Anh, Em Sai Rồi

Chương 10: Phút giây này tình cờ gặp gỡ (2)




Hương Nại Nhi nghe mấy điều kiện kỳ quái kia, thiếu chút nữa trệch tay, chớp mắt mấy cái hỏi, “Quận chúa này là ai?” Tình nhân của hắn sao?

“Quận chúa chính là Nhị tiểu thư của Hầu gia phủ chúng ta! Chính là muội muội ruột của Hầu gia nhà chúng ta!” Gia đinh Giáp bắn người lên kích động nói, gia đinh Ất cũng bắn người lên bổ sung, “Cũng chính là đương kim Hoàng hậu nương nương~”

Hương Nại Nhi nghe vậy, nhất thời khóe miệng co rút, vỗ bàn một cái, mắng một câu, “Khốn thật!”

Hai người kia ngẩn ra nhìn cô một lúc, sau đó đồng loạt dựa vào Hương Nại Nhi, Hương Nại Nhi lại rống lên giận dữ, “Các ngươi làm gì mà dựa vào đây hả?”

“Không bảo ngươi bảo chúng ta ‘dựa vào’* sao?” Hai người rất chi là vô tội, Hương Nại Nhi cảm thấy mình sắp điên mất rồi, đẩy hai người ra, la ầm lên, “Biến qua một bên cho ta!”

* Dựa vào: Một câu chửi thề, ngôn ngữ mạng

Vậy nên, hai người rất tự giác đi qua một bên, Hương Nại Nhi hết ý kiến, hoàn toàn điên loạn. Tên Hầu gia nghe qua có bệnh luyến muội nghiêm trọng này, sao lại nuôi một đám người làm đần như vậy chứ? Chủ nào tớ ấy, Hương Nại Nhi đột nhiên dự đoán được Hầu gia này là kiểu người thế nào rồi.

Điều kiện tìm bạn trăm năm biến thái như vậy…

“Các ngươi, quay lại đây…” Hương Nại Nhi rất vô lực ngoắc ngoắc hai người, hai người kia lại nhìn nhau lần nữa, “Tiểu tử, người đùa giỡn chúng ta à!”

Hương Nại Nhi liếc bọn họ một cái, trong lòng than, thì ra vẫn biết tức giận ~

Không nhìn đến bọn họ, ngón tay gõ gõ lên bàn, giống như cảnh sát đang thẩm vấn phạm nhân, “Bớt nói nhảm đi, bây giờ bắt đầu nói vào điểm chính, Quận chúa của chúng ta là đại mỹ nhân sao?” “Chúng ta” là học theo bọn họ.

Hai người kia lúng ta lúng túng nhìn nhau lần nữa, “Cái này cũng không phải, nếu nói đến đệ nhất Mỹ nhân ở Quốc đô này, thì phải là Bình phi nương nương bên cạnh Hoàng thượng ~”

“Nói bậy, rõ ràng là Hinh phi nương nương~”

“Vậy Quận chúa chúng ta đứng hàng thứ mấy?”

Hai người nghe vậy, lập tức xòe ngón tay ra, mười ngón đếm xong, hình như còn chưa đủ? Nói vậy cũng không đẹp đến mức kinh khủng… Vậy mà dung mạo còn chiếm ba phần, Hương Nại Nhi lười phải chờ bọn họ đếm ngón tay, gõ bàn tiếp, tiếp tục câu hỏi thứ hai, “Tính tình Quận chúa chúng ta thế nào?”

“Cái này, nói thế nào đây, Quận chúa chẳng thích liên quan đến chuyện gì cả, chuyện gì cũng lãnh đạm, thích nhất là trồng hoa.”

Trong mắt Hương Nại Nhi xuất hiện hình tượng một tiểu thư cành vàng lá ngọc cổ đại lười nhác, đứng đó trồng hoa?

“Vậy, khí chất của Quận chúa chúng ta thế nào?”

“Thực ra thì, chúng ta đến Hầu phủ mới có hai năm, mà Quận chúa năm ngoái đã được gả vào trong cung rồi, chúng ta cũng chẳng gặp được mấy lần, có điều nghe người làm phục vụ ở trong viện đều nói, tiểu thư rất lạnh.”

”Lạnh?” Hương Nại Nhi có chút mờ mịn, ánh mắt mê người của tiểu thư cành vàng lá ngọc lười nhác trong đầu lại biến thành lạnh lùng, chẳng lẽ là băng sơn mỹ nhân?

“Ta cũng nghe nói, trước kia Hầu gia cứ đi qua đi lại trước mặt Quận chúa, Quận chúa đều coi như không thấy, nếu Hầu gia mà làm nũng với Quận chúa, Quận chúa sẽ thấy phiền, còn trừng Hầu gia nữa ~”

“Ta nhớ có lần Hầu gia muốn tự mình dựng một cái xích đu cho Quận chúa ở sân sau, kết quả cái xích đu kia gãy, làm bể mấy bồn hoa yêu quí của Quận chúa, vì chuyện đó Quận chúa còn không cho Hầu gia lên bàn cơm ăn cơm, hồi ấy còn đứng ngoài cửa ăn cơm mấy ngày liền ~”

“Chuyện đó ta biết, ta nhớ lúc ấy Hầu gia một mình ăn một tô cơm to mấy ngày trời, cuối cùng cố ý tốn tiền mang mấy chậu danh hoa về, Quận chúa mới tha thứ cho Hầu gia~”

Hai người mỗi người một câu, cuối cùng quay đầu, thấy gương mặt rất không phù hợp kia của Hương Nại Nhi, không biết là trầm mặc hay là co quắp nữa.

Hương Nại Nhi vẻ mặt như đang nhìn thấy quái vật, nhìn chằm chằm hai người, một hồi lâu mới mở miệng, “Các ngươi xác định, người đó là muội muội của Hầu gia các ngươi, không phải là tình nhân?” Hay là bà xã?

Đây là cái gì với cái gì hả?!

“Là Quận chúa!” Hai người trăm miệng một lời, Hương Nại Nhi có chút nhức đầu day day trán, phong độ ngời ngời, văn nhã phong lưu? Có mà là siêu cấp luyến muội thì có!! Có điều, cẩn thận suy nghĩ một chút, Hương Nại Nhi thấy thực hâm mộ Quận chúa kia, được người nhà cưng chiều che chở như vậy. Nhưng sau khi gả cho Hoàng đế rồi, phủ Hầu gia này cũng chỉ còn lại Hầu gia kia thôi đúng không, không biết người kia có thấy cô quạnh hay không đây?

Đột nhiên, thực sự muốn biết, Hầu gia kia rốt cuộc là người thế nào.

Đêm đó, Hương Nại Nhi đột nhiên lại mơ thấy cái gã đã trêu chọc cô rồi lại biến mất tăm mất tích kia, vậy nên ngày hôm sau, Hương Nại Nhi bắt đầu vừa lưu ý tìm kiếm người kia, lại vừa lưu ý động tĩnh của Hầu gia.

Hầu gia này năm nay mới chỉ hai mươi mốt, tuy nói lúc nào cũng chơi bời lêu lổng lại còn lười nhác, nhưng cũng may, hắn đối xử với người làm rất thân thiết, Hương Nại Nhi tạm thời liền coi hắn là một gã công tử bột tương đối có lương tâm đi.

“Nghe nói hôm nay Hầu gia cố ý vòng qua Bùi Trúc hiên mua điểm tâm tiến cung, kết quả trễ mất giờ lên triều ~” Gia đinh Giáp vẫn lắm chuyện như trước, nhất là từ sau lần trước, toàn vui vẻ kéo Hương Nại Nhi cùng nhau buôn chuyện.

“Kể từ khi Quận chúa chúng ta thành Hoàng hậu nương nương, Hầu gia nhà chúng ta cũng chín chắn lên không ít, trước kia chẳng lên triều bao giờ, bây giờ ngày nào cũng lên, trừ thỉnh thoảng có đi muộn vài lần ~”

“Nhưng mà Quận chúa của chúng ta trước kia thích ăn điểm tâm ở Bùi Trúc hiên nhất!”

“Các ngươi là nói…” Hương Nại Nhi không nhịn được chen miệng, nhìn dáng vẻ kia của hai người, cô nghĩ chắc cô đoán ra được, là mua cho muội muội…

Đúng thực là cô chưa từng thấy ai cưng chiều muội muội như vậy.

Hoàng Đế kia cũng không quan tâm sao?

Trên tay bê một chậu hoa, đi theo Quản gia và mấy gia dinh sau lưng qua một hành lang dài xanh biếc, Hương Nại Nhi không hiểu, Quận chúa giờ đã không còn ở đây, mỗi ngày sai người chăm sóc hoa cỏ, còn luôn mang giống mới về trang trí lại vườn hoa, Hương Nại Nhi dám cam đoan, Hầu gia này không phải là sợ nhiều tiền quá không có chỗ tiêu, mà là.. thực sự một mình cô đơn.

Bước vào một khoảnh vườn, thấy bên trong hoa cỏ đủ loại màu sắc, Hương Nại Nhi không nhịn được mà ồ lên một tiếng, rất nhiều hoa, đáng tiếc cô không gọi được tên quá hai loại.

Đi theo người làm cẩn thận cất hoa xong, chợt nghe ngoài cửa truyền đến một giọng nói.

“Hoa mang đến hết chưa?” Giọng nói văng vẳng xa, lại lộ ra chút hấp dẫn, Hương Nại Nhi giật giật lỗ tai, hình như cảm thấy hơi quen tai, mới quay đầu đã nghe thấy gia đinh bên cạnh khẩn trương nói, “Ôi, ngươi cẩn thận một chút! Hoàng hậu nương nương và Hoàng thượng nói không chừng hôm nào đó sẽ tới Hầu gia phủ đi dạo, nếu trong vườn hoa này xảy ra sơ suất gì, chúng ta gánh không nổi đâu ~”

Hương Nại Nhi thừa nhận, cô vẫn rất thích người làm ở đây, bởi vì bọn họ vĩnh viễn không bao giờ vênh váo chỉ vào mặt người khác mà dạy dỗ, mở miệng ngậm miệng đều là “Chúng ta”, cho nên một người dễ dàng bốc hỏa như cô, lúc này cũng chịu đựng được mà không nổi đóa.

Cất hoa xong, sau đó chạy bình bịch bình bịch ra cửa, mới ra khỏi cửa, cổ áo đã bị quản gia túm lại, “Chạy cái gì mà chạy, đụng phải người khác thì làm sao?”

“Quản gia, người vừa nói chuyện với ông là ai vậy?” Cổ áo Hương Nại Nhi bị xách lên, còn không quên nhìn ngó xung quanh, hình như không có ai cả ~

“Ai cái gi? Hầu gia chúng ta chứ ai ~”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.