Anh Đừng Có Qua Đây

Chương 49: Cậu có uống sô cô la nóng không




Cô vừa dứt lời, Mạc Linh Yên liền sững ra, sau đó cô ta tức phát điên.

“Mạc Linh Nhi, ta gọi ngươi một câu đại tỷ là nể mặt ngươi lắm rồi, ngươi đừng có được nước lấn tới.”

“Ha ha.” Dường như Mạc Linh Nhi nghe được chuyện gì đó rất buồn cười, bật cười khẽ.

Gió khẽ lướt qua thổi tung lọn tóc xõa trên ngực của Mạc Linh Nhi, cô quay lưng về phía mặt trời, trong thoáng chốc ánh nắng như phủ lên cô màu vàng rực rỡ, khiến cho người ta không thể dời mắt đi được.

“Ta nói này Mạc Linh Nhi, ta gọi ngươi là Tam muội đó là vì tâm trạng của ta tốt. Ngươi gọi ta là đại tỷ một cách không cam tâm như vậy thì cô có thể không gọi nữa.” Mạc Linh Nhi bước lên lấn ép Mạc Linh Yên, chiếm ưu thế chiều cao khiến cho Mạc Linh Nhi như đang nhìn Mạc Linh Yên từ trên cao xuống, vẻ lạnh lùng trên người từng chút từng chút bộc lộ ra: “Không có ai ép ngươi cả! Nhưng tiền đề là ngươi có cái bản lĩnh đó!”

Mạc Linh Yên chưa bao giờ nhìn thấy một Mạc Linh Nhi như thế này, trong thoáng chốc đã bị khí thế của Mạc Linh Nhi dọa cho sững sờ.

Mạc Linh Nhi thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nói: “Muốn tỷ đưa muội vào cung cũng không phải là không có cách.”

Nghe vậy, đôi mắt Mạc Linh Yên sáng lên.

“Muội có thể đi nói Mạc Linh Thanh nhường vị trí đó cho muội.” Nói rồi Mạc Linh Nhi liền đi thẳng không thèm quay lại.

Để Mạc Linh Yên ở đó đầy bối rối.

Bên trong Thiển Hương Các.

“Cái gì? Đại tiểu thư nói với con thế à?” Tam di nương nghe thấy Mạc Linh Yên nói lại liền trầm tư suy nghĩ.

Từ lần trước sau khi bà ta và Vương thị không thể chiếm được lợi ích gì từ Đại tiểu thư, bà ta đã không dám chọc vào cô nữa. Rất hiển nhiên là dã tâm của bà ta đã bị Đại tiểu thư biết rồi. Dạo này bà ta vẫn luôn bị Vương thị đè đầu cưỡi cổ, chính vì vậy lần này mới tính toán để con gái mình vào cung một chuyến.

Nhưng hôm nay Đại tiểu thư đã nói như vậy, rõ ràng đang mượn Mạc Linh Yên chuyển lời, muốn bà ta ra tay.

Nghĩ đến đó trong mắt Tam di nương hiện lên vẻ do dự, đã không thể cứu vãn quan hệ với Vương thị được nữa, sau này chỉ có thể dựa vào Mạc Linh Nhi! Nếu như bà ta chọn hoàn toàn đứng về phe Mạc Linh Nhi, vậy thì nếu Mạc Linh Nhi thắng, bà ta cũng có thể lật mình theo, nhưng nếu cô thua, có lẽ bà ta cũng sẽ trở về quãng thời gian bị Vương thị ức hiếp như hồi mới vào phủ.

Nhưng nếu như bà ta không chọn ai thì đến lúc đó dù là ai thắng ai thua, đối với bà ta chỉ có hại chứ không có lợi.

So với ngồi im chờ chết không bằng đánh cược một phen. Dù sao cuộc sống khổ sở đến mấy bà ta cũng chịu đựng được.

“Con đã bảo là không đi xin cái con ngốc kia làm gì! Kết quả là lại bị sỉ nhục.” Mạc Linh Yên cứ nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của Mạc Linh Nhi, trong lòng vẫn còn kinh ngạc.

Tam di nương nhìn gương mặt tràn đầy tức tối của Mạc Linh Yên, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng.

Nếu có ngày bà ta thật sự thua dưới tay của Vương thị, có lẽ Mạc Linh Nhi sẽ còn nương tay với con gái bà ta.

Sau khi hạ quyết tâm, Tam di nương lại lần nữa bước vào viện của Mạc Linh Nhi, trong lòng bà ta hỗn tạp đủ loại cảm xúc.

“Đại tiểu thư, Tam di nương đến rồi.” Giọng của Tố Nguyệt vang lên, thông báo cho Mạc Linh Nhi biết.

Mạc Linh Nhi khép hờ quyển sách, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc, không ngờ Tam di nương lại quyết định lựa chọn nhanh như thế?

“Tử Vân.” Mạc Linh Nhi lại lần nữa mở sách ra, liếc mắt ra hiệu cho Tử Vân.

Tử Vân lập tức hiểu ý đi ra ngoài.

Mạc Linh Nhi càng lúc càng cảm thấy hài lòng với biểu hiện của Tử Vân, lật tới trang vừa nãy đang đọc dở, cô đọc tiếp.

“Tam di nương, tiểu thư nhà nô tỳ đang nghỉ ngơi.” Tử Vân ra ngoài liền đóng cửa lại, sau đó quay sang nói với Tam di nương.

Tam di nương là người nào, bà ta lập tức hiểu ra Mạc Linh Nhi cố ý để bà ta đứng đợi, nhưng cũng chỉ đành nuốt giận vào trong.

Một lúc lâu sau, Mạc Linh Nhi mới gấp quyển sách trong tay lại, đứng dậy vặn eo, lúc này mới gọi.

“Tử Vân, mời Tam di nương vào.” Nói rồi liền tự rót cho mình một cốc trà.

“Tam di nương, tiểu thư nhà ta cho mời.” Tử Vân nhận được chỉ thị của Mạc Linh Nhi lập tức nói với Tam di nương.

Mà lúc này Tam di nương đợi ở ngoài đã không chịu nổi nữa, giữa trưa nắng hè, ánh mặt trời chói chang gay gắt khiến son phấn trên gương mặt bà ta nhòe nhoẹt. Dù có là thế nhưng bà ta vẫn không dám nói gì.

Nghe thấy tiếng gọi bên trong, bà ta liền vui mừng nhanh chân bước vào phòng.

“Thiếp xin bái kiến Đại tiểu thư.” Tam di nương bước vào phòng liền cung kính nói.

Mạc Linh Nhi nhìn về phía Tam di nương, chậm rãi nhấp một ngụm trà rồi mới nói.

“Di nương không cần đa lễ.” Giọng điệu xa cách, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chén trà trong tay.

“Tạ Đại tiểu thư.” Tam di nương đứng đó, thấy Mạc Linh Nhi không bảo bà ta ngồi, lập tức liền ngại ngùng không biết nên ngồi hay nên đứng.

“Tử Vân, còn ngẩn ra đó làm gì? Mau đi lấy ghế cho di nương.”

“Vâng, tiểu thư.” Tử Vân ngoan ngoãn lấy ghế nói: “Mời Tam di nương ngồi.”

“Ôi ôi, được được.” Tam di nương liên tục đáp.

Sau khi ngồi xuống, Mạc Linh Nhi không vội nói chuyện, nghịch nghịch cốc trà trong tay.

Tam di nương ngẩng đầu nhìn gương mặt không rõ tâm tình của Mạc Linh Nhi, nhất thời bối rối không biết có nên mở lời không.

Bầu không khí có chút lúng túng.

Một lúc lâu sau, dường như giờ Mạc Linh Nhi mới nhớ ra Tam di nương.

“Tam di nương đến đây tìm ta có việc gì?” Mạc Linh Nhi nhìn gương mặt tiều tụy ngay đến son phấn cũng không che đậy nổi của bà ta, liền ngầm hiểu.

Dạo này cô nghe Tử Vân báo lại, Tam di nương ở trong phủ luôn bị Vương thị chèn ép.

Dù sao Vương thị quán xuyến việc nhà đã lâu, Tam di nương dù có chút khôn vặt nhưng vẫn không đủ để chơi lại Vương thị, vậy nên tình cảnh của bà ta nghĩ cũng có thể biết.

Đương nhiên là tiều tụy đi nhiều, mà quan trọng nhất là hình như phụ thân cô dạo này không đến phòng của Tam di nương, bảo sao bà ta không lo lắng cho được.

Tam di nương thấy cuối cùng Mạc Linh Nhi cũng chịu lên tiếng, có vẻ kích động nói: “Thiếp… thiếp…” phải nói thế nào đây.

Tam di nương đang nghĩ xem nên biểu đạt ý định của mình thế nào.

Mạc Linh Nhi cũng không sốt ruột, tiếp tục nghịch chén trà trong tay, “Di nương có gì từ từ nói, không cần phải vội.”

“Thiếp nghe nói hai ngày nữa Đại tiểu thư sẽ phải vào cung.” Tam di nương cắn môi, cuối cùng siết chặt khăn tay nói, “Thiếp muốn xin Đại tiểu thư đưa Tam tiểu thư đi cùng.” Nói rồi liền đứng dậy quỳ xuống.

Sao Mạc Linh Nhi không biết suy nghĩ của Tam di nương được, nhìn Tam di nương quỳ trên đất, ánh mắt cô lạnh đạm, sau đó liền bật cười.

“Tam di nương nói đùa rồi, ta nào có bản lĩnh đó.” Mạc Linh Nhi đặt cốc trà trong tay xuống, nhìn thẳng vào Tam di nương, miệng nở nụ cười châm chọc: “Hoặc phải nói, dù ta có năng lực ấy, nhưng sao ta phải giúp di nương làm thế?” Mạc Linh Nhi nhìn chằm chằm vào Tam di nương, nhấn từng chữ một.

Tam di nương nhìn nụ cười của Mạc Linh Nhi, cảm thấy sởn da gà, mới không gặp mấy ngày, dường như Đại tiểu thư lại càng trở nên lợi hại hơn, xem ra thật sự không thể đối đầu với Đại tiểu thư được.

“Chỉ cần Đại tiểu thư chịu giúp thì sau này Đại tiểu thư bảo thiếp làm gì, thiếp cũng không chối từ.”

“Ha ha.” Mạc Linh Nhi đột nhiên bật cười, đứng dậy bước đến trước mặt Tam di nương, khóe môi cô nhếch lên thành một đường cong. “Di nương nói gì thế. Sao ta dám chỉ huy di nương chứ.” Tam di nương được Mạc Linh Nhi đỡ lên, bà ta chậm rãi đứng dậy, đối mặt với ánh mắt như chim ưng của Mạc Linh Nhi, bà ta chột dạ. Đột nhiên không thốt ra được câu nào.

Mạc Linh Nhi quay lưng lại với Tam di nương, nụ cười thản nhiên hiện trên gương mặt, giọng nói vẫn xa cách như cũ: “Nếu như di nương đã có lời, vậy thì ta cũng sẽ cố hết sức mà thử một lần. Có điều ta chỉ phụ trách đưa muội muội vào cung. Tam muội như thế nào, ta không dám bảo đảm.”

Với cái kiểu không có não của Mạc Linh Yên, nói không chừng vào cung rồi còn gây phiền toái cho cô, nếu không phải bất đắc dĩ thì cô thật sự không muốn đưa cô ta vào cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.