Anh Hai Gặp Chị Đại

Chương 50: Lý lâm




Vũ trụ tối đen, các vì sao le lói, giống như những viên kim cương được khảm lên trên một miếng vải đen, trong màu đen lạnh như băng này, vẽ ra nhiều điểm sáng.

Mặc dù biết được tọa độ củạ chủ tinh Vĩnh Hằng thì cũng không thể đi tới được, tinh môn cũng có hạn chế, không có Ngũ Sắc Tế Đàn, thì cần phải xuyên qua vũ trụ rất nhiều lần, cuối cùng mới có thể hạ xuống được.

Lần này đi thì hắn cũng không cô độc, các Thánh truy kích theo sau, muốn giết chết hắn, trong nửa tháng này, hắn đã vượt qua tinh không, gặp phải rất nhiều toán truy kích.

Hắn cũng không nóng lòng tiến vào Vĩnh Hằng, mà đi qua một mảnh tinh vực xa lạ, lưu lại một chút manh mối, mang theo các địch nhân đi vòng quanh một chuyến.

Vù...!

Một luồng kim quang sáng chói xẹt qua, đó là Thánh nhân của Kim Ô tộc, xuyên thấu vòm trời xa lạ, biến mất tại vùng tối đen phía xa.

Các Thánh nhân đi riêng lẻ cũng không phải là ít, bọn họ còn có các vũ khí bí mật rất quỷ dị, có thể chỉ bằng thân thể mà vượt qua vũ trụ.

- Pháp khí mà Chuẩn đế dùng thần vũ để luyện chế thành có thể xé rách vũ trụ, sau khi định vị được không gian tọa độ trong khoảng cách ngắn, có thể tự mình đi tới được, thật sự là một kiện Thần phẩm!

Diệp Phàm đã dùng nhiều ngày để quan sát con Kim Ô kia, đối với với binh khí do Kim Ô vũ luyện thành thì cực kỳ kinh ngạc, hắn đoán rằng rất có thể đây là do linh vũ của vị Kim Ô Chuẩn đế thời thượng cổ từng giết chết Đại Nghệ kia luyện chế thành.

- Ngao...!

Một tiếng rít gào vang lên, giống như một con thái cổ Thương Long, thông qua thận thức mà phát ra, vậy mà lại vang vọng khắp phiến tinh vực tối đen này, xuyên thấu tới tận nơi đây.

Đó là một con thái cổ cự Thư màu đen, đạp nát một viên tiểu hành tinh, ngang trời mà đi, bên cạnh còn có một con khỉ mặt xanh, ngoài ra còn có một chiếc phi thuyền vũ trụ.

Đây là một tổ hợp rất quái dị, khi mặt xanh của Cửu Tiêu Thánh Địa, con cự Thư màu đen cao tới mấy vạn trượng của Tứ Tượng Thánh Địa, tất cả đều được phong ấn lại từ trước thời hoang cổ, cùng với phi thuyền cấp Thánh do khoa học kỹ thuật kết tinh lại, mà đồng hành cũng nhau, rất là quỷ dị.

- Tế Đàn...!

Trong lòng Diệp Phàm nhảy rộn lên, lại thấy thêm một đội địch nhân, bọn họ bỗng nhiên xuất hiện từ trong vũ trụ hắc ầm, từ trong vực môn đi ra.

Đó là một khối thạch bàn màu đen, trên bề mặt có tiên huyết đang chảy, dường như còn chưa khô, thoạt nhìn rất khủng bố, đường kính rộng tới năm thước, chở hai người bên trên, bọn họ đều mặc hắc y, vô thanh vô tức mà xuất hiện.

Rồi sau đó, thạch bàn dưới chân bọn họ lập tức biến mất, bị hút vào trong cơ thể của một người, biến mất không thấy đâu nữa.

- Đây là thạch bàn, có thể nhờ nó mà đi ngang qua vũ trụ, còn có thể mang theo người nữa!

Ánh mắt Diệp Phàm trở nên nóng cháy, lần đầu tiên nhìn thấy loại chí bảo này.

Đại đế Cổ Ngũ Sắc Tế Đàn, Cổ Hoàng thần thai, chủ tinh Vĩnh Hằng tinh môn, đây là vài loại mà hắn đã từng biết đến có thể xuyên thấu vũ trụ, không thể tưởng được, ngày hôm nay lại thấy thêm một loại nữa.

Tuy nhiên tấm thạch bàn màu đen kia cũng không phải là loại tốt đẹp gì, có các văn lạc cổ xưa đang loang lổ, trên mặt còn có tiên huyết chảy đầm đỉa, dọc theo các vết khắc cổ xưa mà chảy xuống, nó thuộc về chư Thánh tại Vực ngoại.

- Đây là nhóm thứ sáu, xem ra những kẻ đuổi giết ta thật sự không ít, có kẻ thèm muốn Lục Đỉnh, có người thì chỉ thuần túy là muốn lấy mạng của ta.

Trong mắt Diệp Phàm lóe lên ánh sáng, trong nửa tháng này, hắn nghiêm túc quan sát mỗi một phe địch thủ, cẩn thận phân tích.

Đại quân chính thức còn ở cuối cùng, còn chưa tới đây, hoặc là phải tới chủ tinh Vĩnh Hằng thì mới có thể gặp được. Bởi vì kia nhân mã của phe Cổ tộc còn có một mục đích khác, đó là viễn chinh Vĩnh Hằng, cướp lấy Tiến hóa dịch.

Sau khi Diệp Phàm nắm giữ vũ trụ mẫu thuyền, sớm đã có thể khổng chế thuần thục, không ngừng bay vòng quanh, dẫn đầu đi trong vũ trụ tối đen, cũng không biết đi được bao xa rồi.

Những lộ trình này mà chỉ dựa vào phi hành, thì cho dù có là Thánh nhân, bay tận mấy trăm đời cũng không đi hết được, trên đường đi, hắn đã qua một chỗ cổ địa, hy vọng tìm được một vài người trong vù tiại cô quạnh này.

Đồng thời, hắn cũng đang thăm dò, sau khi nắm giữ chiếc mẫu thuyền cấp Thánh này, hắn còn chưa từng đi qua vũ trụ thống khoái như vậy, lúc này đã có thể vượt qua không biết bao nhiêu cổ địa xa lạ.

Đột nhiên, một luồng khí tức đáng sợ từ tinh vực phương xa phát ra, giống như một mảnh ngân hà vờ nát, lại như một cơn hồng thủy ngập trời, tấn công tới đây.

Chiếc cổ thuyền cấp Thánh này cũng bị bất ngờ làm cho rung động, thiếu chút nữa đã rơi xuống, khiến cho lòng người sinh ra áp lực, từng trận bất an.

Đó là cái gì? Diệp Phàm lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, tinh vực xa lạ phía tnrớc có một cỗ năng lượng cường đại đang dao động, vậy mà lại có thể xuyên thấu cả vũ trụ hải.

Mẫu thuyền của hắn có Khi Thiên trận văn của Vô Thủy Đại đế, sẽ không tự mình lộ ra, không bị người ta phát hiện ra, giấu giếm khí tức, mò mẫm về phía trước.

- Sinh khí thật cường đại, phía trước có một viên Sinh Mệnh cổ Tinh!

Diệp Phàm phóng về phía trước, sau đó không lâu đã tới nơi, đây là một mảnh cổ tinh vực xa lạ, mang khí thế thê lương, hùng vĩ, tang thương... các tâm tình này đang dao động kích liệt.

Như một con sông cuồn cuộn chảy, như một cơn lốc cuốn qua vạn ngọn núi, quét ngang hết thảy, bên trong sự bi thương còn có một loại khí phách tuyệt thế đang tồn tại.

- Đúng thật là một vùng sinh mệnh cổ địa!

Diệp Phàm tin chắc rằng, phiến tinh vực này nhất định có một tinh cầu thật lớn, chỉ sợ cũng không kém so với sinh mệnh tinh cầu tại Bắc Đẩu, nó nằm ngay tại phía trước.

Rốt cuộc, hắn chạy tới trung tâm khu vực phát ra dao động, nhưng lại thấy một hình ảnh vô cũng rung động.

Nơi đó có một người khổng lồ!

Hắn đứng sừng sững trong vũ trụ, cũng không biết cao bao nhiêu, nhìn không thấy điểm cuối, đầu ở sâu trong vũ trụ, chân đạp lên vũ trụ âm u.

Bên cạnh hắn, các vì sao đang xoay tròn, đây là một cái thiên thể không thể tường tượng được, còn lớn hơn không biết bao nhiêu lần so với các vì sao.

- Rống...!

Hắn há mồm rống lên một tiếng, vậy mà đã xé nát cả một dải thiên hà, khiến cho người ta phải cứng họng, không dám tin chuyện này là thực.

Đây là một sinh linh còn lớn hơn cả một hành tinh, đang đứng trong tinh vực, cúi đầu nhìn xuống thế gian, ngạo thị vạn vật trong vũ trụ.

Đây là kẻ nào? Chẩng lè là Thần minh hay sao, điều này quả thật quá mức rung động.

Thần thức của hắn phát ra các dao động mênh mông, truyền khắp phiến tinh vực xa lạ này, khiến cho người ta muốn quỳ xuống cúng bái, khủng bố khôn cũng.

Đây là nhân vật đáng sợ nào, rốt cuộc đã đạt tới cảnh giới gì rồi?

Tại đó có từng đợt văn lạc tràn ra, khiến hắn trở thành trung tâm của vùng cổ tinh vực này, đây thật sự là một cảnh tượng khai thiên lập địa, các luồng hỗn độn khí che phủ thân thể này.

Đây là một nam nhân, cường tráng hữu lực, vũ trụ mẫu thuyền bay cao lên, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy nửa người trên của hắn, mái tóc đen rối tung, như một dải ngân hà đang buông xuống.

Không, ngay cả các vì sao cũng đều xen lẫn giữa các sợ tóc, dải ngân hà cũng không lớn và dài được như vậy.

Điều này làm cho Diệp Phàm khó có thể nói nên lời, hắn chưa từng chịu rung động giống như hôm nay bao giờ, rốt cuộc thì đây là người nào vậy?

Hắn vượt qua vô tận tinh vực cô quạnh, ngay cả một viên sinh mệnh tinh cầu cũng không thể tìm ra, vậy mà lại ở trong này nhìn thấy một thần nhân có thể đạp nát cả vùng tinh vực như vậy.

Diệp Phàm cảm nhận được một loại đại đạo vô thượng, khiến cho ngay cả hắn đã sắp sửa thành Thánh cũng đều phải hít thờ không thông, nếu không có Lục Đinh phát ra ánh sáng mờ, thì chiếc mẫu thuyền này đã có thể bị vỡ ra từ lâu rồi.

Quá mức khủng bố, khó trách cách nhau rất xa, mà hắn đã cảm nhận được khí tức sinh mệnh trên phiến tinh vực này xa lạ, chỉ dựa vào một người mà đã có thể có khí tức nồng đậm như vậy rồi.

Diệp Phàm khống chế phi thuyền vũ trụ, từ phía xa bay vòng quanh hắn, từ bên cạnh của vị thần nhân khổng lồ này, vòng qua sau lưng, đi tới phía trước mặt, không dám quấy nhiễu.

Một tồn tại cỡ như đố phương, thì có lẽ chỉ bằng một hơi thở cũng giết chết hắn, đã vậy thì, không bằng đứng ở thật xa, mang theo kính ý mà quan sát.

Nhưng khi hắn đi tới trước mặt người này, nhìn thấy bộ mặt, hắn lập tức ngây dại ra, không thể tin rằng đây là sự thực.

Thân thể cường tráng hữu lực, mái tóc màu đen như thác nước rủ xuống, có thể dài bằng dải ngân hà, tràn ngập rung động. Nhưng mà, khuôn mặt hắn lại tràn ngập vết máu, bộ xương trán đã sớm hoàn toàn vỡ nát, miếng xương trắng ờn lộ ra, tiên huyết chảy đầm đìa.

Đôi mắt của hắn nhắm chặt lại, có một nỗi bi thương vô tận, toàn thân không chút nhúc nhích, đứng thẳng ở trong này.

- Đã chết... Hắn vậy mà lại đã chết rồi sao!

Diệp Phàm ngơ ngác sững sờ.

Tiên Thai đã vỡ nát, xương trắng lấp lánh, tiên huyết chảy đầy mặt, nguyên thần của hắn cũng đã khô héo, không có khả năng còn sống được nữa.

- Nhưng mà tiếng thét vừa rồi kia thì sao, vậy mà lại truyền tới vùng tinh vực đó, điều này phải cường đại tới mức nào a?

Diệp Phàm vô cũng kinh ngạc.

Chẳng lẽ những gì mà hắn nhìn thấy trước mắt này đều đã sớm không phải là chân thân, tất cả đều chỉ là đạo ngân, những gì mà vừa rồi hắn nghe được, nhìn thấy, thì chỉ là do đạo tắc pháp tướng lưu lại thôi ư?

Đây là một tồn tại cường đại đến cỡ nào a? Vì sao lại ngà xuống ở đây, tại sao lại phát sinh chuyện như vậy, khắp cả vùng tinh vực xa lạ này đều tràn ngập đạo tắc của hắn.

Diệp Phàm nghiêm túc quan sát, lại càng giật mình hơn, trên đinh đầu của khối thi thể khổng lồ này, có một viên cổ tinh, nơi đó đang diễn biến ra những thâm ảo vô cũng vô tận, giống như đã từng sinh ra hàng ức vạn sinh linh, giống như có rất nhiều người đang cực kỳ bi ai.

- Vì sao lại như vậy?

Hắn dùng mẫu thuyền quét hình, cẩn thận quan sát, cho ra một kết luận khiến cho ngay cả hắn cũng phải giật mình, đó vốn là một viên Sinh Mệnh cổ Tinh khổng lồ, nhưng hiện tại lại chìm trong sự im lặng chết chóc.

Chuyện này rốt cuộc đã xảy ra vào bao nhiêu vạn năm trước, tới ngày nay thì đã trở thành một vùng đất như vậy.

Vù...! Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Một luồng kim quang hiện lên, một con Kim Ô xuất hiện, nó thông qua dấu vết mà Diệp Phàm lưu lại trên đường cho bọn hắn để đuổi tới nơi này, thân thể đang run rẩy, không chịu khống chế. Nếu không có chiếc thần vũ màu vàng mà nó đang cầm kia, chỉ sợ là thân thể sẽ lập tức vỡ nát ra.

- Trời ơi...! Ta nhìn thấy cái gì vậy?

Lão Kim Ô cả kinh kêu lên, khoảng cách giữa nó với Diệp Phàm cũng không phải rất xa, dao động thần niệm do sợ hãi này cũng có thể bị cảm ứng được.

- Chuẩn đế...!

Nó run rẩy nói.

Trong thời kỳ thượng cổ, Kim Ô bộ tộc xuất hiện một vị chí tôn, từ trong thần sào đi ra, bễ nghễ khắp vạn sinh linh, được cả vùng vũ trụ cộng tôn.

Khi đó, hắn còn rất nhỏ, được thấy phong thái vô thượng của Kim Ô Chuẩn đế, chiếc thần vũ trong tay này chính là vị bệ hạ kia ban cho sau này.

- Không sai, hắn là một vị Chuẩn đế, muốn nghịch thiên, kết quả lại chứng đạo thất bại mà ngã xuống tại đây!

Lão Kim Ô run run, nhưng ánh mắt lại trở nên nóng bỏng, đây là một vùng đạo thổ, là vô thượng bảo địa.

Phía xa, Diệp Phàm giật mình, đây là một vị Chuẩn đế, chứ không phải là cổ Thần, cũng không phải là Đại đế trong dự đoán của hắn, vậy mà lại cũng có khả năng công tham tạo hóa như thế, thật sự rất rung động.

- Đây là đạo tắc pháp tướng, mặc dù thân thể đã ngã xuống, nhưng mà đạo vẫn còn chưa bị mài mòn, bảo lưu lại cảnh giới khi đó, hắn chứng đạo thất bại, kéo theo cả viên cổ tinh sinh ra hắn cũng phải đi tới điểm cuối cùng của sinh mệnh.

Con Kim ộ này run rẩy, rất là e ngại, nhưng trong mắt lại cũng có sự mong chờ, nơi này đối với tu sĩ mà nói, thì có quan hệ quá lớn

- Trong thời kỳ Thượng cổ, ta từng có vinh hạnh được nhìn thấy cảnh tượng bệ hạ của tộc ta thử chứng đạo một lần, cũng là đầu tiến vào vũ trụ, chân đạp vũ trụ âm u, nhật nguyệt tinh tú vờn quanh, khai thiên lập địa, cả đời ta cũng không quên được!

Lão Kim Ô tự nói, hắn nghĩ tới rất nhiều chuyện xưa.

Diệp Phàm rung động, Chuẩn đế vậy mà lại cường đại đến như vậy, cảnh giới cao tới mức này, nhưng khi chứng đạo thất bại, khiến cho cả một viên cổ tinh sánh bằng Bắc Đẩu và Tử Vi cũng phải trở thành một vùng đất tình mịch.

- Quá mạnh mẽ, khó trách từ xưa đến nay, Đại đế có thể đếm được trên đầu naón tay, ngay cả một vị Chuẩn đế mà đã như thế rồi, thật sự khiến cho người ta phải khiếp sợ!

Diệp Phàm thấy tim mình trở nên đập nhanh hơn.

Hắn lập tức nghĩ tới Cái Cửu U, lão nhân này cũng từng đạt tới độ cao này, sau khi huyết khí khô kiệt, mới ngã xuống.

Một vị Chuẩn đế toàn diện điên cuồng, tăng thực lực lên tới cảnh siới cực chí, thì sẽ xuất hiện đạo tắc pháp tướng như vậy, khiến cho chúng sinh đều kính sợ và run rẩy.

Diệp Phàm giật mình một cái, lạnh run người, người này rốt cuộc thì muốn chứng đạo như thế nào? Vậy mà lại khiến cho một viên cổ tinh cũng bi liên lụy theo, khiến cho cổ địa mà hắn từng sinh ra cũng phải tử vong.

- Khó trách có loại dao động bi thương này, hắn đang hối hận hay sao, một viên cổ tinh hoàn chỉnh, có ức vạn sinh linh phải chôn cũng, cả vùng đất mẹ từng sinh ra hắn cũng phải tiêu vong, đây chính là tội lỗi không thể chịu đựng được a!

Diệp Phàm thở dài.

Đồng thời, hắn cũng giống như con Kim Ô kia, trong mắt phát ra chùm sáng kinh người, nhìn chằm chằm vào viên cổ tinh đã chết kia, muốn buông xuống nơi đó, có lẽ sẽ đạt được nghịch thiên thu hoạch cũng nên.

Thi thể của Chuẩn đế nằm cao ngất trong vũ trụ, đinh đầu cao tận chín tầng trời, chân đạp xuống Cửu U, nhật nguyệt tinh tú quay xung quanh, mỗi cái há mồm thì nuốt trọn cả một dải thiên hà.

Cảnh tượng bậc này khiến cho cả nhân thế cũng phải khiếp sợ, bất kỳ kẻ nào nhìn thấy thì đều nan rẩy tâm thần, tim mật lạnh băng.

Mái tóc đen nồng đậm kia có thể so với dải ngân hà, cơ thể màu cổ đồng đã trải qua không biết bao nhiêu vạn năm mà vẫn không mục nát, vẫn như cũ ánh lên sáng bóng.

- Pháp khí của Chuẩn đế, nó đang dấu ở nơi nào?

Con Kim Ô kia mặc dù vẫn đang phát run, nhưng cũng vô cũng kích động, nhìn chàm chằm vào khối thi thể này.

Đó chính là một kiện Thần khí vô cũng quý giá, có lẽ có thể để cho hắn nhìn trộm đến chứng đạo áo nghĩa vô thượng, bởi vì này thi thể hùng vĩ bàng bạc này chính là bởi vì chứng đạo mà chết.

Diệp Phàm cũng biết rõ tầm quan trọng của địa phương này, nó vô cũng quý giá, một vị Chuẩn đế ngà xuống, nhất định sẽ ngưng kết ra huyền bí của thiên địa, những người có chí hướng chứng đạo thì ai cũng sẽ trở nên điên cuồng.

Đây rốt cuộc thì là thi thể, hay vẫn là do pháp tướng đạo tắc biến thành, hình thành nên bộ dáng chân thật này? Khuôn mặt mang theo vết máu kia, đôi mắt nhắm chặt, có vô tận tang thương và bi thương, quá mức sinh động, dường như chỉ thiếu mỗi sinh mệnh mà thôi.

Hỗn độn khí đang lượn lờ, thi thể Chuẩn đế như khai thiên lập địa, nhưng đã thất bại, kết thúc sinh mạng tại đây, mang theo huy hoàng tuyệt đinh mà ngã xuống vực sâu không đáy.

- Ồ, lại có người đến!

Diệp Phàm đang định đi đến, lại có têm một đám người truy kích hắn chạy tới nơi đây, đều giấu trong bóng tối, tất cả đều rung động, nhưng cũng không ai dám

Vì địa phương thật đáng sợ, mặc dù là Cổ Thánh tới đây, thì cũng đều run sợ trong lòng, nhưng lại không ai rút đi, bởi vì bọn họ đều biết được sự quý giá của địa phương này.

Ầm... ầm...!

Đột nhiên, trong thiên địa phát ra một tiếng nổ vang, chấn động cho hồn phách Cổ Thánh cũng thiếu chút nữa phải xuất khiếu, từng người đều mang sắc mặt tái nhợt, thân thể run rẩy.

Bộ thi thể khổng lồ của Chuẩn đế này đã động đậy, các luồng đạo vãn vô cũng vô tận đã nội liễm lại, thân thể này đang co nhỏ lại, chậm rãi tụ về một chỗ.

Hắn đang muốn hóa đạo hay sao?

Khắp cả tinh vực đều bị lay động lên, tản mát ra khí tức thê lương muôn đời, bộ thi thể này không ngừng nhạt dần, tất cả thiên đạo thần tắc đều nội liễm, hướng về một điểm nhỏ trong đó mà hội tụ lại, đúng vậy, hội tụ về phía xương trán của hắn, cũng chính là Tiên Thai.

- Quả nhiên là pháp tắc pháp tướng, chứ không phải là Chuẩn đế thể chân thật!

Kim Ô run run nói, hắn thân là một gã Cổ Thánh, lại không chịu nổi loại dao động này, da nẻ toàn thân đã vỡ ra, phát ra một tiếng kêu lớn, hóa thành một luồng kim quang, bay ra xa.

Diệp Phàm cũng một tiếng động mà rút lui, rời xa nơi đây, yên lặng chú ý, đạo tắc pháp tướng mà Chuẩn đế lưu lại này thật sự rất khủng bố, vẻn vẹn chỉ là loại khí tức mênh mông này được phát ra, thì cũng không phải người bình thường có thể chịu đựng được.

Đại đạo ầm ầm chấn động khắp cả tinh vực cổ xưa, giống như âm thanh từ thời Thái Sơ, chỉ trong khoảnh khắc dường như được truyền từ thời vũ trụ sơ khai mà đến, giáo hóa con người, khiến người ta có dấu hiệu ngộ đạo.

Diệp Phàm ngồi xếp bằng ở trong mẫu thuyền, nghiêm túc lắng nghe, ngưng thần tìm hiểu, tiến thêm một bước cô đọng đạo quả, nghiền ngẫm ý nghĩa trong thiên địa đạo ngân này.

Ầm...!

Rốt cục, cuối cùng cũng có một tiếng nổ phát ra, thi thể của khổng lồ Chuẩn đế ảm đạm đi, ngàn vạn luồng đạo tắc đều dung nhập vào trong khối xương trán trắng bóc kia.

Mặc dù nơi đó đã vỡ nát, tiên huyết chảy đầm đìa, nhưng vẫn như cũ là nơi thống trị của đạo, là nơi tất cả tụ hợp về.

Cuối cùng, Chuẩn đế biến mất, hắn hóa thành từng đợt đạo quang, tiêu tán trong vũ trụ, trong đó cái xương trán thì phát ra một luồng sáng chói mắt, sau đó giống như một thiên hà lao đi, chìm sâu vào trong viên cổ tinh trên đỉnh đầu khi nãy.

Nơi đó từng là một vùng sinh mệnh nguyên địa, nhưng mà do hắn chứng đạo nên đã đi tới điểm cuối cùng, trở thành một viên tinh cầu chết, ngày nay đã không còn chút sinh cơ nào.

Vũ trụ trở nên im lặng, lại hoàn toàn trở về tĩnh mịch, đã không có một chút tiếng động nào, trở thành một mảnh vũ trụ tối đen và lạnh như băng, không một chút dị tượng nào nữa.

Chỉ có kia viên tinh cầu từng là Sinh Mệnh cổ Tinh kia là có chút quái dị, giống như thuật lại những bi thương, một hồi đại nạn thời thượng cổ.

Xoát...!

Một luồng sáng nhanh chóng lao về phía viên cổ tinh này, tốc độ đạt tới cực hạn, đây hiển nhiên là một vị Thánh nhân, muốn tìm được vô thượng đại bí trên viên tinh tú cổ xưa này.

Diệp Phàm vừa muốn động, nhưng lại dừng lại, có người đi sau mà đến trước, từ chỗ sâu trong vũ trụ thét dài mà đến, thần thức đạt tới mức kinh người.

Đây tuyệt đối là một cường giả, dáng người cường tráng, mái tóc bạc rối tung, lưng đeo một thanh hắc kiếm, ngay lập tức đã lao tới đây, khí tức mạnh mẽ bức người.

Hắn đã trước một bước tiến vào viên cổ tinh kia, khi hắn lạnh lùng ngoái đầu nhìn lại, quét ánh mắt về phía vũ trụ, khiến cho người ta cảm nhận được một trận áp lực, dường như bị rơi xuống một hầm băng.

Diệp Phàm tâm thần vừa động, đây là nhân vật siêu cấp đáng sợ, nhưng mà

cũng không phải là người tới truy kích hắn, hắn từ đâu tới, tại sao lại đột nhiên xuất hiện tại đây?

Chính vì như vậy, hắn cũng không vọng động, bởi vì người này thật sự rất đáng sợ, đây chính là một mảnh tinh vực xa lạ, sớm đã hóa thành tử địa trong nhiều năm, tại sao lại còn có một vị cường giả vượt qua vũ trụ xa xăm đến tận đây?

Hắn có thể một mình đi lại trong vũ trụ, tuyệt đối là một cái nhân vật tuyệt thế, khiến cho da đầu người khác phải phát run, nếu không thì chắc chắn không dám làm thế.

Diệp Phàm tin chắc rằng mình chưa từng gặp người này, nhưng Kim Ô, khi mặt xanh và những kẻ đuổi giết hắn thì lại không biết điều này, cho rằng người này cũng đến từ Bắc Đẩu giống như bọn chúng, dọc theo manh mối lưu lại trong tinh không, là vì Lục Đinh và tánh mạng của Thánh thể Nhân tộc mà đến.

Vù...!

Con Kim Ô kia cũng động, nhằm về phía viên tinh cầu chết kia, hóa thành một tia chớp màu vàng, ngay lập tức đã xông tới.

Bảy, tám bóng người cũng lao vọt lên, hướng về phía viên cổ tinh thật lớn kia mà lao xuống, đều muốn tìm kiếm pháp khí của Chuẩn đế cùng với các di tích khác trên viên cổ tinh này.

Sinh mệnh cổ địạ thật lớn này, trước kia nói không chừng đã từng sinh ra cả Đại đế Cổ, nếu có Đế binh lưu lại, vậy thì càng thêm đáng sợ.

Đây có lẽ là một hồi thiên đại tạo hóa, mỗi người đều ôm ý niệm như vậy trong đầu, tìm được Tiên binh hoặc Cổ Kinh thì sẽ làm cho cả bộ tộc quật khởi, thịnh vượng tới mấy vạn năm.

Diệp Phàm cũng chạy tới, tuy nhiên hắn lại không hạ xuống, dùng vũ trụ mẫu thuyền đi quét hình, nhìn từ mọi phương vị xuống phía dưới, quan sát những người này.

Núi cao sụp đổ, biển cả khô cạn, hang động vờ nát, tường thành đổ vờ, đây là một vùng đất đổ vờ, CÙI12 không có gì còn tồn tại nữa, không có lấy một ngọn cỏ, vùng đất chết kéo dài không biên giới.

Năm đó đạo quả mà Chuẩn đế muốn chứng đạo thì lại quá mức quỷ dị, chưa bao giờ nghe nói qua việc chứng đạo thất bại sẽ liên lụy đến cả một viên cổ tinh, những gì hắn tu luyện chắc chắn cũng rất phi phàm.

Diệp Phàm dùng vũ trụ mẫu thuyền cẩn thận quét hình, rốt cuộc tìm thấy một ánh sáng duy nhất trên viên cổ tinh này, cũng là chỗ dị thường duy nhất, nơi đó có một tấm bia đá, cao tới tận vạn trượng.

Đó là do một khối tinh thạch được đèo thành, dựng lên trên mặt đất, ở nơi đó có một ngọn núi lớn cao xấp xỉ, to lớn mà bao la hùng vĩ.

Viên cổ tinh này có thể đã từng có rất nhiều ngọn núi lớn nguy nga, nhưng lại đều đã vỡ tan tất cả, trà một ngọn núi này, cũng không gì còn có thể bảo tồn đầy đủ được nữa.

- Không đúng, ngọn núi này có hình dạng thoạt nhìn quái dị như vậy, dường như đây là một phận mộ khổng lồ thì đúng hơn!

Diệp Phàm khiếp sợ.

Tấm bia đá cao vạn trượng, phần mộ cao vạn trượng, đây là loại hùng vù rung động lòng người tới mức nào a!

Tuy nhiên, đã được kiến thức tới cảnh tượng Chuẩn đế ngã xuống khi xưa trong phiến hư không này, nên lúc này Diệp Phàm cũng không quá giật mình nữa, rất nhanh liền bình tình lại.

Toàn bộ phần mộ khổng lồ này có màu đỏ sậm, dường như được nhuộm máu lên, được chúng sinh dùnẹ tiên huyết đúc thành, do đó mới tạo thành cảnh tượng bực này được. Ngay cả đất đai bên cạnh nó cũng hóa thành màu đen, âm khí rất nặng.

Người có mái tóc màu bạc kia cũng không phải là quá già nua, chỉ có bộ dáng ba mươi tuổi mà thôi, đứng trước tấm bia đá khổng lồ này, vẫn yên lặng không nói gì, không chút nhúc nhích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.