Anh Hai Gặp Chị Đại

Chương 44: Vượng tử




Một cuộn da thần cổ rơi xuống, dẫn lên một cơn phong ba, khắp nơi đều chú ý, tuy rằng viên cổ tinh kia đã biến mất, nhưng vẫn có không ít người ôm lòng hy vọng.

Ngay cả Cổ tộc đều biết được, trong đó cũng có người nghe nói qua về sinh mệnh cổ thụ, là từ trong miệng tổ tiên bọn họ truyền lại, đây hẳn là một gốc cây diệu thụ sinh trường ở Tiên vực.

Chiến trường Vực ngoại bắt đầu nổi dậy, giằng co, chiến đấu kịch liệt dần dần thăng cấp. Diễn biến tới bước này rồi song phương sớm đã không còn có thể khống chế, nhất định phải có một hồi đại chiến.

Cổ tộc đang chờ mong, nghe nói có một vị Đại Thánh sắp đến đây, thực rất có thể sẽ mang Cổ Hoàng binh Cực Đạo tới. Động tác lớn như thế có thể đã làm cho dã tâm của Hoàng tộc thái cổ càng bành trướng, nếu nắm trong tay Vĩnh Hằng sẽ có ảnh hưởng sâu xa.

Cũng có một số người lòng âm thầm đau buồn, cảm thấy nếu như Vĩnh Hằng có Tiên Y của Thần minh cổ đại, hơn phân nửa là đang mưu đồ Cổ Hoàng binh, cố ý dẫn xà xuất động.

- A...

Ở chỗ sâu trong tinh vực, một vị Cổ Thánh Đọa Bằng tộc thái cổ bị giết, đầu bị người cắt lấy, thi thể khổng lồ ngã quỵ, máu tươi phun trào.

Bọn họ sinh ra có hình người có cánh chim bằng màu đen, giương cánh chấn ra đều có thể cắt xé toạt vũ trụ, càn khôn đều phải dập nát. Nhưng ngày nay lại trở thành "Thánh thú" bị người săn giết, khó thoát khỏi cái chết.

Cổ tộc né tránh vào chỗ sâu nhất trong tinh không, gần như biến mất trong vũ trụ mờ mịt, chờ đợi Đại Thánh tử Bắc Đẩu buông xuống, nhưng vẫn còn bị người tìm được.

Chủ yếu là sự xuất hiện của cuộn da thần có ghi lại về sinh mệnh cổ thụ kia, làm cho cao thủ tuyệt thế của chủ tinh Vĩnh Hằng đứng ngồi không yên. Điều này ảnh hưởng thật lớn.

Cũng lúc đó, Tu Đà tộc ở tinh vực Vĩnh Hằng suýt nữa bị người diệt tộc, Hoàng tộc thái cổ Cửu Hoàng Vương đích thân tới, dưới một kích phạm vi tới mấy vạn dặm biến thành tro tàn.

Đáng tiếc, tộc đó sớm đã rời đi, chỉ là lãnh thổ bị hủy diệt mà thôi.

- Cuộn da thần cổ được ký thác ở nơi khác, do mấy thế lực lớn bảo quản!

Cổ tộc biết tin này nhíu sát chân mày, không riêng gì cao thủ của Vĩnh Hằng săn giết bọn hắn, một ít cường giả của Cổ tộc cũng chủ động đánh giết, cũng muốn tham gia vào tiêu diệt một ít kế thừa.

- Mấy vị cao thủ tuyệt thế Loan Phong, Di La liên thủ, xâm nhập vào chỗ sâu trong tinh không tấn công Cổ tộc giết chết mấy con "Thánh thú" rồi quay về, đổi được cuộn da thần kia rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Tin tức này vừa truyền ra làm cho Vĩnh Hằng nổi lên phong ba khắp nơi, cảm xúc trong lòng mọi người khó bình tĩnh: cuộn da thần có ghi lại bí mật Thần minh cổ đại rốt cục bị người chiếm được.

Rất nhiều thế lực nhỏ đều rất tiếc nuối, bọn họ không đủ thực lực, không có cách nào tham dự vào.

- Không đúng! Đâỵ hẳn không phải là kế sách của "Thánh thú" chứ? Muốn điệu hổ ly sơn, để cho mấy vị cao thủ tuyệt thế Loan Phong, Di La rời đi, rồi Cửu Hoàng Vương quét ngang các thế lực lớn cũng kế thừa của Vĩnh Hằng ta chứ?

Tại thời kì đặc thù này, có người mẫn cảm đưa ra nghi vấn, lo sợ một trường hạo kiếp sẽ buông xuống thổi quét ngang cổ tinh Vĩnh Hằng.

- Không cận lo lắng, Vĩnh Hằng ta có Đại Thánh chân chính, Tu Đà tộc bọn họ không dám kết minh cũng những "Thánh thú" kia đâu, nếu không sẽ bị diệt tộc!

Loan Phong, Di La biến mất, tiến vào chỗ sâu trong vũ trụ, bọn họ biết rõ, không có bọn họ, ở Vĩnh Hằng có nhân vật còn đáng sợ hơn tọa trấn, cũng không có vấn đề gì.

Bọn họ biết được ý đồ của người kia rất lớn, hơn phân nửa sẽ mặc Tiên Y của Thần minh cổ đại ra tay, hiện tại đang thờ ơ lạnh nhạt, một khi tất yếu sẽ tiến hành một kích tuyệt sát.

Mấy ngày sau, Tu Đà tộc lại truyền ra một tin tức, bọn họ có phó bản, vẫn như cũ có thể dùng máu của "Thánh thú" để trao đổi.

- Tu Đà tộc thật tham lam! Không ngờ lại sao ra nhiều bản! Cuộn da cổ này căn bản không có giá trị lớn như vậy, tinh vực cũng không còn, ai mà còn quan tâm tới!

Tuy rằng bị chỉ trích, nhưng Tu Đà tộc cũng không cần, đây là cơ hội để bọn họ quật khỡi. Hơn nữa theo trong tộc biết, phiến tinh vực kia nhất định vẫn còn tồn tại, chỉ là bị che giấu đi mà thôi.

Từ ý nghĩa nào đó mà nói, địa phương đó khẳng định có bí mật lớn lao, bằng không cần gì phải che giấu ẩn nấp trong thiên địa như thế.

Người bình thường chỉ trích, không có hứng thú, nhưng các kế thừa bất hủ như Tào gia, Thương Hải tộc, Thủy Ma Hải Mặc gia, Nhật Bất Lạc Vương tộc lại đều rất muốn thu được cuộn da cổ.

Bọn họ có tư cách đi thăm dò, nếu thật có viên cổ tinh kia, không nói gì khác, chỉ riêng tài nguyên ở nơi đó cũng đủ để cho bọn họ huy hoàng cả vạn năm.

Sinh mệnh cổ thụ giá trị quá lớn, là tiên dược tuyệt thế, nếu có nó tồn tại tất nhiên kèm theo có kế thừa cũng bí mật của Thần minh cổ đại, chính là tiên địa hiếm có đây!

Mấy đại gia tộc không có đi Vực ngoại săn giết "Thánh thú", bởi vì như vậy tổn thất quá lớn, động một cái có thể sẽ làm cho Thánh nhân trong tộc ngã xuống. Bọn họ xuất ra một ít kỳ trân, hợp cũng một chỗ trao đổi cũng Tu Đà tộc, chiếm được phó bản đồng thời cảnh cáo trong tộc liên minh không được bán ra.

Mấy đại kế thừa coi trọng như vậy, làm cho thế nhân đều vô cũng kinh ngạc, cũng càng thêm chú ý. Diệp Phàm cũng là một thành viên trong đó, hắn muốn ra tay, nhưng không có cơ hội.

Rốt cục, một vị con cháu của Yến Vân tộc vi phạm ý chỉ của gia tộc, tiết lộ ra bí mật của phó bản, hắn khắc theo một phần nét vẽ, trong bóng tối bán đấu giá, đổi lấy máu của "Thánh thú".

Nhưng ngay ngày đó Phòng đấu giá kia bị hủy, có người cường thế ra tay, cướp đi phó bản, rồi sau đó lời đồn nổi lên bốn phía.

- Là Thần ra tay! Ta từng thấy qua người kia thuộc loại tổ chức của họ. Tuy rằng rất ít xuất hiện, nhưng ta tuyệt đối không nhìn lầm.

Cũng ngày, con cháu của một thế gia cổ xưa khác cũng vì máu "Thánh thú" tiết lộ bí mật, cầm một bản sao cuộn da cổ giao dịch cũng người.

Diệp Phàm nắm được cơ hội, bí quyết chữ "Hành" thiên hạ vô song, cộng thêm bản thân có thể chiến Cổ Thánh, như một tia chớp màu vàng lướt qua, cướp đi phó bản này.

Đến tận lúc này, tinh vực ghi lại trong cuộn da thần cổ không còn là tuyệt mật nữa. Các thế lực lớn đều ra tay, thông qua một số con đường bí ẩn, không ít người đều có thu hoạch.

Trong thời gian ngắn rồi lại nổi dậy một bầu sóng nhiệt sôi trào, ngay cả "Thánh thú" ở Vực ngoại cũng không còn hấp dẫn chú ý của người ta như trước, rất nhiều lính đánh thuê ra đi, muốn thăm dò phiến tinh vực cổ xưa kia.

Cổ tộc, các Thánh hiền Vực ngoại, cá biệt cũng có nguòi mắt lóe sáng, phi thường ý động, cũng muốn đi tới đó nhìn xem đến tột cũng ra sao.

- Không cần vọng động, nhìn thấy mới là thật, hay đều như trước đây đều là tung tin vịt, mà phải vô duyên vô cớ tổn hao tinh lực. Cứ đợi cho bọn họ tìm được cổ tinh vực kia, chúng ta sẽ đi ra tay.

Thái Cổ tộc không nhúc nhích, bọn họ nhận được tin tức, một số Hoàng tộc thái cổ đang trên đường đến đây, có Đại Thánh cầm Cổ Hoàng binh sắp tới!

Về phần các Thánh hiền Vực ngoại thì có mấy nhóm người lên đường, theo đuôi đội thăm dò đi vào tinh không xa xa, thế cục càng ngày càng mờ mịt, khiến người ta khó có thể định luận.

- Đây nhất định là âm mưu của đám "Thánh thú" kia, dùng quỷ kế để tách rời cường giả của Vĩnh Hằng ta! Bọn chúng muốn khởi xướng một hồi công phạt chiến thật lớn!

- Không sai! Là kỳ xảo của đám "Thánh thú" kia. "Thánh thú" Vực ngoại sẽ tăng nhiều, tấn công chủ tinh Vĩnh Hằng ta.

Không biết từ khi nào lại nổi lên loại suy đoán này ở khắp nơi, rất nhiều người đều sôi nổi bàn luận, kêu gào nhất định phải điều tra Tu Đà tộc. Tại thời điểm tung ra cuộn da cổ đó, khẳng định là đã cấu kết cũng kẻ thù bên ngoài, đây là muốn phản bội lại tinh vực.

Diệp Phàm còn thật sự suy nghĩ, suy nghĩ rất lâu mới quyết định lên đường. Mặc kệ như thế nào hắn đủ sức để tự bảo vệ mình.

Cho dù có đại chiến hắn cũng không sợ, ngày nay hắn cần chính là chiến đấu, dùng nó để trui luyện bản thân, nâng cao một bước đột phá gông cùm xiềng xích rào cản của Thánh vực.

Hắn cảm nhận được, nếu muốn thành Thánh cần phải trải qua một hồi đại chiến nhiệt huyết, cần một hồi sinh tử đại kiếp thanh tẩy, hắn muốn tìm đến một chỗ chiến trường thích hợp.

Tinh vực Vĩnh Hằng đối với hắn mà nói không có lực hấp dẫn lớn như vậy, hiện tại chủ yếu là hắn muốn lưu lại một chút bảo đảm cho đám đệ tử Diệp Đồng, Tiểu Tước nhi, cũng mấy người Lệ Thiên, Lý Hắc Thủy.

Nếu luyện chế ra được Tiến hóa dịch giai đoạn thứ năm thì có thể làm cho thực lực của Thiên Đình tăng tiến vùn vụt, làm cho một số người tư chất không phải tuyệt đại vô song cũng có thể hùng bá một phương.

Đây là điều hắn muốn cố gắng làm, một khi lại tiếp bước trên con đường thí luyện thượng cổ mạnh nhất, hắn không có khả năng quay đầu lại lần nữa.

- Xâm nhập cổ tinh vực Thản Mưu, tìm kiếm tinh tú nơi cư ngụ của Thần minh cổ đại, thu lấy Sinh mệnh cổ thụ, để giấc mộng của chúng ta khởi hành bay cao!

- Các dùng sĩ còn chờ gì nữa, cầm lấy vũ khí đi vào chỗ sâu trong vũ trụ, thăm dò thần thổ thần kỳ kia, vì huy hoàng, quật khởi của chúng ta, hãy lên đường đi!

Một số Đoàn dong binh chiêu mộ tinh anh, hợp thành các đội ngũ nhỏ, muốn muốn đi tới tinh vực Thản Mưu ghi lại trên cuộn da thần cổ kia.

Cuối cùng, Diệp Phàm ra đi, gia nhập một Đoàn dong binh tên là Thánh Quang, hắn cũng muốn mượn dùng Đoàn dong binh cường đại này để thăm dò.

Tinh hà sáng lạn, vũ trụ vô ngần, mẫu thuyền thật lớn bay lên không trung, ở chung quanh nó là mười mấy chiếc chiến hạm, vọt vào một tinh môn bay ra Vực ngoại.

U tối buông xuống, bọn họ bay đi ở trong thông đạo hư vô, dựa theo tọa độ ghi trên cuộn da thần cổ không ngừng vượt qua hư không, cả chặng đường là cô tịch như thế.

Cũng lúc đó, một chiếc mẫu thuyền vũ trụ thật lớn đến từ Bắc Đẩu tinh vực vượt qua vũ trụ, đang đến gần chủ tinh Vĩnh Hằng, tản ra một cổ khí tức uy nghiêm đáng sợ.

Đây là viện quân của Bắc Đẩu! Một vị lão nhân nhắm mắt ngồi không nhúc nhích, thỉnh thoảng khép mở đôi mắt bắn ra thần quang vô cũng khủng bố, khiếp người.

- Đã đến gần tinh vực Vĩnh Hằng, có Tổ Vương tới đón!

Đại Lực Ngưu Ma Vương tự mình tới đón, được mời vào trong khoang thuyền. Hắn lập tức sửng sốt, nhưng lại gặp được một vị Cổ Hoàng tử dáng người thon dài cường kiện, tóc lam dài phủ vai, lần này tất nhiên là một hồi đại chiến đây!

Sau đó, hắn bái kiến vị Đại Thánh sừng sững không nhúc nhích kia, báo rõ tình hình lúc này, thật lâu sau mới rời đi.

Hỏa Kỳ Tử mái tóc tung bay, đôi mắt như Thần đăng, thân thể thon dài cao lợn, máu huyết Cổ Hoàng chảy trong cơ thể vang như tiếng sấm, chấn động tâm thần người. Hắn ngồi ngay ngắn ở chỗ đó, nhìn vào vị Đại Thánh trong tộc, nói:

- Sinh mệnh phong cách cổ xưa. Là Cửu Hoàng Vương an bài sao?

Đại Thánh của Hỏa Lân Động ánh mắt sáng như điện đứng ở trong mẫu thuyền, nhìn ra Sinh mệnh cổ tinh tên là Vĩnh Hằng ở xa xa, nói:

- Ta cảm giác được một cổ sát khí cường đại, ắt sẽ có một hồi đại chiến kinh thế, máu chảy thành sông!

Trong mẫu thuyền vũ trụ, đứng nghiêm chỉnh rất nhiều cường giả, mỗi người hoặc dáng người hùng vĩ, hoặc có dáng cao khiếp người, đây là liên quân các đại cường tộc thái cổ, muốn một lần hành động bình định cả tinh vực này.

Một hồi đại kiếp nạn sắp sửa bắt đầu!

Trải qua mười mấy lần thay đổi tuyến đường, không ngừng tiến hành không gian nhảy vượt, mẫu thuyền vũ trụ một lần lại một lần xuất hiện trong tinh không. Đoàn dong binh Thánh Quang rốt cục sau nửa tháng đã đi tới tinh vực Thản Mưu.

Đây là một tinh vực tịch mịch, cũng không biết bao nhiêu vạn năm không có người quấy rầy, nhưng thời gian gần đây sự yên bình bị phá vỡ, dần dần náo nhiệt hẳn lên.

Có rất nhiều phi thuyền tới đây thăm dò, tiến vào, mọi người ai ai cũng muốn tìm được Sinh mệnh cổ tinh kia, nhưng nhiều ngày qua lại thủy chung không có manh mối.

- Xem tuổi ngươi không lớn, cũng đến đây mạo hiểm, đây chính là chuyến đi bất cứ lúc nào cũng có thể vứt bỏ tánh mạng.

Một lão dong binh hỏi một người trẻ tuổi.

- Ta thích mạo hiểm, như vậy mới có khiêu chiến! Ở lại thành không có gì thay đổi, cuộc sống cứ tuần hoàn lặp đi lặp lại thật buồn tẻ không có hứng thú!

Người thanh niên này vừa nói, vừa cười rộ lên thực sáng lạn, hàm răng trắng sáng, mái tóc vàng mềm mại óng ánh tung bay.

Đây chính là phi thuyền của Diệp Phàm bọn họ, là một chiếc trong mười mấy chiếc chiến hạm của Đoàn dong binh Thánh Quang.

- Ngươi tên gì?

Lão dong binh cười hỏi.

- Ta tên là Đạo Nhất!

Người trẻ tuổi cười sáng lạn đáp lời.

- Này! Dòng họ khó lường nha! Ta nhớ rõ trăm vạn năm trước, Thần minh của chủ tinh Vĩnh Hằng ta tên là Đạo Diễn, là Thần linh vĩ đại huy hoàng, đó cũng là một truyền thuyết bất hủ nha!

Lão dong binh thở dài.

- Đúng vậy.

Nam nhân trẻ tuổi gật đầu.

Diệp Phàm ngồi ở một bên, nghe bọn họ đối thoại, mắt không rời màn hình lớn, thấy được một chiếc mẫu thuyền to lớn bay ngang trời mà qua.

- Đó là... Thần!

Lão dong binh thấy được ký hiệu của chiếc mẫu thuyền kia, đột nhiên biến sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.