Ánh Dương Soi Lối

Chương 3-2




Chớp mắt đã đến thứ năm, sáng sớm Lô Nhân đau đầu kịch liệt, tối hôm qua cô gội đều rồi lại ngủ quên trên ghế. Nửa đêm người phát lạnh, tỉnh dậy nhìn thấy tivi còn mở, tắt tivi, ngồi trên ghế một lát, đứng dậy vào phòng ngủ.

Cô mê mang chếnh choáng, cảm mạo có dấu hiệu tăng lên trầm trọng, cô tới nơi hẹn trễ hơn một phút, Trần Thụy tựa người vào xe nhìn di động. Cô lên tiếng xin lỗi anh ta.

Trần Thụy nghiêng đầu mỉm cười, cất điện thoại, đi bộ vài bước về phía cô.

Lần này bọn họ phụ trách may quần áo cho một công ty giải trí vừa mới thành lập và chưa chính thức mở cửa, nội thất trang hoàng trong công ty rất hiện đại, bên ngoài thang máy vẫn còn rất nhiều đồ đạc bỏ dở.

Trần Thụy đỡ cánh tay Lô Nhân, cô nhích người qua tránh né một mớ đồ đạc hỗn độn, bọn họ đi vào thang máy lên tầng hai gặp quản lý hậu cần.

Lô Nhân khởi động laptop, bên trong toàn là các mẫu thiết kế quần áo, thong thả nhấn chuột và giải thích cho đối tác.

Đối phương cũng là dạng người quyết đoán, chỉ nhìn mấy bản hình thức rồi đưa ra ý kiến sửa đổi. Lô Nhân dùng vở ghi lại, hai bên ký kết sẽ hoàn thành trong vòng nửa tháng, trước tiên sẽ may trước vài bộ để mặc thử, sau đó sẽ đi đến quyết định cuối cùng.

Đàm phán xong, phần còn lại sẽ do Trần Thụy phụ trách, cô nghe vài câu liền cảm thấy huyệt thái dương nhức nhói. Thả lỏng vai, dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Không biết qua bao lâu, Trần Thụy gọi cô tỉnh dậy, cô cố gắng mở mắt đứng lên.

Trần Thụy nhìn thấy Lô Nhân không khỏe, sau khi cáo biệt đối tác thì thuận tay muốn cầm laptop thay cô, cô căng thẳng giữ khoảng cách với anh ta.

Anh ta yên lặng thở dài, giả vờ thoải mái: “Kỳ thực em không cần phải cố tình xa lánh anh, anh hiểu những gì trước đó em nói mà, làm gì còn mặt mũi để theo đuổi em.” Anh ta xoa mũi: “Nhìn em không khỏe, cho dù là đồng nghiệp bình thường thì có lẽ cũng giúp em cầm laptop mà thôi, chẳng lẽ có vấn đề?”

Lô Nhân ngượng ngùng buông tay: “Thật ngại quá.”Nghĩ nghĩ, lại sửa lời: “Cám ơn.”

Trần Thụy tươi cười nói: “Việc nhỏ thôi.”

Hai người đi về phía thang máy, trong hành lang chất đầy những mảnh vỡ, đèn vẫn chưa gắn hết, bọn họ chỉ dựa vào ánh nắng xuyên thấu vào phòng để bước đi.

Thang máy “Đinh” một tiếng.

Trần Thụy kéo cô nhích lại gần mình, bên trong có một đám người nối đuôi nhau đi ra, cầm đầu là một người đàn ông cao lớn, anh ta mặc một bộ đồ tây trang màu đen, miệng ngậm xì gà, tóc mai che khuất phía bên phải, làn da ngăm đen khỏe mạnh.

Lô Nhân vô ý liếc mắt, trái tim nặnh chịch, nửa phút sau cô mới ngẩng đầu nhìn lên, lần này tâm trạng như cũ, vừa cảm thấy may mắn vừa sợ hãi.

Đám người kia đã đi, hai người bước vào thang máy.

Trong hành lang đột nhiên yên tĩnh, xa xa nhìn thấy một đám nhân viên hậu cần đi ra chào đón.

Trần Thụy bấm thang máy, cửa thang máy chậm rãi khép lại, đột nhiên người đàn ông cao lớn kia đẩy đám người ra, đôi mắt nhìn về phía này. Anh ta đứng trong hành lang tối tăm, hơi nghiêng đầu, bộ mặt không rõ, con ngươi lãnh ngạnh lành lạnh.

Thang máy khép lại, cả người Lô Nhân chấn động, không khỏi lui về phía sau nửa bước.

Cảm giác này cô không thể giải thích. Ở trạm xe buýt, dường như cô đã nhìn thấy anh ta.

Ra khỏi đại sảnh, ánh nắng chói chang, Lô Nhân không khỏi ngẩng đầu nhìn lên, bảng hiệu màu vàng khổng lồ đã được treo trên tòa nhà...

Bảy chữ cái to đùng: Câu lạc bộ giải trí Khưu Chấn.

Đôi mắt bị ánh mặt trời chiếu vào, chân cô hơi run, vội vàng thu hồi tầm mắt, dứt khoát muốn ngồi xe buýt về nhà.

Trần Thụy kiên quyết chở Lô Nhân về nhà, kéo cô ngồi vào tay lái phụ.

Anh ta hỏi: “Em cảm rất nặng đúng không? Nếu không thì đến bệnh viện kiểm tra trước nhé?”

“Không cần đâu.” Lô Nhân thoải mái nói: “Tối qua em ngủ không ngon, về nhà ngủ bù là được, anh giúp em xin phép giám đốc Đỗ được không?”

Trần Thụy “Ừ” một cái: “Nếu không thì mua một chút thuốc cảm nhé?”

Lô Nhân cười nói: “Trong túi em còn.”

Anh ta liếc cô: “Chỉ đường về nhà của em.”

Đường xe đại khái 20 phút.

Vượt qua một loạt tiệm cơm phía trước, ở chỗ rẽ cô cởi giây an toàn: “Hôm nay phiền anh rồi, cho em xuống ven đường là được.”

“Chính là tiểu khu phía trước?”

“... Vâng.”

Anh ta đánh tay lái, tới gần cửa sắt tiểu khu: “Đừng nhúc nhích, anh chở em vào.”

“Đừng, đừng, không cần lái xe vào đâu, dừng lại bên cạnh là được...”

Lời còn chưa dứt, Trần Thụy đã ấn vài tiếng còi, cánh cổng tiểu khu mở ra, xe tư nhân không thể lái vào. Tức thì anh ta ngẩn người, vỗ vỗ trán, Lô Nhân cắn cắn môi dưới, mở cửa xe: “Em tự vào được, cám ơn...”

“Tiếc thật!”

Lô Nhân vội vàng xoay người nên cũng không nghe thấy anh ta nói gì, đột nhiên cô nhìn thấy một bóng dáng cao lớn xuất hiện, người nọ trầm mặc đứng đó, cũng không có ý mở cửa, mặt không biểu cảm, con ngươi mạnh mẽ nhìn chằm chằm cô.

Yết hầu Lô Nhân phát khô, đứng đó một lúc lâu cô mới ý thức được mình không làm gì sai, hếch lưng, đi qua bên cạnh cửa nhỏ.

Lộ trình ngắn ngủi nhưng không dễ chịu, ánh mắt người nọ giống như đang dán sát vào người cô, lướt qua nhau, cũng không thấy anh nói thêm câu nào.

Lô Nhân đi khoảng vài mét, tâm tình xuống dốc không phanh.

Người phía sau ừm hửm một tiếng.

Trái tim cô đập cực nhanh, lại bước chậm hai bước mới quay người lại.

Lục Cường nói: “Ngày hôm sau đổi ống dẫn khí than, nhớ ở trong nhà.” Giọng lạnh như băng, nghe không ra cảm xúc.

Lô Nhân nhếch môi, chống lại cặp mắt kia, đột nhiên cô không muốn trả lời. Tức ngực, cũng không biết là tức cái gì.

Cô dùng giọng điệu của anh đáp trả: “Còn việc gì không?”

Lục Cường ngừng chừng mười giây: “Không...”

Anh chưa nói xong, cô đã ưỡn ngực ngẩng đầu bước đi xa.

Đầu tiên là anh ngạc nhiên một lúc, cúi đầu chửi thầm một câu, hàm răng không khỏi cắn chặt, nhìn chằm chằm vào chiếc mông quyến rũ đang lắc lư của cô, ác ý nghĩ đến tương lai sẽ đối phó với nó thế nào.

Lục Cường móc thuốc từ trong túi áo, tay mở bật lửa, hút vài hơi lại nhìn về phía lúc nãy, bóng lưng cô đã trở nên rất nhỏ, nháy mắt đã bị cây cối ngăn trở. Anh thu hồi tầm mắt, nhìn bầu trời rít thêm vài hơi, thế này anh mới ý thức được chiếc xe vẫn đang đậu trước cổng.

Người trong xe không biết bước ra từ lúc nào, nửa người dựa vào cửa xe, tầm mắt triền miên nhìn vào tiểu khu, Trần Thụy nhìn thấy ánh mắt Lục Cường nhìn mình không mấy thiện cảm, cẩn thận xắn tay áo, lái xe đi.

Lục Cường híp mắt, đèn xe nhấp nháy.

Anh nhìn bóng lưng quen thuộc, lại nhất thời không nhớ đã gặp ở đâu.

...

...

Anh nhìn chiếc xe. Hiệu Sedan 408, trang bị động cơ 1.8 L, 4 xilanh cho công suất 140 mã lực, hơn mười vạn...

***

Tuần này Lục Cường trực ca sáng, đến phòng an ninh đã hơn bảy giờ, cửa mở ra đã nhìn thấy bác Lý đang ngồi nghe radio, bên ngoài có động tĩnh, bác Lý ngẩng đầu nói: “Tám giờ mới thay ca, lần nào cháu cũng đều đến sớm.”

“Bác về đi.”

Bác Lý đứng dậy: “Sáng sớm đã hút thuốc... Ăn cơm chưa?”

“Chưa.”

Bác Lý buông mũ: “Bác canh một lát, cháu mau đi ăn đi.”

“Không cần.” Lục Cường nhìn vào trong sân: “Không đói bụng.”

Mãi cho đến giữa trưa, anh mới đi ăn cơm.

Buổi chiều, người của công ty khí than tới, tuần này chắc sẽ xong xuôi. Anh cùng công nhân đi vào bên trong một chuyến, lúc trở về thấy trước cổng tiểu khu có một người đàn ông đang đứng, mặc tây trang, trong tay còn cầm vài gói to, mắt liếc vào trong quan sát mong chờ.

Lục Cường nhận ra người này, ngày hôm qua anh ta đã lái xe đưa Lô Nhân về.

Anh đứng cách đó không xa, hỏi: “Tìm ai?”

Trần Thụy quay người, thấy anh liền vội chào hỏi: “Xin hỏi, Lô Nhân ở tầng mấy?”

Biết rõ còn cố hỏi: “Anh là gì của cô ấy?”

“À, tôi là đồng nghiệp của cô ấy.” Nói xong vươn tay phải ra: “Gọi tôi Trần Thụy.”

Hai tay Lục Cường còn đút trong túi quần, cúi đầu liếc mắt nhìn bàn tay trước mặt, thon dài trắng nõn, khác hẳn với anh.

Trần Thụy xấu hổ vừa định thu tay liền bị đối phương nắm giữ, bàn tay thật to, thô ráp và cứng rắn, tràn đầy sức mạnh.

Lục Cường nói: “Đây là hộ gia đình riêng tư, chúng tôi không thể cung cấp thông tin cho anh.”

Trần Thụy khó xử: “Phiền anh dàn xếp giúp, đồng nghiệp của tôi bị bệnh, gọi điện thoại nhưng cô ấy lại không bắt máy, tôi sợ cô ấy gặp chuyện gì nên mới vội vã chạy tới đây.”

Trong lòng Lục Cường đột nhiên quặn đau, ngẩng đầu: “Bệnh gì?”

Trần Thụy sửng sốt: “... Cảm mạo.”

Anh buông lỏng một hơi, tà mắt nhìn Trần Thụy: “Mức độ thế nào?”

“Hôm nay cô ấy không có đi làm, giữa trưa tôi gửi tin nhắn cũng không thấy hồi âm, vừa rồi gọi điện cũng không ai bắt máy...” Anh ta nói nhiều hơn, lại hỏi: “Vậy địa chỉ là?”

Lục Cường nghe xong liền nhíu mày: “Không thể cung cấp.”

Nói xong, anh tính đi lên tầng ba, đột nhiên ngoài tiểu khu xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, người phụ nữ rõ ràng sửng sốt.

Lô Nhân mặc một chiếc áo gió màu vàng nhạt, khóa kéo kéo cao đến cổ, tóc dài buộc cao.

Cô bước nhanh vài bước: “Sao anh lại tới đây?”

Là nói với Trần Thụy.

Anh ta nhìn thấy cô bình yên vô sự, mới thoải mái nói: “Điện thoại cho em vì sao em không nhận?”

Lô Nhân liếc người bên cạnh một cái, nói: “Đi ra ngoài, không mang theo.”

Trong tay cô cầm mấy hộp thuốc, mất tự nhiên giấu đằng sau lưng, Trần Thụy tiến lên: “Em cảm thấy thế nào? Hay là anh đưa em tới bệnh viện nhé.”

Cô tránh tay anh ta: “Không cần đâu, hôm nay em gọi điện báo cho giám đốc Đỗ rồi, anh gửi tin nhắn lúc đó em đang ngủ, quên hồi âm lại... Trời rất lạnh, anh cũng nên về nhà thôi.”

Tay anh ta cứng đờ, cảm thấy cô đã khỏe lại nên liền đưa gói to trong tay tới: “Cái này cho em, cơm nước xong nhớ uống thuốc.”

Lô Nhân không nhận, anh ta nắm lấy tay cô đặt vào, xoay người rời đi.

Cô bước về phía trước hai bước, cuối cùng miễn cưỡng nhìn theo chiếc xe.

Phía sau có người hỏi: “Bị cảm?”

Lô Nhân quay đầu rầu rĩ: “Ừ.”

“Trong nhà có thuốc không?” Ngữ khí so với ngày hôm qua dịu dàng hơn nhiều.

“Có.”

“Ngủ đá chăn sao?”

“... Hình như là vậy.”

Anh không nói chuyện, cúi đầu nhìn cô. Hai người thoáng dựa gần nhau, chiều cao của cô chỉ cao tới cằm anh, anh có thể nhìn thấy chiếc mũi ửng đỏ, nhìn xuống thấy tay trái cô đang cầm một gói đồ thật to.

Hỏi: “Người nọ là ai?”

“Đồng nghiệp.”

“Nhưng xem ra rất quan tâm em.” Kỳ quái.

Lô Nhân nói: “Đồng nghiệp bình thường thôi.”

Anh ”Ồ” một tiếng: “Anh không được may mắn như em.”

Lô Nhân mím môi, ngẩng đầu liếc anh một cái, cảm giác này có chút bất an, có chút dè dặt cẩn trọng. Anh đứng rất gần cô, ngửa đầu là cô có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong con mắt anh, nhất cử nhất động, không thể đào thoát.

Tan tầm, người lui tới cũng nhiều, cô quên mất là phải tránh đi để không phải khơi dậy sự nghi ngờ của mọi người, trong lòng bối rối.

Anh không nói chuyện chỉ nhìn gương mặt cô chằm chằm, bầu không khí trở nên xấu hổ.

Lô Nhân xoa mũi, hơi loạng choạng bước đi, thuận miệng hỏi: “Còn việc gì không?”

Động tác nhỏ này không qua được mắt anh, anh nhìn xung quanh, bỗng nhiên nhíu mày, không kiên nhẫn xua tay: “Đi đi, không có chuyện gì...”

......

Từ bỏ một mối quan hệ sẽ tạm thời gặp khó khăn, cuối cùng lâm vào cục diện bế tắc.

Anh cắn răng không hỏi bệnh trạng của cô.

Sau khi thay ca, anh tùy tiện ăn đồ ăn ở bên ngoài, về nhà tắm rửa đi ra, ánh sáng tivi lúc sáng lúc tối, tivi đang chiếu một bộ kịch câm, anh không có tâm trạng xem, nằm xuống.

Trước đây trong tù không có phương tiện giải trí, cũng không có tin tức cơ bản, rửa mặt xong liền trở về giường nằm ngủ, vừa nhắm mắt đã đến bình minh, đây là một thói quen dưỡng thành từ rất lâu.

Hôm nay ngoại lệ, trằn trọc không yên, không hề buồn ngủ.

Anh cầm di động, màn hình sáng lên, không khỏi nheo mắt, danh sách hiện tên ‘Nhân Nhân’, cuộc gọi cuối cùng là vào một tuần trước.

Ngón tay anh di chuyển, tranh đấu một lát, vẫn là day nhẹ trên bề mặt màn hình.

Hai cuộc gọi liên tục, bên kia không có người bắt máy.

Lục Cường thầm chửi một câu, giơ tay cầm áo mặc vào người.

Trong lúc tín hiệu sắp đứt kết nối, rốt cuộc cũng có âm thanh ‘sụt sịt’ vang lên.

Lục Cường: “Này?”

Người trong điện thoại không nói, chỉ có tiếng hít thở mỏng manh.

Lục Cường nín thở: “Nhân Nhân? Nói chuyện...” Thật lâu sau, trái tim anh trở nên trầm xuống: “Con mẹ nó, lại đang khóc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.