Anh Đào Hổ Phách

Chương 8




Một phụ nữ nghe tiếng gọi vội mở cửa ra mời họ vào, xe không vào được vì cửa quá nhỏ.

Nữ nhân đó nói: "Mọi người yên tâm vào trong, tôi sẽ cột chó ở bên xe ngựa, không ai dám trộm gì đâu."

Vào nhà quan sát thấy rất thanh bần, ngay cái ghế lành lặn cũng không có, cả nhà chen chúc nhau trên giường, nhìn qua ít nhất có đến năm người.

Một trung niên nam cười bước tới nói: "Ba vị khách nhân hay là ngồi lên giường đi."

Ôn Nhu khẽ nhíu mày, Mạnh Thiên Sở nhìn thấy, đành nói: "Hay là chúng ta ra vườn nói chuyện một chút là xong, bên ngoải mát hơn."

Ba người vội vã bước ra, phụ nữ và người đàn ông cũng đi theo.

Mọi người đứng thành một đôi nói chuyện. Mạnh Thiên Sở hỏi: "Gần đây Cầm nhi có quay về hay không?"

Nữ nhân đáp: "Đã nửa năm rồi không về, chỉ cho người thường mang đồ đạc hay tiền về, nói là nam nhân của nó không cho về."

Mạnh Thiên Sở nói: "Vậy Cầm nhi xem ra là thấy đường quá xa, trở về không tiện lắm."

Nữ nhân nói: "Nói xa thì không xa, đều là ở Hàng châu, có gì đâu mà xa chứ? Chỉ là nó ở trong thành Hàng châu, con chúng tôi ở Tiền Đường thế thôi."

Mạnh Thiên Sở gật gật đầu. Nữ nhân hỏi: "Nó không phải nhờ các vị mang tiền về cho chúng tôi sao?"

Ôn Nhu cười cười, nói: "Đúng vậy, là mang tiền về cho các người, có điều cô ta còn nhờ chuyển lời về giùm."

Nữ nhân hỏi: "Chuyển lời gì về?"

Ôn Nhu ngẫm nghĩ, đáp: "Coi trí nhớ của tôi kìa, sao lại tự dưng quên mất rồi, ngại quá, để tôi nghĩ lại chút nữa xem sao."

Nữ nhân đó chưa lấy được tiền, tự nhiên không tiện đuổi người ta đi, cho nên chỉ đành cười nói: "Không cần gấp, cô từ từ mà nghĩ đi."

Mạnh Thiên Sở nói: "Xem ra chủ nhân của con gái nhà các vị thích cô ta thật, nếu không sao nhiều nha hoàn như vậy mà chỉ độc có con gái của các vị được chọn làm thiếp."

Nữ nhân đó nghe vậy liền càm thấy rất kiêu ngạo, nói: "Phu nhân nhà đó kỳ thật ngoài đẹp ra thì không có gì khác, tính tình cũng quái, tính cách không tốt, dường như ai cũng như đang thiếu nợ bà ta vậy."

Mạnh Thiên Sở đã hiểu nhưng giả vờ hỏi: "Vậy à? Các người cũng vào thành gặp qua con gái của mình rồi?”

Nam nhân đó đáp: "Con gái không cho chúng tội đi, nói chúng tôi có đi cũng ở không nổi, đó là do phu nhân đó tự đến, nói rằng chốn quê mùa chúng tôi không khí tốt. Thật đúng là kỳ quái, ở trong thành không phải tốt hơn không còn phải đến chốn khỉ ho cò gáy này làm chi?"

Mạnh Thiên Sở biết bức họa đó đại khái do Thủy Mộc Nhan lần đó tới đây trở về vẽ lại.

"Chỉ có con gái nhà bà và phu nhân đến, lão gia của bọn họ có đến không?"

Nữ nhân đáp: "Hạ lão gia bận rộn lắm, dù sao cũng là người làm ăn, có lý nào còn thời gian đến chốn quê mùa này tiêu mất thời gian chứ."

Mạnh Thiên Sở ghi nhớ hết trong lòng, Hạ lão gia này nếu biết rõ tên thì hay biết mấy, nhưng không thể hỏi rõ ra được, như vậy thì lộ chuyện giúp con gái họ mang tiền về là giả rồi, vì có biết rõ mới mang tiền được chứ, làm gì có chuyện bây giờ đi hỏi tên của người ta là gì nữa.

Ôn Nhu đột nhiên như nhớ ra chuyện gì đó, nói: "Ta cuối cùng cũng nhớ ra rồi, con gái nhà các vị nói, lần trước cô ta và phu nhân không phải ngụ lại đây một đoạn thời gian sao? Lão gia nhờ người gửi cho phu nhân một bức thư, cô ấy nhờ các vị tìm giúp, bảo ta mang về dùm."

Nữ nhân nghe thế cảm thấy hồ đồ ngay, quay nhìn chồng của mình, hỏi: "Có chuyện này sao? Tôi sao không biết vậy?"

Nam nhân cũng ngẫm nghĩ một chút, đáp: "Ta cũng chẳng nhớ nữa, sự tình đã xảy ra cả năm rồi, ta làm sao nhớ được chứ?"

Ôn Nhu hỏi: "Hay là các vị tìm thử?"

Nữ nhân bối rối đáp: "Cả nhà chúng tôi không ai biết chữ, cô bảo chúng tôi làm sao tìm a?"

Ôn Nhu lộ vẻ hoi khó xử: "Các người cũng biết tính tình của Hạ lão gia rồi đó, nếu ông ta nhìn không thấy, con gái các vị không dễ gi trả lời ông ta, các vị thấy có phải hay không?"

Nam nhân vội vã đáp: "Đúng, cái này chúng tôi cũng biết, hay là... hay là như vậy đi, đồ đạc của con gái tôi trước giờ đều cất ở trong nhà, nhân vì nhà tôi chỉ có nó là gái, y phục của nó mẹ nó cũng mặc không vừa, do đó chúng tôi đều để trong một cái tủ, có thề trong đó có bức thư gì đó mà các vị nói."

Ôn Nhu lập tức nói: "Vậy thì được, may là ta cũng biết chữ, để chúng ta tìm là được, các vị khiêng tủ ra giùm ta.”

Nam nhân và nữ nhân nghe thế vội quay vào trong nhà lo khiêng tủ ra, Mạnh Thiên Sở hỏi: "Nha đầu, cô định làm cái gì?”

Ôn Nhu cười nói : “huynh không phải muốn biết nam nhân đó tên gì hay sao?"

"Nhưng làm gì có thư tín nào, nếu như không có cô nói làm sao?”

Ôn Nhu đáp: "Cứ để muội, dù sao cũng nghĩ cho huynh biện pháp mà."

Nam nhân khiêng tủ ra, kỳ thật cũng chẳng phải là tù gì, chỉ là cái rương rất cũ mà thôi.

Ôn Nhu mở ra nhìn, nhói đầu mày, đại khái là cái rương này đã lâu chưa hề mở ra, cho nên bốc mùi mốc. Mạnh Thiên Sở nhìn dáng vẻ của ôn Nhu, đặc biệt là cúi người lục đồ đạc trông rất khả ái, nhưng tự nhiên là không có bức thư gì, trừ một ít y phục ra chẳng có cái gì cả.

Mạnh Thiên Sở hơi chán nản, bất chợt hắn phát hiện dưới tủ còn có cái tạp đề, xem khá mới, cầm lên nhìn kỹ thì thấy có thiếu một con khỉ, đường thêu trông giống như thật, ở dưới còn có chữ, có lẽ là tên nam nhân.

Hắn cố ý hỏi bâng quơ: "Hạ lão gia làm ăn lớn còn dùng thứ này sao?"

Nam nhân nói: "Cho nên thêu xong rồi cứ để trong tủ không đưa cho ông ta."

Lúc này ôn Nhu cũng ngồi xuống, tay lật tung trong tủ, Mạnh Thiên Sở nhìn dáng vẻ của nàng rất tức cười, làm gì có chuyện tìm vật, rõ ràng giống như ăn cướp vậy, không cần thận chút nào.

Đột nhiên, ôn Nhu lấy một tờ giấy từ trong một chiếc áo ra, đứng thẳng dậy, chỉ vào chữ trên đó nói: "Ta xem dường như là một phong thư nhưng tên ký không rõ nữa, các người nhìn coi trên đó ghi gì, ai ký vậy?"

Mạnh Thiên Sở cũng chồm tới xem, Ồn Nhu đưa tay đẩy nhẹ hắn, nói: "Muội đang hòi cha mẹ của Cầm nhi, huynh sao biết được.”

Nam nhân thấy Ôn Nhu nói vậy, đắc ý nhìn Mạnh Thiên Sở, rồi nhìn vào chỗ Ôn Nhu chỉ đáp: "Cô nói đây ắt là tên của Hạ lão gia rồi."

Ôn Nhu đắc ý nhìn Mạnh Thiên Sở, bỏ tờ giấy ấy vào người, sau đó nói: "ông không nhớ lầm chứ, lỡ khi con gái ông viết cho người khác, chúng ta mang về lầm cho Hạ lăo gia, Hạ lão gia xem xong tức giận thì chúng ta không chịu trách nhiệm đâu đó."

Nam nhân nghe ôn Nhu nói thì hơi do dự. đáp: "Nêu cố nói chữ đầu là Hạ. thì nhất định là Hạ Anh Minh, nhân vì con gái tôi ngoải biết Hạ lão gia này ra không còn quen ai họ Hạ nữa cả.”

Ôn Nhu hỏi: "Ông sao biết Hạ lão gia có tên này?"

Nam nhân đắc ý nhìn Ôn Nhu đáp: "Tuy tôi chưa gặp ông ta, nhưng ông ta dù sao cũng là con rể tôi, tôi biết tên ông ta có gì đâu mà kỳ."

Ôn Nhu gật đầu: "Được rồi, chúng ta đi đây."

Nói xong chuyển thân định đi, nữ nhân kia vội chạy theo hỏi: "Tiền đâu?"

ÔnNhu chỉ chỉ Mạnh Thiên Sở, bảo: "Hỏi huynh ấy đó. ở trên người huynh ấy."

Nữ nhân đó cười nhìn Mạnh Thiên Sở. Hắn mỉm cười nhìn lại Chu Hạo ở bên cạnh. Từ khi hắn làm Lĩnh ban Đông hán ở Hàng châu, tiền tài đối với hắn không thành vấn đề nữa. Cổ đại tiền tài đều bằng kim lại, đặt trên người rất nặng, do đó trên người hắn rất ít khi mang theo tiền, trừ khi đặc biệt đi làm chuyện gì đó, còn thường thì do quản gia đưa tiền bạc cần dùng cho hộ vệ theo sát người là Chu Hạo hoặc là thiếp thân thư lại Mộ Dung Huýnh Tuyết, do bọn họ chi xài xong về tính toán lại với quản gia.

Chu Hạo vội móc hai xâu tiền ra đưa cho ngừơí đàn bà đó, bà này cao hứng tiếp lấy, chuyền thân giao cho chồng, hai người nhìn tiền mà quên luôn cả sự có mặt của bọn Mạnh Thiên Sở.

Manh Thiên Sở bước lên nói: "Cái tạp dề này ta thích, ta bỏ 100 văn tiền ra mua, bà chịu bán không?"

Nữ nhân nghe thế tự nhiên cao hứng, dù sao cũng bỏ không, lập tức đáp ứng đưa vật đó cho hắn, Chu Hạo lại móc túi trả l 00 văn tiền.

Ba người trở về, trên đường Mạnh Thiên Sở cười hi hi nói với Ôn Nhu: "Không ngờ tiểu nha đầu cô có nhiều chủ ý quá vậy."

Ôn Nhu đáp: "Kỳ thật muội chỉ là động chút linh cơ, tùy tiện tìm một tờ giấy lừa họ, ai ngờ lại hữu dụng, lỡ như người ta không biết, chúng ta cũng không còn cách nào. May là ông ta biết tên."

Mạnh Thiên Sở đưa cái tạp đề cho Ôn Nhu: "Kỳ thật từ trên này ta đại khái đã biết người đó là Hạ Anh Minh, cho dù không hỏi ra được tên chính thức."

Ôn Nhu nhìn nhìn, không phát hiện gì, hỏi: "Vì sao?"

Mạnh Thiên Sở cười thần bí, đáp: "Cái này thì bí mật, sau này sẽ cho cô biết."

Chu Hạo nói: "Bận rộn cả ngày, hiện giờ trở về không kịp rồi, hơn nữa trời sắp mưa, chúng ta đêm nay ngủ ờ đâu?"

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Tiểu nhu, ý tứ của cô thế nào?"

Ôn Nhu đáp: "Tùy lão gia an bày."

Mạnh Thiên Sở bảo: "Thật không ngờ cô cũng có lúc chịu nghe lời như thế."

Ôn Nhu rắn mắc cười.

Mạnh Thiên Sở lại hỏi: "Thương lượng với cô một chuyện được không?"

"Ai yêu, lão gia, lão gia quả là chịu hạ mình như vậy ư? Có chuyện gì lão gia cứ ra lệnh, toàn phủ trên dưới ai mà không chịu nghe."

"Ha ha. ta cứ cảm thấy cái từ “lão gia” làm ta già hẳn, trước đây ta bảo mọi người gọi ta là thiếu gia, cô sau này hay là cứ gọi như vậy đi?"

"Vâng, được chứ, trở về muội bảo họ đổi sang gọi là được, thiếu gia tốt của muội ạ!"

"Ha ha ha.” Manh.Thiên Sở rất cao hứng, không ngờ Ôn Nhu này cũng có chỗ ôn nhu, chỉ không biết là ôn nhu dịu dàng đến chừng nào.

Đêm đó họ ngủ lại tại một khách sạn ở huyện Tiền Đường, hai người tuy chung phòng, nhưng Mạnh Thiên Sở ngủ gian ngoải dành cho nha hoàn, Ôn Nhu ngủ bên trong, Chu Hạo ngủ cách vách.

Trưa hôm sau, bọn Mạnh Thiên Sở trở về đến nhà. Quản gia vội chạy vào thông báo cho ba nàng Hạ Phượng Nghi, ba nàng từ trong đi ra, thấy Mạnh Thiên Sở và Ôn Nhu đều cười tươi đầu mày cuối mắt, cảm thấy an tâm hẳn lại.

Ôn Nhu bước lên hành lễ với Hạ Phượng Nghi, rồi cùng chào hỏi với Tả Giai Âm và Phi Yến. Mọi người thấy Ôn Nhu quả thật là biến đồi dịu dàng hẳn, đều lấy làm vui.

Hôm sau nữa, Mạnh Thiên Sở quyết định đến phủ Hàng châu một chuyến, đi tìm thương gia Hạ Anh Minh kia, xem coi có tìm ra manh mối gì không. Ăn cơm sáng xong, hắn nói với Ôn Nhu: "Ta hôm nay đi Hàng châu phủ, cô có muốn đi gặp Kha bá bá của cô không?"

Ôn Nhu đang nói chuyện vui vẻ với Hạ Phượng Nghi, nghe Mạnh Thiên Sở nói thế, liền hồi đáp: "Muội không đến đó đâu, để Kha bá bá gặp muội tự nhiên sẽ rề rà một hồi rẩt phiền, muội ở nhà theo Phượng Nghi tỷ tỷ học thêu hoa"

Mạnh Thiên Sở tự nhiên hi vọng Ôn Nhu tiếp xúc nhiều thêm với bọn Hạ Phượng Nghi, cho đù không làm chồng vợ thật, chí ít hiện giờ hắn cũng không còn ghét cô gái hoạt bát tương tự như Phi Yến, thông minh như Tả Giai Âm và xinh đẹp như Hạ Phượng Nghi này.

"Vậy thì được thôi, ta đi đây, hay là ta thuận tiện đứa bà vú và nha hoàn của muội về?” Ôn Nhu ngẫm nghĩ, đáp: "Không cẩn nữa, cứ để bọn họ trực tiếp về kinh thành, cứ nói là muội ở đây tốt rồi, Giai Âm và Phi Yên khi cưới về đây đâu có ai theo, không phải là sống khỏe hay sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.