Anh Đừng Có Qua Đây

Chương 34: Phi thuyền của hai chúng ta




“Là lúc này đây, Thái Hư long phù, Thời gian nghịch lưu!” Tại thời khắc mành chỉ treo chuông, Long Thần thi triển Thời gian nghịch lưu!

Thời gian rút lui, thân thể của hắn lần nữa khôi phục lại mười tức lúc trước!

Ma hoàng hắn tùy tiện đánh một quyền, tuyệt đối có thể giết chết Long Thần. Cho nên sau khi xác nhận Long Thần chết đi, hắn đang muốn cười to. Bỗng vốn Long Thần hẳn là phải chết lại giống như là người không có chuyện gì xảy ra, lộn mèo một vòng trên mặt đất, sau đó kỳ quái được người Long tộc bảo vệ.

Đây là lần Long Thần trải nghiệm kích thích nhất. Sau đó, hắn thật sự thành công.

Trong lúc nhất thời mọi người có chút dại ra. Vốn Ma hoàng hẳn là rất gần Long Thần, tại sao Long Thần cứ như vậy còn sống sờ sờ? Chuyện này, chỉ có thể dùng từ kỳ quái để hình dung. Bởi vì chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, cho nên tất cả mọi người không thấy rõ ràng lắm, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Coi như là các vị Long tộc sau khi giúp Long Thần đứng lên, cũng không biết chuyện gì xảy ra. Bọn họ vốn cho rằng nhiệm vụ lần này thất bại, thế nhưng đến cuối cùng lại thành công, cứu Long Thần một cách khó hiểu.

Một mảnh yên tĩnh, yên lặng như tờ. Ma hoàng cũng dại ra tại chỗ.

Một lát sau, mọi người mới không thể không tin sự thật, đó chính là Long Thần đã được cứu trợ. Trong vòng sáu vị cường giả này, cho dù là Ma hoàng cũng không giết được hắn.

Thấy tình huống như thế, Long Thần nở nụ cười. Long Thần cười khổ nhìn thiếu nữ này một hồi, thật sự mình không biết nên nói cái gì, lúc nãy hắn đi dạo qua quỷ môn quan một lần, thế nhưng cũng bởi vì thiếu nữ này mà hắn còn sống sót.

Sáu người Long tộc mặc dù không biết tại sao Long Thần không chết, nhưng cũng không hỏi nhiều. Hiện tại đang còn ở Cổ Ma vực, hết thảy chờ khi đi ra ngoài rồi hẵng nói.

Chấn động nhất, không lý giải được nhất chính là Ma hoàng, hắn biết rất rõ ràng mình đã đánh chết Long Thần. Đối với bản thân, hắn vẫn có tự tin, Long Thần còn sống là ngoài dự liệu của hắn, làm hắn dại ra trong chốc lát, chợt cảm giác được một trận thất bại.

“Các vị, các ngươi thật sự cho rằng cứ như vậy là có thể cứu hắn được sao? Cổ Ma vực muốn người chết, các ngươi có thể cứu sao?” Ma hoàng lắc lắc đầu nói.

“Có ý gì? Hắn đã ở trong tay chúng ta rồi, ngươi đây là đang cãi cứng sao?” Cô gái áo lam tiếp lời.

Không thể không nói, trong chuyện này quan hệ vô cùng rối rắm, hai chuyện quấn giao với nhau, thật sự làm cho đầu óc Ma hoàng đau nhức.

Hắn nhăn mặt cau mày, ngón tay chỉ về phương hướng Liễu Y Y và Thanh Li vương, thản nhiên nói: “Các ngươi vẫn còn quá ngây thơ rồi đó, cho rằng có thể cứu được hắn? Thanh Li vương, Liễu Y Y, các ngươi thông đồng kẻ địch, phải bị tội gì!”

Chính bởi vì lời nói của Liễu Y Y cho nên Khương Vô Nhai mới quyết định cứu Long Thần, mà bây giờ hai người Liễu Y Y là người Cổ Ma vực, Ma hoàng hoàn toàn có thể thông qua tính mạng của hai nàng, phản ngược áp chế sáu người bọn họ. Hắn biết Khương Vô Nhai tuyệt đối quan tâm đến sinh tử của hai người nàng. Đối lập với sinh tử các nàng, Long Thần quả thực nhỏ bé không đáng kể.

“Vô Nhai, ngươi lựa chọn đi, hoặc các nàng sẽ chết hoặc hắn chết!” Ánh mắt Khương Vô Tà, rơi vào trên người Khương Vô Nhai.

Ma hoàng bày ra một chiêu này, trực tiếp đánh trúng điểm yếu của Khương Vô Nhai.

Nghe nói thế, trong mắt Thanh Li vương lóe lên một chút bất đắc dĩ, nàng nói: “Y Y, bọn họ đã tận lực, cho nên…”

Đến lúc này Liễu Y Y vốn cho rằng có thể thành công, ai ngờ lại là thất bại trong gang tấc.

Hôm nay Long Thần là diễn viên chính. Hắn nhìn thấy tình thế rất rõ ràng, cho dù hắn trốn thoát ma trảo Ma hoàng, cuối cùng lại ngoan ngoãn trở về. Dù sao hắn không thể để cho Thanh Li vương và Liễu Y Y vì mình mà hi sinh.

“Đường đường là Ma hoàng Cổ Ma vực, thế nhưng đối với một tiểu nhân vật như ta lại kiêng kị như vậy. Thế nhưng ngay cả thủ đoạn bỉ ổi uy hiếp người cũng dùng được?” Long Thần tránh thoát người giúp đỡ bên cạnh, đi tới phía trước chế nhạo.

Lời Long Thần vô cùng sắc bén, phảng phất đánh trúng yếu huyệt Ma hoàng.

Long Thần vốn đã chạy thoát, thế nhưng Ma hoàng dùng loại thủ đoạn này uy hiếp, nếu truyền ra ngoài, quả thật đối với uy danh trước đây của hắn có chút ảnh hưởng.

“Tất cả mọi người đều biết vì đối phó với một thiếu niên trói gà không chặt, thế nhưng Ma hoàng Khương Vô Tà lại dùng đến hai nữ nhân để uy hiếp, hơn nữa một người trong đó còn là Ma vương Cổ Ma vực. Không biết người ta có cảm tưởng thế nào nhỉ?” Long Thần lần nữa cười thành tiếng.

“Tiểu tử, rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?”

Ma hoàng nhướng mày, hắn ý thức được chuyện hôm nay nếu như truyền đi, quả thực làm cho người ta tức cười. Thân là cao tầng trọng yếu nhất, nếu quả thật như vậy, đối với uy danh của hắn sẽ có ảnh hưởng rất lớn.

“Ca!”

Lúc này, Khương Vô Nhai rốt cuộc không nhịn được, ánh mắt hắn nhấp nháy nhìn Ma hoàng, nói: “Quan hệ giữa Thanh Li vương và ta, ngươi rõ ràng. Mặc dù cuối cùng chúng ta không có duyên phận, thế nhưng ta có thể khẳng định nói cho người biết. Nếu như nàng và Liễu Y Y có cái gì ngoài ý muốn, cả đời này của ta tuyệt đối sẽ làm cho Cổ Ma vực không được an bình! Long tộc chúng ta huynh đệ tỉ muội đồng tâm, trên thế giới này không có chuyện gì chúng ta không làm. Lời của ta là, thiếu niên kia hôm nay chúng ta nhất định phải mang đi!”

“Ngươi đây là đang uy hiếp ta sao?” Ma hoàng cả giận nói.

“Không phải uy hiếp ngươi, chẳng qua là để ngươi đừng có ép ta. Ta mặc dù từ đại môn này đi ra, nhưng vẫn không quên nơi này là nhà của ta, hi vọng ngươi đừng chân chính đuổi ta đi. Bằng không, nói gì cũng phải trở mặt!” Khương Vô Nhai đối chọi gay gắt nói.

“Ngươi!” Ma hoàng bị hắn kích không nói được gì.

Tính cách của vị đệ đệ này hắn hiểu rõ nhất, hoàn toàn là một tên điên. Chuyện hắn nhận định thì nhất định cũng sẽ đau khổ truy tìm. Ma hoàng hiểu, theo như lời của hắn, hắn thật sự làm được. Nhưng vấn đề là, trên người thiếu niên Long Thần này tràn đầy bí mật. Hôm nay Cổ Ma vực để cho hắn vùng vẫy không chết, ai có thể đảm bảo một ngày nào đó hắn sẽ không tới tận cửa giết?

“Hi vọng ngươi có thể nghe được lời ta nói. Cáo từ!” Khương Vô Nhai sau khi nói xong, nhìn Thanh Li vương một cái, sau đó khẽ cắn răng, nắm Long Thần xông vào trong lối đi.

Năm người kia cũng không nói gì thêm, cũng theo hắn rời đi. Mà đệ tứ trọng Ma giới lúc này hoàn toàn an tĩnh.

Tạm thời mọi người không dám nói nhiều.

“Phụ thân, hôm nay nhị thúc bị người đánh một chưởng sẽ đem chuyện này cho qua sao. Còn có gã tên Long Thần kia, ta xem hắn căn cơ toàn thân đã bị hủy hoại hoàn toàn, tương đương là một phế nhân, dù là sống cũng là phế vật, phế vật như vậy đối với Cổ Ma vực ta cũng không ảnh hưởng gì. Cho nên phụ thân cũng không cần hao tâm khổ trí nữa.” Khương Vô Thương an ủi.

Hắn nói rất có đạo lý.

“Ta trở về Hoàng điện, chuyện còn lại, liền giao cho ngươi xử lý.” Ma hoàng có chút bất đắc dĩ nói.

Khương Vô Thương gật đầu, sau đó hỏi: "Thanh Li vương điện, xử lý thế nào đây?"

Ma hoàng đến gần bên tai hắn, nói: "Liễu Y Y là đường muội cùa ngươi, ngươi nói nên xử lý thế nào? Khương thị huyết mạch chúng ta, có thể xử lý sao?"

Nói xong, thân ảnh của hắn biến mất ở chỗ này.

...

Rốt cuộc cũng được cứu ra. Long Thần có một loại cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết. Lần này, hắn đã chết qua một lần, còn sống sót chỉ có thể cảm thán vận khí của hắn thật sự quá tốt. Dĩ nhiên, cũng là bởi vì vận khí không tốt, hắn mới giết chết nhi tử Ma hoàng, sau còn chạy tới Cổ Ma vực nữa chứ... Hết thảy đều là do vận khí.

Tầng ba huyết tế tạo thành thương tổn to lớn cho hắn nhất từ trước đến nay. Trước mắt Thời gian nghịch lưu cũng chỉ cho hắn khôi phục lại mười tức trước mà thôi, đối với hắn không thể coi là khôi phục. Khi còn ở đệ tứ trọng Ma giới, Long Thần vẫn luôn luôn chống cự. Đợi đến lúc được cứu ra, hắn đã cảm giác được cả người không còn chút khí lực nào cả, còn không kịp nói lời cảm ơn đối với người cứu mình thì hắn đã lâm vào hôn mê. Hôn mê lần này, không biết đã qua bao lâu.

Đột nhiên cảm giác được một đoàn dịch lưu ấm áp, chảy vào trong thân thể của mình, Long Thần không có ý thức khống chế đoàn dịch lưu này. Thế nhưng dịch lưu ấm áp kia lại như có quy củ lưu chuyển trong cơ thể hắn, khôi phục từng chút từng chút một những nội thương. Dĩ nhiên đây chỉ là chữa trị thương tổn trên thân thể mà không chữa trị được thương tổn căn cơ.

Dịch lưu tại trong thân thể xuất hiện tổng cộng ba lần. Long Thần cảm giác được mình dễ chịu lên không ít, ý thức của hắn dần dần thanh tĩnh lại. Thời điểm mở mắt hắn phát hiện mình nằm trên một chiếc giường mềm mại.

Đầu tiên đập vào mắt là một nữ tử kiều mị mặc quần áo màu lam, trong kiều mỵ của nàng mang theo nhiều tia cơ trí và xảo quyệt, mị hoặc trời sinh, một cách tinh quái, sợ rằng đây mới là tính cách của nàng.

Ngoại trừ nàng ở phía trước ra, còn có bốn người khác đang vây quanh bên cạnh mình, bốn người này đều là nam tử. Một trong số đó là Khương Vô Nhai. Còn ba nam tử khác, tuổi ở trong khoảng Khương Vô Nhai và cô gái áo lam kia, đoán chừng cũng chỉ hai mươi đến ba mươi thôi. Trên con đường tu luyện, bọn họ cũng được xem là thiên tài tuổi trẻ. Chẳng qua, thực lực của đám người bọn họ cũng tương đối kinh khủng.

“Ô! Đại tỷ, rốt cuộc hắn tỉnh rồi”

Lúc này, cô gái áo lam vui mừng hô lên, nàng sau khi vừa dứt lời, cô gái phía trước liền tiến lên, Long Thần chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt màu đen của nàng như đầm sâu không đáy.

Nàng nhìn Long Thần, nói: "Ừ, được sinh linh quỳnh tương dịch tẩm bổ, thân thể xem như là khôi phục, bất quá vẫn còn không ít ám thương, cần dùng đại lượng linh dược để điều dưỡng."

Nhìn ánh mắt đầy quan tâm của những người kia, Long Thần bỗng nhiên có chút cảm động, những người lạ ngẫu nhiên gặ mà bọn họ lại có thể quan tâm đến mình như thế, thì có thể thấy được sáu người này hẳn là người tốt.

Long Thần vội vàng bò dậy, nói: "Đa tạ các vị cứu mạng, ta... không bao giờ quên được!"

Mặc dù được Liễu Y Y thỉnh cầu, nhóm người bọn họ mới cứu người, đối với Long Thần mà nói đã là thiên đại ân đức.

Thấy ý thức Long Thần đã thanh tĩnh, sáu người kia nhìn nhau một cái.

Trong đó nữ tử thủ lĩnh nói: "Tiểu huynh đệ, tại sao không giới thiệu về mình một chút? Đối với chuyện của ngươi, huynh đệ tỷ muội chúng ta cảm thấy rất hứng thú."

Thanh âm của nàng tương đối trầm thấp, nghe không thấu được tâm tình của nàng. "Ta tên là Long Thần..." Bởi vì liên quan đến cái tên gọi, Long Thần nói ra cái tên, cũng có chút do dự.

"Long Thần?"

Sáu người kia quả nhiên có chút ngạc nhiên, cô gái áo lam có chút vui vẻ nói: "Thật là đúng dịp, thế nhưng lại trùng tên với đệ đệ Long Nguyệt đại tỷ ạ."

Tất cả mọi người đều nhìn về phía nữ tử đầu lĩnh kia.

Long Thần thế mới biết vị hậu duệ Long võ giả có cái tên là Long Nguyệt. Còn gã Long Thần bài danh hạng ba trên Huyền thưởng bảng kia là đệ đệ của vị Long Nguyệt này đây?

Long Thần từng nghe Khương Thành nói qua, tại trên ba hạng đầu Huyền thưởng bảng đều là cao thủ Địa Vũ cảnh.

"Quả thật đúng dịp."

Long Nguyệt dừng lại một chút, sau đó nàng nói tiếp: "Long Thần? Là tên của ngươi, cũng là duyên phận. Ngươi đã tỉnh rồi, vậy chúng ta liền hỏi thăm một chút về chuyện của ngươi. Thế nhưng ngươi cứ yên tâm, chúng ta sẽ không làm khó ngươi, hết thảy đều do bản thân ngươi lựa chọn cho mình."

Long Thần ngẩn ra, bọn họ muốn nói gì nhỉ?

Lúc này, những người khác đều không nói lời nào, chỉ nhìn thủ lĩnh Long Nguyệt. Đối với nữ tử thần bí tựa như ẩn trong sương mù này, Long Thần cũng không có cảm xúc sợ hãi, cũng có thể là vì đối phương có một phần lực lượng Long Võ giả sao, cảm giác như vậy tương đối thân thuộc.

Thanh âm nói chuyện của Long Nguyệt vẫn luôn là không nhanh không chậm, nhìn thì có vẻ lạnh lùng, kỳ thật đây là tính cách của nàng. Từ trong thanh âm của nàng, căn bản là nghe không thấu vui buồn từ nàng.

Từ thanh âm của nàng đoán chừng tuổi hơn ba mươi, Ma hoàng kia ít nhất cũng năm mươi tuổi. Điều này nói rõ thiên tư của nàng đã vượt qua Ma hoàng không ít.

Lúc này, ánh mắt Long Nguyệt quét qua lại trên người hắn hơn một lần, nói: "Tại thời điểm chữa thương cho ngươi, ta đã kiểm tra qua thân thể của ngươi. Quả nhiên ngươi cũng có huyết mạch Long võ giả. Lúc trước ta nhìn qua Long hồn biến thân của ngươi, còn tưởng rằng nhìn lầm rồi!"

Long Thần trong lòng cười khổ, nguyên lai là nàng đem mình trở thành hậu duệ Long võ giả. Đối với mấy người này, Long Thần vẫn không thể tín nhiệm đến cấp độ tuyệt đối, cho nên hắn dĩ nhiên không nói ra chính mình mới là Long võ giả. Trong thời gian ngắn, đầu của hắn nhanh chóng đặt câu hỏi, hắn lúc này hẳn là nên giả vờ hoàn toàn không biết cái gì, đem mình như là một người bình thường.

Cho nên hắn mờ mịt nói: "Long võ giả là cái gì vậy!"

Phản ứng của hắn, là nằm trong dự liệu của mọi người.

"Long Tế đại lục, thời kỳ thái cổ là thiên hạ viễn cổ thần long, thế nhưng cho đến một ngày thần long diệt tuyệt hầu như không còn. Cả Long Tế đại lục sợ rằng cũng không lưu lại bao nhiêu truyền thừa tinh huyết Thần Long. Nhận được truyền thừa tinh huyết Thần Long liền có thể trở thành Long võ giả cường hãn, chúng ta đều là hậu duệ Long võ giả." Long Nguyệt giải thích.

"Không trách được ta có được lực lượng như vậy, nguyên lai là Long võ giả." Long Thần kinh ngạc nói, tình thế bắt buộc, hắn cũng không thể không nói dối, có nhiều thứ ngoại trừ Tiểu Lang và Linh Hi biết ra thì không thể tiết lộ cho ai cả.

Long Nguyệt gật đầu.

"Nhất mạch gia tộc ta truyền thừa cho đến hôm nay chỉ có hai người là ta cùng với đệ đệ của ta. Hơn nữa chúng ta đều biết tại Thần Vũ thánh triều, ngoại trừ nhất mạch chúng ta đây thì không còn hậu duệ Long võ giả nào khác nữa. Truyền thừa huyết mạch đã lâu lắm rồi ta không gặp, trong khoảng thời gian này có không ít gia tộc đệ tử mất tích. Cho nên ta có thể khẳng định, ngươi thật ra là đồng tộc với ta, chúng ta có cùng chung một tổ tiên."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.