Anh, Đã Lâu Không Gặp!

Chương 112: Ager lena đang nói xạo




Trong phủ Nam Kinh Ngụy quốc công, Từ Phụ trắng đêm vung bút, viết một bức cáo trạng và một tấu thư thỉnh tội trước cho hoàng đế Hoằng Trị, chấp chưởng binh quyền Nam Kinh mấy chục năm, nhìn thấy hiều tranh đấu hiểm ác trong quan trường, Từ Phụ đương nhiên sẽ không ngu tới mức để chuyện ấm ĩ lên rồi để cho các ngôn quan ngự sử hạch tội, vì thế đơn giản tiên phát chế nhân, trước khi chuyện chưa ầm ĩ thì dâng sớ thỉnh tội trước.

Nói là thỉnh tội, nhưng Từ Phụ trong sớ hung hăng tố cáo tri phủ Thiệu Hưng Đông Trân, nói hắn dung túng cho con trai hành hung, người thừa kế Ngụy quốc công tương lai du lịch Giang Nam, vô tội bị đánh, con của Đông Trân dẫn theo một đám du côn tung hoành khắp nơi, tay cầm binh khí, hiển nhiên có ý đồ ám sát, quan lại dân chúng cả thành e ngại không dám nói, Thiệu Hưng chính là Thiệu Hưng của thiên tử, hiện giờ không ngờ thành thiên hạ của Đông gia, ngay cả đường đường là người thừa kế Quốc Công cũng dám đánh, có thể thấy được Đông gia ở Thiệu Hưng lấy thúng úp voi, không kiêng nể gì ai tới thế nào.

Tấu thư này bề ngoài là thỉnh tội, kì thực là câu nào câu nấy thâm độc, luận về kinh nghiệm đấu tranh trong quan trường, lão công gia tất nhiên mạnh hơn Đông tri phủ rất nhiều, hơn nữa quan trọng nhất là, hắn chiếm lý, bản chất của sự kiện chính là như vậy, ai bị đánh thì người đó chiếm lý.

Huân quý vốn là đám người đặc thù không giảng tình lý cứ muốn làm loạn, huống chi trong chuyện này chiếm lý mười phần?

Viết sớ xong, Từ Phụ phái khoái mã tám trăm dặm đưa tới kinh sư, cùng lúc đó, lão Quốc Công phẫn nộ hạ lệnh, tôn tử bị đánh, mặt mũi này vô luận như thế nào cũng phải đòi về.

Đêm đó, quan quân vệ sở Thiệu Hưng đóng quân ở ngoại ô thành bắc phủ Thiệu Hưng xuất động, phụng điều lệnh của Ngụy quốc công Từ lão công gia, cả một biên Thiên hộ vào thành Thiệu Hưng.

Thiên hộ Lĩnh quân họ Lữ, tên Chí Long, vào năm Hoằng Trị thứ mười lăm từ biên quân Tuyên phủ điều nhiệm tới Thiệu Hưng vệ.

Bất chấp ánh mắt ngạc nhiên hoảng sợ của binh lính tuần kiểm ở cửa thành, Lữ thiên hộ đi trước làm gương xông vào cửa thành bắc, phía sau là hơn một ngàn quan quân vệ sở nhanh nhẹn dũng mãnh.

Từng cây đuốc chiếu sáng bầu trời đêm Thiệu Hưng, từng tiếng ngựa hí phá rách màn đêm.

Lữ thiên hộ giục ngựa đứng ở phố phủ thành, nhìn đám binh lính của tuần kiểm ti vẻ mặt kinh sợ, muốn ngăn cản nhưng lại không dám ngăn, Lữ Chí Long bỗng nhiên mở miệng hét to: "Phụng điều lệnh của Ngụy quốc công, Thiệu Hưng vệ vào thành, bảo hộ tiểu công gia, truy bắt hung đồ đánh tiểu công gia, ai dám cản, chém."

"Tách ra hai trăm người tới khách sạn bảo hộ tiểu công gia, những tướng sĩ còn lại thì theo mỗ xuất phát tới phủ Đông Trân."

"Vâng!"

Các quan quân nghiêm nghị ôm quyền.

Đông phủ.

Đông Trân ngồi trên ghế thái sư ở tiền đường, vẻ mặt trầm tĩnh thong dong thường ngày đêm nay lại thành trắng bệch, người run run, giống như đang phải chịu đựng sự sợ hãi cực lớn.

Đông Ứng Long quỳ gối trước mặt Đông Trân, sắc mặt so với cha hắn thi còn trắng hơn, người so với cha cũng run mạnh hơn.

Hôn sự thất bại, tiệc rượu sớm đã dọn, các tân khách vẻ mặt ngượng ngùng cáo từ, vẻ mặt phức tạp khác nhau, có điều mọi người đều rất rõ ràng, Đông gia hôm nay có thể tính là nổi danh ở thành Thiệu Hưng rồi.

Đông Trân cũng chẳng buồn truy cứu biến cố hôn hân của hai nhà Đông Đỗ, hắn có một loại dự cảm đại họa lâm đầu.

"Nghiệt tử, ngươi hỏi kỹ chưa? Quả thật là tiểu công gia của phủ Ngụy quốc công à?"

Đông Ứng Long lo sợ không yên gật đầu: "Đánh hắn mấy quyền, người bên dưới dùng gậy vụt vào chân hắn rồi, con mới biết được thân phận của hắn."

"Ngươi. . . trước khi đánh vì sao không hỏi?"

"Tên Tần Kham đó vốn ở lầu hai, con từng tới gặp hắn, con làm sao biết trong phòng hắn đột nhiên mọc ra một tiểu công gia? Vả lại lúc ấy con lửa giận công tâm, vừa lên lầu hai thì thấy có vô số thị vệ rút đao, con liền chẳng buồn hỏi."

Đông Trân nghe vậy thì trước mắt tối sầm, thân hình lắc lư.

"Nghiệt tử! Nghiệt tử a! Ngươi gây ra đại họa rồi! Từ Bằng Cử đó là tôn tử được lão công gia thương yêu nhất, tương lai sẽ kế thừa tước vị, ngươi dám đánh hắn, Từ lão công gia há có thể bỏ qua?"

Khi hai cha con đang thương lượng đối sách thì nghe thấy đại môn Đông phủ nổ ầm một cái, vô số quan quân tay cầm đuốc, tay cầm đao xông vào.

" Thiên hộ Lữ Chí Long của Thiệu Hưng vệ, Ngụy quốc công quân lệnh của Ngụy quốc công, truy bắt hung đồ, mọi người của Đông phủ không được tự tiện phản kháng, ai làm trái, chém."

Đông Trân kinh hãi, bất chấp nghi thái, bước ra, chỉ vào Lữ Chí Long giận dữ nói: "Lữ thiên hộ, ngươi dám mang binh vào thành, tự tiện xông vào phủ đệ tư nhân, không sợ vương pháp à?"

Lữ Chí Long cười lạnh: "Đông đại nhân, lời nói vừa rồi của Lữ mỗ ngài không nghe rõ à? Lữ mỗ là phụng quân lệnh của Ngụy quốc công! Lệnh công tử có ở trong phủ không? Mời hắn ra đi, gây họa lớn rồi, không ai bảo vệ được hắn đâu."

Trong ánh sáng lay động của những bó đuốc, ánh mắt Lữ Chí Long đảo qua, liền nhìn thấy Đông Ứng Long đang quỳ ở tiền đường, cả người run rẩy, khóe miệng Lữ Chí Long phác ra một nụ cười trào phúng.

"Đông đại nhân, lệnh công tử ngay cả Quốc Công gia tương lai cũng dám đánh, đúng là long phượng trong loài người..."

Lời này giống như một cái tát vả vào mặt Đông Trân, Đông Trân đột nhiên biến sắc, còn chưa kịp phát hỏa thì ngoài Đông phủ lại truyền đến tiếng động lớn.

Tiểu công gia Từ Bằng Cử mặt trái tím bầm, quần áo xộc xệch, được người ta đỡ khập khiễng bước vào, phía sau là hơn mười tên thị vệ trên người thương thế loang lổ, cùng với.... Hai trăm quan quân mà Lữ Chí Long vừa phái tới bảo hộ hắn.

"Kẻ đánh ta đâu rồi? Con mẹ nó, phản rồi! Lão vương bát Đông Trân ngươi, dám trêu chọc ta, tri phủ thì hay lắm à? Nhiều người thì giỏi à? Hiện tại ta có nhiều người hơn ngươi rồi đấy, kêu con trai của ngươi ra chịu chết đi."

Từ Bằng Cử hùng hùng hổ hổ đi vào đại môn Đông phủ, hôm nay tiểu công gia rất bi phẫn, ở trong thành Nam Kinh hoành hành ngang ngược, tri phủ Ứng Thiên cũng không dám quản hắn, chưa từng ngờ được tới Thiệu Hưng không trêu không chọc ai, an phận ngủ trong khách sạn, thì lại gặp phải họa trời giáng, đường đường là tiểu công gia không ngờ bị con trai của tri phủ đánh, thế thì bảo thể diện của tiểu công gia ở đâu? Sau khi trở về Nam Kinh, chạm mặt đám hoàn khố công hầu, tao ngộ hôm nay của tiểu công gia hắn há chẳng phải thành chuyện cười cho người khác à?

Tính tình hoàn khố đã Thu liễm nhiều ngày, hôm nay cuối cùng cũng bùng nổ triệt để, Từ Bằng Cử thậm chí không hề sợ, hắn và gia gia của hắn có cùng tâm tư, lão tử là bị đánh, là bên chiếm lý!

Sắc mặt Đông Trân lúc xanh lúc trắng, tiến lên hai bước hành lễ với Từ Bằng Cử, định cúi người rồi nói xin lỗi, ai ngờ Từ Bằng Cử chẳng buồn để ý, ánh mắt trực tiếp lướt qua hắn, ngón tay chỉ vào tiền đường Đông phủ: "Người đâu, đạp gian nhà này cho lão tử, đập nát như cám ấy! Con nữa, tên tiểu vương bát đản họ Đông kia mau lăn ra đây dập đầu với lão tử!"

Lữ Chí Long ôm quyền tuân mệnh, sau đó vung tay ra hiệu cho các binh lính thủ hạ: "Đập."

Quan quân vệ sở Như lang như hổ ùa vào Đông phủ như thủy triều, phàm là tất cả những gì nhìn thấy họ đều đập nát hết, trong Đông phủ tiếng leng keng loảng xoảng vang lên, Đông Trân và Đông Ứng Long cứ như vậy trơ mắt nhìn nhà của mình giống như hoa mầu bị châu chấu quá cảnh, dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy từ vàng ngọc biến thành bụi phấn.

Tim Đông Trân như nát bấy, chỉ vào Từ Bằng Cử cả giận nói: "Tiểu công gia, ngươi quá đáng quá rồi đó! Con ta tuy có sai trước, nhưng ngươi cũng không thể ngang ngược như vậy, chiếm lý thì không tha người à?"

"Lão tử chiếm lý rồi thì sao phải tha?" Từ Bằng Cử xoay chuyển ánh mắt, thấy Đông Ứng Long đang kinh sợ vạn phần ở đường thì lập tức lửa giận lại bốc lên.

Tiểu công gia từ nhỏ đến lớn, được Ngụy quốc công cưng chiều, đã thành một tất xấu, đã bao giờ phải chịu ủy khuất như vậy đâu?

"Ngươi, tên tiểu vương bát đản họ Đông kia, ngươi tới đây." Từ Bằng Cử ngoắc tay với Đông Ứng Long.

Đông Ứng Long hối hận nhắm mắt thở dài, chuyện hôm nay, chỉ sợ rất khó thân thiện được.

Nơm nớp lo sợ đi đến trước mặt Từ Bằng Cử, Từ Bằng Cử cũng không nói nhiều, nhìn Đông Ứng Long, từ trong tay Lữ Chí Long nhận lấy một cây gậy làm bằng sắt, cười lạnh với Đông Ứng Long: "Đừng nói ta khi dễ ngươi, ngươi đập vào chân ta, một báo trả một báo, ta cũng chỉ đánh vào chân ngươi, không phục thì chúng ta tới Hình bộ lên Đại Lý tự kiện nhau!"

Nói xong không đợi cha con Đông gia có phản ứng, Từ Bằng Cử hung hăng vung gậy, đánh vào đùi Đông Ứng Long, gây làm bằng sát, hơn nữa Từ Bằng Cử mang theo sự căm giận tột cùng mà ra tay, chỉ nghe rắc một tiếng, đùi của Đông Ứng Long dùng một loại góc độ kỳ dị cong lại.

Đông Ứng Long phát ra một tiếng hét thảm thê lương, sau đó thì trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.