổi.

Rất nhiều người dân nơi này đều đàm luận. Nhất là một số tu sĩ trẻ tuổi hết sức kích động, ấn tượng rất sâu với nàng, nhiều năm khó quên.

Không ít người bắt đầu khởi động, đi về hướng kia, muốn nhìn thấy Trích Tiên Tử trong truyền thuyết.

- Không tưởng được là hai mươi mấy năm sau Linh Nhi cô nương bên cạnh Trích Tiên Tử cũng thành Thánh, thật sự là khó ngờ.

- Nghĩ lại cùng nên như vậy. Năm đó Linh Nhi cô nương chỉ còn kém một đường là thành Thánh, hai mươi năm tích lũy tất nhiên và vượt qua một cửa.

Rất nhiều người cho rằng Trích Tiên Tử trở về sẽ mang tới áp lực khó có thể tưởng tượng cho người thí luyện ngày này. Năm đó nhóm người kia thực đặc biệt, là một tổ hợp cường đại khủng bố. Mà Thanh Thi được tôn là người đứng đầu, tất nhiên có thần uy đoạt tạo hóa thiên địa.

Ngay cả Tiếp dẫn sứ của Thánh thành thứ hai cũng bị kinh động, mời Trích Tiên Tử vào trong mật thổ bể quan của hắn, hiển nhiên là coi trọng đặc biệt.

Mọi người giật mình, càng kính sợ Trích Tiên Tử hơn. Nghe đồn nữ tử này có phong thái tuyệt thế, là một tuyệt đại giai nhân, lại có tu vi chấn động tinh không cổ lộ, không muốn người ta chú ý cũng không được.

- Nàng như vậy tạo thành uy hiếp quá lớn đối với người thí luyện phía sau. Phỏng chừng sẽ có một sốt người đạo tâm bất ổn. Đối mặt với hào quang như vậy thì có mấy người bình tĩnh được chứ?

- Cổ lộ có quy củ, nàng dù về cũng không thể ra tay, càng không thể tiến vào trường thí luyện.

- Dù là vậy nhưng cảm nhận được thần uy của nàng, thấy tiên cốt vô thượng của nàng cũng khiến nhiều người mất lòng tin.

Trong thành có một số người già nói khẽ, cảm thấy Trích Tiên Tử trở về có hơi không ổn, sẽ ảnh hưởng tới đạo tâm của những người thí luyện sau này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.