Anh Em

Chương 24: Nhớ anh




Tần Mạc bế Duẫn Nặc đang mơ mơ màng màng đặt xuống giường, rồi lấy chăn đắp cho cô, sau đó phân phó người giúp việc: “Mau đi, chị mau nấu chút cháo loãng mang tới đây.”

Người giúp việc cúi người nhận lệnh, rồi vội vàng lui xuống.

Lúc này Vãn Tịch vừa đi tới cửa, sau khi xác định Duẫn Nặc đang hôn mê, thần trí mơ hồ, mới đi đến bên cạnh Tần Mạc hỏi: “Cô ta sao vậy?”

Tần Mạc không đáp lại, không chỉ dùng khăn nóng nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi đang rịn ra trên trán của cô, động tác vô cùng cẩn thận chỉ sợ làm cô đau.

Vãn Tịch nhìn thấy thế, trong lòng không dễ chịu tí nào giật lấy cái khăn trong tay Tần Mạc chất vấn: “Tần Mạc, lúc em bị bệnh, cũng không thấy anh quan tâm em như vậy đâu?”

Tần Mạc ngồi im, vẫn bất động như cũ, con mắt chỉ chăm chăm khóa chặt ở trên người Duẫn Nặc, thấy cô đang cau chặt mi, thống khổ nỉ non gọi: “Ông xã, ông xã…”

Lòng anh đau như cắt, cúi người muốn ôm cô vào lòng lại bị Vãn Tịch ngăn lại: “Cô ta bị sao thế? Bị bệnh sao? Bệnh gì nghiêm trọng như vậy?”

“Tránh ra.” Anh lạnh lùng ra lệnh cho cô ta.

Nhưng Vãn Tịch không thềm nghe, ngược lại còn nhào tới ôm lấy anh nói: “Em muốn nói cho anh biết, thực ra em không hề có con với Lục Vân Kỳ, chuyện này là do em nói dối thôi. Hiện tại Lục Chấn Thiên đã bị bức lui vị, bây giờ trên dưới nhà họ Lục, vô cùng náo loạn, ngay cả Lục Vân Kỳ, cũng ở công ty cả ngày, không hề quan tâm gì đến em.”

“Tần Mạc, em thật hối hận, vì đã xem bản thân làm công cụ để báo thù, em hối hận lắm rồi. bây giờ em trở về đây, chúng ta sẽ giống như trước đây, yêu thương nhau, sống vui vẻ cùng nhau có được hay không?”

Tần Mạc vẫn ngồi yên bất động, không khó nhìn ra được, giữa hai lông mày của anh đang ẩn chứa một cơn tức giận, tùy thời sẽ bộc phát.

Thấy anh lạnh lùng không lên tiếng, Vãn Tịch vô cùng nóng nảy, đưa sát mặt lại gần muốn hôn anh.

Nhưng ngay khi cô ta mới vừa chạm được vào môi anh, thế nhưng lại dùng sức đẩy ra.

“Vãn Tịch, đừng làm cho tôi cảm thấy em là một cô gái hạ tiện, dâm đãng. Ngoan ngoãn trở về đi thôi, tôi không muốn gặp lại em nữa.”

Vãn Tịch bị anh đẩy mạnh ra, trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.

Cô ta cắn môi, cố gắng chịu đựng đau đớn không để cho nước mắt rơi xuống, đang muốn mở miệng nói gì, lại nghe thấy Duẫn Nặc rầm rì khe khẽ.

“Tần Mạc, em đau lắm, anh ôm em chặt vào, Tần Mạc…”

Duẫn Nặc mơ mơ màng màng ở trên giường lầm rầm, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, giọng nói càng thêm suy yếu vô lực.

Tần Mạc thấy thế vô cùng đau lòng, cúi người xuống, ôm cô vào trong ngực: “Được, anh đang ôm em đây.”

“Duẫn Nặc, mau mở mắt ra xem một chút, anh và Thượng Vãn Tịch đúng là có chuyện mờ ám, nhất định là em hận chết anh, nếu như đã hận anh như vậy, thì tốt nhất mau tỉnh lại, sau đó còn sức mà trả thù bọn anh chứ.”

“Tiểu Nặc, em có nghe thấy anh nói không? Em phải mau tỉnh lại, phải mau khỏe lại, có biết không?”

“Em thật là đau, Tần Mạc, anh không thể phản bội em như thế, em hận anh, em hận anh…”

Thấy cô lộ vẻ thống khổ trách móc, trong lòng anh khó chịu, bức bối không thể tả.

Loại cảm giác đó phảng phất như trước đó chưa từng có, lại thật giống như có người đó đang dùng sức móc trái tim anh ra, sau đó, để cho lòng anh trở nên cực kỳ trống rỗng, cho dù có làm gì cũng không thể bù đắp được nữa.

Chỉ có duy nhất ôm cô như vậy, anh mới cảm thấy có chút an ủi.

Bất kể là yêu, hay không yêu, bất kể là có thù oán vớ nhà Lục, hay không có thù oán gì cả, thì Lục Doãn Nặc cũng đều vô tội.

Anh không đành lòng tổn thương cô thêm nữa, chỉ cần cô nguyện ý, đợi sau khi cô khỏe lại, anh sẽ chấp nhận ly hôn.

Không biết từ khi nào, Vãn Tịch đã rời khỏ phòng, lúc xuống lầu gặp người giúp việc, cô ta nhận lấy bát cháo loãng từ trong tay người kia.

Cũng không khó nhìn ra, Tần Mạc đã thật sự có tình cảm với cô ta.

Cho nên thay vì để cho Lục Duẫn Nặc khỏe lại tiếp tục tranh giành người đàn ông của mình thì không bằng hiện tại, để cho cô ta vĩnh viễn không thể tỉnh lại được nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.