Anh, Em Sai Rồi

Chương 22: Áo xanh mãi nhớ mãi bay trong lòng




Ngày hôm sau của Cá tháng tư, là một buổi sớm tươi đẹp.

Tần Khê tỉnh lại, thấy vẫn là Hương Nại Nhi, dung nhan khi ngủ yên bình, giống như một con mèo, nhưng hễ tỉnh lại là cả ngày xù lông, chơi rất vui.

Gảy gảy lông mi của cô nàng, Hương Nại Nhi liền tỉnh lại, Tần Khê một tay chống đầu nhìn cô, lại nhắc về chuyện tối qua, “Hương Nại Nhi, Cá tháng tư qua rồi, em… nếu em muốn kết hôn, anh sẽ làm một đám cưới thật hoành tráng vui vẻ cho em.”

Hương Nại Nhi vốn đang mơ mơ màng màng, nghe thấy câu này của Tần Khê, hơi nheo mắt lại, ngay sau đó, nhào thẳng vào Tần Khê, chúi lên người hắn, hai cái răng hổ nhắm thẳng về phía cổ Tần Khê cắn xuống.

Tần Khê bị động tác này của cô nàng làm cho sợ hết hồn, cổ truyền đến cảm giác đau, định kéo cô ra, Hương Nại Nhi đã buông hắn ra, cả người vẫn cưỡi lên người hắn như trước, đầy vẻ đắc ý của nữ vương, “Hừ hừ, cho anh nói này.”

“Sáng sớm đã nổi điên rồi.”

“Hôm qua chúng ta đã kết hôn rồi.” Hương Nại Nhi nghe Tần Khê nói, sưng mặt lên trừng hắn, “Hôm qua không phải là đùa, là kết hôn thật. Em, với anh! Kết hôn.”

Tần Khê nghe vậy, đột nhiên lật người, đè Hương Nại Nhi xuống dưới, từ trên cao nhìn xuống cô, gầm nhẹ, “Kết hôn gì chứ, rượu cũng không có, chỉ cắm một cặp nến đỏ, lạy mấy cái, em không cảm thấy thiệt thòi à?”

Hương Nại Nhi bị hắn đè đến mức không động đậy nổi, lại bị Tần Khê gầm lên như vậy, cũng rống lại, “Anh thật quá đáng! Định không tính sao? Hương Diệp ở đó, Ngọc Sanh Hàn cũng ở đó, bọn họ chính là người làm chứng! Sao em phải thấy thiệt thòi chứ? Em có anh chẳng phải là tốt rồi sao!! Mấy thứ hình thức kia thì liên quan gì đến em chứ?!”

Hương Nại Nhi nhìn Tần Khê rống, sắc mặt có chút đỏ lên, thấy ánh mắt Tần Khê vì lời của cô mà chấn động, hai người cứ duy trì tư thế như vậy, bốn mắt nhìn nhau.

Cuối cùng, Tần Khê thở dài, cả người nằm trên người cô, “Anh nào có nói là không tính chứ… Anh chỉ là, sợ em thiệt thòi… Em xem, em là người thích thể hiện như vậy…”

Nói còn chưa dứt lời, bên hông đã bị ma trảo của Hương Nại Nhi nhéo một cái, Tần Khê lập tức kêu đau ai ái, “Đau đau đau… Anh nói sai rồi được chưa…”

Giương mắt, nhìn ánh mắt sáng quắc của Hương Nại Nhi, “Vậy chúng ta, cứ vậy?” Kết hôn?

Hương Nại Nhi nhìn Tần Khê, rất trịnh trọng gật đầu một cái, Tần Khê im lặng hồi lâu, nhìn Hương Nại Nhi, lại đầy vẻ trêu chọc, “Không nói thì anh không biết đâu, thì ra em muốn lấy anh như vậy ~ còn cố ý chờ đúng ngày sinh nhật của anh~”

Hương Nại Nhi nhoài cổ lên cắn hắn, Tần Khê ghé qua, cho cô cắn, có điều là, cắn miệng.



Hương Nại Nhi đi theo Tần Khê tiến cung, Ngọc Sanh Hàn nhìn cách ăn mặc hơi thiếu phụ kia của của cô, chỉ nhìn lướt qua, không để ý tới, mà về nhân vật Hoàng muội trong kịch bản của Hương Nại Nhi hôm qua, Ngọc Sanh Hàn chỉ nói phiền toái, cứ để cô nàng làm hoàng muội luôn cho xong, dù sao, có một thân phận xác thực, sau này cũng bớt đi chút phiền toái.

Ngọc Sanh Hàn đưa cho hai người một phong thư hàm, xác định thân phận Vương phi của Hương Nại Nhi, sau đó Hương Diệp tiến vào, cầm trong tay một phong thư, “Nghe An Quế nói, hôm qua Ân Ngôn có gửi đến một phong thư.”

Ba người đều nhíu mày, rất nhạy cảm với cái từ “hôm qua” này.

Sau đó mở thư ra, bên trong chỉ có một câu, “Nói cho mọi người biết nhá! Tôi có thai rồi! Moah ha ha ha!!!”

Hương Diệp khô khan đọc, từng âm từng chữ, hoàn toàn không nhận ra vẻ vui mừng, Hương Nại Nhi xùy một tiếng, không ngờ cô nàng kia cũng chơi cái trò này.

Nhưng mà, ở cổ đại gửi một phong thư đi cũng không hề dễ dàng, xem ra từ nửa tháng trước Ân Ngôn đã chuẩn bị thư gửi đi rồi, thật là chịu khó…

Đang khinh bỉ, An Quế lại bước vào, trên tay cầm một phong thư, “Đêm qua lại có người đưa tới, nô tài thấy Hoàng thượng và nương nương, ách, không tiện, cho nên giữ lại…”

Tần Khê nghe An Quế nói vậy, ánh mắt hơi mập mờ chuyển qua Ngọc Sanh Hàn, hắn chưa quên hôm qua Ngọc Sanh Hàn làm gì với bản đông cung đồ kia đâu ~

Còn bảo An Quế chuyển lời, buổi tối cùng nhau nghiên cứu nghiên cứu…

Hương Nại Nhi nhảy qua, cầm lấy thư mở ra, bên trong là một cái mặt cười thật to, “Moah ha ha~ Lừa mọi người đấy~ Cá tháng Tư vui vẻ ~~~”

Hương Nại Nhi xác định, người đưa tin chắc chắn là do chính cô nàng chọn, đưa trước một phong, đợi đến tối lại chuyển nốt phong còn lại, có điều, chẳng có sáng tạo gì, bốn người có chút bất đắc dĩ lắc đầu, ngoài cửa, Đoạn Lặc bước vào, trình lên một phong thư.

Là thư của Lăng Duẫn Hàm sai người mang tới, hôm nay vừa mới chuyển đến, chắc không phải là trò Cá tháng tư nào đó nữa chứ.

Ngọc Sanh Hàn mở phong thư ra, giữa những hàng chữ của Lăng Duẫn Hàm lộ ra vẻ vui sướng nhẹ nhõm.

“Chắc Tây Ngọc bệ hạ đã nhận được trò đùa dai của Ngôn Nhi, nghe nói ngày mồng một tháng tư là sinh nhật của Ngọc Khê vương gia, Ngôn Nhi vốn muốn tự mình đến chúc mừng (nhân tiện chọc ngoáy) một phen, không khéo là, sau khi gửi thư đi được mấy ngày thì lại được chứng thực là có mang thật, không nên đi xa, không thể chúc thọ Ngọc Khê vương gia được. Chờ Ngôn Nhi sinh hạ lân nhi xong, nhất định sẽ mời các vị đến uống rượu mừng đầy tháng của Nặc cục cưng.”

Bốn người nhìn phong thư, cảm giác không nói thành lời.

Cảm thấy tâm trạng của người viết thư rất là tốt.

“Ngay cả tên của cục cưng cũng đã đặt rồi” Hương Diệp nhàn nhạt chỉ ra, cả đám nhìn ba chữ “Nặc cục cưng” kia, hoàn toàn hiểu được tâm trạng làm cha của Lăng Duẫn Hàm.

Chắc chắc là vô cùng vui sướng, mới mấy tháng mà ngay cả tên mụ cũng đã đặt rồi.

Ngọc Sanh Hàn nhìn phong thư kia, im lặng hồi lâu, quay đầu nhìn Hương Diệp một cái, lại nhìn bụng của Hương Diệp, đột nhiên vươn tay, sờ sờ cổ tay cô, Hương Diệp thấy vậy, đỏ mặt tránh khỏi tay hắn, đi thẳng tới trước án, định viết thư hồi âm, đơn giản chỉ có mấy chữ, viết cho Ân Ngôn.

“Cá tháng Tư năm nay, đều là đùa mà thành thật, không cần để ý.” Viết xong, suy nghĩ một chút, lại gỡ một miếng ngọc trang sức bên hông xuống, đó là miếng ngọc được gia công lại từ khối ngọc Như Ý trước kia dùng để đánh vào đầu Ngọc Sanh Hàn, bốn người bọn họ, mỗi người một miếng, vì Ngọc Sanh Hàn đến đây, mới khiến cho câu chuyện có một khởi đầu mới.

Hương Nại Nhi thấy Hương Diệp bỏ miếng ngọc kia vào trong túi, chạy tới, cầm bút lên bổ sung ở phía dưới, “Đây là tín vật của cha nuôi số một, cha nuôi số hai và mẹ nuôi số một, mẹ nuôi số hai đưa, sau này hãy cầm miếng ngọc này đến Tây Ngọc kết giao với lão công hoặc lão bà tương lại hay kết bái tỷ muội kết bái huynh muội huynh đệ kết nghĩa…”

Chữ Hương Nại Nhi vừa to vừa xiêu vẹo, cầm giấy viết thư và ngọc bội bỏ hết vào trong phong thư dán kín, vẻ mặt hài lòng khiến cho Hương Diệp toát mồ hôi, “Cậu nghĩ xa thật đấy…”

“Ha ha, về sau nếu Lê Y có mình sẽ tặng miếng của mình cho cô ấy, sau đó chúng ta bốn đôi, mỗi người đều có một miếng ngọc.”

Nhìn dáng vẻ kia của Hương Nại Nhi, đại khái là rất có ý tưởng khiến bốn đôi bọn họ kết thành thế giao, nhóc con nhà Ân Ngôn đến một mẩu còn chưa lộ ra, đã tính xa như vậy rồi, Hương Diệp bắt đầu nghĩ, nếu như cô mà có…

Da đầu tê dại, thôi, trước đừng nghĩ vội…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.