Anh, Đã Lâu Không Gặp!

Chương 47: Điếu thần (Câu cá thần)





Con rắn biến dị mở to miệng phun ra từng đoàn khói độc bắn tới chỗ Thi nhân, bao phủ quanh người hắn.
Thi nhân lại không chút sợ hãi khói độc, điều khiển gai xương thật lớn đâm thẳng tới đầu của con rắn biển, xé rách làn da lộ ra xương trắng dày đặc.
Phanh!
Ngay lúc Thi nhân muốn thừa thắng xông lên, một viên đạn thư kích từ trên bầu trời nhắm thẳng trái tim của hắn bắn xuống.
Ngay tích tắc thân thể của Thi nhân lách tránh, viên đạn oanh lên vai trái của hắn nổ tung, đem một mảnh cốt khải trên bờ vai bắn bay, bản thân của hắn cũng bị cực lực đẩy lui vài bước.
Cơ hồ cùng một thời gian một đạo hỏa diễm trường mâu ẩn chứa lực lượng có thể thiêu hủy hết thảy mang theo khí tức khủng bố từ trên trời giáng xuống, đâm xuyên vào đầu con rắn biến dị tứ giai nổ tung hóa thành ngọn lửa hừng hực đem đầu óc con rắn kia chưng chín.
Mất đi tầng phòng ngự kinh người, con rắn biển rốt cục không kịp ngăn cản chiêu công kích đánh lén của Nhạc Trọng liền bị hắn xử lý trong nháy mắt.
- Chúc mừng ngài thăng lên 80 cấp đạt được hai điểm tự do phân phối!
- Chúc mừng ngài thăng lên 80 cấp đạt được điểm kỹ năng!
Nhạc Trọng nhân cơ hội tập kích thủ tiêu con rắn biến dị tứ giai, ngay lập tức trong thức hải hắn vang lên thanh âm êm ái dễ nghe.
Đồng thời một hộp báu màu lam xuất hiện ngay bên cạnh thi thể con rắn kia.
Nhạc Trọng chứng kiến hộp báu màu lam bên cạnh thi thể con rắn ánh mắt đều tái, hắn phát động hợp thể phòng hộ thuật từ trên độ cao hai trăm thước nhảy xuống dưới.
Nhạc Trọng vỗ mạnh một chưởng xuống đất, một đạo gai xương bén nhọn xuyên vào lòng đất sau đó lôi kéo hắn hướng thi thể con rắn biến dị phóng đi.
Thi nhân bị Nhạc Trọng bức lui trong hai mắt đỏ đậm hiện lên sát ý vung tay, bốn gai xương bén nhọn hướng Nhạc Trọng bắn tới.
Nhạc Trọng không chút chần chờ phát động kỹ năng ảnh bộ lên tới đỉnh cao nhất, sau đó nháy mắt rút ra Hắc Nha đao chém mạnh, đẩy ra bốn đạo gai xương, đồng thời nương lực lượng nhảy ra sau rơi xuống mặt đất.
Nhạc Trọng vừa rơi xuống lập tức thu lấy hộp báu màu lam, sau đó phát động kỹ năng tiềm hành nhị giai, ý đồ quấn ra sau lưng thi thể con rắn trốn đi.
Thi nhân có thể liệp sát một con biến dị thú tứ giai, cho dù là do hắn có lực lượng khắc chế bổn nguyên lực lượng của con rắn biển, nhưng như vậy đã đủ chứng minh sự cường đại lẫn đáng sợ của hắn.
Thi nhân liếc mắt nhìn Nhạc Trọng, cuồng vọng cười dùng Nhật văn nói:
- Vặn vẹo cảm giác, có chút thú vị! Nhân loại, ở trước mặt ngươi chính là Thiên Chiếu đại thần, người thống trị thế giới tương lai vĩ đại! Ở trước mặt thần linh, các ngươi đều là con kiến, muốn chạy trốn chỉ có con đường chết!
Thi nhân tự xưng Thiên Chiếu đại thần vung tay lên, một đạo máu tươi hóa thành huyết hà từ trong cơ thể hắn bay ra, hướng Nhạc Trọng bắn tới.
Trong lòng Nhạc Trọng sinh ra dự cảm nguy hiểm cực độ, hắn lập tức phát động kỹ năng ma viêm nổ bắn ra một đạo hỏa diễm cự long hướng huyết hà oanh tới.
Hỏa diễm cự long oanh lên huyết hà vang lên thanh âm tư tư, thật nhiều máu tươi bị ngọn lửa thiêu đốt hóa thành huyết vụ bay lên bầu trời.
Thi nhân nhìn thấy huyết hà của mình bị ngọn lửa của Nhạc Trọng không ngừng chưng phát bốc hơi, trong mắt thoáng hiện vẻ đau lòng:
- Năng lực giả hỏa diễm hệ, đáng chết!
Huyết hà kia là do Thi nhân hấp thu máu huyết của người sống cùng biến dị thú cô đọng mà thành dị vật. Dưới sự thao túng của hắn có thể biến hóa lớn nhỏ, một khi ngưng tụ thậm chí có thể xuyên thủng lân giáp biến dị thú tứ giai. Đây cũng là máu huyết bổn mạng của Thi nhân, một khi bị hủy thì sẽ đại thương nguyên khí, biến thành suy yếu.
Thi nhân kia không biết đã cắn nuốt bao nhiêu người sống, bao nhiêu biến dị thú, hắn điều khiển huyết hà hung uy dữ tợn, áp đảo ma viêm của Nhạc Trọng tắt lịm không thấy.
Sau khi ma viêm biến mất, vô số sương khói mang theo mùi tanh hôi bay cao, thân ảnh của Nhạc Trọng cũng không còn nhìn thấy.
Thi nhân Thiên Chiếu nhìn thấy thân ảnh của hắn đã mất dạng lớn tiếng cười to nói:
- Chạy thoát sao? Nhân loại quả nhiên giảo hoạt. Vừa thấy không phải đối thủ của ta liền lập tức chạy trốn. Thật sự là một đám rác rưởi, địa cầu này ngày sau sẽ thuộc về Thiên Chiếu đại thần, ha ha ha!
Tiếng cười chói tai quanh quẩn trong bầu trời đêm.
Thi nhân Thiên Chiếu quay đầu lại nhìn thi thể con rắn biển tứ giai, đi nhanh về hướng nó:
- Sau khi cắn nuốt xong thi thể con rắn này, năng lực của ta sẽ tiến hóa, trong thiên hạ không còn ai là đối thủ của ta!
Đối với loài quái vật lấy huyết nhục làm thực vật mà nói thi thể của rắn biển tứ giai chính là nguồn gốc tiến hóa của chúng nó. Đối với chúng luôn tràn ngập lực hấp dẫn, đối với Thi nhân Thiên Chiếu cũng không ngoại lệ.
Thi nhân Thiên Chiếu vừa đi được vài bước, đột nhiên một đạo thiểm điện từ phương xa bổ xuống trên người hắn, tạc thân thể hắn thành đen thui, tóc cháy tiêu, phát ra mùi vị khét lẹt.
Con sứa tứ giai ở phía xa mang theo một nhóm điện sứa di động qua bên này. Lực lượng bổn nguyên của nó là lôi điện, chúng không ngừng điều khiển từng quả lôi cầu oanh về hướng Thiên Chiếu.
Con sứa tứ giai cầm đầu điều khiển từng đạo thiểm điện bổ tới Thi nhân, đem hắn phách đến cháy tiêu, vô cùng đau đớn. Thi nhân không sợ khói độc nhưng không khả năng miễn dịch lôi điện công kích.
Thi nhân bị công kích liên tiếp không ngừng, lập tức làm ra phản ứng. Hắn phát động năng lực, từng đạo gai xương bén nhọn cùng từng đoàn huyết hà đan xen hình thành một mặt tường thật lớn, lôi điện oanh lên mặt tường không ngừng phát ra tiếng tư tư rung động, sau đó mặt tường hóa thành từng đoàn huyết vụ màu đỏ sậm.
Lực lượng bổn nguyên của con điện sứa tứ giai cực kỳ khủng bố, điện quang màu lam vây quanh xúc tu của nó, xúc tu vỗ lên trên vách tường huyết sắc thật lớn, đem vách tường chấn thành dập nát.
Khi mặt tường biến mất thân ảnh của Thi nhân Thiên Chiếu cũng mất dạng. Hắn là sinh mạng thể trí tuệ cao cấp nên hiểu được làm sao tìm lợi tránh hại, nếu đổi lại là tang thi khác, cho dù biết rõ không địch lại cũng sẽ liều mạng tiến công mãi cho tới khi bị hủy diệt. Mà Thi nhân đã có được cảm tình cùng trí tuệ chẳng khác gì nhân loại nên biết nên làm sao trốn tránh.
Thiên Chiếu cũng hiểu rất rõ ràng mình khó thể chiến thắng con sứa biển có được lực lượng bổn nguyên lôi điện kia, vì vậy tránh né con hải thú tứ giai nọ bỏ chạy về hướng khác.
Thi nhân có thể chiến thắng được con rắn biển tứ giai là vì hắn không hề sợ hãi độc tố của nó, đổi lại là cường giả thuộc hệ khác đã sớm bị độc tố giết chết. Chỉ có Thi nhân từ tang thi tiến hóa không sợ khói độc khủng bố nên mới có thủ đoạn đối phó với con rắn biển tứ giai kia.
Con sứa biển tứ giai đuổi chạy Thi nhân, vươn vô số xúc tu đem toàn bộ tang thi tiến hóa chung quanh cuốn lấy, trực tiếp cuốn vào trong miệng của mình sau đó dùng răng nanh sắc bén khẽ cắn, đem nhóm tang thi cắn thành mảnh nhỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.