Ảnh Đế Và Phó Tiên Sinh Của Cậu Ấy

Chương 47: Long vương dưới giếng




Bạch Bái là thiên vương trong giới âm nhạc, cực nổi tiếng, show diễn có thể nói là vạn người tề tụ, sôi nổi chưa từng có.

Ân Thứ theo đám người chen chúc đi vào bên trong rạp, nhìn nhìn Tề Dịch ở bên cạnh, phát hiện trong hoàn cảnh này thế nhưng vẫn thực nhàn nhã, trên người hệt như có thiết bị tự né tránh, đám người vô thức nhường ra một không gian vừa đủ để cậu đi tới.

“Úi, ai giẫm chân tôi vậy?”

“Khỉ, bóp tiền của tôi!”

“A, biến thái!”

Đám người ở gần Ân Thứ xôn xao không ngừng, mà bên Tề Dịch thì lại sóng êm gió lặng, hai bên cách nhau chỉ tầm bốn năm mét, nhưng quay đầu nhìn lại thì phân biệt thực rõ rệt.

Tề Dịch đi tới chỗ Ân Thứ, nắm tay anh, ôn hòa nói: “Theo tôi, đừng lạc.”

Ân Thứ nắm tay thật chặt, theo Tề Dịch xuyên qua đám người, một đường thông suốt không bị ngăn cản, cũng không còn hỗn loạn nữa.

Ân Thứ nhìn sườn mặt Tề Dịch, ánh mắt nhu hòa, chỉ cần ở cùng một thế giới với cậu thì có thể hạnh phúc cùng bình yên tới không nói nên lời.

Tả Thành chỉ tìm được cho bọn họ hai vé bình thường, vị trí ở phía sau, tuy khoảng cách tới sân khấu khá xa nhưng tầm nhìn cũng không tệ lắm. Chỉ là ánh sáng lờ mờ nên muốn tìm ra chủ nhân con dao kia khó khăn hơn không ít.

Bất quá có Ân Thứ ở, nan đề này giải quyết thực dễ dàng. Anh hệt như một khối nam châm, quỷ khí trong hội trường đều tụ tập về phía này, chậm rãi hình thành lốc xoáy trên không trung. Tề Dịch chỉ cần tìm kiếm trên không là được.

Theo từng đợt vỗ tay hoan hô, Bạch Bái quần áo hoa lệ lên sân khấu, nhiệt tình chào hỏi fan, sau đó âm nhạc nổi lên, liveshow chính thức bắt đầu.

Ân Thứ nhìn quanh hội trường, chỉ thấy một mảnh đầu người đông nghìn nghịt, tất cả ánh đèn đều tập trung về phía sân khấu, lòe lòe nhấp nháy, hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của mọi người. Trong hoàn cảnh này, Tề Dịch rốt cuộc làm thế nào tìm ra đối tượng trong ngàn vạn người thế này?

Tìm được rồi! Ngay lúc buổi biểu diễn tiến hành được một phần ba, Tề Thành thành công tìm ra mục tiêu, đối phương ngồi cách cậu hai khu, nhìn không rõ diện mạo.

Cậu rút điện thoại ra gửi tin nhắn cho Hoắc Dương: anh ở đâu?

Hoắc Dương: phòng giám sát.

Tề Dịch: người tìm ra rồi, tôi tới phòng giám sát tìm anh.

Hoắc Dương: tôi phái người tới cửa an toàn khu A đón cậu.

Cất điện thoại, Tề Dịch nói với Ân Thứ: “Đi, chúng ta đổi nơi xem biểu diện.”

Hai người theo người của Hoắc Dương tới phòng giám sát, bên trong trừ bỏ nhân viên công tác thì có năm người đàn ông biểu tình nghiêm nghị mặc đồ bình thường.

Tề Dịch không đợi Hoắc Dương hỏi đã nói thẳng: “Vị trí phía sau của khu B.”

Hoắc Dương bảo nhân viên chuyển màn hình giám sát qua khu B. Tuy ánh sáng lờ mờ nhưng hình ảnh cũng khá rõ ràng, Tề Dịch liếc mắt một cái liền xác định mục tiêu. Đó là một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi, nghiêng đầu nói gì đó với cô gái bên cạnh.

“Chính là người này.” Tề Dịch chỉ.

“Cậu xác định?” Người bên cạnh Hoắc Dương hỏi: “Làm sao cậu nhận ra?”

Bọn họ đã truy tìm người này hơn một năm, nhưng trừ bỏ con dao kia thì ngay cả góc áo đối phương cũng chưa đụng tới, một người ngoài như Tề Dịch tùy tiện liền chỉ ra? Hơn nữa cả hội trường ánh sáng u ám, tụ tập mấy ngàn fan ca nhạc, cậu nhóc này dùng phương pháp gì tìm ra mục tiêu? Lẽ nào ánh mắt cậu ta là rađa?”

Người ôm hoài nghi đồng dạng hiển nhiên không chỉ có mình người này, những người khác cũng lộ ra biểu tình nghi hoặc.

“Chuyện xác nhận thân phận thì phải dựa vào các anh, tôi chỉ có thể giúp được tới đây.” Tề Dịch cũng không để ý tới chất vấn, chỉ nhìn chằm chằm màn hình, mục tiêu chú ý chính là cô gái bên cạnh người kia.

Ở trên người cô ta, Tề Dịch nhìn thấy một luồng quỷ khí quen thuộc, nó cực kỳ tương tự với Ân Thứ, nhưng lại có chút bất đồng. Quỷ khí của Ân Thứ là tích tụ oán hận trăm năm mà thành, mà cô gái kia thì chỉ mới hình thành không lâu, mơ hồ bất định, vẫn chưa hoàn toàn ngưng kết. Điểm tương tự chính là màu sắc cùng hình thái, tựa như mật mã DNA vậy, na ná nhưng lại không giống. Mặt khác, quỷ khí cũng không phải tới từ bản thân bọn họ, mà là bị ngoại lực bám vào.

Nói chung, tình huống này thường xuất hiện ở thân nhân, bởi vì huyết mạch kế thừa nên quỷ khí cũng sẽ ảnh hưởng tới thế hệ tiếp theo.

Chẳng lẽ Ân Thứ với cô gái thoạt nhìn chỉ mới hai mươi tuổi trong màn hình giám sát có quan hệ huyết thống?

Tề Dịch quay đầu nhìn qua Ân Thứ, thấy anh không có chút phản ứng nào, hẳn không biết cô gái kia. Nều bọn họ không phải thân nhân, kia quỷ khí trên người cô ta có thể xuất phát từ người người có huyết thống với Ân Thứ.

“Mang người đàn ông kia về cục.” Hoắc Dương hạ lệnh: “Tận lực không kinh động tới những người khác.”

“Vâng.”

Hoắc Dương lại bổ sung: “Cô gái bên cạnh ông ta cũng dẫn về luôn.”

“Hoắc cảnh quan.” Tề Dịch mở miệng: “Nếu anh tra ra thân phận của cô gái kia, có thể chuyển một phần tư liệu cho tôi không?”

Hoắc Dương hỏi: “Cậu cảm thấy cô ta đáng nghi à?”

“À không, chỉ là cảm thấy cô ta rất giống một người tôi quen, muốn xác nhận một chút.”

Hoắc Dương suy nghĩ một lát, gật đầu nói: “Ok, nhưng cậu phải giữ bí mật, nếu phát hiện điểm đáng ngờ, lập tức báo cho tôi biết.”

“Không thành vấn đề.”

Nhóm JC đều chia ra hành động, Ân Thứ cùng Tề Dịch ngồi trong phòng giám sát xem biểu diễn.

Tiết mục truy bắt tội phạm còn thú vị hơn tiết mục biểu diễn trên sân khấu, lực chú ý của nhân viên công tác đều bị hành động của JC hấp dẫn, suýt chút nữa quên bén show diễn còn đang tiến hành. Cũng may nơi này là phòng giám sát, không phải phòng trực tiếp, bằng không, không cần thận sẽ để các chú JC lên màn ảnh mất.

Show diễn gần kết thúc, bên JC cũng xong.

Không khí hiện trường đạt tới đỉnh điểm, bởi vì Bạch Bái chọn ba fan hâm mộ để tặng áp phích có chữ khí, bộ đĩa, tập ảnh, áo sơ mi kỷ niệm cùng một vé mời dự tiệc tư nhân.

Bạch Bái nhấn phím, các con số đang chạy trên màn hình nháy mắt dừng lại, hiện lên một loạt dãy số: 5270189335709,52703…

“A.” Tề Dịch nhìn vé của mình nói: “Trúng số tôi rồi.”

Cậu đưa vé tới trước mặt Ân Thứ, chỉ dòng seri trên đó.

Ân Thứ bó tay, tùy tiện đi xem diễn cũng trúng thưởng ngẫu nhiên, không cân nhắc tới tâm tình của đám fan hâm mộ kia sao?

Bạch Bái ở trên sân khấu nhiệt tình kêu gọi người may mắn bước lên, ba người có thể nói là trở thành tâm điểm chú ý, bị vô số ánh mắt ghen tị cộng điên cuồng bắn phá. Áp phích album này nọ không đáng kể, quan trọng là vé mời dự tiệc tư nhân của Bạch Bái a! Có tiền cũng không mua được a! Có thể gần gũi tiếp xúc thân mật với thần tượng a!

“Em có lên không?” Ân Thứ hỏi.

“Lên chứ, sao lại không.” Tề Dịch vừa  đi ra ngoài vừa nói: “Lần đầu tiên nhận quà của ngôi sao, quả thực có chút kích động a.”

Ân Thứ: “…” Ngôi sao gì đó, đều chết hết đi.

Bạch Bái hát bài cuối cùng, Tề Dịch cầm vé đi tới hậu trường. Chờ bài hát kết thúc, cậu liền theo hai người khác bước lên sân khấu.

Hai vị kia hiển nhiên thật sự là fan hâm mộ, kích động tới mức nước mắt lưng tròng, so ra, biểu tình cười nhạt của Tề Dịch có chút bình thản quá mức.

Một fan cuồng vừa lên đã cho thần tượng một cái ôm nhiệt tình, mà ôm rồi lại không chịu buông tay, dưới đài vang lên vô số tiếng la hét xúc động phẫn nộ.

Tề Dịch lúc này chú ý tới ánh mắt phẫn hận của cô nàng fan còn lại, đỉnh đầu ngưng kết quỷ khí, mà đối tượng nhắm tới chính là cô gái đang ôm lấy Bạch Bái bên kia. Đồng thời, trên người Bạch Bái cùng cô gái kia cũng lộ ra điềm báo không rõ.

Tề Dịch thầm nghĩ không tốt, ngay lúc này thấy cô nàng fan cuồng này từ túi xách lôi ra một con dao gọt bút chì, chuẩn bị đâm vào lưng cô gái kia.

Bạch Bái vừa vặn đẩy cô gái trong lòng ra, đối mặt với fan hâm mộ phía sau, chỉ thấy ngân quang chớp lóe, người nọ cầm một thứ gì đó đâm mạnh về phía anh, tốc độ cực nhanh, Bạch Bái hoàn toàn không kịp phản ứng.

Đúng lúc này một bàn tay từ bên cạnh vươn tới, dùng sức túm lấy bàn tay cầm dao của fan cuồng kia.

Tề Dịch mỉm cười nói: “Trước mặt người mình thích, sao lại kích động thô lỗ như vậy?”

Bạch Bái lúc này mới thấy rõ con dao giấy gọt bút chì trong tay cô gái, sắc mặt khẽ biến, bất quá nhanh chóng khôi phục bình thường, đưa phần quà tới trước mặt cô gái: “Cám ơn em đã yêu thích cùng ủng hộ tôi.”

Vị fan cuồng này ngoan độc trừng mắt liếc nhìn cô gái ôm Bạch Bái vừa nãy, cắn răng nhận quà, khóc rống lên: “Bạch Bái, anh vĩnh viễn là thần tượng trong lòng em, em tuyệt đối không cho phép anh bị loại con gái ngả ngớn kia làm vấy bẩn.”

Tề Dịch: “…” Thế giới hâm mộ thực đặc biệt.

Bạch Bái cười nói: “Có mọi người ủng hộ, tôi nhất nhiên có thể trở thành thần tượng vĩnh viễn trong lòng mọi người.”

Vị fan cuồng kia vừa khóc vừa cười, Tề Dịch thuận thế lấy đi con dao trong tay cô nàng.

Bạch Bái lại đưa phần quà khác cho cô gái đầu tiên, người này hiển nhiên là loại người cẩu thả, khoảng cách gần như vậy mà không hề phát hiện có gì không thích hợp, chỉ vui sướng nhận lấy quà do thần tượng đưa qua.

Cuối cùng đến phiên Tề Dịch, Bạch Bái cúi đầu hướng cậu nói một tiếng: “Cám ơn.”

Tề Dịch cười cười: “Chúc anh thành công.”

Trong mắt Bạch Bái hiện lên một tia sáng kỳ dị, có thâm ý liếc nhìn cậu một cái.

Trao quà kết thúc, nhóm Tề Dịch rời khỏi sân khấu. Bởi vì chuyện ngoài ý muốn này mà phần phát biểu cảm nghĩ của bọn họ bị lược bỏ. Một màn sóng gió được dẹp tan, nhóm fan bên dưới hoàn toàn không phát hiện biến cố.

“Không sao chứ?” Ân Thứ nhìn thấy sắc mặt nhóm người đi xuống sân khấu có chút không đúng, nhịn không được hỏi.

“Không có việc gì, chúng ta trở về thôi.” Người cũng tìm được, biểu diễn cũng xem xong, phần thưởng cũng đã nhận, lần xuất hành này xem như viên mãn.

“Ừ.” Nắm chặt tay Tề Dịch, cùng nhau quay về nhà.

Về tới nhà, Tề Dịch cất phần quà, sau đó cầm vé mời nhìn nhìn, buổi tiệc vào ba ngày sau, địa điểm cư nhiên là khách sạn nhà Ân Thứ, đúng là trùng hợp.

Ân Thứ nói: “Đến hôm đó anh bảo quản lý để trống phòng tổng thống, chúng ta ở đó một đêm đi.”

Tề Dịch: “… ha hả.”

“Phòng tổng thống ở khách sạn chúng ta rất được, em không muốn trải nhiệm một lần sao?” Ân Thứ tiếp tục đề cử.

“Không cần, tôi vẫn cảm thấy nhà mình tốt hơn.”

“Kia không giống, phòng tổng thống có thể hưởng thụ tới mức cao nhất, xa hoa, thoải mái, phục vụ toàn diện, quan trọng hơn là có một cái giường siêu lớn thích hợp lăn lộn!” Ân Thứ chưa chịu từ bỏ ý định.

Tề Dịch nghe vậy, đứng dậy bỏ đi, hoàn toàn không có hứng thú với ‘cái giường siêu lớn thích hợp lăn lộn’ kia.

Ân Thứ thấy Tề Dịch thờ ơ bỏ đi, trầm mặc hồi lâu, đột nhiên rút di động ra gọi cho quản lí khách sạn: “Quản lý Vương, một lần nữa trang hoàng phòng tổng thống, phản ứng khách không khả quan, các người phục vụ không chu đáo. Ba ngày sau, tôi muốn nhìn thấy một phòng tổng thống đổi mới hoàn toàn, sa hoa nhất, cao cấp nhất.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.