Anh, Em Sai Rồi

Chương 27: Đường về mưa tuyết ào ào tung bay




“Năm ngoái ở Nam Lâm, năm nay ở Tây Ngọc?” Hương Diệp đặt một chén trà nóng trên án của Ngọc Sanh Hàn, trên mặt mang theo một nụ cười nhè nhẹ, Ngọc Sanh Hàn thấy vậy, vươn tay nhẹ nhàng kéo cô lên trên đùi mình, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bụng cô, “Em đừng đi tới đi lui nữa, dọa người lắm.” Ngọc Sanh Hàn nhíu mi, cái mặt kia đang nói, “Anh sợ.”

“Bụng mới thấy có một chút, đi lại một tí thì có làm sao?” Hương Diệp xem thường.

“Em còn bưng trà!” Ngọc Sanh Hàn chỉ chén trà trên bàn, Hương Diệp liếc xéo hắn một cái, không tranh cãi với hắn nữa…

Bụng của Hương Nại Nhi cũng không khác bụng Hương Diệp mấy, nửa nằm nửa tựa vào người Tần Khê, ăn trái mơ Tần Khê đang thay cô nàng bỏ vào miệng, thích ý vô cùng, lại mang theo chút đắc ý nói, “Hương Diệp~ bây giờ cậu đang mang thai mà~ cứ để cho Ngọc Sanh Hàn phục vụ cậu đi, giống mình đây này, tay cũng chẳng phải nhấc lên~”

Tần Khê nghe vậy, khóe miệng giật giật, vẫn rất nghe lời đấm lưng thay cô nàng, không có cách nào khác, Hương Nại Nhi là kiểu nông nổi, nếu mà không thuận theo, cẩn thận cô nàng bộc phát lên rất dễ sảy thai, hơn nữa đây cũng là thai đầu, phải cẩn thận.

Bên kia, Hương Diệp chỉ nhàn nhạt liếc qua một cái, “Cho nên, chưa cần chờ sinh xong, cậu đã mất hết cả dáng người rồi.”

Hương Nại Nhi nghe vậy, túm luôn một cái túi hương ném qua, hàn quang trong mắt Ngọc Sanh Hàn lóe lên, vươn tay bắt được cái túi hương đó, năm ngón tay siết chặt, ánh mắt mang đầy cảnh cáo, Hương Nại Nhi thấy vậy, lập tức chui vào trong lòng Tần Khê, “Tần Khê~~ anh ta dùng ánh mắt đe dọa em kìa~ anh mau đi chiến một trận với anh ta đi!”

Tần Khê hơi toát mồ hôi, kể từ sau khi Hương Nại Nhi mang thai, không thể khiêu vũ, không thể vênh váo ném lựu đạn bừa bãi, cho nên, điều cô nàng thích làm nhất bây giờ chính là châm ngòi, nhỏ thì khiến cho đám lưu manh trên phố cãi vã, lớn thì khiến cho Cấm Vệ quân ở Kim Loan điện chia phe cánh, mà bây giờ, cả ngày cô nàng chỉ thích ngồi cổ xúy cho Tần Khê và Ngọc Sanh Hàn đánh nhau…

“Hương Nại Nhi, đừng làm loạn nữa.” Hương Diệp cuối cùng cũng mở miệng, uy nghiêm hoàn toàn không kém Ngọc lão Đại, quay đầu, nhìn Ngọc Sanh Hàn, vươn tay gỡ cái túi hương trong tay hắn ra, “Anh cũng đừng có tức giận bừa bãi như vậy, thứ này còn chưa làm em bị thương được.”

Hương Nại Nhi và Ngọc Sanh Hàn đều hừ một tiếng, lửa giận cũng đã tắt, Tần Khê thấy vậy, mặt đầy sùng bái, muội muội ra tay, gạo xay ra cám.

Đề tài lại một lần nữa quay trở lại khi nãy, Ngọc Sanh Hàn quay sang Tần Khê, mặt đầy vẻ nghiêm trọng, “Đây là đại sự giữa ba nước Tây Ngọc, Nam Lâm và Bắc Thần. Những thứ cần chuẩn bị, hôm đó nhất định phải kiểm tra thích đáng.”

“Tôi biết rồi.” Tần Khê nhìn Ngọc Sanh Hàn, cũng nghiêm túc trả lời, hai cô gái rảnh rỗi chẳng có việc gì làm, có chút buồn ngủ gà gật.

Đang định nói ra sau điện nằm ngủ, An Quế ngoài cửa lại hô Thái hậu giá lâm, mấy người đang ngẩn ra, đã thấy Thái Hậu chầm chậm bước vào, trong tay còn ôm một bé trai xinh xắn, thấy Hương Diệp, mặt đầy ý cười, lại cúi đầu nhỏ giọng dỗ dành, “Tiểu hoàng tôn của ai gia, chúng ta tới thăm mẫu hậu con này~”

Trông mong bao nhiêu năm như vậy, cuối cùng bà cũng chờ được một tiểu hoàng tôn, cả người giống như biến thành người khác, còn thân thiết với Hương Diệp hơn cả Ngọc Sanh Hàn, nếu như Hương Diệp và Ngọc Sanh Hàn mà bất hòa ầm ĩ với nhau, Thái hậu cũng sẽ nói, “Nhất định là lỗi của Hoàng thượng.”

Mặc dù, không cần Thái hậu mở miệng, hai người này cơ hồ chẳng bao giờ ầm ĩ chuyện gì to tát quá.

Thái hậu ôm bé trai cười cười đi tới trước mặt Hương Diệp, bé con nhìn thấy Hương Diệp, liền cười lên khanh khách, Thái hậu thấy bé cười, bản thân cũng cười theo đến là vui mừng, “Ai gia trêu chọc nó lâu như vậy mà chẳng thấy cười, vừa mới ôm đến gặp mẫu hậu là cười ngay.”

“Đứa nhỏ này thân thể yếu đuối, ôm ra ngoài nhiều phơi nắng một chút cũng tốt, có điều đã khiến Mẫu hậu mệt mỏi rồi.” Hương Diệp nhìn bé con trong ngực Thái hậu, ánh mắt mang đầy vẻ dịu dàng. Nhắc đến năm đó, lúc vừa biết tin mang thai, Ngọc Sanh Hàn liên tục bắt mạch, chỉ sợ nhầm, nếu như không phải Hương Diệp ngăn cản, hắn thiếu chút nữa đã cấp tốc tìm Danh Dược Tử đến xác nhận hỉ mạch cho cô.

Năm đó, vốn dân gian còn đang chỉ trích Ngọc Sanh Hàn bạc tình, có điều nghe nói Tần Hoàng phi có tin hỉ, đề tài của mọi người đều bị dời đi.

Năm thứ hai, sinh hạ một bé trai, mất rất nhiều khí lực của Hương Diệp, có điều đứa bé sinh ra, thân thể dường như không được ổn, sau khi Thái hậu biết được, càng thêm cẩn thận che chở, mà Hương Diệp không nói gì, cảm thấy là do thân thể từ hiện đại thời không khác xuyên qua nên mới liên lụy đến đứa bé, trong lòng vẫn rất áy náy.

Lúc ấy Ngọc Sanh Hàn không nói nhiều, chỉ ôm cô nói, “Con sẽ khỏe mạnh lớn lên, anh cam đoan với em.”

Bởi vì bên cạnh còn có hắn, cho nên, Hương Diệp tin là có thể chăm sóc tốt cho đứa bé này.

“Ai gia nào có mệt chứ, ai gia còn chưa già đâu, chờ bụng con chui ra thêm đứa nữa, ai gia cũng ôm được.”

Thấy dáng vẻ kia của Thái hậu, Hương Diệp nhớ tới câu nói đùa của Hương Nại Nhi, Thái hậu có cháu trai, lập tức trẻ ra bao nhiêu tuổi.

Ngọc Sanh Hàn vẫn đứng bên cạnh nhìn, một hồi lâu, đột nhiên kéo tay Hương Diệp, “Thừa dịp bây giờ đi lại còn tiện, sớm chọn ngày làm đại lễ phong hậu đi.”

Mấy người nghe vậy, đều sửng sốt, ngay sau đó nhìn qua Hương Diệp, mặt cũng mang theo vẻ mong đợi, Hương Diệp chỉ lắc đầu, “Còn nửa năm nữa mới tròn ba năm, vẫn nên chờ thêm chút nữa.”

Ngọc Sanh Hàn nghe cô nói vậy, có chút bất đắc dĩ nhìn qua Thái hậu, lại giống như đang tội nghiệp tìm kiếm sự trợ giúp, Thái hậu thấy vậy, tiếp lời nói, “Con vì Hoàng thượng sinh được long tử, giờ đứa nhỏ này cũng đã được một tuổi rồi, hậu cung này chỉ có mình con, theo lý, cũng nên phong Hậu.”

“Nhưng mà mẫu hậu, thần thiếp trước kia đã ước định với Hoàng thượng, ba năm sau mới phong hậu, tiên Hoàng hậu đã mất, thần thiếp chỉ muốn tôn kính tiên nhân mà thôi.” Hương Diệp nhà nhạt nói xong, nhìn qua Ngọc Sanh Hàn, nói tiếp, “Thực ra thì Hoàng phi và Hoàng hậu cũng đâu có gì đáng nói, chẳng qua chỉ là hình thức mà thôi.”

“Không không không.” Hương Nại Nhi đột nhiên chen mồm vào nói, “Mình nghĩ Hoàng thượng không phải không chờ được, mà là sợ nửa năm sau đúng lúc cậu to bụng, không hành lễ được, sau đó sinh con xong còn phải ở cữ, sau lại còn bận bịu chăm sóc, chuyện phong hậu chắc lại phải lùi lại~”

Hương Nại Nhi nói liền một tràng xong, lại quay sang Ngọc Sanh Hàn, giống như đòi thưởng vậy, “Hoàng thượng, Hoàng thượng nói xem ta nói có đúng không?”

Ngọc Sanh Hàn thấy Hương Nại Nhi thức thời như vậy, gật đầu một cái, quyết định tha thứ cho cái tội ném túi hương vào Hương Diệp khi nãy.

“Nhưng mà… giờ mà làm đại lễ phong hậu, mũ Hậu kia nặng như vậy, Phượng phục kia nặng như vậy… Thiếp còn đang mang thai, Hoàng thượng nhẫn tâm sao?” Hương Diệp cố ý nói, liếc xéo Ngọc Sanh Hàn một cái, quả nhiên thấy mặt hắn chưng hửng, Thái hậu nghe thế cũng thấy lo lắng, vội nói, “Tần hoàng phi nói cũng có đạo lý, Hoàng thượng, chuyện phong Hậu trước cứ hoãn lại đã, chờ nàng sinh hạ long tử xong rồi hãy làm, cũng được danh chính ngôn thuận.”

Ngọc Sanh Hàn nhìn Hương Diệp, biết cô cố ý, trong lòng bất đắc dĩ, chỉ có thể len lén siết tay cô ra điều bất mãn, Hương Diệp chỉ âm thầm cười một tiếng, chuyện phong Hậu, đương nhiên chỉ có thể hoãn lại.

Thái hậu đi rồi, Ngọc Sanh Hàn lại chuyển qua phân phó Tần Khê, mấy ngày nữa đặc phái viên của Nam Lâm và Bắc Thần sẽ đến quốc đô, những việc cần lo liệu cũng được cẩn thận sắp xếp xong xuôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.