Ánh Dương

Chương 11




Lăng Mạt Mạt nhìn mọi người xung quanh nhìn mình với ánh mắt hâm mộ, đáy lòng cười lạnh.

Giản Thần Hi, cô luôn mồm giống như nói muốn giúp tôi, muốn dẫn dắt toi, thật ra là diễu võ dương oai với tôi, khoe hạnh phúc và thành công!

Sau đó, nhân cơ hội biểu hiện một chút, cô đứng ở vị trí cao, cũng sẽ không khinh thường chị em của mình.

Cho mọi người, lưu lại một ấn tượng tốt!

Giản Thần Hi, cô cho tới bây giờ đều như thế này, chẳng qua, diễn lại trò cũ, như vậy rất thú vị sao?

Chung quanh có rất nhiều người, Lăng Mạt Mạt biết mình sẽ không đến yến hội của Giản Thần Hi, Giản Thần Hi cũng biết cô sẽ không trở về, nhưng thiệp mời, Lăng Mạt Mạt vẫn nhận lấy.

Cô ta muốn diễn hiền thục, nếu cô không diễn cùng, chẳng phải chính mình không hiểu chuyện?

Lăng Mạt Mạt mỉm cười nhận thiệp mời của Giản Thần Hi, chậm rãi dương môi, mỉm cười: "Cảm ơn cô, Thần Hi."

**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**

Tên họ: Lăng Mạt Mạt

Giới tính: Nữ

Tuổi tác: 20

Bằng cấp: Đại học X, hệ âm nhạc

Trường học xử phạt: Phỉ báng bạn học, giúp đỡ xã giao

Đêm khuya yên tĩnh.

Lý Tình Thâm không biết mình đã nhìn phần tư liệu ở đại học của Lăng Mạt Mạt này bao nhiêu lần.

Phỉ báng bạn học, giúp đỡ xã giao, cuộc sống cá nhân hỗn loạn, trường học ầm ĩ xôn xao, rồi sau đó, Lăng Mạt Mạt chịu không nổi áp lực tự động nghỉ học.

Thì ra cô ấy chưa tốt nghiệp đại học.

Lý Tình Thâm đặt phân tư liệu này ở trên bàn, chậm rãi đứng lên, cảm thấy có chút tâm phiền ý loạn, từ trong ngăn kéo lấy ra một điếu thuốc, châm lửa.

Lý Tình Thâm chậm rãi hút hai hơi, ngăn cách màn khói lượn lờ.

Rõ ràng là cô gái nhỏ tuổi trẻ như thế, mới vừa học đại học, còn chưa chân chính bước vào đời người, cuộc sống đã long trời lở đất như vậy.

Rõ ràng cô ấy có đôi mắt sáng sạch sẽ, nụ cười đơn thuần như thế, sau lưng lại ẩn dấu biết nhiêu bí mật như vậy.

Trong đầu chậm rãi hiện lên, buổi chiều ở công ty SE, cô ấy dùng hết sức mắng mình một câu kia.

- - - - "Anh bảo em làm thế nào để bình tĩnh? Làm thế nào coi như không có? Không có người nào nguyện ý như vậy! Em cũng bị người ta bức ép! Bức đến không đường để đi!"

- - - - "Anh căn bản cái gì cũng không biết, anh đứng nói chuyện, không đau thắt lung!"

Con ngươi Lý Tình Thâm dần dần co rút lại, vốn đang nhíu mày, rồi sau đó suy nghĩ sâu xa một lúc, mới cầm lấy điện thoại đi dộng, gọi một cú điện thoại, cho Lăng Mạt Mạt.

"Cơ hội, anh cho em một lần "

Một cuộc điện thoại kia, Lăng Mạt Mạt cầm di động, nghe được giọng nói Lý Tình Thâm nhẹ nhàng cao ngạo, con ngươi màu đen vốn ảm đạm không ánh sáng, đột nhiên loé lên kinh ngạc và vui mừng.

Sauk hi cúp điện thoại, Lăng Mạt Mạt nắm di động, đáy mắt hiện lên sự cố chấp.

Rất lâu, cô giống như động viên bản thân kiên quyết gật gật đầu.

Điện thoại đã tự động khóa màn hình, màn hình màu đen, lăng Mạt Mạt không cẩn thận xúc đụng một cái, màn hình sáng lên.

Là một tấm hình.

Ảnh chụp chung của cô với Lục Niệm Ca.

Cô mặt mày cong cong, nghiêng đầu tươi cười sáng lạn, chu môi hôn lên má phải của Niệm Ca.

Lăng Mạt Mạt nhìn chằm chằm tấm hình kia, ánh mắt một chút trở nên bi thương.

Nếu như không có Giản Tình Hân, có lẽ bây giờ Niệm Ca, còn đang ở bên cạnh cô.

Giản Tình Hân, Lăng Mạt Mạt, hai người cùng nhau lớn lên trong một khu nhà.

Lúc đó, hai người cảm tình rất tốt.

Một cái kẹo, đập vỡ để hai người cùng ăn.

Một cây bút, chặt làm đôi hai người cùng dùng.

Lúc học trung học, lặng lẽ tâm sự nói cho đối phương biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.