Ánh Dương

Chương 19




Dạ Nguyệt nghe anh nói, cô sựng người trong giây lát, mặc dù không phải là cô không muốn có bánh bao nhỏ nhưng hiện tại cô vẫn chưa học xong cũng chưa có công việc ổn định, nên cô vẫn chưa sẵn sàng để cùng anh bước sang giai đoạn đó.

Nghĩ vậy Dạ Nguyệt xoay người, ngẩn đầu nhìn anh, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: "Em chưa học xong cũng chưa có công việc ổn định mà"

Mặc dù không dùng biện pháp an toàn nhưng cả hai đều có chú ý đến thời gian an toàn khi làm chuyện gì đó đó, nếu như hôm đó không phải là ngày an toàn thì anh sẽ không giải phóng vào trong cơ thể của cô. Chuyện này cũng là hai người ngầm hiểu ý nhau chứ cả hai chưa từng thảo luận với nhau, dù sao thì cô vẫn còn cảm thấy ngại, chắc phải đợi thêm một thời gian để da mặt cô dày thêm một lớp nữa mới có thể thoải mái thảo luận với anh về chuyện mắc cỡ này a.

Nhưng khi cô nhìn thấy ánh mắt tối đen như mực đầy nguy hiểm của anh thì cô liền trợn mắt: "Anh chỉ lấy cái đó làm cái cớ thôi phải không?"

"Vợ yêu của anh thật thông minh, đã bị em nhìn ra" Lăng Chi Hiên cong khóe môi, mỉm cười nháy mắt với cô.

"Anh tránh ra chỗ khác" Dạ Nguyệt nổi trận lôi đình, đẩy người nào đó đang dán sát vào cơ thể cô ra, ấm ức nghĩ vậy mà làm hại cô hoang mang lo lắng nãy giờ a.

Nhưng người nào đó liều mạng không tránh, Lăng Chi Hiên cúi đầu ngậm lấy môi cô mút hôn cuồng nhiệt, chèn cơ thể vào giữa hai chân cô, ép vào nơi nào đó của cô như trêu chọc.

Dạ Nguyệt mặt càng lúc càng đỏ, ra sức đẩy anh ra, quần áo vì vùng vẫy mà càng trở nên xốc xếch khó coi, chỗ cần tuột cũng bị tuột xuống phân nửa, chỗ cần vén cũng bị vén lên phân nửa, cảnh xuân cứ thoát ẩn thoát hiện trước mắt người nào đó.

"Anh muốn ăn thịt" Lăng Chi Hiên không khách khí tuyên bố, rời khỏi môi cô rồi liếm môi chép chép miệng như vừa thưởng thức một món ăn ngon nào đó.

"Trong thức ăn có thịt đó" Dạ Nguyệt đang thở hổn hển, nghe vậy lập tức nhíu mày phản đối.

"Anh muốn là...."

Đang lúc hai người giằng co quyết liệt thì đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên làm cả hai nhất thời sựng người lại nhìn về hướng cửa bên ngoài, rồi lại quay đầu bốn mắt nhìn nhau chăm chú, không khí yên tĩnh trầm lặng bao trùm xung quanh, đến ngay cả hơi thở rất nhẹ cũng có thể nghe được rõ ràng.

"Ha ha ha..." Dạ Nguyệt đột nhiên không nhịn được bật cười hắc hắc thật lớn ra vẻ người chiến thắng, thật đúng là ông trời đứng về phía cô a, cô chỉ chỉ tay lên sóng mũi cao của ai đó. "Bây giờ thì anh ngoan ngoãn ăn cơm, tắm rửa rồi đi ngủ đi nha"

Lăng Chi Hiên híp mắt lại, đáy mắt xoẹt qua tia nguy hiểm, hai tay siết lại như hai gọng kìm cứng như sắt càng giam giữ cơ thể cô chặt hơn, không có ý định buông cô ra.

"Này này buông em ra để em còn đi mở cửa a" Dạ Nguyệt trợn mắt, anh ngược lại không thả cô ra mà còn ép chặt lấy cô hơn nữa. "Anh định để cho khách đợi hả?"

Người nào đó liền hừ lạnh với kẻ đang đứng bên ngoài cánh cửa, cố tình phá đám anh ăn vợ yêu, nghĩ vậy anh bắt đầu cọ cọ vào giữa hai chân cô trêu chọc, hung hăn hôn môi cô lần nữa rồi mới không cam lòng tuyên bố: "Tối nay anh sẽ ăn em ngay tại chỗ này, em đợi đi!"

Tuyên bố xong anh véo vào mông cô một cái mới chịu buông cô ra, xoay người lên phòng ngủ phía trên chuẩn bị đi tắm. Dạ Nguyệt vẫn đứng sững người ngay tại chỗ, chưa hoàn hồn sau một loạt hành động kích thích cùng lời tuyên bố đầy nguy hiểm của anh.

Tiếng chuông cửa lại vang lên lần nữa thành công kéo Dạ Nguyệt hai má đang đỏ bừng lên đứng hóa đá tại chỗ trở về thực tại.

Dạ Nguyệt tim đập chân run cố gắng vỗ vỗ vào mặt để bình ổn lại hơi thở cùng cơ thể, lấy lại bình tĩnh đi ra mở cửa.

"Chào buổi sáng, Nguyệt Nguyệt" Lưu Ánh Nhật cùng ba bạn nữ nữa đang đứng ngoài cửa, thấy cô cả bốn liền mỉm cười thật tươi.

"Hơ, sao các cậu biết mình ở đây?" Dạ Nguyệt ngạc nhiên nhìn bốn người.

"Tất nhiên mình hỏi dì Lan rồi, muốn cho cậu một bất ngờ đó a" Lưu Ánh Nhật nháy mắt với Dạ Nguyệt, trong mắt còn ánh lên tia sáng mờ ám nào đó nhưng rất nhanh giấu đi.

Dạ Nguyệt không nhìn thấy phản ứng kì lạ của Lưu Ánh Nhật mới vừa rồi, cô gật gù mỉm cười mời bốn người vào nhà, dẫn bốn người lại ghế salong: "Mọi người cứ tự nhiên đi nha, mình đi lấy nước"

Dạ Nguyệt đi vòng xuống bếp, bốn người ngồi ở ghế salong nhìn xung quanh nhà, đợi Dạ Nguyệt đặt nước lên bàn mới bắt đầu cuộc trò chuyện.

"Cậu gom hết tủ truyện tranh đem về đây luôn đó hả?" người hỏi là một bạn nữ trang điểm hết sức thanh tú ngồi ở bên phải Lưu Ánh Nhật, cô ấy tên Hà Tiểu Y, là bạn chơi thân chung nhóm với Dạ Nguyệt và Lưu Ánh Nhật, trong nhóm năm người thì cô ấy có thân hình thon gầy yếu đuối nhất, cũng lớn tuổi nhất nhóm.

Nhìn ba kệ sách cao cao được sắp xếp ngăn cách thành hai không gian để đặt hai bàn làm việc bên kia, Dạ Nguyệt gật gật đầu: "Nhà cũ của mình bán rồi nên phải đem về đây a"

"Được rồi, chúng ta quay về vấn đề chính hôm nay thôi" bạn nữ ngồi đối diện Lưu Ánh Nhật lúc này mới lên tiếng cắt ngang, là Triệu Bối Bối, cũng chơi thân trong nhóm, nhỏ tuổi hơn Dạ Nguyệt và Lưu Ánh Nhật, lúc này cô ấy ra vẻ cực kỳ nghiêm túc nói: "Tóm được trai đẹp mà không khai báo cho cả bọn biết, phải phạt chị như thế nào đây?"

Người bạn còn lại là Lạc Tiểu Anh, nhỏ tuổi hơn bốn người, cô ấy cũng thuộc dạng nhỏ nhắn như Dạ Nguyệt, cũng cao ngang như cô và cũng là trạch nữ mê truyện ngôn tình như cô luôn a.

Dạ Nguyệt nghe vậy liền làm vẻ mặt đau khổ đáng thương hề hề nói như rất ấm ức: "Mấy tháng nay gặp nhiều chuyện quá, chưa có dịp gặp mọi người thì làm sao mình nói được a"

Sau khi trở về từ thế giới kia, cô chỉ kịp đi gặp Ánh Nhật đúng một lần là biết bao nhiêu chuyện khác lại kéo đến, cho nên cô vẫn chưa có dịp tụ họp để thông báo cho cả bọn về chuyện của cô và người nào đó.

"Cho dù là vậy cũng vẫn phải phạt" Lưu Ánh Nhật cười thích thú vì kế hoạch đại công cáo thành. "Phạt cậu phải khao cả bọn một chầu lớn mới được nga"

"Đúng vậy” ba người còn lại đồng loạt gật đầu đồng tình, biểu hiện không cho phép từ chối.

"Ai yo, mình vẫn chỉ là đứa vô sản không có việc làm đó a, mấy người thật là ăn hiếp người ta quá đi mà" Dạ Nguyệt cố gắng nặn ra một giọt nước mắt cá sấu, làm như vô cùng đau khổ nói.

"Thôi đừng có nước mắt cá sấu với bọn này nha" Triệu Bối Bối trề môi xem thường.

"Mọi người quá hiểu chị rồi a" Lạc Tiểu Anh cười cười thêm vào.

Cả bốn người đều mỗi người, ta một câu ngươi một câu thêm dầu vào lửa, nói đến Dạ Nguyệt thật không có đường trốn a, tự thấy bản thân thật đáng thương, cuối cùng cô phải giơ tay đầu hàng nhận lấy bản án phạt của mình, cầm khăn đáng thương chấm chấm nước mắt.

"Vậy, vị hôn phu của cậu đâu? Còn không mau giới thiệu với bọn này, trong năm đứa bọn mình thì Ánh Nhật với cậu xem như hoa đã có chủ rồi a" Hà Tiểu Y tò mò nhìn ngó xung quanh.

Không chỉ Hà Tiểu Y mà cả Triệu Bối Bối cùng Lạc Tiểu Anh cũng đều mở to mắt tò mò tìm kím, nghe Lưu Ánh Nhật nói người này cực kỳ soái ca nha, đó giờ mọi người cũng chưa từng nhìn trực tiếp đại soái ca bao giờ, dĩ nhiên là rất nóng lòng muốn nhìn thử một lần đi.

"Anh ấy đang trên phòng ngủ, để mình lên gọi anh ấy, mọi người đợi chút nha" Dạ Nguyệt còn không biết cả bọn đến đây với mục đích gì sao, cô lắc đầu bó tay đi lên phòng ngủ trên lầu lửng.

Vừa mở cửa đã thấy thân hình thon dài mờ mờ ảo ảo của ai đó phía sau chiếc cửa bằng kính mờ của phòng tắm cùng tiếng nước chảy róc rách từ vòi sen, dĩ nhiên do Lăng Chi Hiên đang tắm nên hoàn toàn không có mặc quần áo a.

Dạ Nguyệt nuốt nước miếng cái ực, tự nhiên lại nghĩ đến chuyện vừa rồi cùng với câu nói mập mờ của anh ở phòng bếp, mặt cô không hẹn mà lại đỏ bừng lên.

Cô ho khan hai tiếng rồi gõ gõ nhẹ cửa kính phòng tắm, nói vọng vào: "Anh tắm sắp xong chưa?"

Tiếng nước chảy từ vòi sen ngừng lại, tiếp đó giọng nói trầm ấm của Lăng Chi Hiên vọng ra: "Anh xong rồi, em muốn đi tắm à?"

"À không, bạn của em đến chơi, em muốn giới thiệu mọi người với nhau thôi a" Dạ Nguyệt xoay người đứng dựa vào cửa kính, định trao đổi với anh vài chuyện trong khi anh thay quần áo.

Ai ngờ cửa kính bất ngờ bật mở, Dạ Nguyệt muốn té bật ngửa xuống sàn phòng tắm, cô chỉ kịp la lên một tiếng là cả cơ thể đã rơi vào lồng ngực rắn chắc của ai đó.

"A, nhém chút nữa đau mông rồi" Dạ Nguyệt thở phào đứng thẳng dậy, xoay đầu muốn nói cám ơn anh: "Cám....."

Nhưng cô chưa kịp nói hết câu thì đã muốn cắn trúng lưỡi, bởi vì ai đó vẫn chưa mặc quần áo đang đứng trước mặt cô, thậm chí khăn cũng chưa có quắn ngang hông để che đi thứ cần che.

"Anh...." Dạ Nguyệt lắp bắp nói không ra tiếng, không phải cô chưa từng thấy, thậm chí thấy rất nhiều lần, nhưng mà vẫn là không cần thiết phải phơi bày ra như vậy trước mắt cô chứ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của ai đó đã đỏ bừng lên như tôm luộc…..

"Vì phải giúp em nên khăn tắm của anh rơi xuống sàn tắm bị ướt rồi, lại quên không có lấy quần áo vào nên phải ra lấy" Lăng Chi Hiên đặt cô sang một bên, vừa thong thả bước ra khỏi phòng tắm vừa ung dung nói, rất hợp tình hợp lý.

"Anh có thể nhờ em lấy giúp mà" Dạ Nguyệt xoay mặt úp vào tường, ôm mặt nói lí nhí trong miệng.

"Em nói bạn em đến chơi phải không?" Lăng Chi Hiên không trả lời mà lảng sang chuyện khác.

"Vâng!" Dạ Nguyệt gật đầu. "Anh thay đồ rồi xuống nha, em xuống trước đây"

Không nghe thấy tiếng anh trả lời, Dạ Nguyệt cứ tưởng anh đã đồng ý nên cô xoay người lại định cong mông chạy trốn xuống lầu.

Chụt! Dạ Nguyệt ngẩn ra…….. bởi vì cô vừa xoay đầu đã bị hôn vào môi cái chụt, anh di chuyển sang phía sau cô lúc nào mà cô không hay không biết gì luôn a.

Hai tay Lăng Chi Hiên chống lên tường, giam giữ Dạ Nguyệt vào bên trong, giọng điệu lười biếng nhếch khóe môi: "Hóa ra bạn em là những người đã phá đám chúng ta có phải hay không?"

"Bây giờ là buổi sáng, là ban ngày" Dạ Nguyệt nhướng mày, nghiêm túc nhắc nhở anh, anh vẫn còn để ý đến chuyện đấy à?

"Chúng ta là vợ chồng, thời gian không quan trọng" Lăng Chi Hiên bác bỏ, xem vấn đề cô đưa ra chỉ là ruồi muỗi không có giá trị.

Dạ Nguyệt trừng mắt bặm môi với anh: "Nghe nói đàn ông thời trẻ túng dục quá độ có khả năng dẫn đến liệt dương a"

"Anh đã một tuần không ăn thịt, không thể túng dục quá độ như em nói" Lăng Chi Hiên liếm môi, nhìn thấy cô bặm môi làm anh ngứa ngáy thật muốn cắn môi cô.

Dạ Nguyệt chu mỏ ra vẻ bất lực không cãi lại anh………. chỉ trong một tít tắc cô liền chớp lấy thời cơ cúi người, định bụng dựa vào lỗ hổng ở bên dưới cánh tay anh mà chạy thoát, không ngờ anh nhanh hơn cô nhiều lần, Dạ Nguyệt chỉ có thể đập mặt vào lồng ngực anh, kế hoạch tẩu thoát phá sản chỉ trong vòng mấy giây ngắn ngủi.

Lăng Chi Hiên cúi đầu nhìn cái đầu nhỏ trong ngực anh, mềm giọng nói như dụ dỗ: "Em muốn trốn sao, bảo bối?"

"Bạn em đang ở dưới, nếu nghe được tiếng động mờ ám gì đó thì em thật không biết phải nhìn mặt mọi người thế nào đây" Dạ Nguyệt vẫn úp mặt vào ngực anh, tức giận đấm mạnh vào ngực anh mấy cái.

"Tiếng động mờ ám là tiếng động gì hả bảo bối?" Lăng Chi Hiên nói đến đây không nhịn được liền bật cười, bộ dáng quẫn bách của vợ yêu thật là làm cho anh càng muốn trêu cô hơn nữa.

Dạ Nguyệt nghe anh cười lớn liền ngẩn đầu: "Anh trêu em?"

"Hay là bây giờ chúng ta tạo tiếng động mờ ám như lời em nói để mọi người có thể cùng nhau thưởng thức có được hay không?" Lăng Chi Hiên không có trả lời câu hỏi của cô, anh áp mặt càng gần sát vào mặt cô, thì thầm nói cùng hơi thở phà lên mặt cô.

Hơi thở nóng rực quen thuộc của anh.....!! Dạ Nguyệt lại không nhịn được mà mặt đỏ bừng lên.

“Anh mau mặc quần áo vào đi a” Dạ Nguyệt đẩy mặt anh ra, mở cửa chạy thẳng xuống lầu, nếu mà còn đứng dây dưa với anh thêm chút nữa thì khả năng cô bị dụ dỗ là rất cao nga, nên cứ chuồn trước cho an toàn.

Vì Lăng Chi Hiên chỉ là đang trêu chọc cô nên cũng không có cản cô rời khỏi phòng ngủ nữa, anh chỉ cười thích thú nhìn cô quẫn bách chạy đi, dù sao anh còn cả một buổi tối để cùng cô lăn khắp nơi, không cần gấp gáp.....

Thấy Dạ Nguyệt chạy xuống lầu, mặt đỏ bừng khiến bốn người ngồi trên ghế salong nhìn nhau trao đổi ánh mắt.

"Có chuyện gì vậy, Nguyệt Nguyệt?" Triệu Bối Bối cười hắc hắc hỏi.

"A, không có gì a" Dạ Nguyệt ra sức lắc đầu, cố gắng tỏ vẻ bình thường như không có chuyện gì xảy ra.

Lúc này Lăng Chi Hiên cũng từ trên lầu đi xuống đến bên cạnh Dạ Nguyệt, thản nhiên nắm lấy tay cô.

Cả bốn người nhìn thấy, lại âm thầm trao đổi ánh mắt với nhau.

"Giới thiệu với mọi người, anh ấy là Lăng Chi Hiên" Dạ Nguyệt bị ai đó nắm tay, ngại ngùng giới thiệu.

"Xin chào, tôi là hôn phu của Nguyệt Nguyệt, rất cám ơn mọi người đã thay tôi chăm sóc cô ấy từ trước đến giờ" Lăng Chi Hiên thấy cô gái nhỏ ngượng, cười cười nói, giọng điệu trầm ấm nhưng vẫn mang xa cách đối với bốn người.

"Chào, tôi là Ánh Nhật, chắc anh cũng biết tôi rồi đúng không?" Lưu Ánh Nhật vui vẻ nói.

Lăng Chi Hiên lạnh nhạt gật đầu, cô gái này sở dĩ anh có ấn tượng là vì luôn xem vợ yêu của anh như người nhà của mình mà đối đãi.

"Còn đây là Triệu Bối Bối, Hà Tiểu Y và Lạc Tiểu Anh, cả ba đã cùng chơi chung với em và Ánh Nhật từ rất lâu rồi" Dạ Nguyệt nhanh chóng giới thiệu.

"Chào anh" ba người gật đầu với Lăng Chi Hiên.

Lăng Chi Hiên cũng lạnh nhạt gật nhẹ đầu, xem như phù hợp với xã giao thông thường.

"Được rồi, giới thiệu xong rồi thì chúng ta vào việc chính luôn nha" Lưu Ánh Nhật vỗ tay, nhìn qua Dạ Nguyệt. "Hôm nay bọn mình đến đây là muốn rủ cậu đi cúng chùa cầu an rồi cùng nhau đi chơi a, đã lâu rồi năm đứa chúng mình không có gặp nhau đông đủ như thế này"

Dạ Nguyệt mắt sáng lên, sắp đến ngày thi rồi nên cô cũng muốn đi cúng chùa nha.

"Có muốn anh cho người đưa đi không?" Lăng Chi Hiên nói nhỏ vào tai vợ yêu.

"Không cần đâu a, bọn em đi tàu điện ngầm là được rồi" Dạ Nguyệt lắc đầu, mỉm cười với anh.

Bên Lăng gia đã giải quyết xong rồi nên anh cũng không lo gì nữa, cũng không thể cả đời nhốt cô vào trong chiếc lồng kính, để hai vệ sĩ ẩn đi theo cô là được, nghĩ vậy nên Lăng Chi Hiên cũng không ý kiến gì nữa: "Có chuyện gì nhớ gọi cho anh ngay biết không?"

"Vâng" Dạ Nguyệt gật đầu đáp ứng.

Vậy là cả bọn chào tạm biệt Lăng Chi Hiên và lão quản gia đang đứng đợi bên ngoài cửa, vui vẻ đi khỏi khu chung cư cao cấp sang trọng.

... ...... ...... .....

"Nguyệt Nguyệt, quả thật là hảo soái ca a" Triệu Bối Bối giơ ngón tay cái lên với Dạ Nguyệt, mặc dù không nói ra nhưng lúc người nào đó bước từ trên lầu xuống đã thành công làm cho ba người mất hồn, quả thật là như Ánh Nhật nói, hàng cực phẩm của cực phẩm. "Nhưng xin hỏi vị cô nương này, có bí quyết nào để tóm được hảo soái ca như vậy không? Xin hãy bật mí cho mọi người cùng biết đi?"

"Bí quyết?" Dạ Nguyệt đổ mồ hôi hột, ngay cả bản thân cô còn không nghĩ ra lý do tại sao người nào đó lại lựa chọn cô nữa mà, nghĩ đến đây Dạ Nguyệt thành thật lắc đầu đầu hàng: "Hoàn toàn không biết"

"Vô dụng thôi Bối Bối à, mấy chuyện này em chỉ có thể hỏi chính người ấy của nhỏ thì mới có câu trả lời nga, hỏi nhóc này coi như vô phương rồi" Lưu Ánh Nhật cười ha hả trêu chọc.

"Mà chị giấu kỹ thật đó nha Nguyệt Nguyệt, nếu không phải nghe Ánh Nhật nói thì em và mọi người chẳng biết chuyện gì luôn" Lạc Tiểu Anh chu mỏ nói, Dạ Nguyệt tốt số thật, tóm được đại soái ca như thế này.

"Cho nên sau khi chúng ta đi xem bói xong thì cậu nhất định phải khao một chầu xem như trừng phạt" Hà Tiểu Y bổ sung.

Dạ Nguyệt ngớ người ra: "Xem bói? Không phải nói đi chùa sao?"

"Bọn mình biết mấy tên đàn ông không có thích mấy vụ bói toán này nọ nên mới nói là đi chùa a, mình nghe nói chỗ này coi rất đúng nên muốn đi xem thử thế nào, nơi này cũng là mẹ của Thành Đông chỉ mình đó" Lưu Ánh Nhật ra vẻ bí bí ẩn ẩn nói.

"Vậy mình cũng phải đi xem thử thế nào" Dạ Nguyệt nghe vậy mắt sáng rỡ, cảm thấy cực kì hứng thú.

Bốn người xuống tàu điện ngầm ở ngoại ô thành phố, rồi theo bảng đồ trên giấy của Lưu Ánh Nhật mà tìm thấy một ngôi nhà nhỏ ở thị trấn ngoại ô.

Phía trước sân nhà có một cây cổ thụ lâu năm, lá rụng đầy đất thoạt nhìn rất tiêu điều, ngôi nhà cũng thuộc dạng nhà nhỏ đơn sơ theo kiểu nhà lợp ngói xưa.

"Có đúng là chỗ này không?" Hà Tiểu Y nổi da gà nói, không hiểu sao mà cô cảm thấy rợn tóc gáy quá a.

"Đúng một trăm phần trăm, theo mô tả thì chính xác là ngôi nhà này" Lưu Ánh Nhật nhìn tới nhìn lui rồi nhìn vào tờ giấy trên tay gật đầu khẳng định.

"Chúng ta gõ cửa thử xem" Dạ Nguyệt bắt đầu cảm thấy hồi hợp, tim đập thình thịch như trống trận.

Cả bọn bước đến gần cửa, đang định gõ thì cửa nhà bật mở, bên trong là một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi thoạt nhìn rất hiền hậu, cô ấy nhìn thấy năm cô gái thì mỉm cười nói: "Chị đợi các em lâu rồi, các em vào đi"

Năm người trố mắt ngạc nhiên nhìn nhau trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó theo người phụ nữ trẻ vào trong nhà.

"Nhà có chút bừa bộn, các em cứ tự nhiên ngồi, đừng khách sáo nha" người phụ nữ trẻ chỉ vào mấy cái ghế gỗ cũ kỹ đang đặt bên dưới cái bàn gỗ bên góc phải căn nhà.

Mọi người nhìn thoáng qua xung quanh, nhà rất đơn sơ mộc mạc, không trang trí nhiều đồ dùng hiện đại, mà đa số là những thứ đồ đã có từ rất lâu đời.

Năm người lại nhìn nhau, bọn họ hoàn toàn bị bất ngờ, bởi vì ấn tượng của bọn họ về người được gọi là thầy xem bói khác nhau quá xa. Cứ ngỡ là sẽ phải thật thần bí giả ma giả qủy, sẽ trang trí những thứ bí ẩn kinh dị gì đó, nhưng thật không ngờ..... nếu loại trừ đi hoàn cảnh tiêu điều bên ngoài ngôi nhà thì có thể nói tất cả mọi thứ còn lại đều rất dân dã bình thường.

Sau khi năm người ngồi xuống quanh bàn thì người phụ nữ trẻ mới bưng bình trà từ phía trong đi ra, để lên bàn gỗ, rót trà cho năm người rồi cô ấy cũng ngồi xuống đối diện.

"Các em muốn biết chuyện gì?" người phụ nữ trẻ mỉm cười rồi như giật mình nói. "Chị quên giới thiệu, mọi người ở đây thường gọi chị là Thập Thất Nương Tử, các em có thể gọi chị là chị Thập Thất cũng được"

"Thật ra bọn em được một người quen giới thiệu đến đây, nghe nói là chị có thể nhìn thấy được chuyện sắp xảy ra rất chính xác nên cũng muốn nhờ chị xem dùm bọn em một chút" Lưu Ánh Nhật lễ phép nói.

"Các em muốn biết tương lai sắp tới?" chị Thập Thất hỏi lại.

"Dạ" cả bọn lễ phép gật đầu.

"Được rồi" chị Thập Thất gật đầu. "Nhưng chị xin nói trước với mọi người, chị chỉ có thể xem được chứ không có năng lực để giúp đỡ như những thầy tướng số khác, như vậy các em vẫn muốn biết tương lai?"

Mọi người nghe vậy liền ngớ người ra.

"Ví dụ như nếu xem ra kết quả bọn em sắp gặp nạn hay gặp vận hạn gì đó thì chị cũng hoàn toàn bó tay" chị Thập Thất mỉm cười giải thích rõ ràng

Mọi người hiểu ý cũng gật đầu đồng ý, biết trước được vận hạn còn có thể tự mình tìm cách tránh đi hay giảm bớt cũng được a. Như vậy lần lượt từng người đều được nghe một lần, cho đến khi đến lượt Dạ Nguyệt.

Sau khi xem ngày tháng năm sinh, chỉ tay, bói bài, cuối cùng là nhìn vào quả cầu thủy tinh trên bàn, chị Thập Thất nhíu mày hỏi: "Em đã kết hôn có phải hay không?"

"Là vị hôn phu a" Lạc Tiểu Anh nhanh miệng nói thay Dạ Nguyệt.

"Ở trong này nói không phải vị hôn phu, hai đứa đã kết hôn rồi" chị Thập Thất ngẩn đầu nhìn Dạ Nguyệt.

"Thật ra bọn mình đã đăng ký kết hôn ở cục dân chính rồi a" Dạ Nguyệt gãi gãi đầu khai báo với bốn người kia.

Cả bốn mở to mắt ngớ người nhìn cô bạn thân của mình, rồi Lưu Ánh Nhật bật cười: "Aiyo, kiểu này là phải phạt cậu chầu gấp đôi nha"

Dạ Nguyệt gật đầu đồng ý, dù sao cũng là do cô đã giấu mọi người.

"Còn nữa, trong đây có nói, em đã kết hôn lần thứ hai, người hiện tại là người chồng sau của em" chị Thập Thất nói tiếp.

Lần này đến lượt Dạ Nguyệt ngớ người, từ trước đến giờ cô chỉ gả cho mỗi mình anh thôi a, ở đâu ra người thứ nhất vậy hở?

Thấy Dạ Nguyệt nghi ngờ nhìn mình, chị Thập Thất liền nói tiếp: "Người chồng trước của em có họ Tịch, tên Khuyết, em có ấn tượng gì không?"

Dạ Nguyệt kinh ngạc nhìn chị Thập Thất, sao chị ấy biết chuyện này?

Chị Thập Thất thấy Dạ Nguyệt ngạc nhiên, mỉm cười với cô: "Em yên tâm, đây là điều tốt đối với em"

Dạ Nguyệt nhíu mày khó hiểu, sao cô càng nghe càng cảm thấy mơ hồ a.

"Trong tử vi có nói, em sẽ trãi qua hai đời chồng hoặc là em sẽ kết hôn rất muộn khi chỉ có một đời chồng, dù chị không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng người tên Tịch Khuyết đó cũng được xem là một đời chồng của em, cho nên người hiện tại đang ở cạnh em chính là người sẽ cùng em đi đến cuối cùng"

A! Hóa ra là như vậy, vì anh ở thế giới kia tồn tại dưới thân phận quốc công Tịch Khuyết mà không phải là Lăng Chi Hiên nên mới có chuyện như thế này, như vậy do cô kết hôn sớm nên phải có hai đời chồng, mà hên xui may rủi thế nào hai đời chồng của cô cũng đều cùng là một người, có chuyện thú vị như vậy sao a?

Đang yy thì Dạ Nguyệt lại nghe chị Thập Thất nhíu mày nói: "Chỉ có điều..."

Dạ Nguyệt thấy chị Thập Thất nhíu mày, tim cô đột nhiên cũng đập thật nhanh.

"Hai vợ chồng em phải trải qua một kiếp nạn lớn đang đợi ở phía trước, nếu vượt qua được kiếp nạn này thì sẽ bình bình an an ở cạnh nhau đến đầu bạc răng long, nhưng nếu không vượt qua được thì...... chỉ sợ là âm dương cách biệt"

Dạ Nguyệt sững sờ ngồi chết lặng tại chỗ, cô và anh sẽ âm dương cách biệt?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.