Anh Cưng Chiều Em

Chương 2




Minh Dạ Tuyệt nhìn nụ cười của Duy Nhất, nghe tiếng cười của cô ấy, đột nhiên trào lên một đợt lo lắng, sững sờ nhìn Duy Nhất hồi lâu vẫn chưa lên tiếng, cô vừa nói cái gì? Thứ cô muốn ký chính là. . . . . . Giấy thỏa thuận li hôn?

- Cô. . . . . . Chắc chắn chứ? - Minh Dạ Tuyệt há miệng, từ từ hỏi, trong lòng dường như mất đi một thứ gì đó.

- Dĩ nhiên, xin mời. - Duy Nhất lạnh lùng vươn tay đến trước mặt anh, trên mặt không có bất kỳ vẻ gì là đang nói dối, khiến cho người ta chẳng biết thật ra cô đang suy nghĩ gì nữa.

Nhìn bàn tay mềm mại trắng nõan đưa đến trước mặt mình, đột nhiên anh muốn đánh gãy bàn tay kia, nhưng cuối cùng anh vẫn không thể thay đổi được ý nghĩ của mình, nhắm đôi mắt lạnh lẽo lại, thò tay vào trong ngăn kéo lấy ra tờ giấy thỏa thuận ly đưa cho cô, đây là một thứ anh vốn tưởng rằng sẽ không bao giờ phải dùng đến nó.

- Ha ha. - Duy Nhất nhìn điều khoản bên trên, cười lạnh thành tiếng, anh đúng là đã chuẩn bị chu đáo, phía trên đó ghi rất rõ là Minh Dạ Tuyệt sẽ không đưa cho cô bất ký phần tài sản nào, ngay cả quần áo của cô cũng không được mang đi dù chỉ một bộ. Dù là một tên ăn xin cũng hơn cô rồi, cùng sống với anh nhiều năm như vậy, lại rơi vào cái kết cục này. Một phút kia, cô thấy mình chẳng bằng một tên ăn xin ngoài được.

- Trên này còn thiếu một điều. -Duy Nhất nhìn xong rồi ném tờ giấy về phía anh, nhàn nhạt nói.

- Cái gì? - Nhìn động tác không lễ phép chút nào của cô, lòng Minh Dạ Tuyệt hơi giận, nhưng anh vẫn nén sự kích động trong lòng xuống, cau mày cầm tờ giấy cô ném qua xem lại lần nữa. Lúc ấy anh bảo luật sự viết phải ghi rõ không cho cô mang bất cứ gì đi, một đồ vật nho cũng phải ghi vào, vậy mới có thể khiến cô ký giấy thõa thuận tiếp tục ở lại kia. Điều kiện hà khắc đến người bình thường cũng không thể tiếp nhận nỗi, trên đây còn thiếu cái gì?

- Nhu Nhi, anh bỏ sót quyền nuôi dưỡng Nhu Nhi. - Duy Nhất chậm rãi nói, cái gì anh cũng đã ghi hết, muốn cô ra đi với hai bàn tay trắng, nhưng duy chỉ có Nhu Nhi là anh quên viết. Là anh vô tâm hay cố ý? Mà cô, cái gì cũng có thể không cần, chỉ cần một mình Nhu Nhi mà thôi.

- Hả? Vậy cô muốn như thế nào? - Nghe được lời của cô..., Minh Dạ Tuyệt lại ngồi xuống ghế, dựa lưng nhìn Duy Nhất đang đứng trước mắt.

Cô đang có ý đồ gì đây? Chẳng lẽ muốn lợi dụng Nhu Nhi? Cô ta đang mắc phải sai lầm to rồi đấy.

- Cái gì tôi cũng có thể đồng ý, nhưng Nhu Nhi “cần phải” để tôi nuôi dưỡng. - Duy Nhất lạnh lùng nhìn ánh mắt anh, cố gắng nói hai chữ ‘cần phải’ một cách trịnh trọng. Tiền của anh, cô chưa bao giờ quan tâm, nhưng Nhu Nhi thì cô phải mang đi.

- Nếu như tôi không đồng ý?

- Vậy tôi liền kéo dài, kéo dài thêm bảy năm nữa, tôi sẽ ly hôn với anh, đến lúc đó, tôi phải được lấy những gì mà tôi muốn. - Duy Nhất cũng không buông tha, ánh mắt kiên định không có một ý định buông tha.

- Cái đó không phải là đồ vật để cô muốn lấy đi thì lấy đi? Cô có tin hay không, dù cô kéo dài đến bảy năm nữa, tôi cũng có thể khiến cho cô không nhận được những gì mình muốn? - Minh Dạ Tuyệt khẽ nheo mắt lại, giọng nói trở nên nguy hiểm, rốt cuộc cô đã lộ bộ mặt thật rồi sao?

- Tôi đương nhiên tin, thiên hạ không phải đồn Minh Dạ Tuyệt anh thì chẳng có chuyện gì không làm được cả. Mà tôi cũng tin tưởng, Nhu Nhi đi theo anh tuyệt sẽ không vui vẻ gì, nếu như anh không nghĩ đến những lời đồn đãi về anh bay đầy trời, tên tuổi Minh Dạ Tuyệt anh sẽ bay đến các sạp báo, đối với tập đoàn Minh Thị sẽ có ảnh hưởng rất lớn, anh có thể làm vậy! - Duy Nhất nhẹ giọng nói ra, cố gắng khóa lại tâm nặng nề của mình.

- Cô là đang uy hiếp tôi? - Minh Dạ Tuyệt đột nhiên tức giận đứng lên, nghiêng người lướt qua bàn làm việc, con ngươi nhìn chằm chằm vào đôi mắt Duy Nhất, hơi thở nguy hiểm tỏa ra khắp người anh, muốn đem Duy Nhất chém làm trăm mảnh. Đời này chẳng ai có thể uy hiếp được anh cả, cô gái này lại ăn gan lớn thế sao?

- Không dám, dù sao tôi cũng không có khả năng lớn như vậy, chỉ là, thiên hạ này cũng không phải là của một mình Minh Dạ Tuyệt, chắc chắn sẽ có một con cá lọt lưới, thỉnh thoảng không cẩn thận ngồi lên báo cũng chuyện bình thường, phải không? Tôi cũng có giới hạn cuối cùng của mình, vượt qua giới hạn của tôi, tôi cũng không phải là người dễ trêu chọc. - Duy Nhất nói nhẹ nhàng, không hề có một chút tránh né đôi mắt tức giận của Minh Dạ Tuyệt, ngược lại còn nhìn thẳng vào nó, trong nháy mắt hai đôi mắt chạm nhau, lửa hừng hực phát ra, sẽ sợ chẳng cần thêm sét cũng có thể dễ dàng thiêu đốt mọi thứ.

Cô không sợ, vì Nhu Nhi, cô phải mạnh mẽ

- Cô. . . . . . , máu mủ của Minh Dạ Tuyệt sẽ không thể ở bên cạnh người khác, cô đừng vọng tưởng. - Nhìn đôi mắt không thỏa hiệp của cô, Minh Dạ Tuyệt đột nhiên phát hiện ra anh cũng chưa bao giờ hiểu rõ người phụ nữ này, anh không biết, cô cũng có mặt cố chấp như thế này.

- Chỉ cần để cho Nhu Nhi đi theo tôi thì tôi bảo đảm, cả đời nó cũng mang họ Minh, đợi sau khi nó trưởng thành, nếu như nó muốn quay lại bên cạnh anh, tôi cũng không ngăn cấm nó. Anh cũng có thể đến thăm nó bất cứ khi nào, như vậy có thể được chứ? - Duy Nhất lui một bước, cô lấy sự bá đạo của Minh Dạ Tuyệt ra mà suy nghĩ, anh tuyệt đối sẽ không cho người khác làm ba của con bé, muốn để cho Nhu Nhi ở chung với cô, cô sẽ lui một bước.

- Cô. . . . . , được, chỉ là, chỉ cần Nhu Nhi đi theo bên cạnh cô, nó cũng sẽ không nhận được một đồng nào của tôi, cũng không có quyền thừa kế tài sản. -Minh Dạ Tuyệt hung hãn nói, cô kiên định và kiên trì như thế, khiến cho trái tim anh bốc lửa, không hiểu một người phụ nữ vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời của anh, hôm nay sao lại trở nên như vậy, khiến cho người khác dễ nổi giận.

Hiện tại, anh vẫn không thể hiểu trong lòng cô đang nghĩ gì, điều anh có thể làm chính là phá hư đường lui của cô, để cho cô không còn chỗ nào để đi, để cho cô hai bàn tay trắng, anh thật sự muốn xem cô có thể kiên trì được bao lâu, cô không phải muốn nuôi Nhu Nhi sao? Anh muốn xem, vì Nhu Nhi cô có thể trở lại cầu xin anh hay không. Có thể ký phần hợp đồng tiếp tục hôn nhân kia hay không?

- Được, nhưng mà, sau khi Nhu Nhi lớn lên, nó có thể tự do lựa chọn hôn nhân và nơi ở của mình, bất luận kẻ nào cũng không thể xen vào, bao gồm cả anh. - Duy Nhất lạnh lùng nói, bây giờ cô chẳng còn hy vọng gì với anh cả, đầu óc của cô đã khôi phục sự tỉnh táo trước kia, sẽ không để mình lại một lần nữa mất đi suy nghĩ vì anh. Vì giữ gìn cuộc hôn nhân này, cô đã chịu đựng quá nhiều rồi, cô không muốn một ngày nào đó, Nhu Nhi sẽ thấy những cảnh khiến con bé đau lòng.

- Tôi đồng ý. - Minh Dạ Tuyệt đè nén sự phẫn nộ trong tim xuống, lạnh giọng nói.

Dù sao sớm muộn cũng có một ngày, cô sẽ quay trở về, bây giờ anh đồng ý cô đi, để cho cô nếm thử cái cảm giác hai bàn tay trắng, muốn xem cô kiên trì được bao lâu?

- Được, bảo luật sư của anh,thêm một điều khoảng đó, đừng quên gọi thêm người làm chứng đến, hôm nay chúng ta làm rõ ràng hết mọi chuyện, bắt đầu từ hôm nay chúng ta cắt đứt quan hệ, đường ai nấy đi, không liên lạc với nhau, tôi nghĩ, chuyện này mà gọi luật sư với người làm chứng đến chỉ là vấn đề nhỏ, tổng giám đốc Minh có thể hoàn thành trong vòng nửa giờ, đúng không? - Duy Nhất nói mà không chừa cho anh con đường sống nào cả, cắt đứt thì phải cắt nhanh – gọn – lẹ, sống nhiều năm như vậy, Lam Duy Nhất cô đã sớm có lối sống độc lập, rời khỏi anh, cô sẽ sống tốt hơn, sẽ không kém hơn xưa.

- Cô. . . . . . - Minh Dạ Tuyệt không dám tin vào vẻ mặt chẳng có chút tình cảm nào của cô gái trước mắt, trái tim anh đột nhiên có chút bối rối, cô thật sự muốn đoạn tuyệt quan hệ với anh sao? Dùng phương pháp này khiến anh rửa mắt sao?

Nhưng bây giờ anh đột nhiên không muốn ký đơn ly hôn, cũng không muốn gọi luật sư đến. Có cảm giác nếu như mình làm như vậy, anh sẽ mất đi thứ quan trọng nhất của cuộc đời mình.

- Tôi nghĩ, không phải tổng giám đốc Minh muốn lật lọng đấy chứ? -Nhìn anh trầm ngâm, Duy Nhất lập tức lại nói, cô cho là anhlại nghĩ tới chuyện khác, hoặc là lại muốn đổi ý không để cho Nhu Nhi đi theo cô.

- Dĩ nhiên. - Vừa nghe câu nói của cô..., Minh Dạ Tuyệt lập tức lên tiếng, không được phép để bản thân mình do dự, đưa tay cầm điện thoại trên bàn lên, chỉ trong chốc lát đã dặn dò tất cả mọi chuyện.

Lạnh lùng nhìn nhìn người phụ nữ đang đứng trước mặt anh không nhúc nhích, tay anh nắm chặt thành nắm đấm, không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao? Nếu cô đã không biết điều, vậy anh còn do dự cái gì? Anh thật sự muốn xem vật anh nuôi bảy năm, một đồng cũng không có sẽ sống sót như thế nào ở ngoài xã hội đây? Cuộc sống của một con chim trong phòng ốc, bảy năm chưa từng bước ra khỏi biệt thự Hoàng Yến, sao có thể bay lên bầu trời rộng lớn? Coi như anh cho cô bầu trời, cô có lực để bay đi sao? Sớm muộn gì cũng sẽ quay lại bên cạnh anh thôi. Hơn nữa, nếu luật sư của bọn họ đến đây, cô cũng chưa chắc sẽ ký giấy, bây giờ có lẽ cô đang đùa giỡn để lấy lòng người mà thôi.

Trong phòng làm việc, không khí vô cùng quái dị, Hạ Thanh Lịch vẫn núp sau lưng Minh Dạ Tuyệt, trong mắt có một tia khiêu khích nhìn thoáng Duy Nhất, giống như chắc chắn Duy Nhất sẽ không làm được gì cô. Minh Dạ Tuyệt chẳng nói gì, lạnh lùng nhìn Duy Nhất, làm cho người ta không biết trong lòng anh đang nghĩ điều gì, nhưng khẽ nhìn quả đấm trong tay anh, đã tiết lộ cảm xúc tức giận của anh vào lúc này. Mà Duy Nhất, kể từ sau khi nghe lời dặn dò của anh, một mạch đi đến ghế sô pha cách bàn làm việc, tự động ngồi xuống, quay đầu nhìn bầu trời xanh bên ngoài cửa sổ, chưa hề quay đầu lại, dường như không nhận ra vẫn có một đôi mắt đang theo dõi cô.

Cả phòng làm việc an tĩnh không một tiếng động, rồi lại dường như có một nỗi đau chôn sâu trong lòng người, len lỏi như chuẩn bị bộc phát.

"Cốc cốc"

Không biết qua bao lâu, cánh cửa truyền lên mấy tiếng gõ.

"Vào đi." Nghe được tiếng gõ cửa, Minh Dạ Tuyệt ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Phương Lập Được vừa tiến vào phòng thấy ba người yên lặng thì sững sỡ, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn dáng vẻ của ba người đã biết không phải là chuyện tốt lành gì rồi.

- Tổng giám đốc, luật sư Lưu và hai người làm chứng đang đợi bên ngoài, nói là anh bảo họ tới, không biết. . . . . .

- Cho vào đi. - Minh Dạ Tuyệt cắt đứt lời nói của cậu ta, nguội lạnh nói. Trong lòng có chút phiền não.

- Dạ - Phương Lập Hàng vừa nghe lời anh, vội vàng quay đầu lại, mở cửa cho mấy người kia đi vào phòng làm việc của Minh Dạ Tuyệt.

- Tổng giám đốc Minh, không biết có gì phân phó? - Luật sư Lưu thấy tổng giám đốc Minh lập tức cũng kính chào hỏi.

- Giúp tôi thêm một điều khoản vào đây. - Minh Dạ Tuyệt quay đầu nhìn về phía ông ta, còn Duy Nhất vẫn không nhúc nhích, cắn răng đẩy giấy thỏa thuận ly hôn đến trước mặt luật sư Lưu, trầm giọng nói.

- Xin hỏi là điều khoản gì? - Luật sư Lưu cầm giấy thỏa thuân ly hôn lên nhìn, cau mày hỏi lại.

Lúc ông viết đơn thỏa thuận ly hôn này, đã cảm thấy vô cùng không hợp lý, dù sao cũng chẳng có ai có thể chấp nhận được điều kiện hà khắc trong đây? Chẳng lẽ lương tâm Minh Dạ Tuyệt đột nhiên trỗi dậy, muốn cho người phụ nữ vô tội kia một chút tài sản sao?

- Con gái do cô ta nuôi dưỡng, mà mẹ con bọn họ sẽ không nhận được một đồng trợ cấp của tôi. - Minh Dạ Tuyệt nhìn ông ta rồi lướt qua nhìn Duy Nhất, sau đó cao giọng nói.

- Hả? - Luật sư Lưu đứng có chút không tin tưởng, anh ta nói gì?

- Ông không hề nghe lầm, xin nhanh chóng ghi vào đi! - Duy Nhất nhìn khuôn mặt quái gở của luật sư, nhàn nhạt nói.

Luật sư Lưu nghe được giọng nói thanh thúy vang lên phía sau mình, giọng nói dễ nghe nhưng quá lạnh lùng, vội vàng quay đầu nhìn lại, thấy một cô gái nhìn qua có vẻ nhu nhược như trên mặt lại là vẻ lạnh lùng kiên định đnag ngồi trên ghế sô pha. Lập tức ngây ngẩn cả người.

Người phụ nữ trước mắt này dù không có vẻ đẹp khiến cho người ta si mê, nhưng chỉ cần nhìn kỹ, sẽ nhìn ra vẻ đẹp của cô là một loại vẻ đẹp khiến cho người ta thua thiệt, phong cách ưu nhã này rất hiếm người có được.

Đang lúc luật sư Lưu ngẩn người, bên tai đột nhiên vang lên tiếng "Rầm". Một bàn tay vỗ mạnh xuống bàn, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đôi mắt đỏ ngầu xuất hiên trước mặt ông.

- Nhìn cái gì? Nhanh lên một chút. - Minh Dạ Tuyệt cắn răng đè nén lửa giận sắp bộc phát mà quát, tay nắm thật chặt đến mức nổi gân xanh, dường như gặp thời cơ sẽ xông lên bóp cổ ông ta vậy.

- Ách. . . . . . Vâng - vừa nhìn thấy bộ dáng giống như chuẩn bị giết người bên kia, luật sư Lưu không chần chờ nữa, lập tức cầm lấy giấy thỏa thuân ly hôn lên bắt đầu ghi chép, mắt cũng không dám nhìn về phía Duy Nhất nữa.

Duy Nhất quay đầu nhìn Minh Dạ Tuyệt một cái, có chút không thể giải thích nổi, sau đó xoay người đi giống như chưa bao giờ nhìn anh.

Minh Dạ Tuyệt nhìn tấm lưng của người phụ nữ kia, ngọn lửa trong đôi mắt càng cháy rực hơn t. Cô dám trắng trợn cậu dẫn đàn ông trong phòng làm việc của anh sao? Thật là một phụ nữ không chịu nỗi sự cô đớn. Nếu như có thể, anh hận không thể đi đến bóp chết cô ngay lập tức, xem cô sau này dám làm như vậy nữa hay không.

- Tốt. . . . . . Tốt lắm - không biết qua bao lâu, luật sư Lưu rốt cuộc cũng đem điều khoản mà Minh Dạ Tuyệt bảo khi nãy viết lên đó, đi tới đưa cho Minh Dạ Tuyệt.

Minh Dạ Tuyệt xem Duy Nhất vẫn thủy chung không lên tiếng, phẫn hận cằm chặt trang giấy, ký tên mình soàn soạt lên trên đó, sau đó ném tới trước mặt Duy Nhất.

- Ký tên. - Anh lạnh lùng nhìn cô từ từ nhặt tờ giấy dưới đất lên, nhìn chữ trên giấy cũng không có bất cứ động tác nào, trên mặt cũng tự nhiện lộ ra ý cười, trái tim anh, cuối cùng vẫn được cân bằng lại. Cũng biết, sau khi cô nhìn thấy anh thật sự ký tên lên đó, đợi lát nữa cô sẽ quay lại cầu xin anh?

Duy Nhất nghiêm túc đọc hết tất cả các điều khoản trên đó, từ từ đi tới bên cạnh Minh Dạ Tuyệt, cầm lấy bút của anh ký tên mình lên đó, động tác gọn gàng không mang theo một tia lưu luyến. Ký xong, cô đem giấy thỏa thuận li hôn đặt trước mặt hai người làm chứng đang đứng ngơ ngác. Cô biết rằng nếu như người làm chứng không ký tên, dù là giấy thỏa thuận ly hôn, cũng không có bất cứ hiệu lực nào.

- Ách. . . . . . - Hai người làm chứng nhận lấy đơn, sững sờ không biết có nên ký tên mình lên đó hay không, đã từng gặp vài cuộc ly hôn, nhưng chưa gặp qua người kỳ quái như thế này.

- Còn không mau ký. - Đang lúc người làm chứng đứng ngẩn người, Minh Dạ Tuyệt đột nhiên quát, anh vốn tưởng rằng cô sẽ tạm thời đổi ý, thật không nghĩ đến, cô lại ký tên dễ dàng như vậy, điều này khiến cho lòng tự trọng của anh bị tổn thương nghiêm trọng.

- Ách. . . . . . , vâng. - Người làm chứng nghe thấy giọng quát tháo của anh thì lập tức lấy bút của mình ra, chỉ chốc lát sau đã hoàn thành nhiệm vụ, sau đó giấy ly hôn được chia làm hai bảng, đưa cho Duy Nhất và Minh Dạ Tuyệt, mỗi bên giữ một bộ, trong miệng còn nói: "Tôi tuyên bố, bắt đầu từ hôm nay hai người. . . . . ."

"Làm xong chuyện rồi đi ra ngay, nói linh tinh gì thế? Tất cả cút hết ra ngoài." Vừa nghe lời tuyên bố của ông ta, đột nhiên Minh Dạ Tuyệt rống giận, anh không muốn nghe đến từ ấy.

- Ách. . . . . . , vâng - người nọ vội vàng câm miệng, cầm cặp đựng tài liệu đi ra ngoài, mấy người khác, cũng vội vàng thu thập mọi thứ rồi bước ra cửa. Cửa “cạch” một tiếng rồi đóng lại, trong phòng làm việc lại khôi phục vẻ yên tĩnh và không khí quỷ dị.

Hạ Thanh Lịch thấy tất cả đã hoàn thành, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, không như lúc nãy, cô còn đang suy nghĩ mình đã làm không ít chuyện lỗ mãng, ngộ nhỡ Minh Dạ Tuyệt phát hiện ra chuyện này, không biết sẽ đối xử với cô như thế nào, thật không nghĩ đến, chuyện cô làm hôm nay lại đưa đến kết quả như thế này, sớm biết vậy thì cô đã làm nó sớm hơn rồi, cũng tiết kiệm được thời gian mình chờ đợi nhiều năm nay.

Nghĩ tới đây, Hạ Thanh Lịch nhìn qua vẻ mặt không có gì của Duy Nhất, trong mắt nhiều hơn một tia châm biếm, Lam Duy Nhất, đây chính là bản thân cô tự tìm. Đừng trách tôi.

- Giấy thỏa thuận li hôn đã ký, chẳng lẽ còn không muốn rời đi? - Minh Dạ Tuyệt nhìn Duy Nhất đang cầm giấy thỏa thuận trong tay, giọng nói lạnh lẽo. Cô không muốn ở lại, khiến cho anh có cảm giác trống rỗng.

- Tôi còn có chút việc, làm xong, tôi sẽ tự giác rời đi - Khóe môi Duy Nhân nâng lên một nụ cười lạnh, mặt hài lòng như cái người đang đứng phía sau lưng Minh Dạ Tuyệt, còn thỉnh thoảng bắn ánh mắt khiêu khích về phía cô ta, cô đi tới chỗ Hà Thanh Lịch.

- Cô . . . . . , cô muốn làm gì? - Hạ Thanh Lịch nhìn thấy Duy Nhất đi về phía mình, nụ cười trên mặt chợt biến mất, chợt nhớ đến chuyện bên ngoài ngôi nhà kia, thân thể lại một lần nữa không ngừng run rẩy, lập tức bước lên trước tóm lấy tay Minh Dạ Tuyệt, làm bộ đáng thương cầu cứu Minh Dạ Tuyệt: - Tổng giám đốc, cứu …. cứu tôi.

Minh Dạ Tuyệt cau mày, không nhìn được đẩy Hạ Thanh Lịch ra, đứng trước mặt Hạ Thanh Lịch, đối mặt với Duy Nhất đang đi tới. Mặc dù anh sẽ không để cho Duy Nhât đối với cô ta như thế nào, nhưng cũng không có nghĩa là Hạ Thanh Lịch có thể đụng vào người anh.

- Cô làm cái gì đấy? Nơi này phòng làm việc của tôi. - Minh Dạ Tuyệt cau mày nhìn người đang đi ngang qua mặt anh, lại tiếp tục đi ra sau lưng anh, bắt lại cánh tay của cô không đi cho cô tiến thêm bước mữa.

- Tôi hiểu rõ, nơi này là phòng làm việc của ‘anh’, nhưng người tôi tìm không phải là anh. - Duy Nhất trở tay tránh khỏi bàn tay của anh, thân thể chuyển một cái đã đi tới chỗ cái người đang núp đằng sau Minh Dạ Tuyệt, cười gian nhìn Hạ Thanh Lịch.

- Cô. . . . . . , cô định làm gì? - Thấy cô ta đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, Hạ Thanh Lịch sợ hãi đến mức trừng to mắt, quên tất cả mọi hành động. Vốn tưởng rằng, có Minh Dạ Tuyệt ở đây thì Duy Nhất sẽ không làm gì cô, thật không nghĩ đến, Duy Nhất lại lướt qua người Minh Dạ Tuyệt đi đến trước mặt cô.

Duy Nhất nhìn nụ cười hầu đã biến mất trên mặt của Hạ Thanh Lịch, trong mắt thoáng qua tia tàn nhẫn, tay giơ lên định hạ xuống mặt Hạ Thanh Lịch.

Minh Dạ Tuyệt không nghĩ Duy Nhất lại có thể hất cánh tay của anh ra, trong sững sốt vừa hay nhìn thấy cô định vung tay đánh Hạ Thanh Lịch, theo phản ứng tự nhiên, anh bắt lấy tay cô lần nữa.

- Rốt cuộc cô muốn làm gì? Nơi này không phải nơi cô có thể lộng hàng, hơn nữa, hôm nay cô đã khiến cô ấy biến thành như vậy, cũng đủ rồi chứ?. - Minh Dạ Tuyệt cau mày lạnh giọng nói, mặc dù anh không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì, nhìn bộ dáng Duy Nhất, anh nghĩ chắc vết thương trên mặt Hạ Thanh Lịch cũng do cô gây ra.

Duy Nhất cười lạnh một tiếng, nhìn động tác bảo vệ của anh với Hạ Thanh Lịch, lòng lạnh lẽo đến cùng cực, muốn thoát khỏi tay của anh, nhưng thủy chung trốn không nổi sự khống chế của anh, vì vậy lạnh lùng ngẩng đầu nhìn anh: "Yên tâm, qua hôm nay, dù anh có mời tôi tới đây, tôi cũng không bước vào đây một bước nữa, bởi vì, nơi này khiến tôi ghê tởm. Về phần vết thương trên mặt cô ta, chỉ có chính cô ta mới biết chuyện gì đã xảy ra! Nếu như tôi muốn dạy dỗ cô ta, thì tuyệt sẽ không dùng phương thức mấy của ả đàn bà chanh chua mà đánh cô ta đâu, mà sẽ làm cho cô ta không còn sức tới nơi này mà kể lể mới đúng."

Minh Dạ Tuyệt nhìn mặt mũi lạnh lẽo của Duy Nhất, lời nói lạnh lẽo đến kinh hãi, sao có cảm giác hôm nay, cô đã phá vỡ bộ dáng nhu thuận trước kia của cô, giống như lúc biến thành một người khác vậy.

Duy Nhất dùng sức giãy cánh tay mình ra, lại tránh không được bàn tay của anh, nên cũng không lãng phí sức của mình, dừng động tác lại, nhìn khuộn mặt lộ ra nụ cười hả hê của Hà Thanh Lịch. Muốn đối phó cô ta, không nhất định không dùng cánh tay này.

- Biết không? Nếu như cô chỉ là muốn như thế này, tôi cũng không so đo, nhưng mà cô đụng đến con gái của tôi thì đó là chuyện khác. Trên thế giới này cô có thể đụng đến bất cứ người nào, nhưng cô không thể đụng đến ns, biết kết quả ra sao nếu cô đụng vào nó không? -Khóe miệng Duy Nhất nâng lên nụ cười nhếch mép, khóe mắt khẽ nheo lại, nhưng sét đánh ngang tai lấy sức vung cánh tay ra khỏi sự không chế của Minh Dạ Tuyệt, vung thật mạnh lên mặt của Hạ Thanh Lịch “bốp”, má Hạ Thanh Lịch lập tức sung vù lênn, dấu năm ngón tay in lên rõ ràng trên da mặt trắng noãn, đỏ đến rướm máu tươi. Có thể thấy được Duy Nhất dùng sức mạnh đến cỡ nào.

- A. . . . . . - Hạ Thanh Lịch ôm lấy khuôn mặt bị đánh, giật mình nhìn Duy Nhất, đôi mắt bị thương trào nước mắt, uất ức mím chặt môi, nén lệ nhìn Minh Dạ Tuyệt giật mình đến bên cạnh, cố làm ra vẻ điềm đạm đáng yêu lại chịu uất ức.

- Cô . . . . . . - Minh Dạ Tuyệt không nghĩ đến, cô lại đột nhiên ra tay. Chỉ là. . . . . . Cô ta mới vừa nói cái gì? Hạ Thanh Lịch khiến Nhu Nhi bị thương? Chợt lần nữa nhìn về phía Hạ Thanh Lịch, trong mắt Minh Dạ Tuyệt dâng lên một phần hoài nghi, Hạ Thanh Lịch có nói thật không? Hiện tại nghiêm túc suy nghĩ một chút, Duy Nhất cũng không phải là người không biết nói lý, nếu người kia không chọc giận cô, cô sẽ không ra tay mạnh như thế.

- Tổng giám đốc, tin tưởng tôi, tôi không có. - Hạ Thanh Lịch thấy Minh Dạ Tuyệt hướng đôi mắt hoài nghi về phía mình, liên tiếp lắc đầu, nước mắt trên mặt càng không ngừng chảy xuống, nếu để cho anh biết mình làm những việc này, cô không dám tưởng tượng kết quả là như thế nào.

Không thể, anh nhất định phải tin tưởng cô mới được!

- Không? Ha ha. - Duy Nhất cười lạnh - Vậy ai đến nhà cảnh cáo tôi, rồi lấy dao kề lên cổ Nhu Nhi, còn cho nó bị thương?

"Bốp" không đợi Minh Dạ Tuyệt và Hạ Thanh Lịch phản ứng kịp, Duy Nhất lại nâng tay đánh lên má phải của cô ta một cái nữa.

- Cái tát mới vừa rồi là trừng phạt cô, không nên khiến Nhu Nhi bị kinh hoảng đến sợ hãi. Còn cái tát này là trừng phạt cô không nên cầm đao kề lên cổ Nhu Nhi của tôi, khiến nó bị thương. May nhờ Nhu Nhi không có nguy hiểm đến tính mạng, nếu không tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết. - Duy Nhất cắn răng nói xong, xoay người hất tay Minh Dạ Tuyệt ra, rời đi.

Minh Dạ Tuyệt sững sờ nhìn Duy Nhất xoay người rời đi, nhìn lại hai má sưng đỏ của Hạ Thanh Lịch, thoáng qua trong mắt một tia tàn nhẫn.

Cô ấy vừa nói cái gì? Hạ Thanh Lịch đã gây nguy hiểm gì cho Nhu Nhi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.