Anh, Em Sai Rồi

Chương 13: Bãi lau sương mắt trắng tinh (1)




Đoạn Lặc nghe vậy, hơi chần chừ một chút, Hương Nại Nhi thấy thế, đột nhiên cười âm u một tiếng, “Sao hả? Sợ ta ăn thịt ngươi?” Ánh mắt kia, rõ ràng chính là đùa giỡn phụ nam đàng hoàng, Đoạn Lặc lại càng thêm do dự.

“Này! Vào đây ngay cho ta!” Hương Nại Nhi rống một tiếng, Đoạn Lặc lập tức vội vàng đáp ngay xuống đất, mặt không biểu cảm, Hương Nại Nhi thấy vậy, cuối cùng cũng hạ giọng, nhìn Đoạn Lặc, đột nhiên nói, “Ngươi đi, lấy chút rượu….” Nói xong, đột nhiên nghĩ đến cái vụ say rượu loạn tình nào đó, lại sửa lại, thở dài buông một tiếng, “Thôi, lấy cho ta chút nước trái cây đi.”

“Cái này, để tại hạ quay về Thiên Sứ các lấy.” Chỉ có Thiên Sứ Các mới có máy ép nước trái cây do Tần Khê đặc biệt chế tạo, Hương Nại Nhi nghe vậy, nhất thời nheo mắt, rống hắn, “Không cho đi! Ngươi dám đi thử xem…”

Đoạn Lặc hơi toát mồ hôi, vẫn rất thức thời dừng bước lại, xoay người, đứng trước mặt Hương Nại Nhi, không nói một lời, Hương Nại Nhi cảm thấy trong lòng có chút buồn bực, Đoạn Lặc lại không phải người ưa nói chuyện, suy nghĩ một chút, Hương Nại Nhi vụt đứng dậy, kéo Đoạn Lặc qua mắt sáng rỡ, “Ta dạy ngươi khiêu vũ vậy!”

Khi tâm trạng một người không tốt, luôn có một hai cách để xả cơn tức trong lòng, có người thích ăn uống thả phanh, có người thích đập đồ, có người thích điên cuồng mua sắm, mà Hương Nại Nhi thì là khiêu vũ.

Vậy nên, Đoạn Lặc hoa cả mắt bị Hương Nại Nhi kéo qua một bên, đẩy hết bàn ghế ra, căn cứ vào việc con người Đoạn Lặc có hơi ngố một tẹo, Hương Nại Nhi quyết định trước dạy qua về bước nhảy.

Làm mẫu xong, sau đó bảo Đoạn Lặc làm theo, không ngờ Đoạn Lặc lại làm rất tốt, Hương Nại Nhi lại thêm động tác tay, Đoạn Lặc cũng vừa học đã hiểu, Hương Nại Nhi giờ mới nhớ ra, mấy người học võ ở cổ đại này lợi hại nhất chính là năng lực bắt chước, một loạt những động tác phức tạp, nhìn mấy lần đã nhớ rõ trong lòng, Hương Nại Nhi thấy vậy, trong lòng vui mừng, cũng quên dần đi chuyện không vui với Tần Khê, bắt đầu nghiêm túc.

Vỗ nhịp, kéo Đoạn Lặc theo tiết tấu, Hương Nại Nhi đột nhiên nghĩ ra động tác múa mới, liền thuận tiện luyện tập luôn với Đoạn Lặc.

Hương Nại Nhi cũng không nghĩ tới, Đoạn Lặc này nhìn bề ngoài thì nhạt nhẽo, bên trong lại có sức bộc phá, cảm giác về tiết tấu cũng rất tốt.

Đây đại khái chính là cái người ta hay gọi là “Rối loạn” đúng không.

Đêm hôm đó, kéo Đoạn Lặc nhảy đến nửa đêm, cho đến khi khách ở dưới lầu bất mãn, tiểu nhị lên tận phòng gõ cửa, hai người mới đi ngủ, Hương Nại Nhi mệt mỏi nằm phịch xuống giường ngủ, vừa mới thả lỏng, mí mắt đã nặng trịch, trong miệng lầu bầu, “Ngươi ngủ tạm một đêm đi… ta mệt quá..”

Nói xong liền ngủ thiếp đi, so với Hương Nại Nhi, Đoạn Lặc trái lại không có mệt mỏi như vậy, bước tới bên giường, nhìn gương mặt xinh xắn của Hương Nại Nhi, nhuộm sắc hồng, sắc mặt hơi biến đổi, vươn tay, nhẹ nhàng buông màn che xuống, sau đó bước ra ngoài, sang phòng bên cạnh ngủ.

Vốn đã không có ý để nàng ngủ trong quán trọ một mình.

Hôm sau, khi Hương Nại Nhi tỉnh lại đã là gần trưa, mở cửa, đã thấy Đoạn Lặc đứng trước cửa, sừng sững y như thần giữ cửa.

“Mới sáng sớm, ngươi đứng đấy làm gì?” Hương Nại Nhi nhìn gương mặt phẳng lặng kia của Đoạn Lặc, lười phải hỏi thêm, vươn tay sờ sờ bụng, nhìn Đoạn Lặc, mắt đầy vẻ trông mong, “Đói rồi.”

“Giờ là giữa trưa.” Đoạn Lặc mở miệng, tay chỉ qua một bên, “Bữa trưa. đã chuẩn bị xong.”

Hương Nại Nhi nhìn theo tay Đoạn Lặc, một bàn lớn đồ ăn, rất phong phú, hơn nữa đều là vừa mới được chuẩn bị, Hương Nại Nhi chẳng muốn nghĩ nhiều, chạy qua bắt đầu ăn, gọi Đoạn Lặc vào ăn cùng, vừa ăn, lại nghĩ tới động tác múa hôm qua dạy Đoạn Lặc, hỏi hắn, Đoạn Lặc vẫn còn nhớ.

Trong đầu Hương Nại Nhi lại nảy ra một tiết mục mới, tiếp tục nói chuyện với Đoạn Lặc, nói là nói chuyện, thực ra đều là Hương Nại Nhi tự nói tự nghe, Đoạn Lặc thỉnh thoảng gật đầu trả lời, cuối cùng, Hương Nại Nhi lại nói sẽ để hắn lên đài biểu diễn, thiếu chút nữa làm cho mắt Đoạn Lặc trừng đến rớt ra ngoài.

“Ngươi yên tâm đi, đến lúc đó, ta tính làm một buổi vũ hội hóa trang, đeo mặt nạ, không ai nhận ra ngươi đâu, về phần vấn đề hợp tác, ta thấy chúng ta cũng có thể hợp tác rất tốt nha~” Hương Nại Nhi chỉ về mặt cảm nhận về tiết tấu, nhưng vào trong tai Đoạn Lặc, nghe lại ấm áp ngoài ý muốn, không tự chủ, lại gật đầu đồng ý.

Hương Nại Nhi hoan hô, hoàn toàn đã quăng tâm trạng phiền muộn hôm qua ra đằng sau gáy, hưng phấn vừa nói chuyện với Đoạn Lặc về phương án cô vừa nghĩ đến, vừa đi xuống lầu, đã thấy Tần Khê đứng ở dưới, gườm gườm nhìn chằm chằm hai người.

Hương Nại Nhi sửng sốt, sau khi ngẩn ra liền ngó lơ, tiếp tục nói chuyện vui vẻ với Đoạn Lặc.

Đoạn Lặc vẫn lẳng lặng nghe, khóe mắt đồng thời cũng chú ý đến tình trạng của Tần Khê, sắc mặt, rất khó coi.

“Hương Nại Nhi, tối qua em làm gì mà không về nhà? Cả đêm không về cũng không nói một tiếng!” Tần Khê có chút bực mình, kéo Hương Nại Nhi, giọng điệu có chút bất mãn, Hương Nại Nhi hất tay hắn ra, giọng nói hơi khó chịu, “Tại sao phải nói một tiếng? Nơi đó cũng đâu thực sự là nhà của tôi…”

“Hương Nại Nhi, em đừng làm loạn nữa.”

“Tôi làm loạn cái gì? Con mắt nào của anh thấy tôi làm loạn? Tối hôm qua Đoạn Lặc vẫn ở bên tôi, anh có thể hỏi hắn xem tối hôm qua tôi có làm loạn hay không ~”

“Em, em tối qua ở cùng với hắn ư?” Lần này, là Tần Khê trợn tròn mắt, ánh mắt sắc bén hỏi, “Tối qua hai người ngủ chung một phòng?”

Đoạn Lặc nghe vậy, đang định mở miệng giải thích, Hương Nại Nhi lại chặn trước hắn một bước, nhướn mày nói, “Đúng vậy, tối qua bọn tôi ngủ cùng một phòng đấy…” Hương Nại Nhi nói chưa dứt lời, đã bị Tần Khê kéo thẳng ra cửa, thấp giọng cảnh cáo, “Hương Nại Nhi, đừng đùa nữa, anh cũng đâu có nói đã quên chuyện kia…”

Hương Nại Nhi nghe Tần Khê nhắc đến chuyện kia, vẫn đẩy hắn ra, mặt mang vẻ khinh thường, ”Quen thân với anh lắm à?”

Nhìn vẻ mặt ngây ngô kia của Tần Khê, Hương Nại Nhi đã cảm thấy hết giận, đi tới bên cạnh Đoạn Lặc, thâm tình thắm thiết dịu dàng nói, “Về chuyện ta vừa mới nói với ngươi, ngươi về chuẩn bị cho tốt đi nhé, nhớ phải đến Thiên Sứ các tìm ta đấy.”

Đoạn Lặc lúng túng gật đầu, thấy Hương Nại Nhi ngúng nguẩy đi thẳng, Tần Khê mặt đầy khó hiểu, trừng Đoạn Lặc một cái, sau đó đuổi theo Hương Nại Nhi.

Hương Nại Nhi chậm rãi đảo qua mấy quầy hàng, đi tới bên một quầy bán quạt, mới xem một cái, Tần Khê đã sáp tới, “Ôi chao, cái quạt này, vừa nhìn đã thấy chỉ có thục nữ mới cầm.”

Hương Nại Nhi nghe vậy, trừng Tần Khê một cái hung tợn, bỏ cái quạt lại đi về phía trước, Tần Khê có chút ấm ức, lúc kịp phản ứng lại, vội vàng nói, “Hương Nại Nhi, em đừng hiểu lầm, anh tuyệt đối không có ý nói em không phải thục nữ!”

Hương Nại Nhi nghe vậy, lại hung tợn trừng hắn cái nữa, đi thẳng về phía trước, Tần Khê đành phải nhận mệnh mà đi theo, kết quả là, trên đường có cảnh tượng như sau, mỗi khi Hương Nại Nhi cầm thứ gì lên, Tần Khê liền lập tức ghé qua, tấm tắc khen nức khen nở, sau đó Hương Nại Nhi lại bỏ đồ đi dạo qua chỗ khác, Tần Khê lại vui vẻ đi theo.

Lượn lờ gần cả buổi chiều, Hương Nại Nhi đến một câu cũng không thèm nói với hắn, cuối cùng, Tần Khê không nhịn được nữa, kéo cô đến một chỗ ít người, liền hỏi, “Hương Nại Nhi, rốt cuộc em định tức giận đến khi nào nữa? Ở đây là cổ đại, không phải em cứ nói muốn là anh có thể biến ra ngay được, em cũng phải…” Cho hắn chút thời gian…

“Có phải anh cảm thấy, em nói muốn Haagen Daz với anh, là cố tình gây sự đúng không?” Hương Nại Nhi rốt cục mở miệng, giọng nói nghèn nghẹn kia khiến cho Tần Khê hơi ngẩn ra, “Anh chưa nói là em cố tình gây sự…”

“Anh thực sự cho là, Hương Nại Nhi em cần thứ đó đến vậy sao?!!” Hương Nại Nhi đột nhiên thét lên câu này với Tần Khê, người qua đường đều nhìn qua, Hương Nại Nhi chẳng màng tới, nhìn chằm chằm Tần Khê, hốc mắt đã đỏ lên, “Anh cho là em chỉ vì một cây kem mà giận dỗi với anh sao? Em không phải là muốn gây khó dễ cho anh bằng được với yêu cầu đó, em chỉ muốn thấy, ít nhất một lần, một lần thôi, anh toàn tâm toàn ý vì em, nhưng anh đã quên sạch chuyện này, anh căn bản không đặt chuyện đã đồng ý với em ở trong lòng, căn bản… không đặt em ở trong lòng…”

Nói mãi nói mãi, nước mắt lại không nhịn được rớt xuống, đây là lần thứ ba Tần Khê thấy cô khóc, lần đầu tiên, là khi cô tưởng mặt mình đã bị hủy, lần thứ hai, là vào đêm hôm đó, hắn không nhìn rõ, chỉ biết là cô khóc, tim của hắn cũng bị cô khóc cho đau đớn.

“Hương Nại Nhi, em đừng… em đừng khóc nữa…”

Hương Nại Nhi lại không để ý đến hắn, tiếp tục chỉ trích, “Anh lần nào cũng vậy, có chuyện là Hương Diệp, không có chuyện cũng là Hương Diệp, chuyện của muội muội anh quan trọng hơn bất cứ cái gì, những chuyện đó em đều có thể hiểu, nhưng chuyện cũng đã qua, mà chuyện anh đồng ý với em, cũng bị anh cho qua luôn…. Hu hu… Hương Diệp bây giờ không có liên hệ máu mủ gì với anh, anh có biết không? Lúc em một mình bực bội khó chịu anh có biết không? Ngay cả Hương Diệp cũng phát hiện ra tâm trạng của em, nhưng anh vẫn chẳng biết gì cả, vẫn ôm người khác ngủ đến vui vẻ…”

“Hu hu… Anh căn bản chưa từng nói muốn kết hôn với em, em ở lại Vương phủ thì coi là gì? Bọn họ đều nói chúng ta là hôn phu hôn thê, nhưng mà anh ngay cả cầu hôn cũng chưa từng nói, mối quan hệ này, vốn chỉ là hiểu nhầm, em nói thích anh, anh chỉ tiếp nhận, ngay cả nói thích em anh cũng chưa từng nói…”

“Hu hu…”

“Hương Nại Nhi…” Lần đầu tiên thấy Hương Nại Nhi ở trước mặt hắn mà khóc thành như vậy, bộ dạng vừa khóc vừa chỉ trích, khiến cho Tần Khê hoảng hồn, muốn ôm cô, lại bị cô đẩy ra, người qua đường xung quanh cũng đã bắt đầu dừng lại, Tần Khê không muốn làm loạn thành trò cười ầm ĩ, nhưng hắn cũng không nỡ để cô khóc như vậy.

Mắt đã đỏ lựng, giọng nói cũng khản đặc, nhưng, chẳng lẽ hắn thực sự kém như vậy sao? Nhớ lại, từ khi xác định quan hệ đến giờ bọn họ vẫn luôn đùa giỡn không ngớt, Tần Khê tưởng là, đó chính là hình thức ở chung giữa bọn họ, nhưng hắn không biết, sau những lần đó, Hương Nại Nhi lại ôm nhiều bất an như vậy với quan hệ của hắn và Hương Diệp, trong lòng còn cất chứa bao nhiều nỗi niềm như vậy…

“Em về Thiên Sứ các đây.” Hương Nại Nhi nức nở, dùng sức lau khô nước mắt, cố nhẫn cho nó không rơi xuống, nhìn Tần Khê, cứng giọng nói, “Trong khoảng thời gian này, em sẽ không quay lại vương phủ nữa, chúng ta, cần một khoảng thời gian để tỉnh táo lại thì tốt hơn.”

Nói xong, chịu đựng nỗi đau thắt tim, Hương Nại Nhi xoay người chạy đi, dùng toàn lực lao về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.