Ảnh Đế Và Phó Tiên Sinh Của Cậu Ấy

Chương 46: Thủy long hấp nguyệt




Tề Dịch vác thân xác đau nhức đi qua, đi lại, Ân Thứ nhìn chằm chằm, ánh mắt sáng hệt đèn pha, chớp cũng không chớp.

“Anh nhìn tôi chằm chằm làm gì?” Tề Dịch nhịn không được hỏi.

“Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng.”

“Chuẩn bị cái gì?”

Ân Thứ đi tới trước mặt Tề Dịch, chỉ chỉ đầu cùng vị trí giữa hai chân: “Trừ bỏ hai chỗ này, những bộ phận khác trên cơ thể tùy ý em đấm đá.”

“…tôi hiện giờ không có khí lực mà đánh anh.”

“Nếu hôm nay em không đánh thì về sau không còn cơ hội nữa.” Ân Thứ áp mặt tới gần Tề Dịch, thấp giọng nói: “Tôi sẽ yêu em cả đời, không để em có lí do đánh tôi nữa.”

Hô hấp Tề Dịch bị kiềm hãm, im lặng một chốc, sau đó đưa tay đẩy mặt anh ra: “Anh thiếu đánh à, cứ nghĩ có tình yêu thì mọi sự sẽ tốt đẹp hết sao?”

Đoạn thời gian dưỡng thương Ân Thứ chưa từng che dấu dục vọng của mình, mà cậu cũng không chống đối. Một khi đã vậy, hiện giờ cùng anh phát sinh quan hệ cũng không có gì lạ. Điều cậu tức giận là Ân Thứ quá xúc động, hoàn toàn không để cậu có thời gian thích ứng, có vài phần ép buộc, làm một màn thể nghiệm viên mãn trở nên không tốt đẹp chút nào.

Bất quá cậu cũng phải tỉnh táo lại, trước kia không có người yêu nên cùng bằng hữu lưu tới không cần cố kỵ, hiện giờ hẳn phải chú ý tới lời nói cùng hành động, tránh tiếp xúc quá thân mật hoặc mờ ám dễ làm người khác hiểu lầm.

“Vậy em muốn thế nào mới hết giận? Tôi mặc em xử trí.” Ân Thứ tình nguyện để cậu đánh mắng một trận, cũng tốt hơn hiện giờ, ôn hòa tới mức không thể đoán được tâm tư.

“Từ hôm nay trở đi, chúng ta phân phòng phủ.”

Ân Thứ nghe vậy, cả người cứng còng.

“Tôi, tôi cam đoan sẽ không cưỡng bách em nữa, đừng đuổi tôi ra khỏi phòng.”

“Cam đoan của anh hoàn toàn không thể tin tưởng.” Tề Dịch không phải chưa từng kiến thức mặt phúc hắc của người này, trên thương trường không biết đã có bao nhiêu người bị vẻ ngoài lạnh lùng của anh lừa gạt.

Ân Thứ nhìn Tề Dịch thật sâu, ý đồ dùng ánh mắt đả động trái tim cậu.

Tề Dịch không hề để tâm, cầm đồ uống cùng đồ ăn vặt đi vào phòng mình, nhốt Ân Thứ ở ngoài cửa.

Ân Thứ cảm thấy Tề Dịch cũng không phải thực sự chán ghét mình, ít nhất cũng đã đồng ý ở chung. Anh muốn nhân cơ hội này tranh thủ càng nhiều ích lợi hơn, xác lập danh phận chính thức. Trải qua một đêm kia, thân phận khách cùng chủ hay bạn bè thông thường đã không còn thỏa mãn được anh.

Tuy bị Tề Dịch tạm thời cấm cửa, nhưng tâm tình Ân Thứ tổng thể mà nói thì vẫn rất kích động cùng hưng phấn, ngủ sô pha cũng cảm thấy thực mỹ mãn. Dày vò duy nhất là sau khi nếm qua hương vị của Tề Dịch, thân thể tựa như bị nghiện, giờ nào phút nào cũng khao khát được ôm cậu, căn bản là ngủ không được!

Hôm sau, Tề Dịch thức dậy liền thấy Ân Thứ trong bộ dáng sói đói, ánh mắt long lên sòng sọc, hệt như bất cứ lúc nào cũng có thể lao tới gặm vài ngụm. Bất quá anh cố nhịn xuống, trong đầu thầm tưởng tượng đè Tề Dịch xuống hung hăng làm vài lần.

Tề Dịch dùng bữa sáng mỹ vị uy no, sau đó lái xe đưa anh tới công ty. Cái chân bị thương của Ân Thứ khôi phục không tồi, một lần nữa bắt đầu làm việc.

Xe chạy tới cửa công ty thì vừa vặn gặp Tả Thành, Tả Thành hướng Tề Dịch gật gật đầu, sau đó liền lạnh lùng cao ngạo bước vào công ty, nhìn thấy Ân Thứ cũng không thèm chào hỏi một tiếng.

Tề Dịch tò mò hỏi: “Có phải anh bỏ bê công việc lâu lắm không, nhân viên thấy anh cũng không thèm chào kìa?”

“Trước đó không phải vì tai nạn giao thông nên mới bị thương sao.”

“Đúng vậy, thì sao?”

“Khi ấy tôi chạy chính là xe Tả Thành.”

“…” Bi ai.

Tiễn Ân Thứ đi rồi, Tề Dịch lại liên hệ với Trầm Lưu Thất, đáp ứng chuyện mượn tiền đã hứa.

Trầm Lưu Thất thận trọng viết giấy nợ, sau đó ôm cổ Tề Dịch: “Cám ơn cậu.”

“Một lần nữa gây dựng sự nghiệp thực không dễ dàng, có thể ngay cả thời gian nói chuyện yêu đương cũng không có.” Tề Dịch cười nói.

“Cậu làm thay tôi là tốt rồi.” Trầm Lưu Thất nhướng mi: “Ân Thứ cũng không phải người dễ chọc, chỉ cần cậu túm lấy anh ta thật chặt, để anh ta yêu cậu tới chết đi sống lại, đời này tôi không lấy chồng cũng đáng.”

“Đừng, nếu chị không lấy chồng, đàn ông tốt không phải tiện nghi cho người khác rồi sao?” Tề Dịch vỗ vỗ vai Trầm Lưu Thất: “Yên tâm, chị nhất định sẽ có một tương lai hạnh phúc mỹ mãn.”

Trầm Lưu Thất thấy Tề Dịch không phủ nhận quan hệ với Ân Thứ, trầm mặc một lát mới nói: “Tề Dịch, tôi là bằng hữu của cậu, vĩnh viễn.”

“Tôi biết.” Ánh mắt Tề Dịch thực nhu hòa, lộ ra tín nhiệm cùng duy trì, làm Trầm Lưu Thất nhịn không được muốn khóc. Tề Dịch là người không chút do dự vươn tay giúp đỡ khi cô nghèo túng khó khăn, không hỏi nguyên do không hỏi kết quả, tất cả chỉ vì hai chữ ‘bằng hữu’.

Điều chỉnh tốt cảm xúc, mỉm cười thật tươi: “Giờ tôi muốn ôm tiền của cậu chạy tới một nơi thật xa, cậu hối hận cũng không còn kịp rồi.”

“Đi đi, thua hết thì lại tới tìm tôi.”

Trầm Lưu Thất phất tay, rảo bước mà đi.

Tề Dịch kết giao bằng hữu đều nhìn quỷ khí, thẳng thắn thành thật, mặc dù có vài người đầu cơ trục lợi nhưng cậu luôn đối xử với bạn bè thực thực tâm, chưa bao giờ nghĩ tới hồi báo. Cậu thực cảm tạ năng lực của mình, nó làm cậu có thể có được những thứ mà người khác có thể cả đời cũng không chiếm được, tình bạn, tình thân, tình yêu… những thứ quý giá này phải đổi lấy bằng tuổi thọ lâu dài, làm cuộc đời của cậu thực ngắn ngủi nhưng lại muôn màu muôn vẻ.

Di động truyền ra âm thanh, Tề Dịch mở ra thì thấy trên màn hình hiện ra ba chữ: tôi nhớ em.

Tề Dịch đáp lại: làm việc đừng có phân tâm.

Ân Thứ: tôi có thuật phân thần, làm việc cùng nhớ em song song.

Tề Dịch: phải không? Thử nghiệm một chút, tôi có hẹn ăn cơm với Lưu Thất, bữa trưa anh tự giải quyết đi.

Ân Thứ: cái gì? Hai người ở đâu? !

Tề Dịch: không nói cho anh biết, anh tập trung làm việc đi.

Phía sau không còn tin tức nào nữa, Tề Dịch đoán Ân Thứ hẳn đang rất căm tức, cũng không quá để ý, tiếp tục nhàn rỗi uống cà phê. Nào ngờ không quá mười phút sau, Ân Thứ đã sải bước xuất hiện trước mặt cậu.

Anh quét mắt nhìn một vòng hỏi: “Cô ta đâu?”

Tề Dịch hỏi lại: “Sao anh tìm được tôi?”

Ân Thứ ngồi xuống, bình tĩnh chỉ ra: “Em gạt tôi.”

“Không gạt, chị ấy vừa đi không lâu.” Tề Dịch khuấy khuấy thìa, nói: “Hôm nay chị ấy tới tạm biệt, sau này hẳn rất lâu không gặp lại.”

Ân Thứ an tâm, gọi phục vụ bưng tới một ly Latte, thuận thế biến ‘cuộc hẹn’ của cậu với Trầm Lưu Thất thành cuộc hẹn của mình.

“Anh vẫn chưa nói cho tôi biết, anh làm sao tìm được tôi?”

Ân Thứ hớp một ngụm cà phê, ghét bỏ nói: “Thực khó uống.”

Tề Dịch: “…” Lại còn giả ngu.

“Tôi gần nhất bắt đầu làm thêm lại.” Tề Dịch nói: “Về sau trừ bỏ đưa đón anh đi làm, không rảnh làm cơm trưa cho anh nữa.”

Biểu tình Ân Thứ ngưng trọng, trầm giọng nói: “Đáp án đổi cơm trưa.”

“Thành giao.” Tề Dịch nhàn nhã nhìn anh.

“Trong di động có hệ thống định vị.”

Không tồi, vì để nắm giữ hành tung của cậu mọi lúc mọi nơi mà cư nhiên vận dụng tới công nghệ cao.

Ân Thứ thấy cậu không nói gì, nghiêm mặt nói: “Tôi chỉ lo lắng an toàn của em, không có ý tứ theo dõi.”

Tề Dịch tiếp tục trầm mặc.

Ân Thứ lại nói: “Em giận à?”

“Anh cảm thấy tôi không nên tức giận?”

“Kia, tùy tiện cho em đánh.”

“Không biết là ai nói sẽ không để tôi có lý do đánh nữa?”

“…kia khẳng định là tư thế yêu của người kia không đúng.” Ân Thứ trịnh trọng biểu thị: “Em yên tâm, về sau tôi nhất định nghiêm túc nghiên cứu, cam đoan bày ra tư thế tốt nhất.”

“…” Có cần dùng biểu tình đứng đắn nói những chuyện như vậy không a?

Tề Dịch ở trong lòng thầm ghi nợ, chờ về sau chậm rãi thanh toán.

Cà phê uống không được mấy ngụm, Tề Dịch đã ‘trục xuất’ Ân Thứ về công ty, sau đó về nhà làm cơm rồi bảo vệ sĩ đưa qua.

Giờ cơm trưa nhìn thấy gương mặt của vệ sĩ, Ân Thứ gửi tin cho Tề Dịch: cơm không đủ ăn.

Tề Dịch: tự gọi cơm ngoài đi.

Ân Thứ: cơm ngoài không vệ sinh, tôi sẽ ngộ độc mất.

Tề Dịch: vậy chịu đói đi.

Ân Thứ: em không sợ tôi đói tới sinh bệnh à?

Tề Dịch: anh không đói bụng cũng đã bệnh sẵn rồi.

Ân Thứ: cũng đúng, ai kêu người nào đó có thuốc lại không chịu cho tôi uống?

Tề Dịch: …anh vẫn buông tha trị liệu thì hơn.

Cách hai tiếng sau, Tề Dịch lại nhận được tin nhắn mới, lại là ba chữ quen thuộc: tôi nhớ em.

Nhìn di động, một tình tự khó hiểu nảy sinh trong lòng, tựa hồ có thứ ấm áp gì đó đang lan tràn, từng chút từng chút, lan khắp toàn thân.

“Tề Dịch.” Âm thanh quen thuộc đột nhiên truyền vào trong tai, đánh gãy suy nghĩ Tề Dịch. Cậu quay đầu lại, rõ ràng nhìn thấy Ân Thứ đang thở dốc xuất hiện ở cửa.

“Anh…” Tề Dịch còn chưa kịp hỏi thì đã bị một đôi tay ôm vào lòng.

Ân Thứ ôm chặt Tề Dịch, hơi thở nóng rực phả vào tai cậu.

“Anh… sao lại về rồi?” Tề Dịch nhìn đồng hồ treo tường, chỉ mới bốn giờ, cách giờ tan tầm tận một tiếng.

“Tôi đói bụng.” Ân Thứ cúi đầu nói: “Đói tới mức không thể chuyên tâm làm việc.”

“Không phải anh nói mình có thuật phân thần à?”

“Đều phân cho em hết rồi.”

Cảm xúc của người này có phải nhảy vọt đột biến không a? Phút chốc đã biến thân thành tình thánh rồi a!

Trái tim Tề Dịch bang bang nảy lên, sau một lúc lâu mới đẩy anh ra: “Được rồi, tôi đi nấu cơm.”

“Ừm.” Ân Thứ buông cậu ra, ngồi thẳng trên sô pha, ánh mắt cứ dao động nhìn về phía cửa phòng bếp.

TV truyền ra tin tức một ca sĩ nào đó chuẩn bị tổ chức liveshow ở nhà hát.

Tề Dịch bưng đồ ăn từ phòng bếp đi ra, vừa lúc nghe thấy hai chữ ‘nhà hát’, nhớ ra cuộc gọi của Hoắc Dương trước đó, hình như có nói mấy ngày gần nhất chủ nhân của con dao kia rất có thể sẽ xuất hiện ở nhà hát, show diễn này rất có thể là thời cơ tốt nhất để tìm người.

Bất quá xem thời gian thì cách ngày biểu diễn chỉ còn hai ngày, phỏng chừng vé đã bán hết.

“Nghĩ gì đó?” Ân Thứ sáp qua hỏi.

“Muốn đi xem biểu diễn.”

“Show của Bạch Bái?”

“Ừ.”

“Chúng ta cùng đi.” Ân Thứ gọi cho Tả Thành: “Tả Thành, kiếm hai vé xem buổi biểu diễn của Bạch Bái cho tôi.”

“Boss, hôm nay ngài đột nhiên về sớm, bỏ lại nhiều công việc không nói đi, cư nhiên còn nhàn rỗi đi xem biểu diễn!” Oán niệm của Tả Thành quả thực muốn bạo phát.

“Mua được sẽ phê duyệt đơn nghỉ phép dài hạn của cậu.”

“Thật sao?” Tả Thành vui sướng.

“Ừm.”

“Tốt, boss, tôi lập tức đi làm ngay.” Tả Thành cúp máy, ý chí chiến đấu sục sôi. Nhưng hơn mười giây sau, anh đột nhiên bừng tỉnh, buổi biểu diễn của Bạch Bái? Vé của vị siêu sao này từ ba ngày trước đã bán hết rồi a, hiện giờ bảo anh đi đâu mua chứ!

Quả nhiên, trên đời này không hề có bữa ăn miễn phí, muốn nghỉ phép một chuyến thôi sao lại khó như vậy a!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.